Đi vào phòng Giản Ninh Xuyên, Chu Phóng chẳng đợi chủ nhân mời, đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha, Giản Ninh Xuyên còn chưa kịp chửi thầm, một giây tiếp theo, Chu Phóng nằm thẳng cẳng xuống.

Giản Ninh Xuyên: “…”

Chu Phóng hình như rất mệt mỏi, bộ dạng nằm đấy thực suy yếu, một tay xoa xoa vai, hỏi: “Tiểu Giản, vừa rồi cơm tối cậu ăn gì đấy?”

Giản Ninh Xuyên: “… Bánh cuốn với cháo.”

Chu Phóng yên lặng vài giây, nói: “Thơm quá.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Đàn anh Chu mỗi ngày đều ăn không đủ no, ngửi mùi thức ăn cũng thấy thơm, thảm quá đi à.

Cậu ngồi xuống trên ghế đơn sô pha, nói: “Đàn anh, kỳ thực anh một chút cũng không béo, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến lên hình, không nhất thiết phải nhịn ăn tối đâu.”

Giọng Chu Phóng hiếm khi bình tĩnh thế này: “Cậu không biết đâu, công ty tôi có bệnh, tôi rõ ràng là diễn viên phái thực lực, bọn họ lại nhất quyết một năm đăng mấy vạn cái tin khen tôi đẹp trai, khiến cho bọn anh hùng bàn phím còn chẳng thèm để ý đến diễn xuất của tôi, cả ngày nhìn chằm chằm mặt tôi xem khi nào nó hỏng.”

Giản Ninh Xuyên không biết nên giật mình vì anh ta nói nhiều thế, hay giật mình vì anh ta nói nhiều thế mà không nổi nóng.

Chu Phóng quả nhiên không làm cậu thất vọng, câu sau liền bùng nổ ngay được: “CMN lạ đéo chịu được! Sao lắm đứa tổ lái chờ ném đá tôi thế?”

Giản Ninh Xuyên thầm nghĩ, với cái bộ dạng gặp người liền phun này của anh, bị người khác ném đá lại không phải rất bình thường sao?

Chu Phóng hơi cử động, phát ra một tiếng: “Ui…”

Giản Ninh Xuyên nhận ra chỗ không ổn, hỏi: “Cánh tay đàn anh sao thế ạ?”

Chu Phóng xoa xoa vai, đau đến nhíu mày, nói: “Vai có vết thương cũ.”

Giản Ninh Xuyên nhớ lại, trưa qua cậu lên nhầm xe, thấy anh ta cởi trần, trong không khí thoang thoảng có mùi dầu cao, chắc lúc ấy mới bôi thuốc xong nhỉ?

“Anh có thuốc không?” Giản Ninh Xuyên nói: “Để ở đâu? Em đi lấy giúp anh?”

Chu Phóng nói: “Ở trong phòng tôi cơ, chờ tý nữa trợ lý đến mới lấy được.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Trông có vẻ nghiêm trọng lắm, thật sự không cần tới bệnh viện khám à?”

Chu Phóng: “Đã bảo là vết thương cũ mà! Không cần đi khám! Khám cũng như không! Bác sĩ sẽ bắt tôi nằm trên giường nghỉ ngơi! Tôi mà được nằm trên giường nghỉ ngơi thì còn cần bác sĩ làm gì?”

Giản Ninh Xuyên đành phải thôi, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, nghĩ thầm vai đau như thế mà anh còn sức để dữ à?! Hỏi: “Đóng phim bị thương ạ?”

Chu Phóng nói: “Hồi trước đóng phim bị máy quay trên cần cẩu rớt trúng. Sau này cậu phải cẩn thận, tận lực tránh đứng dưới cần cẩu, không an toàn đâu, ai biết khi nào nó lại đột nhiên rơi xuống.”

Giản Ninh Xuyên: “…” Đây là lần thứ hai cậu bị Chu Phóng cảnh cáo không được đứng dưới cần cẩu.

Sắc mặt Chu Phóng trắng bệch, chắc là đau dữ lắm.

Giản Ninh Xuyên nói: “Bị trật khớp hay làm sao mà nghiêm trọng như thế?”

Chu Phóng không kiên nhẫn trả lời: “Xương bả vai bị gãy, vẫn chưa liền hẳn.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Cậu chưa từng bị gãy xương! Cực kỳ chấn động! Ôi vãi gãy xương! Gãy xương là khái niệm gì! Vương Tử Diệp hồi năm nhất chơi bóng rổ ngã sml nên bị rạn mắt cá chân, còn phải xin nghỉ phép ba tháng để về nhà tĩnh dưỡng đó! Đoàn làm phim không thể tùy ý nghỉ giống như trường học, vắng một người là cả đoàn phải cùng chờ đợi, chờ một ngày thì mất tiền oan một ngày, không ai gánh nổi trách nhiệm này, bởi vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, coi như đã vi phạm hợp đồng.

Đã bị thương thì không thể nào tối đau mà sáng không đau, nhưng đàn anh Chu chẳng hề vì thế mà ảnh hưởng đến trạng thái đóng phim. Hôm nay bị cậu cản trở NG sáu lần cũng chỉ mắng vài câu, vậy mà cậu còn nghĩ đàn anh Chu đáng ghét; đổi lại thành cậu vác cái vai đau kia đi đóng phim, gặp phải đứa não rỗng hai câu thoại sai sáu lần, cậu chắc chắn sẽ chém chết đối phương… Tính tình đàn anh Chu cũng không xấu lắm đâu nhỉ? Hơn nữa còn rất chuyên nghiệp.

Cậu bị Chu Phóng khiến cho có chút cảm động.

Trợ lý của Chu Phóng rất nhanh đã trở lại, chạy đến mức đầu đầy mồ hôi, sau khi đưa Chu Phóng về khách sạn, hắn tưởng rằng Chu Phóng muốn nghỉ ngơi, cho nên rời đi làm việc riêng, bị Chu Phóng gọi điện thoại bắt trở về, khúm núm khom lưng uốn gối chỉ kém quỳ xuống trước mặt Chu Phóng: “Anh Phóng em sai rồi, anh tha cho em nha! Lần sau em không dám thế nữa.”

Giản Ninh Xuyên cho rằng Chu Phóng sẽ lớn tiếng chửi rủa tiểu trợ lý, nhưng anh ta chỉ phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Đừng lảm nhảm nữa, đi mở cửa nhanh lên.”

Trợ lý vội vàng đi mở cửa, để Chu Phóng vào trước, rồi quay đầu nói lời tạm biệt với Giản Ninh Xuyên: “Cảm ơn cậu đã vất vả chăm sóc anh Phóng nhà tôi!”

Giản Ninh Xuyên: “…” Cậu thấy tiểu trợ lý cười bất đắc dĩ, rõ ràng nửa điểm cũng không sợ Chu Phóng, dáng vẻ khoa trương ngày thường kia, chắc hẳn do làm lâu nên tìm được bí quyết riêng để ứng phó với sự xấu tính của Chu Phóng.

Đóng kín cửa lại, cậu liền lên giường nằm, mở Ếch Con Phiêu Lưu Ký, chuẩn bị hành trang kỹ càng cho bé ếch xanh · đi phượt chưa về · nhà mình, đang muốn ngủ, vừa đặt điện thoại xuống gối thì nó lại rung lên một cái, có tin nhắn gửi tới.

Hoắc Phù: “Đã ngủ chưa? Hôm nay có mệt không?”

Giản Ninh Xuyên không trả lời lại, làm bộ ngủ không thấy.

Một lát sau, Hoắc Phù lại nhắn tiếp: “Ngủ ngon, Xuyên Xuyên của tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play