Sau khi bài viết được đăng tải, phản ứng của cư dân mạng rất lớn. Trong bài viết viết rõ họ tên, tuổi tác, chức vụ của Takaoka. Dù hình ảnh của học sinh đã được làm mờ nhưng gương mặt của vị thầy giáo bạo hành thì lại rõ mồn một. Nhiều cư dân mạng có năng lực dựa vào thông tin đó mà tra được cả gốc gác của Takaoka lên, kèm theo đó là nhiều hình ảnh ông ta khoe chiến tích của mình khi vẫn còn công tác ở Bộ Quốc Phòng. Rất nhiều đơn khiếu nại được gửi tới Bộ Quốc Phòng khiến ngài Bộ Trưởng phải đích thân mở họp báo xin lỗi. Sau vụ này thì Bộ Quốc Phòng phải làm căng một phen để cho dân nhìn, điều đó khiến cô thư sướng (thư thái + sung sướng) mấy ngày liền.
Nhưng vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu, cái nóng của mùa hè kéo tới dập tắt mọi sự hăng hái của biết bao người, nhất là đám học sinh suốt ngày phải lê cái thân đi học. Giờ mới thấy cái phòng thí nghiệm riêng của mình ở kiếp trước cũng khá tốt đấy chứ. Ít nhất thì nó cũng mát lạnh lại có đầy đủ những thứ mình thích, ngoại trừ việc nó thuộc của đám lãnh đạo cấp cao khốn nạn thì nó quả thực là một nơi ở tốt.
“Okuda-san trông cậu uể oải quá vậy.” Kayano chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn cái người đang nằm nhoài ra bàn, nghĩ uổng công cho cái từ học sinh tràn đầy hơi thở thanh xuân bị cậu ta phá hoại không còn một mảnh, xin hỏi cậu có khác gì cái đứa như kiểu bị bệnh sắp chết không?! Mà người ta bị bệnh sống cũng còn có ý nghĩa hơn cậu.
“Đừng nói nữa, nóng đến muốn quay cuồng luôn.” Cô thều thào trả lời.
Đúng lúc này Koro-sensei mở cửa hớn hở nói: “Các em học sinh mau chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta học bơi.”
Sau đó nam nữ chia ra hai phòng thay quần áo. Thực ra nữ sinh có khi còn biến thái hơn cả nam sinh. Ít nhất thì không có thằng con trai nào lại cầm t*ym của một thằng khác, vừa sờ vừa bình phẩm. Mà bọn con gái không chỉ sờ soạng body nhau mà còn bóp ngực đứa khác xong lại xoa xoa ngực mình, không kêu lớn thì cũng than nhỏ.
“Okuda-san sao không mau thay đồ bơi đi?” Kayano thay đồ xong thấy cô vẫn chưa hành động gì thì hỏi.
“Không được, diện tích tiếp xúc của da với không khí quá lớn, ghê lắm.” Cô lắc đầu, thậm chí còn nổi da gà để chứng thực lời nói của mình.
“Thế lúc tắm cậu không cởi quần áo chắc?”
“Không, tớ ngồi vào bồn tắm xong mới cởi.” Đến đây thì Kayano triệt để cạn lời.
“Mọi người chuẩn bị xong chưa? Chúng ta xuất phát thôi!” Koro-sensei nhìn cả lớp một lượt xong hăng hái hô khẩu hiệu rất chi là có khí thế.
“Okuda-san sao em không thay đồ bơi vậy?” Giọng điệu Koro-sensei tỏ rõ sự không hài lòng.
“Đôi khi có những việc xảy ra tự nhiên chúng ta không cần biết lý do làm gì?” Cô thần bí nói.
“Nếu em sợ lạnh thì nói thẳng.”
“Koro-sensei, thầy biết quá nhiều rồi đó.”
Karma sâu kín nhìn hai cái người rì rầm đằng trước. Chỉ là thầy trò mà thôi, không phải thân thiết quá sao. Cậu bắt buộc phải di dời sự chú ý của mình, đi đến chỗ Nagisa: “Nagisa-kun, nghe nói lúc trước cậu xử đẹp quá nhỉ. Muốn tận mắt thấy ám sát của Nagisa-kun quá.” Nagisa nghe vậy chỉ cười, bởi vì cậu biết kiểu ám sát đó hoàn toàn không có tác dụng với vị thầy giáo nào đó của mình.
Đi thêm một đoạn nữa, Koro-sensei quay lại nói với mọi người: “Nào, chúng ta đến rồi! Các em xem!”
Mọi người vạch cành lá ra liền thấy một bể bơi ngay giữa rừng núi. Nước suối trong vắt, cây cao rợp bóng mát mẻ, xung quanh tĩnh lặng, hoàn toàn là một nơi cư trú thích hợp trong cái nắng hè nóng nực này.
“Bể bơi chuyên dùng cho lớp E do chính thầy làm!” Mọi người nhanh chóng cởi áo khoác ra, vui vẻ nhảy xuống bể bơi. Kayano, Kanzaki cùng mấy người nữa hợp lực định kéo cô xuống, mặt cô xanh mét quyết chí phòng thủ đến cuối cùng.
“Đừng! Tui không xuống!” Cô ngồi bệt xuống ôm chặt lấy một thân cây, kéo thế nào cũng kéo không ra như dính phải keo dán chó. Bọn Kayano thấy vậy đành bỏ cuộc. Cuối cùng cũng phòng thủ thành công đánh tan quân giặc, cô mệt mỏi lết đến cái ghế xếp bên cạnh cái Hazama đang ngồi đánh một giấc.
Mà trong lúc này, Koro-sensei đang quản mọi người một cách quá nghiêm ngặt, không cho làm cái này không cho làm cái kia. Không được chạy lung tung, không được thi nín thở, không được chụp hình(ở đây chỉ có Okajima mới có thể nghĩ đến việc vác cái máy ảnh bự tổ chảng để chụp lén các bạn nữ thôi), không được ngồi đọc sách(chỉ có thể là Hazama),…khiến vui thú của mọi người giảm mạnh. Hơn nữa tiếng còi vang liên tục rất phiền. Sự cảm kích khi Koro-sensei tự làm bể bơi cho lớp đã sắp sụt về con số không.
“Okuda-san nữa, tỉnh táo lên và gia nhập với các bạn đi!” Tiếng còi cứ văng vẳng bên tai khiến cô không tài nào ngủ được. Cả người áp suất thấp nhìn Koro-sensei, cô gằn từng chữ: “Để một học sinh vẫn còn đi học bỏ tiền đãi mình ăn 3, 4 tháng nay có vẻ không tốt lắm đâu, thưa…thầy!”
Koro-sensei giật nảy mình, cảm thấy vô cùng tủi thân vì ánh mắt lạnh lẽo của cô: “Okuda-san dữ quá.”
Mọi người đồng loạt nghĩ “làm tốt lắm Okuda-san”.
“Được rồi Koro-sensei, thầy không nên cứng nhắc quá, chơi tạt nước với em nhé.” Kurahashi vừa dứt lời liền tạt nước lên người Koro-sensei. Ngay sau đó Koro-sensei hét ra một tiếng kỳ quái, nghe cứ như gái mất trinh(chắc thế -_-!!!). Trong khi mọi người còn chưa biết nên phản ứng ra sao, Karma chớp ngay thời cơ lắc cái ghế của Koro-sensei nghiêng ngả.
Koro-sensei sợ đến mức quên mất không dùng tốc độ và xúc tu của mình vọt đi mà chỉ có thể bám lấy cái ghế hét khản cả giọng: “Karma-kun! Đừng lắc! Thầy té đó!x3 Thầy té thật đó! Năn nỉ em!” Nghe vậy Karma dừng lại, tuy vậy Koro-sensei giờ cả người túa mồ hôi, ngồi thở hồng hộc hồi sức.
“Koro-sensei…không lẽ thầy…”
“À không, chỉ là thầy không có tâm trạng bơi mà thôi. Chả phải vì xúc tu của thầy sẽ phình ra khi gặp nước mà không thể cử động đâu.” Koro-sensei ngồi huýt sao tỏ vẻ mình rất ổn.
Nagisa nói với giọng khó tin: “Thầy…không biết bơi.”
Lúc này, Koro-sensei đã xuống khỏi cái ghế cao. Mimura chỉ vào cái “tấm” Koro-sensei đang cầm: “Thầy còn cầm cái ván đập nước nữa, em còn tưởng thầy phấn khởi lắm.”
Koro-sensei phản bác: “Đây không phải là cái ván đập nước! Cái này là bánh kẹp!”
“Là bánh sao!”
- -- ------ ------ ------ ------
Ngày hôm sau, cô đang ngủ thì bị sự ồn ào đánh thức. Cô mơ màng vòng qua sau mọi người đến chỗ Karma. Còn vì sao lại không đi thẳng qua thì có vẻ hình như anh bạn Terasaka đang gây gổ nên nếu cô đi vụt qua có lẽ sẽ làm mất không khí của mọi người. Chính vì vậy mà phải đi đường vòng.
“Có chuyện gì vậy?”
Karma nhìn cô bạn tóc tím đã đứng cạnh mình tự khi nào, trong lòng bỗng dâng lên một loại thỏa mãn kỳ lạ. Rõ ràng gần chỗ ngồi của cô ấy có rất nhiều người nhưng cô ấy lại không hề do dự đi đến bên mình. Điều này có phải biểu trưng cho việc phần nào trong cô ấy cũng ỷ lại mình.
“Này.” Không nghe thấy Karma trả lời cô đành nhắc lại lần nữa.
“Hửm, anh bạn Terasaka có vẻ không vui.”
Cô nhìn thấy Terasaka lấy một cái bình từ trong hộc bàn ra thì nhanh chóng đưa tay lên che lại mũi miệng, tiện tay che luôn cho tên bên cạnh tay vẫn đút túi quần, còn nói: “Nhắm mắt lại.” May mà cậu ta đang dựa vào tường nên hơi chùng người xuống, nếu không cô lại phải mất công kiễng chân lên.
Karma nghe lời mắt nhắm lại, cảm nhận một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại cố gắng che miệng và mũi của mình, bất giác vươn lưỡi liếm lòng bàn tay người ta một cái. Okuda cảm nhận được một thứ ẩm ướt ấm nóng chạm vào lòng bàn tay mình, theo bản năng rụt tay lại. Cũng may khói chỉ bao trùm trong chốc lát là tan, nếu không tên tóc đỏ chắc chắn phải ôm mặt ho sặc sụa. Cô mất tự nhiên liếc cậu ta một cái, vừa lấy ra khăn lau tay vừa lầm bầm: “Cậu làm cái gì vậy hả?”
Vì cúi đầu nên cô không nhìn thấy mắt Karma đang nhìn cô phát ra từng tia sáng: “Lần đầu tiên tớ thấy cậu làm vẻ mặt như vậy đấy.”
“Cậu có bệnh à? Chẳng lẽ ai cậu cũng làm vậy?” Cô bực mình nói.
Vì cả hai đều đè thấp âm thanh, khói chỉ vừa mới tan mà mọi người lại đặt sự chú ý lên người Terasaka nên không ai để ý đến động tĩnh bên này.
“Tao thấy ghê tởm lắm rồi đó. Ngơi, và mấy người chết tiệt thân tha thân thiết gì đó dưới sự điều khiển của quái vật.” Mọi người im lặng nhìn cậu ta. Vốn Karma còn định khiêu khích Terasaka một hai câu nhưng tâm trạng hiện tại của cậu vô cùng tốt nên tạm thời tha cho cậu ta một lần vậy.
Terasaka thấy không ai nói gì thì “hừ” một tiếng rồi đi mất luôn. Riêng Okuda thì một mặt đầy thắc mắc, Karma thấy cô có vẻ lạ nên hỏi một câu: “Sao vậy?”
Cô ậm ừ hỏi lại: “Cậu…hôm nay đổi tính à?”
Karma nghe vậy liền biết ý của cô, cậu cười cười đáp: “Hôm nay tâm trạng tốt nên tu tâm dưỡng tính.”
Cô nghĩ chắc phải tốt lắm, đến mức thay đổi luôn bản tính cà khịa của cậu ta cơ mà.
- -- ------ ------ ------ ------ ---------
Cả ngày hôm nay Koro-sensei cứ dấm dứt mãi, dịch vàng cứ phải gọi là tuôn ào ào làm Bitch-sensei không thể không hỏi: “Gì vậy? Nãy giờ cứ khóc suốt thế?”
“À không, đây là mũi của tôi. Cho nên không phải là nước mắt mà là nước mũi.” Lỗ mũi của Koro-sensei là hai cái chấm to hơn một xíu nằm chếch phía trên đôi mắt. Koro-sensei tiếp tục nói: “Từ hôm qua là thầy thấy không khỏe rồi.”
“Ồ! Terasaka-kun!” Koro-sensei đứng bật dậy khi thấy người đứng ở lớp, dùng tốc độ mach 20 phi đến chỗ Terasaka tiện thể bắn một đống dịch vàng(mũi) lên người cậu ta. Cô nhìn mà chỉ có thể lắc đầu, cậu bé đáng thương. May mà Terasaka không bị bệnh sạch sẽ.
“Thầy còn tưởng hôm nay em không đi học chứ.”
“Này bạch tuộc. Đến lúc tao phải nghiêm túc giết ngươi rồi. Tan học đến hồ bơi đi. Nghe nói nước là nhược điểm của ngươi. Các người cũng đến giúp đi! Tao sẽ đánh nó xuống nước!”
Maehara ngay lập tức đứng dậy: “Terasaka, ông đâu bao giờ giúp mọi người ám sát đâu. Bây giờ ông muốn giết thì chỉ nói một câu thôi là… Ông nghĩ mọi người sẽ trả lời là “Ừm” hay là “Làm thôi” sao?”
Terasaka cười xùy một tiếng: “Tùy mày, không đến thì thôi. Lúc đó tiền thưởng 1 tỷ yên thuộc về tao rồi.” Dứt lời Terasaka cũng đi luôn.
“Cậu ta bị gì vậy.?” Yoshida nói với giọng khó chịu.
“Nói thật là tao cũng không hiểu nổi.” Muramatsu đáp.
Lúc này, cô đang lần mò trèo qua cửa sổ. Kayano để ý thấy liền hỏi: “Sao cậu lại phải trèo cửa sổ vậy Okuda-san?”
“Dịch mũi của thầy ghê quá.”
Trong khi đó mọi người đều đang tỏ vẻ không muốn đi. Dịch của thầy tuôn như thủy triều cuốn lấy chân mọi người: “Mọi người đi đi mà.”
“Woa! Bị cái dịch này làm cứng ngắc rồi! Chạy không được!”
“Hiếm khi Terasaka nghiêm túc giết thầy. Mọi người cùng nhau ám sát, cùng nhau hòa thuận vui vẻ với cậu ấy đi!” Dịch tuôn còn ghê hơn, bao phủ luôn mặt của Koro-sensei.
“Trước tiên thầy làm em không vui rồi đó!” Thế là lớp lại được dịp nhốn nháo.
Chiều tan học mọi người theo Koro-sensei đến bể bơi, cô đứng trước cửa lớp vẫy vẫy tay với bọn họ. Những chuyện xảy ra tiếp theo đều không cần cô tham gia nên cô định về nhà.
“Cậu không đi với bọn họ à?”
Cô liếc tên tóc đỏ nào đó, không muốn nói chuyện với cậu ta. Karma tay đút túi quần cười hì hì theo sau: “Xin lỗi mà, chuyện bữa trước tớ cũng không cố ý đâu.”
Cô nhăn mặt nhìn cậu ta: “Cậu ghê chết đi được. Đừng có theo tớ. Có hứng thú thì ra xem bọn Terasaka ấy.”
Cậu ta vẫn cười hềnh hệch tay khoác lấy vai cô: “Được rồi đừng giận nữa, lần sau tớ đền bù lại cho cậu có được không? Theo tớ ra bể bơi đi.”
“Tớ không muốn đi.”
“Thế về nhà.”
“Không được!” Cậu về rồi thì ai bày mưu tính kế cho Terasaka! Đi thì đi! Karma nhếch mép cười nhìn xuống cô gái tóc tím đang ủ rũ cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm.
“Dài dòng, vẫn là đi.”
Đi thêm một đoạn cô rầu rĩ lẩm bẩm: “Tớ muốn về nhà.”
Đang đi thì cả hai nghe thấy tiếng nổ.
“Phát ra từ phía bể bơi.” Karma trầm giọng.
“Ừm.”
“Sao cậu thản nhiên vậy? Cậu biết trước?” Karma hỏi.
Cô lại “Ừm” thêm tiếng tiếng nữa.
“Làm sao cậu biết?”
“Có thể là tớ hợp tác với kẻ có âm mưu phá hủy bể bơi thì sao?” Cô tùy ý nói.
“Không, cậu sẽ không làm hại đến lớp E, tớ cảm nhận được.” Giọng Karma kiên định.
“Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là nhanh chóng đến bể bơi sao?” Cô lảng sang chuyện khác, từ chối tiếp tục chủ đề này.
Karma không nói gì nữa, kéo cô chạy nhanh đến bể bơi. Bể bơi lúc này đã chảy sạch nước, mọi người cũng không thấy đâu.
“Cái gì vậy?” Karma vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng của Terasaka.
“Tao…không làm gì hết! Khác với những gì ông ta(Shiro) nói… Chỉ cần gọi Itona đến và đẩy ông ta(Koro-sensei) xuống nước là được rồi!” Gương mặt của Terasaka tràn đầy sự bàng hoàng.
“Thì ra là vậy. Không phải kế hoạch mình đặt ra mà là bị người ta điều khiển luôn rồi.”
Terasaka nắm lấy áo Karma, lức này cậu ta đã mất đi sự bình tĩnh: “Nói trước, chuyện này không liên quan đến tao!”
Terasaka còn muốn nói nhưng bị cô cắt ngang, cô gạt tay cậu ta ra khỏi người Karma, tát mạnh cậu ta một cái: “Bình tĩnh chưa? Giờ phủ nhận hay đổ lỗi chẳng giúp được gì đâu. Tốt nhất cậu nên nghĩ cách giải quyết việc này ra sao đi thì hơn.”
“Chúng ta đi thôi.” Cô kéo tay Karma đến chỗ mọi người bị cuốn đi. Karma bị kéo phía sau mỉm cười nhìn cô, thật muốn ôm cô mọt cái.
Koro-sensei lúc này đang bị Itona chèn ép không thể phản kháng. Mọi người đứng phía trên thác nước đều lo lắng nhìn Koro-sensei.
“Chỉ hút chút nước vào thôi mà không có cách đánh trả vậy sao?” Kataoka nói với giọng lo lắng.
“Không phải do hút nước.” Terasaka đi đến đáp: “Ông ta không thể phát huy khả năng của mình là do ông ta cứu tụi mày. Nhìn phía trên con bạch tuộc này.”
Yoshida và Muramatsu lúc này đáng cố bám trụ trên vách đá. Song thứ nguy hiểm hơn cả là Sumire đang ôm lấy một cành cây chuẩn bị gãy đến nơi rồi.
“Woa! Điểm chốt yếu là Hara mập mũm mĩm ở trên sắp rớt xuống rồi!”
Isogai nhạy bén phát giác ra vấn đề, quay ra hỏi Terasaka: “Không lẽ lần này ông bị bọn họ lợi dụng sao!”
“Ờ, phải đó. Một thằng không có mục đích không có đầu óc không có ảo tưởng gì hết đã định sẵn là bị mấy người thông minh lợi dụng rồi!” Terasaka ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà…may là tao vẫn muốn chính bản thân quyết định xem bị ai lợi dụng. Tao chịu đủ rồi! Tao rất bực khi nhìn họ lấy đi tiền thưởng như vậy. Cho nên Karma, có bản lĩnh thì mày lợi dụng tao đi.” Karma nghe vậy ngạc nhiên “hửm” một tiếng.
“Dùng đầu óc xảo quyệt của mày và lập ra một kế hoạch tác chiến cho tao xem! Tao sẽ hoàn thành nó một cách tốt đẹp và cứu được họ!”
Karma đáp ứng ngay lập tức: “Được, mà ông thực hiện kế hoạch tác chiến của tôi được không đó?” Xong cậu ta giật đứt hàng cúc áo của Terasaka(aaaaá>.<).
“Có lẽ ông sẽ chết đó.”
Terasaka coi thường cười: “Ai mà sợ, tao cũng là người chấp hành có chút thành tích đấy chứ.”
“Thế ông đem cái áo ông đang mặc xuống chịu một đòn đi…”
Terasaka nhảy xuống phía sau Itona, hét lớn một tiếng: “Này!”
Shiro-san nghe thấy quay đầu lại: “Terasaka-kun?”
“Dám lừa tao!”
“À, đừng nổi giận vậy chứ. Làm bạn bè của cậu chịu khổ chút thôi mà. Đây không phải điều tốt khi cậu không thể hòa đồng với lớp E sao?”
“Im miệng! Ta quyết không tha cho ngươi!” Dứt lời cậu ta cởi áo giơ ra phía trước, chạy đến hét với Itona: “Itona! Đấu với tao đi!”
Koro-sensei can ngăn với giọng lo lắng: “Dừng tay Terasaka-kun! Đó không phải là đối thủ em có thể đánh bại được đâu!”
Terasaka quát: “Đứng qua một bên đi con bạch tuộc phình!”
Shiro-san cười hắt ra một tiếng: “Dũng cảm quá nhỉ? Làm cậu ta im miệng đi, Itona.”
“Karma-kun!” Nagisa lo lắng hô to tên Karma.
“Không sao đâu. Mục đích của Shiro đó không phải giết chúng ta đâu. Chúng ta còn sống mới có thể làm Koro-sensei phân tâm. Tuy nhìn thì thấy Hara-san nguy hiểm nhưng cũng không phải là mục tiêu tấn công của Itona.”
“Vì vậy mình đã nói với Terasaka: Tuy bị xúc tu này đánh trúng, có lẽ ông sẽ ngất. Nhưng tốc độ và sức mạnh cũng chỉ có vậy thôi. Hãy mang theo lòng quyết tâm chết mà ráng chịu đựng.”
“Không ngờ cậu chịu được nhỉ. Itona, thêm phát nữa.” Shiro-san nói. Itona thu xúc tu đã dính lấy cái áo của Terasaka lại định làm theo lời của Shiro-san nhưng lại hắt xì một cái.
“Terasaka còn mặc cái áo của ngày hôm qua. Tức là trong khoảng cách rất gần cái áo đó đã dính đầy khí của bình xịt kỳ lạ kia. Itona đụng vào chắc cũng có tác dụng.” Lúc này thì chiếc xúc tu tiếp xúc trực tiếp với cái áo của Terasaka đang chảy ra.
“Sau đó, khi Itona có chút sơ ý thì thầy sẽ đi cứu Hara-san.” Karma phất phất tay ý bảo mọi người chuẩn bị hành động. Terasaka một tay ôm bụng, một tay vỗ vỗ xuống mặt nước hét to: “Yoshida, Muramatsu. Làm cái lớn nhất nào!”
“Thật không?” Yoshida hỏi với giọng bất đắc dĩ, hai người nghe theo nhảy xuống.
“Y hệt nhược điểm của Koro-sensei nhỉ. Vậy chỉ cần dùng một chiêu tiếp đãi ngươi là được rồi.” Karma hất tay giơ ngón cái lộn ngược xuống, mọi người theo hiệu lệnh nhảy xuống tát nước vào người Itona. Ba cái xúc tu của Itona chẳng mấy chốc đã phình hết ra.
Karma đáp xuống một mỏm đá gần đấy, giọng gợi đòn: “Hút nhiều quá nhỉ, các cậu bị lỗ rồi đấy.”
Shiro-san lúc này lộ vẻ trầm tư do dự.
“Ông sẽ làm sao đây? Chúng tôi cũng không muốn tiền thưởng bị cướp lấy. Kế hoạch của ông suýt làm chúng tôi chết, tiện thể Terasaka đã phá vỡ kế hoạch của ông rồi. Nếu ông còn muốn tiếp tục, thì chúng tôi sẽ chơi nước đến cùng với ông.” Mọi người theo đó cũng thủ thế chơi tới bến với Itona.
“Thua rồi nhỉ. Tạm lui thôi. Về thôi Itona.”Shiro-san trông vẫn bình tĩnh, thanh âm không có sự biến đổi cảm xúc nào nhưng Itona thì không như vậy, mặt cậu ta tỏ rõ sự tức giận cùng không cam lòng.
Koro-sensei lại còn chêm thêm vào: “Thấy sao? Là một lớp học vui vẻ hòa thuận với nhau phải không? Đến lúc em phải lên lớp đàng hoàng rồi đó.”
Itona không nói gì, Shiro-san gọi lại tiếng nữa: “Itona.” Lúc này cậu ta mới thu xúc tu rồi đi với Shiro-san. Cô đăm chiêu miết cằm. Nếu Shiro-san không phải là kẻ xấu thì cũng rất có cảm giác cp nhỉ? Gọi là nghe, bảo là vâng. Niên thượng? Đại thúc công x Học sinh trung khuyển thụ? Cô nghe thấy tiếng giới hủ vẫy tay cô gọi cô quay lại với chính đạo rồi(T-T).
Sau khi hai người kia đi mất mọi người mới thở phào một hơi.
“Tốt rồi, Koro-sensei. Nhờ tụi em cứu thầy đó.” Okano nháy mắt nói với Koro-sensei.
“Nufufuru, tất nhiên thầy rất cám ơn các em rồi. Tuy thầy còn vài chiêu lợi hại chưa sử dụng.”
Song mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Sumire dùng gương mặt phải gọi là cười thánh thiện đứng sau Terasaka, giọng nhỏ nhẹ: “Mà Terasaka-kun… Nãy cậu nói mình tệ quá nhỉ. Vừa nặng vừa mập gì đó…”
Terasaka quay lại, sợ hãi nói: “À không, đó chỉ là phân tích tình hình một cách khách quan thôi.”
“Đừng nói xạo nữa! Tôi sẽ cho ông thấy bé mập năng động đáng sợ đến thế nào!” Sumire tay chỉ thẳng mặt Terasaka, dồn cậu ta đến mỏm đá chỗ Karma ngồi.
“Chà, Terasaka đúng là đần quá nhỉ. Cũng do vậy mà ông bị người ta lợi dụng đó.” Câu này thành công châm ngòi lửa giận của Terasaka: “Im ngay, Karma! Mày đừng có mà vênh váo với tao!” Ngay sau đó, cậu ta nắm lấy áo ném Karma xuống dưới nước.
“Hả? Ông làm gì ông chủ của ông vậy hả?”
“Ai là ông chủ của tao! Có ông chủ nào mà kêu người ta chịu đựng cú đánh xúc tu chứ? Mà mày lười biếng hết mức, còn lấy hết những gì tốt đẹp cho mình!” Nakamura và Kataoka hộ giá hai bên Terasaka cũng tỏ vẻ đồng ý.
Kataoka điềm đạm: “Ừm, mình cũng nghĩ vậy.”
Nakamura thì hóng trò vui: “Hay là nhân cơ hội này cho cậu ta uống tý nước bùn nào?”
Maehara núp lùm ở đâu đó đánh úp bất ngờ, Nakamura cũng lao vào ngay lập tức, hai đứa chia ra khống chế hai bên Karma khiến cậu ta hết đường chạy thoát.
“Này! Dừng lại!”
Trong đầu Okuda lúc này: mỹ công x tráng thụ(?). Cô ôm mặt, chính đạo ơi mau tới cứu vớt cô. Cô nhàm chán chống cằm nhìn mọi người chơi té nước với nhau, thầm nghĩ “Sao hôm nay tôi cô đơn quá”.
Karma khó khăn lắm mới thoát khỏi mấy người kia, thấy tóc tím nào đó vẫn ngồi đấy đợi mình, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, lại gần cô: “Cậu vẫn chưa về à?”
Mặt cô lập tức tái mét, nói: “Người cậu ướt nhẹp hết rồi đừng tới gần mình.”
Cậu nhíu mày, hỏi: “Cậu không thích nước?”
“Tớ không thích nước lạnh, được rồi mình về thôi.” Karma vừa nghe được chữ “mình” liền quên mất tất cả, đuổi nhanh bước chân đi bằng cô, vẫn giữ khoảng cách nhất định.
“Cậu thấy hôm nay thế nào?”
Cô bĩu môi không vui: “Đáng lẽ giờ này tớ đã ở nhà…”
“Mà thực ra thì Itona hắt hơi trông khá dễ thương. Terasaka rất dũng cảm, sức chịu đựng cũng tốt.”