Hướng Noãn nói: “Lâm Sơ Yến, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
“Tôi sai rồi, em đừng tức giận.”
Bây giờ nhận lỗi đã muộn, Hướng Noãn hủy bạn bè với anh, sau đó anh gọi
điện tới, cô dứt khoát kéo số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Tức chết tức chết tức chết!
…
Chiều nay Trần Ứng Hổ cũng không có mặt đúng hẹn, bởi vì anh họ Thẩm Tắc Mộc đột nhiên đến tận cửa bắt người.
Thẩm Tắc Mộc bắt Trần Ứng Hổ ra ngoài, tìm một xó xỉnh tối tăm, sau đó đánh anh ta một trận rồi mới hỏi: “Có nói thật không?”
“Nói, nói… Chính là em làm!”
“Em đổi quà lúc nào?”
“Lúc anh ngủ.”
Thẩm Tắc Mộc cười mỉa. Khó trách, mấy ngày nay Trần Ứng Hổ luôn ở nhà anh
ta, buổi tối ở lại khá muộn, dì bảo ngủ lại cũng không từ chối, thì ra
là để làm việc này.
Khó trách Thẩm Tắc Mộc không đề phòng, thật sự là giới hạn chịu đựng của
anh ta quá cao, không nghĩ tới có người có thể không biết xấu hổ đến mức này.
Thẩm Tắc Mộc hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nỗi xúc động muốn bóp chết đứa em họ này, anh ta hỏi: “Rốt cuộc Lâm Sơ Yến cho em cái gì?”
Trần Ứng Hổ rụt người đáp: “Liên quan gì đến Sơ Yến.”
Trần Ứng Hổ lập tức sợ hãi: “Được rồi được rồi, em nói… Sơ Yến cho em mượn
tiền, em muốn báo đáp cậu ấy mới làm loại chuyện như vậy. Anh họ, anh
hãy tin tưởng em, trong lòng em anh rất quan trọng.”
“Không có tiền thì quan trọng quái gì?”
“Anh họ…”
Thẩm Tắc Mộc cố gắng không xông lên đánh người, tiếp tục thẩm vấn Trần Ứng
Hổ: “Cậu ta cho em mượn bao nhiêu tiền? Anh cho em gấp đôi được không?
Em giúp anh đi xử lý cậu ta.”
“Cậu ta cho em một trăm ngàn, anh họ có hai trăm ngàn không?”
Thẩm Tắc Mộc: “...” Không có.
Tuy anh ta là người đứng đắn, gia cảnh không tệ nhưng bố mẹ cũng không ủng
hộ việc anh ta tiêu tiền bậy bạ cho nên tiền gửi ngân hàng của anh ta
đều là học bổng. Muốn lấy đủ hai trăm ngàn, đại khái anh ta cần hai mươi năm đại học.
Đối với học sinh bình thường mà nói, một trăm ngàn coi như một khoản tiền
lớn. Lúc này Thẩm Tắc Mộc cũng không đoái hoài tới ý chí tranh đấu gì
nữa, anh ta cảm thấy hết sức không bình thường, hỏi Trần Ứng Hổ: “Em cần nhiều tiền như vậy làm gì? Em đánh bạc? Hút cần? Chơi gái?”
“Không có không có, anh họ không nên đoán mò, bị người khác nghe được không tốt lắm đâu... Là em cho người khác mượn tiền.”
“Cho ai?”
“Khả Khả đó, cô ấy cần tiền gấp, em không đủ tiền nên mượn của Lâm Sơ Yến.”
“Chính là bạn nữ em quen trên mạng?”
“Là bạn gái, bạn gái.”
Thẩm Tắc Mộc khẽ hừ một tiếng. Tuy là bạn gái nhưng lại quen biết cô gái kia qua mạng, nói là bạn nữ quen trên mạng cũng không có gì sai.
Quan niệm của Thẩm Tắc Mộc khá bảo thủ, cảm thấy chỉ quen biết đối phương
trên mạng mà đã cho cô ấy mượn một số tiền lớn như vậy thì không ổn cho
lắm.
Anh ta hơi lo lắng, sợ em họ bị lừa gạt, liền hỏi: “Em có để cô ấy viết giấy nợ không?”
“Cái này… Không có.”
Thẩm Tắc Mộc “Ồ” một tiếng, không nói gì, nhưng ý tứ trong giọng nói rất rõ ràng.
