Sau khi được tắm xong đúng là quá thoải mái, cô vừa lau tóc vừa nhỏ giọng ngâm nga. Cô không phải là Okuda cũ, đương nhiên sẽ không quan tâm đến việc Kanzaki như thế nào, tuy rằng hiện giờ cô là một thành phần của lớp 3-E, nhưng cô vẫn chưa thể hòa nhập một cách tuyệt đối vào thế giới này. Chuyện duy nhất cô muốn đó chính là cứu sống Koro-sensei và người kia, còn những học sinh trong lớp, cô muốn họ trưởng thành nên sẽ không can thiệp quá nhiều vào các sự việc sẽ xảy ra. Tự vấp ngã mới có thể tự đứng lên, cho dù cô yêu quý bọn họ, muốn bảo hộ bọn họ, cô cũng không thể bao bọc bọn họ trong vòng tay của mình, cô cũng chưa tự mãn đến mức cho rằng mình là thánh nhân. Yêu bọn họ, chính là để bọn họ trưởng thành. Ôi, cái cảm giác của trưởng bối này.
“Cậu có vẻ vui nhỉ?” Một giọng nói đột nhiên xuất hiện cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Cô cũng không quay sang nhìn là ai, chỉ “Ừ” một tiếng. Karma quét mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi cưỡi khẽ: “Xem ra cậu rất thích tắm.”
“Tắm nước nóng.” Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng cả hai đều hiểu ý của cô chính lá thích tắm nước nóng. Nghe vậy, trong lòng Karma dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, cô ấy không hề kháng cự chia sẻ sở thích của cô ấy của ấy với cậu. Việc này chỉ có thể nói…cậu bé, cậu đã nghĩ nhiều rồi. Một kẻ bị nhốt trong phòng thí nghiệm suốt 10 năm trời, làm sao có thể hiểu cách cư xử của người bình thường được chứ.
“Cậu nghĩ hôm nay thế nào?” Cậu hỏi
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Hmm, Lúc đánh nhau không nên ở cùng mấy đứa không biết đánh nhau, vướng tay vướng chân.” Thực ra là cũng không vướng lắm.
“Haa, vậy cậu không thấy tiếc khi không ám sát được Koro-sensei sao?” Cậu ta cười thích thú, giọng nói ác liệt đến thiếu đánh.
“Những nhóm khác cũng đâu ám sát được, tôi có gì phải tiếc chứ. Đến phòng nghỉ rồi, cậu cũng nên về phòng nghỉ của các cậu đi.” Một tay cô vẫn cầm khăn lau đầu, một tay đẩy cửa phòng ra nhìn Karma đang mặc bộ yukata của nhà nghỉ, trên tay cầm một lon nước ngọt, xoay người bước vào phòng. Còn vì sao là các cậu, đương nhiên là cho nhà nghỉ truyền thống không có phòng nghỉ riêng rồi.
Karma đứng nhìn cánh cửa một lúc, sau đó sâu kín nói một chữ “Được”. Cậu ta vô cùng không thích cái cách mà Okuda xoay người dứt khoát với cậu. Cậu cũng không thích cái cách mà cô đối xử với mình giống như những người khác. Cậu không biết cảm xúc lạ thường này nên gọi là gì, nhưng cậu tình tường nhận ra rằng, cậu muốn cậu là đặc biệt đối với cô. Là thích sao? Nhưng cậu không thực sự hay nghĩ tới cô hay nhớ cô mọi lúc, nhưng cậu cũng không muốn mình chỉ là một người bình thường như bao người khác đối với cô. Hay đây chỉ là hứng thú nhất thời? Cho dù cậu ta có hay tỏ vẻ mình nguy hiểm thế nào đi chăng nữa, thì cậu ta cũng chỉ là một thằng nhóc cấp 2 mà thôi, cậu ta vẫn chưa thể thực sự hiểu rõ những cảm xúc rối rắm khác thường của mình.
Karma đẩy cửa phòng ra, tỏ vẻ như thường: “Ô, trông có vẻ vui nhỉ!”
“Đúng lúc lắm, cậu có để ý con gái nào không?” Maehara hỏi.
“Không thể nào.” Sugaya tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng Maehara thì không quan tâm lắm, cậu ta chỉ quan tâm tới lý do.
“Tại mình thấy cô ấy có thể làm ra những loại thuốc mờ ám và thuốc ngủ, như vầy không phải là mình sẽ có nhiều trò chơi khăm hơn sao?”
“Tuyệt đối không muốn hai người này là một cặp” đây là suy nghĩ chung của tất cả những tên tại đây.
Sau đó, Isogai kêu tất cả giữ bí mật, đương nhiên tất cả đều đồng ý nếu không muốn bị đám con gái hành cho tơi tả. Tuy nhiên, tất cả đều đã đánh giá thấp Koro-sensei, tốc độ Mach 20 chính là để dùng cho những chuyện này mà. Sau khi nhìn thấy Koro-sensei với gương mặt hồng biến thái, giọng điệu hóng chuyện, khỏi phải nói là thầy bị cả đám con trai đuổi giết.
Bên hội con gái cũng đang nói đến hội con trai trong lớp. Tiêu điểm thì có 4 người là Karasuma-sensei, Maehare, Isogai và Karma. À, Karasuma-sensei thì đương nhiên là đứa con gái nào cũng thích rồi, vốn không cùng đẳng cấp với ba người kia. Tuy nhiên, Maehara lại quá đào hoa, còn tên Karma bị bệnh trung nhị thời kỳ cuối lại càng không đáng nhắc đến. Cuối cùng, xem ra chỉ còn lớp trưởng Isogai thanh niên 3 tốt là còn xem xét được. Đang trong lúc Kayano và Nakamura tra hỏi Kanzaki xem cô ấy thích ai, Bitch-sensei cầm một túi bia…rượu xuất hiện nhắc nhở cả đám nhớ đi ngủ…chắc vậy. Dù sao thì Bitch-sensei cũng bị cả đám giữ lại kể chuyện người lớn của cổ. Cả đám đều ngạc nhiên vì Bitch-sensei chỉ mới 20 tuổi. Cũng vì kinh nghiệm tình trường và gương mặt già dặn hơn tuổi đời của mình nên trông Bitch-sensei có vẻ trưởng thành của người hai mươi mấy tuổi.
Chỉ là buổi nói chuyện của con gái nhanh chóng bị phá vỡ vì một kẻ lạ mặt – Koro-sensei. Hậu quả của việc chen vào buổi nói chuyện của con gái chính là Koro-sensei bị hỏi tới tấp về lịch sử tình trường của mình. Nhưng một Thần Chết tiền nhiệm làm sao có thể tiết lộ về cuộc đời của mình cho người khác nghe chứ. Vì vậy, ổng đã dùng tốc độ Mach 20 lẩn đi mất, và bị cả hội con gái lẫn con trai đuổi giết.
Cô ngồi yên trong phòng, không tham gia, nghe tiếng huyên náo. Ánh mắt sắc bén liếc ra ngoài cửa sổ, cô tính bật dậy, nhảy ra ngoài cửa sổ. nhưng rồi lại nghĩ đến điều gì đó nên dừng lại, miệng mấp máy.
“Lễ hội trường.”
Sau đó, chỉ còn lại tiếng gió thổi, rồi lại biến mất…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT