*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Tử Diệp thật sự đeo tai nghe lên, cậu chàng còn hạ ghế dựa thấp xuống rồi bật chức năng mát xa, nằm đó nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nghe nhạc vừa rung rung hưởng thụ, vẻ mặt say mê hạnh phúc.
Tần Trận: “…”
Giản Ninh Xuyên bẻ tay răng rắc, nói: “Má, vậy hai ta tâm sự chút nào, mày mà không khai thật là tao dùng đại hình hầu hạ đấy!”
Tần Trận xụ mặt, khổ không để đâu cho hết.
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Có thật mày với Văn Oánh chỉ vì yêu xa nên mới cãi nhau không?”
Tần Trận: “…”
Giản Ninh Xuyên khuyên răn anh: “Mày không việc gì phải ngại, người yêu đương trong cuộc thì hay hồ đồ, phải nói ra thì anh em mới cho ý kiến được chứ. Mày nhớ cái hồi tao vừa ngắm trúng bà xã nhà tao không? Chẳng phải tao cũng kể với bọn mày đấy thôi. Mày nhìn tao với bà xã bây giờ tốt không? Quá tốt luôn! Hắn yêu tao muốn chết đi được! Mấy ngày nay vướng công tác nên không thể đến thăm tao, ngày nào cũng gọi điện thoại than khóc thút thít rằng nhớ tao quá, bà xã của tao đáng yêu kinh khủng luôn…”
Tần Trận quát to: “Ôi đệt! Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng! Bị mày nhân cơ hội show ân ái!”
Giản Ninh Xuyên: “Hí hí hí hế hế hế.”
Từ bên cạnh truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ, Vương Tử Diệp được ghế mát xa ru ngủ luôn rồi.
“Đêm qua nó đọc kịch bản Mary Sue đến hơn 2h sáng mới ngủ, ghi chú dày từng này này.” Tần Trận khoa tay ước lượng độ dày của cuốn sổ, nói: “Trông nó ngày nào cũng cười phớ lớ chẳng để tâm gì thế thôi, thực chất làm việc nghiêm túc và chăm chỉ vô cùng. Năm ngoái nó đi quay bộ phim điệp chiến kia kìa, thủ vai đao mã đán đúng không? Mày cũng biết gân cốt của nó cứng đơ đơ thế nào rồi đấy, vậy mà chẳng hiểu ở đoàn phim luyện tập cái kiểu gì, bây giờ nó xoạc phát chân thẳng tưng, tin nổi không?”
(đao mã đán: kép hát trong kinh kịch chuyên đóng vai nữ kiệt, xách đao cưỡi ngựa, võ công cao cường)
Giản Ninh Xuyên vừa giật mình vừa khâm phục: “Lợi hại quá vậy?!”
Kỳ thực cậu luôn biết Vương Tử Diệp rất chăm chỉ chịu khó, cậu ta thi mất hai năm mới vào được Học Viện Điện Ảnh, năm đầu tiên tạch khảo sát năng khiếu, nguyên nhân lớn nhất là do giọng phổ thông không đạt chuẩn, phải thi đến năm thứ hai mới đậu. Sau khi nhập học nhà trường có tổ chức thi tiếng phổ thông, trong lớp bọn họ chỉ có hai người đạt điểm A, một người là cô bạn hồi trước học phát thanh giữa chừng đổi sang hệ biểu diễn, một người khác chính là Vương Tử Diệp, cũng vì lý do đấy cậu ta mới nắm được cơ hội biểu diễn cố sự thành ngữ ở kênh khoa giáo thiếu nhi.
Tần Trận kể mấy chuyện lặt vặt xảy ra ở Hoành Điếm, nói đông nói tây, nhưng nói mãi mà vẫn chưa thấy nhắc đến chuyện yêu đương.
Giản Ninh Xuyên chọc thủng anh, nói: “Má! Mày đứng có nói quàng nói xiên sang Tử Diệp! Hàn Tiểu Phi! Tao muốn nghe chuyện của Hàn Tiểu Phi!”
“…” Tần Trận lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Đừng nhắc đến cậu ấy nữa.”
Giản Ninh Xuyên chỉ thẳng vào mặt anh, nói: “Tao hiểu mày quá mà, vừa nhìn cái mặt mày là biết ngay đã có chuyện, chuyện to là đằng khác! Mày toi rồi! Bóng giả trai là ghê tởm nhất đấy biết không!”
Tần Trận: “… Rõ ràng chính mày dạy tao đi yêu đương với con gái.”
Giản Ninh Xuyên cả giận nói: “Định đổ lỗi cho tao à? Lúc ấy mày chưa xác định rõ hướng tính của mình, tao sợ mày diễn sâu quá nên mới có tình cảm với Hàn Tiểu Phi, tao bảo mày thử yêu đương BG xem có thoát vai được không, chứ tao có bảo mày đi hại đời con gái nhà người ta đâu? Tao đã dặn mày đừng có lừa dối Văn Oanh rồi đúng không? Mày lừa người ta rồi chứ gì? Một cô bé dễ thương như vậy, đang yên đang lành sao lại cãi nhau đòi sống đòi chết với mày?”
Tần Trận: “… Tao không lừa nhỏ!”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Hai người… tò tí te chưa?”
Tần Trận: “Chưa!”
Giản Ninh Xuyên hoài nghi nói: “Chưa thật không?”
Tần Trận muộn phiền nói: “Cũng bởi vì chưa, cho nên nhỏ mới suốt ngày kiếm chuyện cãi nhau với tao đấy.”
Giản Ninh Xuyên:???
Tần Trận gãi đầu một cái, nói: “Tao không muốn tò tí te, nhỏ liền hoài nghi tao ngoại tình.”
Giản Ninh Xuyên cũng hoài nghi như thế, nói: “Ngoại tình trong suy nghĩ cũng là ngoại tình, hơn nữa mày còn có thể là một gay kín. Trận ca này, không được rồi, mày có biết bản thân mình đang làm cái gì không đấy?”
Tần Trận quả thực muốn sụp đổ, nói: “Bản thân tao cũng đang không biết đây! Nếu biết được thì đã tốt.”
Giản Ninh Xuyên: “… Hay mày kể tao nghe xem, rốt cuộc chuyện Hàn Tiểu Phi sao rồi?”
Tần Trận do dự một lát mới nói: “Quay xong bộ phim đam mỹ kia, cậu ấy suốt ngày rủ tao đi chơi, ngoài đời Hàn Tiểu Phi không khác gì trong phim cả, ngây thơ ngốc nghếch ngọt ngào, làm chuyện gì cũng cực kỳ vui vẻ. Cậu ấy không gọi tên thật của tao, cứ gọi tao là Trịnh Thu Dương, cho nên tao cũng gọi lại cậu ấy là Viên Tiểu Thụy. Có lẽ do tao nhập diễn quá, luôn cảm thấy rằng cậu ấy rất đáng yêu, nhưng chuyện này không liên quan gì đến giới tính, nhiều lúc tao còn quên mất việc cậu ấy là đàn ông cơ, với tao giới tính không phải vấn đề quan trọng. Lần kể với mày và Tử Diệp vụ này, những gì mày nói tao đều ghi nhớ, tao biết gay không dễ làm, nhưng nếu như tao đã thích cậu ấy rồi thì tao sẽ thừa nhận.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Mày nghĩ như thế… cũng đúng. Sau đó thì sao?”
Tần Trận nói: “Tao hẹn gặp mặt cậu ấy, muốn nói rõ ràng chuyện này.”
Giản Ninh Xuyên giật mình hỏi: “Trận ca, mày dứt khoát vãi! Cậu ấy nói thế nào?”
Tần Trận đáp: “Cậu ấy bảo mình là gay.”
Giản Ninh Xuyên: “Hả? Thế sao mày còn đi yêu đương với Văn Oánh?”
Tần Trận nói: “Mày có nhớ lúc ấy mày đã nói, trên Blued toàn dân hẹn chịch không?”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Tần Trận mặt không cảm xúc: “Cậu ấy hẹn chịch thật đấy, hẹn thường xuyên luôn.”
Giản Ninh Xuyên: “Cậu ấy tự mình nói thế à?!!!”
Tần Trận thuật lại: “Tao nói rằng mình đã hơi thinh thích cậu ấy, Hàn Tiểu Phi đáp ‘Có phải cậu điên rồi không’.”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Thế sao trước đó Hàn Tiểu Phi cứ quấn lấy mày? Không muốn yêu đương với mày thật à? Không định bẻ cong mày thật sao?”
Tần Trận đáp: “Đúng vậy, cậu ấy nói cảm giác chơi với trai thẳng rất mới lạ, chứ không hề có tình ý nào với tao hết. Có lẽ do Hàn Tiểu Phi cảm thấy tao khác với đám bạn chịch kia của cậu ấy.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Tần Trận tự giễu nói: “Sau đấy tao đã nghĩ, có thể do tao nhập vai quá nên chưa thoát khỏi nhân vật trong phim, vẫn coi cậu ấy là Viên Thụy, nhưng cậu ấy không phải, Viên Thụy đâu có giống như thế? Tao cũng chẳng phải nhà thiết kế đá quý gì cho cam, đến vẽ bông hoa tao còn không biết vẽ thì thiết kế đá quý cái mẹ gì.”
Giản Ninh Xuyên thấu hiểu cảm giác do quá mức nhập vai đem lại, trong một khoảng thời gian dài sau khi đóng xong ≺Thành Phố Tội Ác≻, mỗi lần nhắc tới Chu Phóng, lòng cậu lại dâng lên sự sùng bái dành cho người anh trai.
“Tao không lừa dối Văn Oánh, vào thời điểm nhỏ thổ lộ với tao, trước khi đồng ý quen nhau tao đã kể cho nhỏ chuyện của Hàn Tiểu Phi rồi.” Tần Trận thuật lại: “Nhỏ nói hồi cấp ba nhỏ cũng từng hoài nghi bản thân là lesbian, còn bảo rằng thanh niên không hiểu rõ xu hướng tính dục của mình là chuyện bình thường, chỉ cần tao còn thích phụ nữ thì nhỏ cũng không ngần ngại.”
Giản Ninh Xuyên kinh ngạc nói: “Nhìn ngoại hình của nhỏ loli kiểu đấy mà nội tâm cool ngầu dễ sợ.”
Tần Trận ngượng ngùng nói: “Tiểu Giản, cái file chứa GV trong laptop của mày tao đã xem thử rồi, chẳng có phản ứng gì hết, tao không có hứng thú với đàn ông, nhưng chỉ cần vừa trông thấy Erika Momotani là tao lại cương ngay lập tức.”
Giản Ninh Xuyên chỉ xem GV mới cương, còn AV trừ khi nam chính quá mức đẹp trai, bằng không sẽ chẳng có phản ứng gì, cậu thấu hiểu nói: “Thế là mày vẫn thích phụ nữ rồi… vậy thì tốt quá. Mày đừng có cãi nhau với Văn Oánh nữa, yêu đương là phải cố gắng chung sống hòa thuận.”
Tần Trận thở dài: “Tao không biết nên nói với mày kiểu gì, có nói mày cũng không hiểu được đâu, nhỏ muốn hai đứa dọn ra ở chung, nhưng tư tưởng của tao có hơi bảo thủ, tao không muốn ăn cơm trước kẻng, làm như vậy sẽ có lỗi với ‘chồng tương lai’ của nhỏ và với cả ‘vợ tương lai’ của tao.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Giờ là năm 2018 rồi đó má! Sao mày bảo thủ thế hả trời.”
Tần Trận nói: “Haizz, cái thời mày còn đang đóng bỉm, biết đâu bà xã mày đã thay vài cô rồi ấy chứ, mày đương nhiên sẽ không bảo thủ, Mọi chuyện phải xét theo tình hình thực tế, chẳng hạn tao phi công lái máy bay, cưa một bà chị ba chục tuổi thì tao cũng chẳng để bụng vấn đề này.”
Giản Ninh Xuyên nhất thời mở cờ trong bụng, gặp gặm móng tay nói: “Má, để mị kể cho mà nghe, mày đừng có buồn hén.”
Tần Trận: “???”
Giản Ninh Xuyên như bị Vương Bảo Cường trong phim ≺Lạc Lối Ở Thái Lan≻ nhập, diễn lại cảnh khoe mẽ quá đà trên cầu đi bộ, nói: “Tao chính là mối tình đầu của con dâu mày đó! Hắn bị tao bóc tem! Bất ngờ không? Kinh sợ không? Ha ha ha ha ha!”
Tần Trận: “…”
Giờ nghỉ trưa kết thúc, Giản Ninh Xuyên phải quay về đóng phim.
Tần Trận lắc tỉnh người-đẹp-ngủ-trong-rừng như lắc shopee xu, Vương Tử Diệp lưu luyến không thôi ôm lấy Giản Ninh Xuyên khóc lớn: “Tao không muốn diễn Mary Sue nữa, tao muốn làm trợ lý cho Xuyên Xuyên cơ! Em xe của mày ngủ thích vãi, sau này không có ẻm đời tao còn nghĩa lý chi!” Vừa khóc vừa vươn tay Nhĩ Khang… bị Tần Trận tóm cổ áo tha đi.
Giản Ninh Xuyên tiếp tục hóa thân thành hotboy Vệ Tri, yêu đương thắm thiết cùng với thiếu-nữ-phông-nền-xanh Thường Tiếu Tiếu.
Tình tiết của bộ phim này có logic như chú ngựa hoang thoát cương, khiến cho lần nào trước khi quay, nội tâm của Giản Ninh Xuyên cũng xoắn quẩy không hiểu mình đang diễn cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ làm việc nghiêm túc của đạo diễn Phùng, lại nghĩ chắc do mình còn thiếu kinh nghiệm đóng phim, rất có thể chế tác hậu kỳ sẽ vận dụng rất nhiều kỹ xảo điện ảnh CG, vì lẽ đó mọi thứ mới cần phù phiếm một chút?
Nửa tháng trôi qua kể từ ngày sinh nhật của cậu, Hoắc Phù mới lại có thời gian tới đoàn phim để thăm ban, hắn làm sẵn mấy món cậu thích từ ở nhà, sau đó đóng hộp mang đến trường quay.
Cơm hộp của đoàn làm phim ăn khá ngon, lại đang ở nội thành nên thèm gì gọi ship cũng tiện, nhưng cảm giác được ăn cơm do Hoắc Phù nấu vẫn khác hẳn, thứ hương vị của gia đình ấy khiến Giản Ninh Xuyên vừa ăn vừa rơm rớm nước mắt.
Hoắc Phù buồn cười nói: “Em khoa trương quá đó Xuyên Xuyên, ăn ngon tới vậy à?”
Giản Ninh Xuyên thút thít nói: “Ăn ngon lắm ạ, bà xã ơi anh tốt quá… em nhớ anh lắm.” Rồi lại nhớ ra mình từng chém gió với Tần Trận rằng “Ngày nào bà xã cũng khóc thút thít vì nhớ tao”, đột nhiên cảm thấy có hơi mất mặt.
“Anh cũng nhớ em lắm nha.” Hoắc Phù dùng tay ôm ngực, khoa trương nói: “Em không biết đâu, ngày nào trước khi ngủ anh cũng lặng lẽ khóc một hồi.”
Giản Ninh Xuyên còn lâu mới tin: “Mồm miệng anh chuyên gia bốc phét.”
Vẻ mặt của Hoắc Phù đầy oan ức: “Đau lòng quá đi, em không an ủi tiểu thụ đáng thương này được sao?”
Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha ha ha.”
Cậu nâng mặt của Hoắc Phù lên, vừa thơm vừa đè hắn xuống chỗ ngồi, vừa thơm vừa giở trò đồi bại. Bà xã của tui! Thân thể mềm mại yêu kiều dễ đẩy ngã!
Tuy nhiên Hoắc Phù còn chưa có phản ứng gì, thì hô hấp của Giản Ninh Xuyên đã dồn dập không thôi, cậu nhịn đã nửa tháng nay rồi, cảm thấy mùi hương trên người Hoắc Phù chẳng khác nào một liều thuốc kích dục, khiến cho cậu phản ứng rất mãnh liệt, không kiềm chế được mà cương lên, nội tâm suy xụp, đậu mé rốt cuộc là ai đang ‘an ủi’ ai đây!
Hoắc Phù vói tay vào, bao lấy cậu, Giản Ninh Xuyên chợt căng thẳng thần kinh.
Hoắc Phù: “Không phải chứ, nhanh vậy à???”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Tôn nghiêm cuối cùng của một nhược công —— hi sinh, rơi tan tành trăm mảnh.
Cậu cảm thấy bất công lắm, vô cùng hoài nghi hỏi: “Bà xã, sao anh chẳng phản ứng gì thế? Trước đây anh đâu có như vậy! Là tại em không được gợi cảm như xưa ư?”
Hoắc Phù nói: “Tại bức ảnh giả gái của em đẹp quá, hại anh mấy ngày nay hơi đuối.”
Đừng thấy Giản Ninh Xuyên lớn lên bảnh trai sạch sẽ mà nhầm, tư tưởng của cậu rất là hèn mọn! Lập tức hiểu ngay, nói: “Hóa ra không phải ngày nào anh cũng khóc một hồi, mà là ngày nào cũng quay…”
Cậu còn chưa nói hết, đã bị Hoắc Phù bịt mỏ, hắn cười rằng: “Đừng nói ra chứ, bà xã của em sẽ ngượng lắm đó.”