Trần Ứng Hổ ấm ức cãi lại: “Cũng không phải lừa đảo mà.”
“Tùy em, dù sao cũng không lừa tiền của anh.” Thẩm Tắc Mộc vừa nói vừa quay người rời đi.
Trần Ứng Hổ nhìn bóng lưng của anh ta, khẽ lên tiếng: “Anh họ, có phải anh cảm thấy thế giới này toàn người xấu không?”
Thẩm Tắc Mộc không trả lời, bóng lưng thon dài chìm dần vào bóng đêm.
…
Mùng chín tháng giêng chính là sinh nhật cậu của Hướng Noãn. Bởi vì cậu ở
nông thôn, cách khá xa, sáng sớm bố mẹ đã lái xe ra khỏi nhà.
Hướng Noãn bận thi đấu nên không đi, vì vậy bố mẹ còn phàn nàn về cô.
Phàn nàn thì phàn nàn, dù sao da mặt cô càng ngày càng dày rồi.
Lúc ăn sáng, cô suy nghĩ đến chuyện hôm qua, tâm trạng không được tốt lắm.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Hướng Noãn bỏ bánh quẩy xuống đi ra mở cửa.
Lúc mở cửa còn không thấy người đâu, đập vào mắt là một bó hoa lớn.
Hoa là hoa hồng, có trắng, có hồng, có vàng, những đóa hoa nở rực rỡ đầy sắc màu xen lẫn vào nhau.
Hướng Noãn sửng sốt.
Có rất ít cô gái không thích hoa, huống chi lại là bó hoa lớn như vậy, còn đẹp nữa.
Phía sau hoa hồng truyền đến giọng nói quen thuộc: “Đừng tức giận nữa.”
Lâm Sơ Yến lặng lẽ bỏ bó hoa xuống, khuôn mặt anh xuất hiện sau bó hoa, nổi bật cùng hoa hồng, thật sự mà nói thì người đẹp hơn hoa.
Anh khẽ cười một tiếng: “Đừng giận nữa, Hướng Noãn.”
“Anh đi đi.” Hướng Noãn vừa nói vừa đóng cửa.
Lâm Sơ Yến giống như cá chạch trượt qua tay cô, lập tức chui vào nhà: “Tôi không đi.”
Mặt dày thật đấy!
Hướng Noãn liếc mắt.
Sau khi Lâm Sơ Yến nói xong những lời này còn giúp cô đóng cửa lại, có thể
nói là đã phát huy tinh thần không biết xấu hổ đến trình độ cao nhất.
Hướng Noãn lười phản ứng với anh, quay vào phòng ăn tiếp tục ăn sáng.
Lâm Sơ Yến đi theo cô đến phòng ăn.
Hướng Noãn cầm bánh quẩy hỏi anh: “Lâm Sơ Yến, anh nói xem đây là cái gì?”
“Bánh quẩy.”
“Sai, vật này tên là Lâm Sơ Yến.” Hướng Noãn vừa nói vừa hung dữ cắn một
miếng bánh quẩy, vẻ mặt khá dữ tợn: “Tôi cắn chết anh Lâm Sơ Yến. Cắn
anh, cắn anh, cắn anh….”
Giờ phút này da đầu Lâm Sơ Yến cũng căng ra.
Anh ngẩng mặt không nói gì, híp mắt thầm nghĩ: Lưu manh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt tràn ngập vui vẻ.
Hướng Noãn cắn mấy miếng “Lâm Sơ Yến” xong thì bắt đầu húp cháo.
Lâm Sơ Yến thấy hai quả trứng còn nguyên vỏ trong đĩa, quyết định làm việc tốt, đi rửa tay bóc trứng gà giúp cô.
Hướng Noãn vừa ăn trứng vừa nói: “Anh đừng nghĩ anh làm như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Lâm Sơ Yến nói: “Tôi cũng chưa ăn sáng.” Dáng vẻ có phần đáng thương.
Hướng Noãn cười mỉa: “Vậy anh đừng ăn, chết đói càng tốt, trên thế giới bớt đi một con côn trùng có hại.”
Lâm Sơ Yến mặt dày, một mình đi đến phòng bếp bật lửa nấu mì ăn liền, còn cho thêm một quả trứng gà.
Hướng Noãn rất khiếp sợ: “Anh không nghĩ mình là người ngoài à?”
Lâm Sơ Yến vô tội nhìn cô, ra vẻ thành thạo: “Bác từng nói tôi không nên
khách khí, cứ coi như là nhà mình vậy… Em có ý kiến gì sao?”
“Không.”
Lâm Sơ Yến nấu mì ăn liền xong thì đặt lên bàn, thấy bữa sáng của Hướng
Noãn còn sót lại nửa cái bánh quẩy, anh dùng đũa gắp vào trong bát của
mình, sau đó ăn.
“Này…” Hướng Noãn nói: “Tôi cắn rồi…”
Lâm Sơ Yến sửng sốt một chút: “Em không nói sớm.” Tiếp tục ăn, không có chút áp lực nào.
Mặt Hướng Noãn nóng bừng, đứng dậy rời đi.
Cô càng nghĩ càng giận. Tại sao Lâm Sơ Yến có thể bắt nạt cô hết lần này
đến lần khác, bây giờ còn chạy đến nhà cô ngang ngược. Thật quá kiêu
ngạo.
Không được, cô nhất định phải bắt nạt anh một lần.
Một lúc sau, Hướng Noãn chạy vào phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng ăn cô nói với Lâm Sơ Yến: “Tôi pha cho anh cốc trà nhé.”
Lâm Sơ Yến vừa mừng vừa lo: “Hả? Được.”
Hướng Noãn bỏ thêm muối, xì dầu, dấm chua, mù tạt, tương ớt, sau đó đổ nước
vào cốc rồi quấy đều... Còn cắt một lát chanh để trang trí, có thể nói
là khá phong phú.
Cô đặt cốc trà xuống trước mặt anh: "Uống đi."
Lâm Sơ Yến ngửi thấy mùi không đúng lắm, uống một ngụm, mùi vị đó kích thích đến nỗi khiến anh như hồn lìa khỏi xác.
Hướng Noãn thấy anh che miệng điên cuồng ho khan, mặt hơi vặn vẹo. Cô bật
cười trên sự đau khổ của người khác: “Uống trà ngon không?”
Lâm Sơ Yến không lên tiếng, chỉ lo ho khan.
Hướng Noãn: “Uống cạn cốc này tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Lâm Sơ Yến lau miệng, cúi đầu nhìn đồ uống như đến từ tận sâu địa ngục kia, anh không thể không than thở một tiếng: “Em bảo tôi làm gì tôi cũng
làm.”
Hướng Noãn hơi sợ hãi, vì lúc anh nói những lời này, giọng nói rất dịu dàng.
Sau đó cô thầm khinh bỉ bản thân: Đúng là thần kinh! Đồ thần kinh!
Nhưng thấy anh cầm cốc lên, nhắm mắt như thể coi thường cái chết, cuối cùng
cô mềm lòng, khẽ nói: “Được rồi, không cần uống nữa.”
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của anh, hô hấp Hướng Noãn chậm nhịp.
Cô cúi đầu nói: “Anh đừng có mà đắc ý, tôi sợ anh ngộ độc thức ăn, ảnh hưởng đến việc tranh giải.”
“Ừ, tôi biết.”
…
Trận thi đấu của bọn họ diễn ra vào mười giờ sáng ngày hôm nay.
Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến ngồi trong thư phòng, hai người vào nhóm chat để nói chuyện, vì vậy mấy người bạn trong nhóm chat phát hiện lúc hai người
nói chuyện lại có giọng của cả hai.
“Hai người ở cùng một chỗ à?” Oai Oai hỏi.
Lâm Sơ Yến "Vâng" một tiếng.
Đột nhiên Oai Oai hơi đồng tình với bạn tốt Thẩm Tắc Mộc của mình. Thẩm Tắc Mộc tìm anh ta hỏi địa chỉ nhà Hướng Noãn, có vẻ như muốn tặng quà cho
Hướng Noãn, kết quả thì sao, tặng quà xong, Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến lại càng gần gũi…
Chậc chậc, đau lòng thật đấy.
Nhưng dù sao thì những chuyện bát quái cũng phải đặt sang một bên, bây giờ phải tập trung thi đấu.
Học viện Thể dục Nam Sơn có thù oán với bọn họ từ trước, gần đây oán hận
càng lớn, trận chiến này thu hút rất nhiều ánh mắt của sinh viên hai
trường khiến Oai Oai cảm giác như đang gánh vác trọng trách nặng nề trên vai, không chỉ là tiền thưởng mà còn liên quan đến vinh dự.
Trận thi đấu bắt đầu rất nhanh, hai bên bước vào khâu cấm chọn anh hùng.
Học viện Thể dục đều chọn những anh hùng mạnh về giai đoạn đầu, Gia Cát Lượng, Ngu Cơ, Đạt Ma,... vân vân.
Thời gian huấn luyện của mấy người Hướng Noãn có hạn, anh hùng lại ít, không thể nào luyện tập được tất cả các đội hình, bọn họ luôn luyện tập đội
hình đánh lâu dài về cuối game. Coi như gặp phải đối thủ mạnh từ giai
đoạn đầu, bọn họ cũng có thể ra tay, có thể chơi được tốt, đội hình
thiên về hậu kì.
Lúc này Hướng Noãn cầm Lão Phu Tử, pháp sư Lâm Sơ Yến chọn Mai Shiranui, xạ thủ Thẩm Tắc Mộc là Marco Polo. (1)
(1) Marco Polo là một thương gia và nhà thám hiểm gốc Venezia. Trong số các nhà thám hiểm, ông, cùng cha và chú, là những người châu Âu đầu tiên
đến Trung Quốc bằng Con đường tơ lụa cũng như đến thăm vị khả hãn Mông
Cổ Hốt Tất Liệt.
Dương Nhân đang chỉ đạo bọn họ lựa chọn cấm anh hùng, đợi phong tỏa xong toàn bộ anh hùng, Dương Nhân mới lên tiếng: “Đội hình như vậy thì giai đoạn
đầu các cậu sẽ bị kiềm chế rất khổ cực, chỉ cần ổn định, kéo dài qua
thời kì mạnh của bọn họ, đến khi các cậu trưởng thành thì bọn họ sẽ
không phải đối thủ đoàn chiến của chúng ta.”
Ở giữa cuộc thi đấu, huấn luyện viên có thể hướng đẫn đội viên ở khâu cấm chọn, lúc tiến vào trò chơi, huấn luyện viên phải lui ra, không thể
trao đổi với đội viên.
Bây giờ Dương Nhân nói xong những lời này thì không nói nữa. Tuy nói không
có người giám sát cô nhưng đạo đức nghề nghiệp vẫn phải có.
Sau khi trò chơi bắt đầu được mấy phút, Hướng Noãn phát hiện, những lời Dương Nhân vừa nói hoàn toàn là dự đoán của ván này.
Đối thủ đánh tàn bạo mà sắc bén, đầu tiên là đến rừng của bọn họ trộm mất
bùa xanh, ưu thế mở đầu, anh hùng đi rừng phối hợp với Gia Cát Lượng
đánh chết Mai Shiranui, sau đó mượn ưu thế giành được đầu rồng đầu tiên, tất cả thành viên đều lên cấp bốn, cấp bậc và tiền dẫn đầu. Bọn họ dựa
vào ưu thế này mở đoàn chiến, thu được ba đầu người, ưu thế càng mở
rộng.
Vốn là anh hùng mạnh về giai đoạn đầu, bây giờ lại dẫn đầu về kinh tế, hiệu quả kia quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Dần dần, ba đường của chiến đội Thời Gian đều bị phá.
Lão Phu Tử của Hướng Noãn là một anh hùng có năng lực tác chiến rất mạnh,
cô đánh lẻ, phá hủy được hai trụ của địch, mà nhà mình thì sao? Chín trụ phòng ngự đều bị phá hết!
Bây giờ nhà mình chỉ còn trơ trụi một trụ thủy tinh, mà thời kì mạnh của bọn họ còn chưa đến.
Hướng Noãn mờ mịt, sao lại đánh thành như vậy? Đồng đội luôn bị bắt, đoàn
chiến liên tục thua, tank ốm yếu, pháp sư và xạ thủ không đánh ra nổi
sát thương, dường như tất cả mọi người đều là giấy...
Cô hơi nóng nảy, ở trong một lần đoàn chiến, dưới tình huống xạ thủ và
pháp sư phe mình tử trận, cô đến chậm, vốn cách tốt nhất là rút lui
nhưng cô lại liều mạng lao đến phía sau kẻ địch, muốn trói Gia Cát
Lượng.
Gia Cát Lượng linh hoạt tránh được. Lão Phu Tử ở giữa phe địch không thể nào còn sống đi ra.
Làm sao bây giờ, mình quá tệ, đánh như thế nào lại thành như vậy… Cô chán nản vô cùng.
Bên tai đột nhiên xuất hiện một giọng nói dịu dàng: “Có thể thắng.”
Hướng Noãn ngẩng đầu thì thấy Lâm Sơ Yến ngồi đối diện.
Lâm Sơ Yến cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, còn nói: “Ổn định là có thể thắng.”
Hướng Noãn ổn định tâm trạng, cúi đầu nhìn tình huống chiến trường. Cô có cảm giác bọn họ không thể ổn định được.
Cái gọi là “Kéo dài đến hậu kì có thể thắng” cần điều kiện… đó chính là kẻ địch cho bạn kéo dài đến hậu kì.
Bây giờ, đối thủ đánh rất mạnh mẽ, ba đường đều nhổ hết, số tiền cũng
nhiều, chỉ cần hạ lính một đường là có khả năng đẩy được trụ thủy tinh
của bọn họ, làm sao có thể cho mình cơ hội để kéo dài?
Trải qua ba trận đoàn chiến vừa rồi, đối thủ còn ba người sống, mà chiến đội Thời Gian đã có bốn thi thể nhỏ nằm xuống.
À, năm chứ, A Kha của Trịnh Đông Khải có trang bị quá kém, không thu hoạch thành công cũng nằm xuống.
“Không có lính.” Giọng Lâm Sơ Yến rất bình tĩnh: “Bọn họ sẽ đi đánh Kinh Kong.”
Đánh King Kong, đây chắc chắn là liên tiếp gặp nạn. Đánh xong King Kong,
chiến đội Học viện Thể dục có được ba lần lính tiên phong, chia ra ba
đường xông về trụ thủy tinh, Hướng Noãn cảm thấy bọn họ rất khó phòng
thủ.
Thời gian, bọn họ cần thời gian, cần lấy được thời gian.
Lâm Sơ Yến vừa dứt lời thì đã là người đầu tiên sống lại. Anh điều khiển
Mai Shiranui trực tiếp ra khỏi cửa chạy đến vị trí King Kong, liếc mắt
nhìn người sống lại tiếp theo bên góc phải, người tiếp theo sống lại là
Marco Polo của Thẩm Tắc Mộc, cũng nhanh đấy.
"Dứa lớn phòng thủ nhà.” Lâm Sơ Yến nói.
“Đừng gọi tôi là Dứa lớn.” Thẩm Tắc Mộc lên tiếng.
“Dứa nhỏ phòng thủ nhà.”
Thẩm Tắc Mộc: "..." Dứa lớn còn dễ nghe hơn.
Vốn Hướng Noãn còn đang khẩn trương, lúc này lại bị Lâm Sơ Yến chọc cười, cô nói: “Lâm Sơ Yến là đồ thần kinh.”
Lâm Sơ Yến chỉ cười, không nói gì.
Hướng Noãn biết Lâm Sơ Yến muốn làm gì, anh phải một người một ngựa đi cướp
King Kong. Nếu như cướp được King Kong, có thể tranh thủ được chút thời
gian cho bọn họ trưởng thành, không giành được, Mai Shiranui cũng khó
chạy được, mọi người cùng nhau chơi xong nào!
Mai Shiranui dừng trên đường một lúc, sau đó mới đến gần King Kong, mượn
tầm nhìn của đồng đội, Hướng Noãn thấy ba người phe địch quả nhiên đang
đánh King Kong, lúc này King Kong chỉ còn một ít máu, Mai Shiranui ném
một cái quạt qua.
Hệ thống nhắc nhở: Mai Shiranui đánh bại King Kong.
Ôi ôi ôi ôi ôi! Cướp được rồi!
Trái tim Hướng Noãn như được ném lên cao, kích động đến nỗi muốn nhảy cẫng.
Cô cảm giác máu trong người cũng chảy nhanh hơn, đang kêu gào, đang réo
gọi ầm ĩ.
Vào giờ phút này, cô rất muốn hôn tên yêu nghiệt Lâm Sơ Yến ở bên cạnh một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT