Lúc cầm chìa khoá mở cửa phòng, Mễ Kiều mới phát hiện Trầm Nghê Trần thế nhưng lại đăng ký một căn phòng rộng lớn xa hoa, sang trọng như vậy.

Khi tiến vào, một mùi hương hỗn hợp giữa mùi nước xả quần áo và dung dịch khử mùi lập tức quanh quẩn quanh chóp mũi của Mễ Kiều, kèm theo ánh sáng mờ nhạt, ấm áp của ngọn đèn ngủ nơi sát vách tường càng khiến không gian trở nên ái muội vạn phần.

Tâm Mễ Kiều càng hoảng.

Sau lưng chậm rãi truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng lập tức bị đóng lại, một đôi tay ấm áp chợt vòng qua chiếc eo thon của cô, càng lúc càng siết chặt cho đến khi cô không thể nhúc nhích được nữa thì đôi tay ấy liền không an phận, trượt dần lên ngực cô, bắt đầu cởi từng chiếc nút áo của cô ra.

Hơi thở dần dần trở nên dồn dập, có chút mơ hồ lướt qua chiếc gáy non mịn của Mễ Kiều, dái tai tức khắc truyền đến cảm giác ươn ướt, tê dại khiến cơ thể cô lập tức nhuyễn ra chỉ trong nháy mắt. Ngay khi ánh mắt của Mễ Kiều không còn tiêu cự, Trầm Nghê Trần quyết đoán xoay người cô lại, nhanh chóng bế cô lên, hung hăng đặt cô lên chiếc giường đôi xa hoa giữa phòng.

…[một màn kích tình kiều diễm diễn ra]…

Kích tình qua đi, Mễ Kiều vô lực khép hờ mí mắt, thở gấp liên tục.

Dục vọng của Trầm Nghê Trần cũng tạm thời lui đi, giúp Mễ Kiều đắp kín chăn xong liền đứng dậy xoay người đi vào phòng tắm.

Nằm im lắng nghe tiếng nước chảy ào ào, khóe môi Mễ Kiều bất giác mỉm cười hạnh phúc, xinh đẹp tựa như đoá Phù Dung vừa chớm nở.

Chỉ chốc lát sau, Trầm Nghê Trần đi ra, từng giọt nước óng ánh vẫn còn đọng lại trên mái tóc anh chảy dài xuống làn da bánh mật khỏe mạnh cùng những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể khiến anh càng trở nên gợi cảm vạn phần, làm Mễ Kiều mặt đỏ tim đập không thôi. Ở thắt lưng anh, có một chiếc khăn tắm màu trắng thuần tuý vắt ngang, vừa có cảm giác thoải mái như đang ở nhà, vừa ẩn chứa ái muội bức người không thể tả.

Trên tay anh còn cầm một chiếc khăn mặt, thâm tình nhìn cô cười quyến rũ.

“Để em giúp anh lau.”

Đưa tay lấy chăn quấn kỹ cơ thể, Mễ Kiều đứng dậy chạy nhanh đến bên Trầm Nghê Trần, vừa trừng mắt nhìn anh vừa giật chiếc khăn trên tay anh, nhón chân giúp anh lau những bọt nước còn sót lại trên cơ thể.

Tới phần dưới thắt lưng, Mễ Kiều chợt khựng lại trong chốc lát rồi dứt khoát xốc chiếc khăn lên, ‘một cây hai trái’ của anh liền lộ ra trước mắt cô, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cô vẫn không khỏi ngốc lăng nhìn anh.

“Ha ha.” Thấy vậy, Trầm Nghê Trần lập tức lên tiếng cười trêu tức cô liên tục khiến cô ngượng ngùng đem khăn mặt quăng trả lại cho anh.

Anh cười cười đưa tay ra tiếp lấy rồi ôn nhu hôn nhẹ lên trán cô một cái.

“Em suy nghĩ một chút xem muốn ăn gì, anh gọi điện thoại cho phục vụ đem lên.”

Trầm Nghê Trần nói xong liền xoay người đi nên không thấy Mễ Kiều nhìn anh suy nghĩ miên man.

Đây xem như là lần hẹn hò thứ hai của hai người, không tính siêu xe sang trọng có giá trị xa xỉ, chỉ tính bàn tiệc hải sản dành cho hai người hôm trước đã hoa hoa lệ lệ tiêu mất một đống tiền, giờ lại đăng ký một căn phòng sang trọng thế này, không nói cũng biết tiền phòng một ngày đắt như thế nào. Chỉ ngắn ngủi có hai ngày mà hai người tiêu hết không biết bao nhiêu tiền, đây là chuyện mà một tiểu đội trưởng bình thường trong trường quân đội có thể gánh vác sao?

Hơn nữa, hồi trưa này, lúc đăng ký thủ tục kết hôn, tờ đơn ‘Xin đăng ký kết hôn’ mà anh mang theo hoàn toàn được để trống, trên đó chỉ có chữ ký và con dấu của Chu Chí Dũng. Sao anh có thể lấy được? Cô bất giác nhớ đến sự kiện anh ở nhà của Chu Chí Dũng, vênh váo tự đắc chỉ huy hai anh em Chu gia làm việc ra sao.

Trầm Nghê Trần, anh rốt cuộc là ai đây?

Tuy trong lòng tràn đầy nghi vấn nhưng cô vẫn quyết định không hỏi.

Thoáng xê dịch cơ thể, cảm giác dinh dính vẫn còn ở hạ thân làm cô cảm thấy khó chịu.

“Ha ha, nước ấm đã chuẩn bị xong, để anh ôm em đi tắm nào!”

Giọng nói trầm thấp, mị hoặc phiêu đãng bên tai tựa như một chất xúc tác, nháy mắt làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Kiều ửng đỏ.

Còn chưa kịp hoàn hồn, da thịt cô đã chợt lạnh, chiếc chăn quấn quanh người đã bị anh vứt lên giường, cảnh vật trước mắt chợt đảo, thân thể mềm mại trắng nõn nhanh chóng bị anh ôm vào lòng.

Phòng tắm lại diễn ra một phen kích tình kiều diễm.

Trường quân đội Tây Sơn. Văn phòng Trầm Mạt.

Vẻ mặt nịnh nọt, Trầm Thanh Thu rót cho Trầm Mạt một ly trà long tỉnh thượng hạng vừa đem từ nhà đến.

Tuy là người đã có tuổi nhưng Trầm Mạt luôn sinh hoạt trong môi trường quân nhân nên ông vẫn giữ được thân hình cường tráng, thần thanh khí sảng như xưa. Trước lúc Trầm Thanh Thu đến, ông đã ngồi bên bàn công tác nghiên cứu bản đồ chiến lược phân bổ quân lực nên có chút mệt mỏi.

Không thể không nói, một ly trà này của Trầm Thanh Thu đưa tới thật đúng lúc.

Mí mắt hơi nâng, thản nhiên nhìn lướt qua Trầm Thanh Thu, Trầm Mạt vào thẳng vấn đề, “Nói đi!”

Sắc mặt lộ vẻ vui mừng nhưng vì con gái nên Trầm Thanh Thu cố gắng kiềm chế, từ tốn mở miệng nói, “Ba à, nếu Nghê Trần đã trở về, con nghĩ nên để cậu ấy và Kiều Kiều gặp nhau một lần cho biết. Ha ha, dù sao Kiều Kiều cũng là thiên kim tiểu thư, chưa từng làm qua bất kỳ việc gì nặng nhọc, cá tính lại có chút bốc đồng, sống trong quân doanh nhất định chịu khổ không ít nên có người chiếu cố vẫn hơn mà người làm mẹ như con cũng yên tâm phần nào, ha ha…”

Trầm Mạt im lặng không nói, tiếp tục phẩm trà.

Thời gian trước, ông đã dùng quyền lực phong tỏa tin tức Trầm Nghê Trần trở về là vì phòng ngừa con gái ông đi tìm Trầm Nghê Trần nhờ vả chiếu cố Mễ Kiều. Với cá tính phản nghịch tuỳ hứng của Mễ Kiều lúc đó, nếu không được giám sát giáo dục tốt, chỉ sợ sẽ phát triển theo hướng cực đoan thành ‘thanh niên bụi đời’.

Thời buổi này, đã là con gái, lại có nhan sắc thì dù thế nào cũng không sợ chết đói, cùng lắm thì ra đường làm người tình cho người ta.

Bất quá, đã là cháu gái của Trầm Mạt ông, há có thể như vậy? Hơn nữa, Mễ Kiều không chỉ là cháu gái của ông mà còn là…

Trầm Thanh Thu thấy Trầm Mạt im lặng không nói, trong lòng liền hiểu rõ nhưng vẫn thấy chết không sờn, kiên trì tiếp tục nói, “Hồi trưa, lúc ghé qua thăm Kiều Kiều, con có nói cho con bé biết là cậu út đã trở về, bảo con bé tối nay cùng chúng ta dùng cơm đoàn viên. Ba xem, Nghê Trần từ nhỏ đã được con trông nom, từ biệt nhiều năm không gặp, lại một mình bên ngoài cạnh tranh phấn đấu, thân làm chị, con…”

Trầm Thanh Thu chưa nói hết câu đã khóc nấc lên.

“Hazzz, lòng dạ đàn bà!”

Bất đắc dĩ thở dài, Trầm Mạt nhắm mắt suy nghĩ.

“Vậy bảo Kiều Kiều tối nay không cần đến, chúng ta dùng cơm cùng Nghê Trần là được rồi. Lúc trước, chẳng phải con chủ động khóc lóc xin ba giáo dục Kiều Kiều sao, chẳng lẽ bây giờ đã quên? Hiện tại, quá trình rèn luyện Kiều Kiều chỉ vừa mới bắt đầu mà con đã mềm lòng rồi sao? Đây là con muốn nhìn tâm tư của chúng ta đối Kiều Kiều như chuyện ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’ hả?”

Trước đó, lúc Chu Chí Dũng lên báo cáo, từ miệng anh ta, ông mới biết Trầm Nghê Trần không hề chiếu cố đặc biệt gì đối với Mễ Kiều mà Mễ Kiều lại được thăng chức liên trưởng nhanh chóng. Trầm Mạt đối với chuyện này cảm thấy rất an ủi. Ông cũng không cầu Mễ Kiều làm quân nhân cả đời, chỉ mong cô có thể nhanh chóng trưởng thành, hiểu chuyện hơn, đừng phản nghịch tùy hứng làm người nhà lo lắng như trước là được.

Trầm Thanh Thu mỉm cười, trong lòng mừng thầm, bữa cơm này, mặc kệ Mễ Kiều có mặt hay không, chỉ cần Trầm Nghê Trần đến, bà liền có cách nhờ cậy anh chiếu cố cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play