Hướng Noãn nắm chặt đũa, dùng lực rất lớn, Lâm Sơ Yến còn thấy rõ cả khớp
xương của cô. Tay Hướng Noãn không giống với tay của những người khác,
vóc người cũng đầy đặn nhưng ngón tay trời sinh bụ bẫm, có thịt. Mu bàn
tay nhẵn nhụi, trơn bóng. Lâm Sơ Yến sờ sờ mu bàn tay cô, dường như muốn sờ để lưu giữ cảm xúc.
Hướng Noãn không chú ý đến hành động nhỏ này của anh, ánh mắt hung dữ, cô nghiến răng oán giận nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi vì cô mà.” Lâm Sơ Yến vừa nói vừa uống bia, dáng vẻ như ông cụ non, anh nói nhỏ: “Cô ngửi tay mình đi.”
Hướng Noãn nắm tay đưa lên gần mũi ngửi.
Lâm Sơ Yến: “Có mùi gì?”
Hả? Mùi có vẻ kì lạ...
Vừa nãy cô ngồi bóc tôm, tôm được vớt từ trong nồi lẩu, mặc dù đã lau tay nhưng mùi thức ăn vẫn rất nồng.
Lâm Sơ Yến thấy cô không nói gì lại hỏi: “Có phải giống như cái móng heo có vị hải sản không?” Vừa nói anh vừa nhỏ giọng tiến đến gần tai cô, khẽ
cười: “Cô nói xem, nếu như hôn phải bàn tay có mùi như vậy, cảm giác sẽ
như thế nào? Có phải sẽ đói hơn không...?”
“Anh im miệng...”
“Lòng tốt không được báo đáp mà.” Lâm Sơ Yến oán giận nói.
“Được rồi, tôi trách nhầm anh.” Hướng Noãn lắc lắc cốc bia: "Hầy, nếu không để tôi uống nhé?"
Lâm Sơ Yến ngăn cản cô: “Được rồi, tôi cũng không phải người hẹp hòi, cô không cần uống.”
“Không sao, tửu lượng của tôi rất tốt.” Hướng Noãn đẩy anh ra, một hơi uống
hết nửa cốc bia. Sau khi uống xong cô lau miệng, nói: “Hồi bé tôi còn
trộm rượu Mao Đài (1) của bố đấy.”
(1) Rượu Mao Đài là một nhãn hiệu rượu trắng của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu.
Giọng cô không lớn không nhỏ, Thẩm Tắc Mộc đang nói chuyện với người khác
cũng nghe thấy, nghiêng đầu nhìn cô, hứng thú hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hướng Noãn hơi ngượng ngùng gãi tai: “Sau đó uống mấy ngụm, nhưng không say.”
“Bố mẹ không đánh em sao?”
“Không, cho đến bây giờ bố mẹ cũng chưa bao giờ đánh em.”
Thẩm Tắc Mộc cũng có thể hiểu được bố mẹ cô. Có cô con gái xinh đẹp như vậy thì cũng không nỡ đánh.
Sau đó, vì muốn chứng minh tửu lượng của mình rất tốt nên Hướng Noãn uống
không ít bia, coi bia như đồ uống bình thường. Cô uống hơi nhiều nên lúc Lâm Sơ Yến đưa cô về đến dưới ký túc xá thì Hướng Noãn đưa găng tay của mình cho anh.
Lâm Sơ Yến dở khóc dở cười: “Tôi không lạnh.”
“Đeo vào đi. Mặt có thể bị lạnh nhưng tay không thể bị lạnh.”
“Sao mặt có thể bị lạnh, tay lại không thể bị lạnh?”
“Tay lạnh rồi sao có thể chơi game được nữa.”
“Mặt thì sao chứ?” Lâm Sơ Yến buồn cười: “Mặt tôi không đáng tiền sao?”
Hướng Noãn nghiêng đầu quan sát mặt anh, nhìn một lúc rồi cười nói: “Lâm Sơ Yến, anh đẹp thật đấy."
“Cảm ơn, cô cũng vậy.”
Sau đó quả nhiên Lâm Sơ Yến đeo găng tay của cô vào. Bao tay màu hồng co
giãn tốt được đeo trên tay anh, phía sau còn thêu hình một chú mèo, hai
bên lại có hai quả cầu bông màu trắng... Trái tim thiếu nữ bùng nổ!
Anh đeo găng tay về kí túc xá, sau đó bị Trịnh Đông Khải thấy, hoảng sợ nói: “Thì ra chuyện trên diễn đàn đều là sự thật.”
“Nói gì?” Lâm Sơ Yến tháo găng tay ra rồi cử động mấy ngón tay.
“Nói cậu là gay, lúc liên hoan đã thổ lộ với đàn anh đẹp trai. Còn nói cậu ở dưới... cái đó...”
“Các cậu tin à?”
Ba bạn cùng phòng trợn mắt nhìn nhau, cẩn thận quan sát vẻ mặt Lâm Sơ Yến, cảm giác vấn đề này thật khó trả lời.
Cuối cùng, Trịnh Đông Khải thử thăm dò: “Chúng tớ có nên tin không?”
“Tin thì là có, không tin thì không có, tùy các cậu.”
“Không có tin hay không tin.”
“Còn nữa...” Lâm Sơ Yến đặt găng tay lên bàn, cởi áo khoác treo lên, cũng không thèm nhìn bọn họ nói: “Tớ là công.”
Trịnh Đông Khải mới vừa khôi phục vẻ mặt bình thường lại bắt đầu trở nên lo lắng bất an.
“Đông Khải, có phải chúng ta quá tự tin rồi không?” Đại Vũ chờ Lâm Sơ Yến đi
vào phòng tắm mới nói: “Coi như Sơ Yến gay, chắc cũng không để ý đến
chúng ta đâu.”
“Bị để ý thì đúng là ngược tâm..."
...
Đêm nay, Hướng Noãn chơi game làm người khác khá là khó hiểu. Trương Phi di chuyển rất nhẹ nhàng, kỹ năng cũng tung chậm vài nhịp.
Trịnh Đông Khải nói: “Tớ nghi ngờ đầu điện thoại bên kia trở nên lười biếng rồi.”
Lâm Sơ Yến: “Lên đường trên.”
Hướng Noãn nhẹ nhàng, Lâm Sơ Yến buông thả, xạ thủ Đại Vũ luôn trong tình
trạng sợ hãi, còn lại Mao Mao Cầu và Trịnh Đông Khải coi như ổn định,
nhưng cuối cùng cũng bất lực thay đổi tình hình. Bọn họ đánh năm ván thì thua bốn.
Trịnh Đông Khải cũng nhìn ra thua chủ yếu do Hướng Noãn. Không phải trách cô
mà toàn bộ đội ngũ đã có thói quen được trợ thủ ưu tú Hướng Noãn yêu
thương chăm sóc, đột nhiên cô bị tuột xích nên mọi người không theo kịp.
Đây chính là tầm quan trọng của trợ thủ.
Đêm nay thua nhiều như vậy khiến mọi người hơi tổn thương, ngày hôm sau lập tức bàn bạc lại, luyện tập một đội hình mới.
Theo lý thuyết thì bọn họ nên làm như vậy từ sớm.
Đấu hạng từ Kim cương trở lên đều là hình thức kiểu mẫu, đầu tiên cấm anh
hùng, sau đó chọn anh hùng, quá trình cấm chọn hai bên đều có thể xem
được, hơn nữa không thể chọn anh hùng giống nhau. Không giống như Bạch
kim trở xuống, hai bên có thể tùy chọn cùng một anh hùng.
Lúc này phải suy nghĩ thật kĩ để tìm đội hình khắc chế.
Nếu như chọn anh hùng mà đội hình không phù hợp, lại trùng hợp bị đối
phương khắc chế, như vậy dưới tình huống thực lực hai bên không chênh
lệch nhiều, nhất định đối thủ sẽ có phần thắng lớn hơn.
Vì có nhiều sự lựa chọn, người chơi lại không thể đơn độc.
Cho nên mấy người Hướng Noãn quyết định không đánh hạng nữa mà luyện một số anh hùng mới.
Hướng Noãn mở cửa hàng anh hùng ra, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở anh hùng mình yêu quý nhất: Điêu Thuyền.
“Hôm nay tôi muốn chơi Pháp sư, có được không?”
Giọng cô mang theo ý thỉnh cầu, suýt nữa Lâm Sơ Yến đã bật cười. Kẻ ngốc thật dễ bị bắt nạt.
Ngay cả Trịnh Đông Khải cũng không chịu nổi: “Dù sao cũng là luyện tập, muốn chọn gì thì chọn, hôm qua Sơ Yến quá buông thả nên hôm nay dùng trợ thủ đi.”
Lâm Sơ Yến nói: “Được.”
Vì vậy Hướng Noãn chọn Điêu Thuyền.
Sau đó cô mặc cho Điêu Thuyền skin “Giáng sinh”, tâm trạng hơi kích động.
Trịnh Đông Khải thấy vậy thì rất ngạc nhiên: “Cô định chơi như vậy sao? Không có một chút thông thạo nào mà chỉ mua đúng một skin?”
“Bởi vì đẹp.” Hướng Noãn tích góp rất nhiều anh hùng và skin, không cần biết có cơ hội để sử dụng hay không, trước hết là đẹp đã.
Cứ như vậy, cô đã biến Vương Giả Vinh Diệu thành Kỳ Tích Noãn Noãn.
Trịnh Đông Khải thở dài: “Biết ngay mà, chơi chung với Lâm Sơ Yến sẽ không học được cái gì tốt.”
Trợ thủ Lâm Sơ Yến chọn là Đông Hoàng Thái Nhất. (2)
(2) Đông Hoàng Thái Nhất là đầu lĩnh tối cao của Âm Dương gia, là một nhân
vật bí ẩn, lúc xuất hiện luôn mang theo mặt nạ màu đen, một thân hắc
bào, thần bí khó lường, âm trầm quỷ dị, chưa có người nào gặp qua chân
diện của y, cũng chưa có ai chân chính được gặp y. Âm Dương gia trong
Tần Thời Minh Nguyệt rất có thực lực, nói như vậy thì chủ nhân của bọn
họ càng có thân thủ bất phàm.
Trong Tần Thời Minh Nguyệt: Vạn Lý Trường Thành từng có một hắc y nhân cứu vệ trang, có người suy đoán đây là Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng cũng không
có chứng cứ gì cả, cũng chỉ là vì thần thái của y bí ẩn mà thôi.
Đông Hoàng Thái Nhất là pháp sư dạng tank, nối tiếp truyền thống tốt đẹp của một tank... rất xấu. Đông Hoàng Thái Nhất có đuôi rắn, mặc một cái áo
rộng lớn, hệt như bà phù thủy, ra vẻ huyền bí dân dã. Lúc đi thì xung
quanh có ba quả cầu đen, mắt không có con ngươi mà chỉ có tròng mắt
trắng dã, tròng mắt còn phát ra ánh sáng. Không chỉ xấu xí mà còn là
loại xấu xí không có cảm giác chính nghĩa, hoàn toàn không giống Trương
Phi.
Mở đầu trò chơi, Hướng Noãn điều khiển tiên nữ nhỏ Điêu Thuyền tung bay
dọc theo đường giữa, Lâm Sơ Yến điều khiển Đông Hoàng Thái Nhất đi theo
cô, vừa đi vừa sử dụng kỹ năng, ba quả cầu đen treo trên người.
Hướng Noãn cảm thấy khẩu vị của mình cũng phát ngán: “Đàn ông xấu xí đi ra đi, tôi muốn đuổi người.”
“Ha ha ha ha...” Trịnh Đông Khải cười: “Lần đầu nghe thấy Lâm Sơ Yến bị gọi là đàn ông xấu xí. Hả giận ha ha...”
Lâm Sơ Yến bị chê lặng lẽ chui vào trong rừng, vượt qua dòng sông, trốn trong bụi cỏ anh thường xuyên ngồi xổm.
Ừ, trộm bùa xanh.
Lâm Sơ Yến rất cố chấp đối với việc cướp bùa xanh của đối phương. Bất kể
chơi anh hùng gì, việc đầu tiên cũng là cướp bùa xanh. Có lúc thành
công, có lúc có đi mà không có về.
Pháp sư phe địch là Gia Cát Lượng, lúc này đang ở khu an toàn gửi một tin nhắn.
[Đội quân Gia Cát]: Đông Hoàng Thái Nhất đừng trốn nữa, mau lộ trứng ra đây.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Yến dùng Đông Hoàng Thái Nhất, cũng là lần đầu
tiên phát hiện Đông Hoàng Thái Nhất không hợp ngồi trong bụi cỏ, bởi
vì... người thì giấu được, nhưng mấy quả cầu thì không.
Ôi, hơi tiếc nuối!
Anh lặng lẽ đi ra khỏi bụi cỏ, nhìn Gia Cát Lượng với sắc mặt lúng túng.
Cứ thế mà xoay người đi thì hơi mất mặt nên Lâm Sơ Yến nói: "Đều đã ở đây rồi." Nói xong tự mình bước lên quấy rầy phe địch.
Đây là muốn công khai cướp giật.
“Anh có chết thì đúng là do phóng túng quá mà chết.” Mặc dù ngoài miệng thì
Hướng Noãn chê nhưng cô cũng không đành lòng nhìn đồng đội mạo hiểm một
mình, vì vậy đi qua.
Đại Vũ đường dưới cũng đi tới.
Cứ thế hai bên cùng một cấp, vì một cái bùa xanh mà xảy ra trận tranh chấp quy mô nhỏ. Trong lúc tranh chấp, Hướng Noãn vô tình giết được tướng đi rừng của đối phương.
Muốn lấy được bùa xanh bùa đỏ, trừ đánh quái cũng có thể giết người. Nếu như phe địch có bùa, giết đối phương thì có thể cướp được.
Lần đầu tiên sử dụng Điêu Thuyền, cô cũng không biết tại sao đã đánh chết một người lại nhận được một bùa xanh.
Dù sao mình cũng thật lợi hại. \\(^o^)/~
Đánh xong, Điêu Thuyền của Hướng Noãn chỉ còn một phần tư máu, hơi đáng
thương nên vội về nhà hồi máu. Cô liếc sang Lâm Sơ Yến... Trời ạ, Đông
Hoàng Thái Nhất đã đầy máu???
“Sao anh không mất máu?” Cô hỏi.
“Tôi có thể hút máu.” Lâm Sơ Yến vừa nói vừa hí hửng biểu diễn cho cô: “Sử
dụng quả cầu đụng trúng người khác hoặc nguyền rủa thì đều có thể hút
được.”
“Tôi không nhìn. Thật là cay mắt.”
Hướng Noãn điều khiển Điêu Thuyền, sau khi hồi phục đầy đủ trạng thái lại hăm hở chạy về đường giữa, định đối đầu với Gia Cát Lượng.
Nhưng mà sự thật lại trái ngược.
Anh hùng Điêu Thuyền này không mấy thân thiện với người mới, đa phần người
lần đầu tiên sử dụng sẽ thành hố game. Đồng thời, Điêu Thuyền cũng là
anh hùng rất tốn tiền, giai đoạn đầu nếu như không kiếm được nhiều tiền, chênh lệch với kẻ địch càng ngày càng lớn thì rất dễ dàng bị chế trụ
không di chuyển được.
Chiến tích của Hướng Noãn không tốt lắm.
Ngược lại, Đông Hoàng Thái Nhất của Lâm Sơ Yến lội ngược dòng. Dựa vào lực
hút máu mạnh mẽ, không sợ hãi, nhanh nhẹn thông suốt ba đường, giống như toàn bộ rừng đều là vườn rau nhà anh vậy.
Chơi một trợ thủ cũng có thể như vậy ư?
Có phải bất kì anh hùng nào ở trong tay anh cũng đều biến thành người xấu không?
Rốt cuộc, tên này cũng bị đánh thành máu tàn, lúc chạy trốn lại bị đại chiêu của Gia Cát Lượng phong tỏa.
Lúc này lượng máu của Hướng Noãn khá nguy hiểm, dù muốn hay không cô cũng
phải rút lui. Bây giờ cô phát hiện, Điêu Thuyền gặp ai cũng không chọc
nổi, chạy như vậy là đúng rồi. Có lúc, đối với một hố game mà nói, không rơi đầu người là có thể là cống hiến cao với đội ngũ rồi.
Lâm Sơ Yến vốn chạy phía sau cô, mắt thấy đại chiêu “Nguyên khí đạn” của
Gia Cát Lượng đánh tới, Đông Hoàng Thái Nhất tốc biến, trong phút chốc
đã trốn ra sau Điêu Thuyền.
Vì vậy, “Nguyên khí đạn” đánh về phía Điêu Thuyền.
Hướng Noãn: “...”
Đại chiêu của Gia Cát Lượng vốn có thể ngăn cản bằng thân thể. Cô chơi
Trương Phi cũng có lúc sử dụng thân thể ngăn cản “Nguyên khí đạn” thay
đồng đội. Vấn đề là, bây giờ cô chơi Điêu Thuyền... pháp sư.... máu
tàn...!
Trợ thủ đê tiện, lại để cho pháp sư tôn quý bán mạng ngăn cản sát thương cho anh.
“Anh có còn là người không vậy?” Hướng Noãn đau thương: “Ơ? Tôi vẫn còn may mắn?”
Cô cho rằng mình đã chết ở trong đại chiêu của Gia Cát Lượng, dừng thao tác, nhưng sau khi nói xong lại phát hiện mình vẫn sống.
Vẫn còn một chút máu mỏng, gần như không thấy cả lượng máu.
Nhưng.... còn sống!
Vì vậy cô lại luống cuống tay chân tiếp tục chạy.
Lỗ tai nghe thấy tiếng cười của Lâm Sơ Yến, như chìm vào gió xuân lại nhẹ nhàng, có vẻ đầy ý trêu ghẹo.
“Đừng sợ.” Anh nói: “Tôi đã tính cả rồi.”
“Anh im miệng cho tôi.” Cô nói.
Bởi vì anh mà mở miệng tôi cũng sẽ nhanh chóng tha thứ cho anh. =.=
Hai người chạy như điên, cuối cùng cũng thoát hiểm. Hướng Noãn nói: “Sau này tôi không chơi Điêu Thuyền nữa, khó quá!”
“Được, cô chơi Đông Hoàng Thái Nhất.”
“Không.”
“Dùng rất tốt. Mua skin cũng không xấu lắm. Hơn nữa, lần đầu cô đã dùng
Trương Phi rồi, còn có gì xấu hơn được nữa.” Lâm Sơ Yến kiên nhẫn khuyên nhủ cô.
“Vậy cũng được. Tôi thử một chút.”
Sau đó, quả nhiên Hướng Noãn thử Đông Hoàng Thái Nhất, cô kết luận: Rất mạnh!
Đến đây, coi như cô đã hiểu được phần nào về suy nghĩ thiết kế của trò chơi này: Càng đẹp càng yếu ớt, càng xấu càng mạnh mẽ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT