Hướng Noãn bỏ điện thoại xuống, vận động vai một chút. Việc thi đấu khiến cho adrenalin của cô tăng vọt, trong người cứ như vải lông bốc lửa, cho đến tận bây giờ tim vẫn đập với tốc độ rất nhanh.
Xung quanh hơi im ắng.
Hướng Noãn chớp mắt, chuyển tầm nhìn thì nhận ra các đồng đội đang nhìn mình.
Cô sờ cằm, “Hi hi…”
Lâm Sơ Yến: -_-#
Con bé ngốc nghếch này.
Vài người buông điện thoại xuống. Dương Nhân hỏi: “Bữa tối ăn gì đây?”
“Không thì thế này đi...” Hướng Noãn nảy ra một ý tưởng, “Chúng ta chọn vài
món ở đây ăn, sau đó mua chút gì đó uống, như thế vừa có thể ăn nhiều
lại vừa có thể tiết kiệm.”
Không ai phản đối.
“Tôi chọn món, mấy người muốn ăn gì thì nói đi.” Lâm Sơ Yến lại cầm điện thoại lên.
Hướng Noãn nói mấy thứ mình thích, Dương Nhân ghi lại từng cái một, lúc cô ấy đứng dậy, Thẩm Tắc Mộc cũng nhỏm dậy theo, nói: “Tôi đi cùng.”
“Em cũng đi em cũng đi.” Trần Ứng Hổ chẳng hề muốn ở lại đây để bị cặp đôi kia ngược đãi.
Sau khi ba người kia đi khỏi, Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến ngồi trên sofa chọn
món. Ngay từ đầu hai người đã tụ lại một chỗ, chụm đầu lại cùng nhìn vào điện thoại của Lâm Sơ Yến, sau đó Lâm Sơ Yến cảm thấy như vậy không
tiện.
Anh ôm Hướng Noãn vào lòng, anh thì dựa lên sofa, để Hướng Noãn tựa vào trước ngực mình.
“Chọn đi.” Lâm Sơ Yến nhét điện thoại vào tay cô. Sau đó hai tay của anh ôm chặt lấy cô.
Lưng Hướng Noãn dán lên trái tim đập dồn dập của anh, bên tai là hô hấp của
anh, xung quanh đều là hơi thở của anh. Cô cảm giác như mình là con thú
đang rơi vào trong lưới của anh.
Muốn giãy giụa à?
Không, cô cam tâm tình nguyện bị anh bắt lấy.
Suy nghĩ bay bổng, Hướng Noãn cũng không biết là mình đã chọn món gì, cô
chỉ đại mấy món thì chợt bên tai xuất hiện tiếng cười của anh: “Phần ăn
trẻ em?”
“Khụ.” Cô vội sửa lại, bỏ phần ăn trẻ em.
Cô cứ như chú vịt con vừa chui ra khỏi vỏ, Lâm Sơ Yến cảm thấy đùa rất
vui, giơ tay chạm vào mái tóc của cô: “Bản lĩnh hồi nãy đâu?”
“Lâm Sơ Yến, anh buông em ra trước đi.”
“Em hôn anh một cái đã.”
Hướng Noãn quay đầu lại, ngửa mặt rướn cổ hôn lên trên cằm của anh một cái.
Sau khi hôn xong cô muốn thu động tác về, Lâm Sơ Yến lại bỗng dưng giữ lấy mặt cô, cúi đầu hôn xuống.
Cô thừa nhận tư thế hôn thế này rất lãng mạn, cô có thể cảm nhận được sự phập phồng do hô hấp của anh, nhưng mà… mỏi cổ quá…
May mà cũng không mỏi quá lâu.
Hôn vẫn cứ hôn, Lâm Sơ Yến từ bỏ sự kiềm chế đối với cô, đặt người cô lên sofa rồi đè cô xuống.
Theo bản năng, Hướng Noãn vẫn hơi ngại ngùng, vội đưa tay đẩy anh ra.
Lâm Sơ Yến bắt lấy tay cô, kéo qua đỉnh đầu. Tay anh quá lớn, chỉ cần một
tay đã khoá được hai cổ tay cô, ấn chặt lên trên sofa. Cô không thể nhúc nhích, giống như một chú cá không cẩn thận bị dạt lên bờ cát, giãy giụa cũng vô dụng, mặc cho người ta xâu xé.
Lâm Sơ Yến đè lên người cô rồi chậm rãi hôn cô đầy dịu dàng. Cơ thể thiếu
nữ mềm mại như cành liễu, hơi thở thơm như cánh hoa. Tay anh vô thức
vuốt ve trên eo cô, tham lam mà say mê hôn lấy cánh môi cô. Trái tim của anh đập càng lúc càng nhanh, hơi thở cũng càng lúc càng rối loạn.
Không, không thể như vậy.
Trong lòng anh có một tiếng nói vang lên, phải dừng lại.
Cơ thể sắp không khống chế được rồi…
Thế nhưng anh không dừng được. Đây là dụ hoặc trí mạng nhất đối với anh, sao anh dừng lại được đây?
Đột nhiên, phía ngoài truyền đến một loạt tiếng động, lách cách… Tiếng chìa khoá mở cửa.
Không dừng cũng phải dừng.
Lâm Sơ Yến buông Hướng Noãn ra, ngồi dậy, sau đó kéo cô dậy, chỉnh lại tóc và quần áo cho cô.
Hướng Noãn bị anh hôn đến mức mặt đỏ như quả đào, hai mắt ngấn nước, khỏi nói là trông ngon miệng biết mấy.
Lâm Sơ Yến híp mắt nhìn đôi môi đỏ hồng trơn bóng của cô, anh nuốt nước bọt, nói: “Em dậy trước đi đã, bộ dạng này của em…”
Hướng Noãn chạy vào toilet, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, xác định không có gì bất thường mới bước ra.
Người đến là Việt Doanh Doanh, vừa nhìn thấy Hướng Noãn liền ngoắc tay với cô: “Hướng Noãn, mau qua đây!”
“Cô, sao cô lại đến đây vậy ạ?” Hướng Noãn rất vui vẻ, đi qua ngồi xuống bên cạnh bà.
“Cô đến thăm cháu…” Việt Doanh Doanh nói xong, nhìn thấy cậu con trai đang nhìn mình liền bổ sung thêm, “Hai đứa.”
“Đây là gì vậy cô?” Hướng Noãn chỉ vào cái hộp mà Việt Doanh Doanh mang đến, trông rất nhã nhặn.
“Bánh ngọt làm thủ công đấy, do thợ bánh nổi tiếng nhất Nam Sơn làm, cháu nếm thử xem có thích hay không.”
“Cháu cảm ơn cô!” Hướng Noãn cũng không khách khí với Việt Doanh Doanh, mở hộp ra nếm thử bánh ngọt.
Lâm Sơ Yến luôn cảm thấy việc mẹ mình đến rất kỳ lạ, anh hỏi: “Mẹ không có chuyện gì thật chứ?”
“Thật ra có chút chuyện, không phải sắp đến sinh nhật Hướng Noãn rồi sao?
Sinh nhật năm nay cùng tổ chức cho con bé nhé… có được không Hướng
Noãn?”
“Được ạ, cô à, bánh ngọt này ngon lắm!”
“Nếu cháu thích thì lần sau cô sẽ mang tiếp cho cháu.”
Lâm Sơ Yến nói: “Sinh nhật Hướng Noãn còn một tháng nữa cơ mà, sắp đến gì chứ mẹ?”
“Bốn bỏ năm lên (1) thì sắp đến rồi.”
(1) Bốn bỏ năm lên: quy tắc làm tròn số. Ví dụ: 1,5 làm tròn thành 2 được, 1,4 = 1.
Được rồi, mẹ là mẹ nên nói gì cũng đúng hết.
Việt Doanh Doanh lại nói, “Hướng Noãn, sinh nhật của cháu, ông bà giáo sư Hướng có đến không?”
“Cháu không biết nữa.”
“Chắc phải đến chứ nhỉ? Con bé đáng thương, lần đầu tổ chức sinh nhật ở ngoài.”
“Dạ vâng.” Đương nhiên Hướng Noãn cũng hy vọng bố mẹ đến tặng quà sinh nhật cho cô.
“Nếu đã vậy, không bằng chúng ta cùng đến nhà cháu? Xem như chính thức làm quen một chút, cháu thấy thế nào?”
Hướng Noãn biết ý của cô Việt là gì. Đây không phải là ra mắt hai họ bàn việc hôn sự sao?
Cô hơi xấu hổ, đỏ mặt không biết nên trả lời thế nào.
Việt Doanh Doanh cảm thấy dường như mình quá nóng vội. Con gái nhà người ta
nâng niu từ bé, nay mới lớn một chút, bà liền vội vã đòi gặp nhà thông
gia, ngộ nhỡ vợ chồng giáo sư Hướng thấy vậy lại không vui thì sao? Dù
sao cũng là heo lười nhà mình ủi rau xanh nhà người ta…
“Đương nhiên là cô cũng chỉ thuận miệng đề nghị vậy thôi.” Việt Doanh Doanh
vội sửa lời, “Nếu bố mẹ cháu không có thời gian thì sau này có cơ hội
hẵng ăn cơm với nhau cũng được.”
“Thực ra bố mẹ cháu đã gặp Lâm Sơ Yến rồi.” Hướng Noãn nhỏ giọng đáp, “Mẹ cháu rất thích anh ấy.”
Việt Doanh Doanh há hốc mồm, kinh ngạc liếc nhìn cậu con trai, vẻ mặt đầy sự khích lệ và tán thưởng. Lúc Lâm Sơ Yến thi đấu được giải cũng chưa từng thấy mẹ mình có vẻ mặt tích cực như vậy, thành tích thi đại học cao
cũng vẫn chưa từng thấy, thế mà hiện tại đã thấy được rồi.
Sau đó Việt Doanh Doanh lại nói chuyện với bọn họ một lát, cuối cùng hỏi
Hướng Noãn sinh nhật này muốn được tặng quà gì. Hướng Noãn không biết
xấu hổ nói nguyện vọng của mình.
Lúc Việt Doanh Doanh ra về, Lâm Sơ Yến và Hướng Noãn tiễn bà ra ngoài cửa,
Lâm Sơ Yến hỏi: “Mẹ có nhớ sinh nhật của con không vậy?”
“Mẹ biết ý của con là gì.” Việt Doanh Doanh vỗ nhẹ lên vai anh, giọng nói
đầy dịu dàng, “Con phải tin mẹ, Sơ Yến à. Nếu con không phải là con
ruột, bố mẹ đã sớm ném con đi rồi.”
“… Cảm ơn mẹ, tình mẹ thật vĩ đại.”
“Không cần khách khí, bố con nói vậy đấy.”
Lâm Sơ Yến hơi không đồng tình. Mẹ nghe lời bố quá rồi.
Có điều, vừa nghĩ đến việc nếu như sau này vợ anh cũng nghe lời anh như vậy… Lâm Sơ Yến lại cảm thấy thế cũng không tệ lắm.
Sau khi Việt Doanh Doanh rời đi, Lâm Sơ Yến đóng cửa lại xong, hỏi Hướng Noãn: “Em muốn quà gì?”
“Thế thì anh không cần tốn đồng nào. Nghĩ khôn lắm! Lâm Sơ Yến, anh ít chơi xỏ em thôi, anh vốn là của em rồi.”
“Trái tim anh là của em, còn thân thể của anh vẫn chưa phải.”
“…”
-----
Trần Ứng Hổ rất thích cảm giác này, lái xe chạy băng băng đi siêu thị mua
bia rượu. Để kéo dài sự vui vẻ này, anh ta và Dương Nhân rất ăn ý chọn
một siêu thị khá xa.
Lúc đi Trần Ứng Hổ lái xe, lúc về thì Dương Nhân lái.
Dương Nhân vừa lái vừa hỏi: “Ngày mai đi đâu?”
"Đến phòng thí nghiệm.” Thẩm Tắc Mộc đáp.
“Còn em thì sao Tiểu Lão Hổ?”
“Em muốn đến phố Lão Phượng.”
Thẩm Tắc Mộc hơi khó hiểu, “Rốt cuộc phố Lão Phượng có gì hay?” Nơi đó toàn
người với người, anh ta nhìn mọi người chen nhau đông đúc liền nhức đầu, đi một lần là đủ rồi.
Anh ta không hiểu Trần Ứng Hổ, Trần Ứng Hổ cũng không hiểu anh ta. Trần Ứng Hổ nói: “Dù phố Lão Phượng có chán đến mấy thì cũng vui hơn phòng thí
nghiệm nhé.”
Thẩm Tắc Mộc á khẩu không thể nói được gì.
Dương Nhân cười nói: “Chị cũng đến phố Lão Phượng xem xem, ở đó có quán đậu phụ khá ngon, để chị dẫn em đi ăn.”
“Được đó… Mà công việc tìm kiếm của chị thế nào rồi? Vẫn chưa tìm thấy đội thích hợp à?”
“Vẫn chưa. Tên dốt Đặng Văn Bác kia tung tin vịt khắp nơi. Chị mà gặp thì sẽ đánh cho anh ta một trận.”
“Trước đó vì sao chị đánh anh ta?”
“Anh ta động tay động chân với chị trước.”
“Loại người như vậy nên đánh. Lần sau đánh anh ta nhớ gọi em.”
“Được.”
Thẩm Tắc Mộc tựa lên cửa sổ xe, mắt nhìn cảnh vật lướt nhanh như bay phía
ngoài, tai nghe những lời linh tinh không chút bổ dưỡng của bọn họ,
trong lòng anh ta chợt trở nên bình tĩnh, không hề cảm thấy nhàm chán.
Trở về biệt thự, dừng xe lại, ba người mang đồ về thì thấy Lâm Sơ Yến ở cửa biệt thự.
Lâm Sơ Yến đang ngồi xổm dưới chân tường, cũng không biết đang làm gì. Lúc
này mặt trời đã xuống núi, sắc trời dần tắt, hoàng hôn buông phủ, dáng
người anh hơi mơ hồ, dáng ngồi chồm hỗm kia rất giống hội viên cao cấp
của Cái Bang, khiến người ta phải đề phòng.
“Em đang làm gì đó?” Dương Nhân đi qua hỏi.
“Em đang xem thử bên ngoài có côn trùng không, nếu không có thì lát nữa
chúng ta sẽ ăn cơm ngoài vườn.” Lâm Sơ Yến đứng dậy, cả người thẳng tắp, vẻ mặt khá chính trực.
Anh tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn ra việc mình bị Hướng Noãn bắt úp mặt vào tường hối lỗi đâu.
Anh là kẻ hay đùa nên Dương Nhân cũng không thấy gì bất thường. Dương Nhân
và Trần Ứng Hổ đi trước, nhấn chuông cửa, Lâm Sơ Yến bám đuôi theo bọn
họ vào nhà.
Điều quan trọng nhất khi làm người là da mặt phải dày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT