Hướng Noãn chơi ở thư viện một lúc, phát hiện mình cũng không có khả năng đọc sách nên đành quay về kí túc xá chơi.
Trên đường đi, cô gặp Diêu Gia Mộc, cũng không biết Diêu Gia Mộc chịu kích
thích gì, sắc mặt không tốt lắm. Hướng Noãn chào hỏi một chút, cô muốn
đi một mình, kết quả Diêu Gia Mộc lại gọi cô lại.
“Hướng Noãn, chúng ta nói chuyện một lúc đi.”
...
Lâm Sơ Yến cũng không nói cho Hướng Noãn, anh đang đến cơ sở Diên Trì.
Anh muốn gây bất ngờ cho cô.
Anh mặc một chiếc áo khoác kẻ màu nâu, đeo khăn quàng cổ màu xám, hai tay
chụm lại, cầm một cái hộp nhỏ. Hai tay anh giữ khư khư cái hộp.
Thằng nhóc này trời sinh đã là cái móc treo quần áo, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai, bây giờ mặc như vậy nhìn khá đỏm dáng, thu hút tất cả ánh mắt của già trẻ trai gái.
Chú bảo vệ ở cổng có vẻ cô đơn, ló mặt ra ngoài cửa sổ hỏi anh: “Bạn học, có phải đi hẹn hò không?”
Lâm Sơ Yến cúi đầu cười, không nói gì.
Anh vốn định trực tiếp đến thư viện tìm Hướng Noãn nhưng không ngờ lại gặp cô trên đường.
Không chỉ cô, còn có Diêu Gia Mộc.
Nhưng hai người bọn họ không nhìn thấy anh.
Lâm Sơ Yến hơi khó hiểu, Hướng Noãn và Diêu Gia Mộc cũng không có điều gì
để nói cả, chuyện duy nhất cũng chỉ có thể là Thẩm Tắc Mộc.
Anh không có hứng thú với Diêu Gia Mộc, nhưng Thẩm Tắc Mộc thì...
Lâm Sơ Yến đi đến gần, hai người kia mải nói chuyện nên không để ý đến anh.
Anh núp sau tường, nghe hai người nói chuyện.
Diêu Gia Mộc nói: “Hướng Noãn, em đã có Lâm Sơ Yến, sao vẫn không buông tha Thẩm Tắc Mộc thế?” Giọng nói có phần uất ức.
Lâm Sơ Yến nắm thật chặt hộp nhỏ, trái tim không khống chế được đập nhanh hơn.
Hướng Noãn dở khóc dở cười, cô đáp: “Đàn chị nói vậy là không đúng rồi. Hai
người ở bên nhau cũng không phải là kế hoạch được sắp xếp từ trước, mà
là cảm giác. Em không có cảm giác với Lâm Sơ Yến, nhưng lại có cảm giác
với Thẩm Tắc Mộc, không được sao? Ai thích đàn anh Thẩm thì đó là tự do của người đó. Đàn chị thích Thẩm Tắc Mộc, vậy em cũng có thể.”
Lâm Sơ Yến cảm giác như bị ai đó đấm mạnh vào lồng ngực, cực kỳ nặng nề. Anh dựa người vào tường, ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời mùa đông rọi vào mắt anh, hơi chói chang.
Sau đó Hướng Noãn và Diêu Gia Mộc lại cãi nhau một lúc, dù hai người đang
tức giận nhưng đều có tính cách mềm mỏng nên cũng không cãi nhau ầm ĩ,
vẫn giữ lại mặt mũi cho nhau, nói mấy câu xong đều không vui rồi bỏ đi.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Sơ Yến dựa vào tường, ngây người hệt như bức tượng điêu khắc.
Ngây ngốc một lúc, anh chậm rãi lấy đồ vật đựng trong cái hộp vẫn cầm trong tay.
Bên trong cái hộp nhỏ màu đen này đựng một chiếc trâm cài áo.
Trâm cài có giá hơn 1000 tệ, cũng không phải đồ vật quý giá gì nhưng thiết kế rất đẹp. Lá được làm
bằng đồng, cùng với hai bông hoa anh đào làm bằng thủy tinh, trong thủy
tinh lại ánh lên màu đỏ, nhìn qua rất sinh động.
Lần đầu tiên Lâm Sơ Yến nhìn thấy trâm cài, anh biết nhất định Hướng Noãn sẽ thích.
Lúc này anh nâng cái hộp, xoay tròn dưới ánh nắng mặt trời, nhìn theo góc
độ biến hóa, ánh sáng màu đỏ ánh lên trong hạt thủy tinh. Nhìn một lúc,
anh hơi nhàm chán, khép cái hộp lại, xoay người rời đi.
Anh ăn mặc quá bắt mắt, người bán hàng tạp hóa nhìn thấy thì tưởng anh là
kẻ tiêu tiền như rác nên vội đưa cho anh một bao thuốc lá Trung Hoa.
Lâm Sơ Yến mua thuốc, lại mua bật lửa. Đây là lần đầu tiên anh hút thuốc
lá, không có kinh nghiệm, vừa hút đã bị sặc đến nỗi chảy nước mắt, phổi
rất khó chịu, giống như bị lửa đốt.
Cái này cũng không tốt lắm, Lâm Sơ Yến tắt thuốc rồi ném vào thùng rác, phần còn lại thì đưa hết cho chú bảo vệ ở cổng.
Ra khỏi trường học, anh đứng ở ngã tư đường.
Nhà cao tầng, người qua người lại đông đúc, trời cao mây trắng, ánh mặt trời rực rỡ.
Xung quanh ồn ào là thế, dường như chỉ có mình anh cô độc.
Sau đó, Lâm Sơ Yến đi đến quán bar.
Anh tìm một chỗ yên tĩnh, vừa uống rượu vừa nghe nhạc. Ban đầu chỉ là những thứ vụn vặt tích tụ lại, sau khi rượu ngấm dần lại càng trở nên buồn
bã.
Hướng Noãn gửi cho anh một tin nhắn: "Lâm Sơ Yến! Tôi gặp một người rất lợi hại ở trong game! Chơi Luna rất giỏi!"
Xúc động như vậy, có thể thấy cô ấy đang kích động thế nào.
Lâm Sơ Yến chưa thấy người nào không tim không phổi như vậy. Vừa rồi mới so chiêu với tình địch, sau đó đã quan tâm đến cao thủ xa lạ trong game.
Bây giờ anh không muốn trả lời tin nhắn cho cô, vì vậy tiếp tục uống rượu.
Đến tầm chiều, âm nhạc ở quán bar đã đổi sang nhạc dân ca, buổi tối đổi
thành những bài hát đang thịnh hành, xen lẫn một số bài nhạc rock. Ca sĩ gào rú một cách điên cuồng, Lâm Sơ Yến cảm giác mọi tâm sự của mình như muốn bộc phát, quả thực không chịu nổi, anh không còn cách nào khác
đành từ bỏ dùng rượu giải sầu, đi ra khỏi quán.
Sau khi đi ra thì bị gió đêm lạnh buốt thổi qua, anh cảm thấy hơi đau đầu.
Điện thoại di động kêu không ngừng, rất nhiều người gửi tin nhắn chúc mừng
năm mới. Lâm Sơ Yến cầm điện thoại, đầu ngón tay khẽ lướt, thấy một
tiếng trước, Hướng Noãn gửi cho anh một tin nhắn: "Lâm Sơ Yến? Sao anh lại mất tích rồi? Bay đi đâu vậy?"
Lâm Sơ Yến gọi điện thoại cho Hướng Noãn.
“A lô.”
“Hướng Noãn, tôi đang ở gần trường em.”
“Hả?”
“Tôi muốn gặp em.”
“Không được Lâm Sơ Yến, bây giờ tôi không có thời gian gặp anh.”
Đột nhiên Lâm Sơ Yến hơi tức giận, hỏi: “Có phải em tránh tôi không?”
“Lâm Sơ Yến....”
“Có phải em đang tránh tôi không? Hả?"
“Lâm Sơ Yến.” Giọng nói hơi nghẹn ngào, “Hình như Ly Ly bị ngộ độc thức ăn.”
Đầu óc Lâm Sơ Yến chợt tỉnh táo hơn: “Em đang ở đâu?”
“Tôi vẫn đang ở kí túc xá, Ly Ly bị đau bụng, cứ nôn mãi không ngừng.”
Lâm Sơ Yến cảm giác bác sĩ trong trường không đáng tin cậy lắm. Anh ngăn
một chiếc xe lại, xe có thể đi vào trong trường học nhưng chỉ có thể
dừng ở đường chính, không thể dừng ở gần kí túc xá được. Anh đi đến
phòng của Hướng Noãn, cõng Mẫn Ly Ly vào trong taxi. Ba người ngồi taxi
đến một bệnh viện tư nhân gần trường.
Vào ngày lễ tết thì bệnh viện công cộng khá đông người, bệnh viện tư nhân thì đỡ hơn.
Bác sĩ hỏi Mẫn Ly Ly đã ăn gì tối nay, sau đó kiểm tra và kê đơn thuốc. Sau đó y tá dìu cô ấy vào phòng truyền nước biển.
Mẫn Ly Ly tựa vào giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mệt mỏi, nước mắt lăn dài trên gò má.
Hướng Noãn hỏi: “Có phải cậu còn khó chịu ở đâu không Ly Ly? Để tớ đi gọi bác sĩ.”
"Không, tớ chỉ nhớ nhà thôi."
Hướng Noãn sờ đầu cô ấy. Vào thời điểm yếu ớt con người ta rất dễ nhớ nhà.
Mẫn Ly Ly nói: “Cậu đi ra ngoài đi, không cho phép cậu nhìn tớ khóc.”
“Vậy cậu đừng khóc nữa.”
“Tớ không nhịn được.”
Hai người không còn cách nào khác đành rời khỏi phòng bệnh, nghỉ ngơi trên ghế ngoài hành lang.
Lúc này Hướng Noãn mới phát hiện mùi rượu nồng nặc trên người Lâm Sơ Yến, cô hỏi: “Anh uống rượu à?”
“Uống một chút.” Lâm Sơ Yến dựa lưng vào ghế, đầu hơi ngửa ra sau, để lộ mặt
tường trắng như tuyết sau lưng. Anh cụp mắt, nhìn lớp mồ hôi mỏng trên
trán cô.
Lâm Sơ Yến móc khăn giấy ra đưa cô: “Lau mồ hôi đi, đừng để bị cảm.”
“Cảm ơn.” Hướng Noãn nhận khăn giấy, quay sang nhìn anh, thấy ánh mắt mơ mơ
màng màng của anh, xem ra uống không ít. Cô khá nể phục: “Anh uống nhiều như vậy mà còn có thể giúp Ly Ly.”
Lâm Sơ Yến cười: “Tôi không say.” Vẻ mặt kia, nhìn thế nào cũng không giống người đứng đắn.
Y tá đi đến, nhìn phòng bệnh một lượt rồi nói với hai người bọn họ: “Cô
ấy ngủ rồi, hai người có thể về. Chỗ này để chúng tôi lo.”
Hướng Noãn xoa xoa mặt, khẽ nói: “Chúng tôi cũng không có chuyện gì.”
Lâm Sơ Yến đứng dậy: “Đi thôi, đi ăn đêm.”
Nghe anh nói, Hướng Noãn cũng thấy hơi đói.
...
Hai người đi ăn bún gạo. Mùa đông ăn đồ nóng như vậy là thích hợp nhất.
Trong lúc đợi món ăn, Hướng Noãn nói với Lâm Sơ Yến: “Hôm nay cảm ơn anh.”
“Đừng khách khí.”
Hướng Noãn cảm giác, hôm nay Lâm Sơ Yến nói rất ít, yên lặng không giống
thường ngày, ánh mắt vì rượu mà trở nên mơ màng, có lúc anh nhìn cô, cô
cũng không biết được cảm xúc trong mắt anh là gì.
Bún gạo được mang lên, hơi nước nóng hổi bốc lên khiến mọi thứ trở nên mông lung. Cách một lớp sương trắng, Hướng Noãn nhìn anh hỏi: “Lâm Sơ Yến,
có phải anh có chuyện gì không?”
Hướng Noãn gọi một bát bún gạo khá cay, ăn được một lúc thì cay đến nỗi chảy nước mắt, vì vậy cô không ngừng dùng khăn giấy lau mũi.
Lâm Sơ Yến cảm giác mình uống nhiều rồi. Anh cảm thấy dáng vẻ cô lau nước mũi cũng thật đáng yêu.
Ăn một lúc, Hướng Noãn thấy Lâm Sơ Yến ăn ít như vậy, cô đặt đũa xuống nói: “Lâm Sơ Yến, mặc dù tôi không biết vì sao anh không vui, nhưng tôi có một biện pháp rất tốt.”
“Hả? Là gì?”
"Mau mở đen thôi. Trò chơi sẽ giúp anh quên đi mọi buồn phiền, còn tốt hơn cả ma túy.”
Lâm Sơ Yến bị cô chọc cười: “Được.”
Hai người sóng vai nhau ngồi trên ghế sofa. Chỉ cần liếc mắt là Lâm Sơ Yến có thể thấy mấy sợi tóc đen nhánh của cô và lỗ tai trắng nõn khi cô vô tình vén tóc lên.
Lâm Sơ Yến hơi lỡ đãng, vừa chơi game vừa hỏi Hướng Noãn: “Hướng Noãn, mong muốn trong năm mới của em là gì?”
“Tôi á? Tôi muốn lên Vương giả.” Hướng Noãn thật thà nói mong muốn của mình.
Lâm Sơ Yến không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, anh hơi giật mình, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi cứ nghĩ em sẽ nói Thẩm Tắc Mộc.”
“Nam thần có thể đợi đến năm sau. Dù sao hiện tại cũng không đuổi kịp.”
Sự u ất cả buổi chiều của Lâm Sơ Yến dường như vơi đi không ít. Anh nhìn
thời gian, nói: “Vậy đi, trước mười hai giờ đêm nay chúng ta cùng lên
Vương giả.”
“Ha ha anh nghĩ hay quá nhỉ. Nếu như không phải anh vừa chết xong thì suýt nữa tôi cũng tin rồi.”
Lúc mới bắt đầu Lâm Sơ Yến không tập trung nên đã vô tình tự giết bản thân. Hướng Noãn cảm thấy dường như anh phản ứng chậm vì uống rượu, hồi trước cô uống rượu cũng bị như vậy, không thể nhìn thẳng được.
Cho nên cô không trách anh.
Nhưng thực sự thì cho dù Lâm Sơ Yến chậm nửa bước cũng đủ để đối phó với trò chơi này.
Anh không nghĩ nữa, bắt đầu tập trung vào trò chơi.
Thật ra thì bọn họ cách Vương giả mạnh nhất không còn xa nữa, cũng không biết có phải hệ thống cố ý không, trận đánh lên Vương giả cực kỳ khó khăn, cho nên lại bị tụt hạng.
Hôm nay đánh đến trận này vẫn khó khăn. Lâm Sơ Yến cũng trở nên nghiêm túc.
Mười một giờ mười bảy phút tối, hai người thắng được trận đấu gian nan nhất, thăng lên hạng Vương giả mạnh nhất.
Hướng Noãn ngây người, cô không ngờ nguyện vọng năm mới mình thuận mồm nói ra đã trở thành hiện thực.
Cô trở thành Vương giả mạnh nhất. Đây là khoảnh khắc mang tính lịch sử!
“Ha ha ha muốn ăn mừng quá! Muốn uống bia!” Hướng Noãn cầm hai lon bia, đưa cho Lâm Sơ Yến một lon.
Vừa nói vừa mở lon bia, cô thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ thủy tinh đột
nhiên xuất hiện một màn pháo hoa rực rỡ. Ánh sáng chói đến lóa mắt.
Trên TV truyền đến tiếng chuông, rất nhiều người hoan hô hò hét chói tai.
“Năm mới vui vẻ!” Hướng Noãn giơ lon bia lên.
Tay phải Lâm Sơ Yến luôn để trong túi áo, nắm thật chặt cái hộp nhỏ. Lúc
thấy pháo hoa, anh đột nhiên nghĩ, dường như đã thông suốt rồi, vì vậy
khẽ thả lỏng tay, buông cái hộp kia ra.
Sau đó anh cụng lon với cô, khóe miệng cong lên, trong ánh mắt anh phản
chiếu hình ảnh pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ: “Năm mới vui vẻ.”
~~~ Đôi lời của Mạc Y Phi: Lúc đầu beta bộ này mình đã nghĩ rất nhiều về
việc xưng hô của nam nữ chính, dù sao thì nữ chính cũng kém tuổi nam
chính nhưng nếu ngay từ đầu đã để nam chính gọi nữ chính là “em” thì lại thấy cứ là lạ, thế nên đến tận chương này mình mới đổi. Dù sao đến
chương này nam chính mới hoàn toàn xác nhận tình cảm của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT