Ngọc bích trang thành nhất thụ cao, vạn điều cúi hạ lục ti thao. (nguyên văn)

Văn phòng đội duy trì trật tự an vị ven hồ Ấn Hà. Kể cả khi thời tiết nóng bức vẫn luôn mát rượi bởi những tán cây liễu xanh um, nằm rũ ven hồ, tạo nên một bức tranh phong cảnh thật đẹp, làm say lòng người.

Trầm Nghê Trần nghẹn tức một bụng, đến nơi này cũng phải nhẹ lòng vui sướng.

Trước tiên, Trầm Nghê Trần đến phòng trực ban đăng ký, rồi mới vào phòng đội trưởng đội duy trì trật tự. Sau khi nắm rõ tình huống, anh nhận được bản thông báo xử phạt của Mễ Kiều, nội dung là trừ 3 điểm trong tổng số điểm của năm thứ nhất.

Nhìn tình hình chung, thành tích cuối kỳ mỗi môn phải đạt loại ưu mới có được hai điềm. Lần này bị trừ mất ba điểm, quả thật rất nghiêm khắc.

Trầm Nghê Trần không nói gì, vốn anh cũng muốn nghiêm trị để làm gương cho toàn đội. Anh quyết đoán vung bút, ký tên lên bản thông báo xử phạt, rồi đến phòng tạm giam lãnh Mễ Kiều về.

Lúc này, Mễ Kiều đang rất thành thành thật thật ghé vào bàn, giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, tóc rũ hai bên tai, một thân quân trang nghiêm chỉnh mặc trên người, vẻ mặt dửng dưng. Cũng không biết ông ngoại có biết cô gặp rắc rối hay không, nhớ đến lời cảnh cáo của Chu Trí Dũng, cô mới bắt đầu thấy sợ.

Trầm Nghê Trần đứng ngoài cửa sổ, thấy dáng vẻ ủ rủ ghé vào bàn của Mễ Kiều, anh liền muốn răn dạy cô một phen. Nhưng khi một bên mặt cô dần hiện rõ trong mắt anh, anh liền thấy ngực mình cứng lại! Là cô ấy!

Trong lòng Trầm Nghê Trần chợt thấy bối rối, điều này trước nay chưa từng có, cánh môi mím chặt, tuấn mi nhíu lại, toàn bộ cơ thể hết sức căng thẳng.

“Cô ấy chính là Mễ Kiều, dẫn cô ấy đi đi!”

Hứa Càng bâng quơ nói ra đáp án đang khiến nội tâm Trầm Nghê Trần rối rắm, rồi lập tức xoay người rời đi.

Trầm Nghê Trần cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn từng một lần làm anh điên đảo, không phấn son, không chải chuốt nhưng lại tựa như ánh bình minh, mê hoặc, đầy sức sống. Bản thông báo xử phạt trong tay anh càng nắm càng chặt, cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, rồi xoay người quay lại phòng Hứa Càng…

Cách một cái bàn là hai người đàn ông, cả hai đều là đội trưởng, nhưng trên vai Trầm Nghê Trần nhiều hơn Hứa Càng một gạch.

“Anh muốn tôi hủy bỏ xử phạt đối với Mễ Kiều?”

Vẻ mặt Hứa Càng nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ có đôi mày hơi chau lại, cảm thấy khó hiểu.

“Trầm đội trưởng, anh không phải không biết, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, mà cô ấy lại hành xử như vậy, nếu không giết một cảnh trăm, sợ là sẽ lưu lại tai họa. Huống chi, cô ấy đã bị bắt đến đây, nếu cứ như vậy mà đi, hình như không hợp quy cũ.”

Trầm Nghê Trần đưa tay đẩy bản thông báo xử phạt đến trước mặt Hứa Càng, vẻ mặt thong dong.

“Lúc mới đặt bút ký tên, tôi còn đang nghĩ, đối với một tân binh, chúng ta rốt cuộc có nên dùng quân kỷ chèn ép họ ngay từ đầu hay cho họ một cơ hội, giảng giải những điều lợi hại trong đó. Dù sao họ cũng đang trong thời kỳ trưởng thành, phạm sai là chuyện không thể tránh. Mao Chủ Tịch cũng đã dạy, biết sai liền sửa, vẫn là hảo đồng chí.”

Hứa Càng thản nhiên nhướng mày nhìn lướt qua Trầm Nghê Trần, hắn tự nhiên biết thân phận thật sự của Trầm Nghê Trần là người thừa kế duy nhất của tổng tư lệnh quân đội trực thuộc thành phố J, nếu anh ta đã đề suất, mặt mũi hắn không thể không cho. Nhưng hắn vẫn nói những băn khoăn trong lòng hắn cho Trầm Nghê Trần biết.

“Trầm đội trưởng, tình cảm của anh đối với các tân binh tôi có thể lý giải, dù sao chúng ta cũng đã từng là tân binh. Nhưng cá tính của Mễ Kiều này rất mạnh, không phục tùng quân kỷ, nếu lần này tôi cho anh mặt mũi, không xử phạt cô ấy, lỡ sau này cô ấy lại gây chuyện thì trách nhiệm này, Trầm đội trưởng anh nguyện ý phụ trách sao?”

Trách nhiệm này, anh nguyện ý gánh vác sao? Trong đầu Trầm Nghê Trần chợt xuất hiện hình bóng của Chung Lan, một cô gái làm anh yêu đến tận tâm nhưng cũng làm anh đau đến tận cùng, rồi anh lại nghĩ đến Mễ Kiều, một cô gái nhỏ nhắn mới mười chín tuổi, đã bị anh cướp đi lần đầu tiên. Cuối cùng, anh nhớ đến bóng dáng cô tịch của Mễ Kiều đang ghé vào bàn, bộ dáng đáng thương hề hề, cực giống Chung Lan lúc tuyệt vọng.

“Tôi sẽ phụ trách. Về sau chuyện của cô ấy, tôi đều phụ trách!”

Lời Trầm Nghê Trần vừa nói ra khỏi miệng, Hứa Càng liền vỗ đùi nói: “Tốt! Một khi đã như vậy, bản thông báo xử phạt này sẽ trở thành phế thải.”

Nói thêm vài câu hàn huyên cùng cảm tạ, Trầm Nghê Trần nhẹ bước vào phòng tạm giam. Mới vừa rồi đi qua nơi này, anh còn đang nghĩ nên nói lời răn dạy Mễ Kiều như thế nào, nhưng giờ phút này, anh chỉ nghĩ phải giải thích chuyện lúc sáng với cô như thế nào, phải nói lời xin lỗi ra sao. Không biết cô có chấp nhận không?

Trầm Nghê Trần khụ hai tiếng, làm thanh cổ họng, quyết định nhìn thẳng vào vấn đề, tận lực biểu hiện bình tĩnh mới kêu tên cô, “Mễ Kiều?” Thanh âm không nặng không nhẹ, nghe qua tưởng như một câu nghi vấn.

Mễ Kiều miễn cưỡng nằm úp sấp trên bàn như trước, cảm thấy giọng nam này rất dễ nghe, cũng rất quen. Cô hơi hé mắt, liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Trầm Nghê Trần cùng một thân quân trang lục quân chỉnh tề.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều rơi vào trạng thái hóa thạch.

Mễ Kiều kinh ngạc, cố nhớ lại, đây chẳng phải là tên đáng ghét đã cường bạo cô lúc sáng sao? Hay do cô quá căm hận, đã nhìn nhầm ai đó thành anh ta? Cô thử chớp mắt vài cái, khung cảnh trước mắt vẫn không thay đổi.

“Mễ Kiều, tôi là đội trưởng của cô, tên Trầm Nghê Trần, tôi tới đón cô về đội.”

Chết tiệt?! Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?

Mễ Kiều hít một hơi thật sâu, chậm rãi hoạt động thân thể cứng ngắt do nằm yên quá lâu, rồi đánh giá Trầm Nghê Trần từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, rốt cuộc cô cũng hiểu được, không phải cô học không giỏi, mà là cuộc đời rất cẩu huyết!

“A!” Từng đợt tiếng thét chói tai vang lên, Mễ Kiều điên cuồng rống lớn.

Ngay lập tức, có bảy tám người trong đội duy trì trật tự chạy đến cửa phòng, sau khi thấy hiện trường vẫn chưa phát sinh chuyện gì liền hai mặt nhìn nhau.

Trầm Nghê Trần cảm thấy có chút đau đầu. Ai bảo anh làm cho con gái người ta nghĩ anh là tội phạm cưỡng gian làm chi? Nghĩ nghĩ, anh quyết định tận dụng ngoại hình tuấn tú, hiên ngang của mình để chứng minh anh không phải là người xấu.

“Mễ Kiều, nơi này là văn phòng đội duy trì trật tự, tôi là đội trưởng của cô, tới đón cô về đội, mong cô phối hợp. Còn những vấn đề khác, chúng ta ra ngoài trước, rồi từ từ nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play