Lâm Sơ Yến gọi điện thoại cho mẹ trình bày tình trạng khó khăn của xã đoàn. Giọng nói tỏ vẻ rất đau buồn, còn cố kiềm nén sự bức thiết, khiến cho
người nghe phải đau lòng rơi lệ.
Mẹ hỏi: “Sao con lại đổi xã đoàn?”
“Một người bạn mời con vào.” Lâm Sơ Yến đáp, lại dừng một chút rồi bổ sung: “Cô ấy rất đẹp.”
“Thật sao? Cho mẹ xem ảnh đi.”
Lâm Sơ Yến vừa nói, đầu điện thoại truyền đến tiếng cười khẩy của bố anh:
“Ồ, lại chơi trò này với mẹ à? Con nghĩ là bố không tồn tại sao? Con lừa được mẹ nhưng làm sao qua được mắt bố.” Sau đó, giọng bố nhỏ dần, chắc
là bỏ điện thoại ra để nói chuyện với mẹ: “Em ngốc quá, đây không phải
là lần đầu tiên, sao còn tin nó làm gì.”
“Lần này là thật.” Lâm Sơ Yến nói.
“Cút, không phải lại đòi tiền chứ gì, không có.”
“Không phải con cần, là xã đoàn cần, bây giờ tình hình xã đoàn rất khó khăn.
Nhiều bạn học đã cố gắng hoạt động một tuần rồi. Con đã đề cập đến vấn
đề tài trợ. Bố suy nghĩ một chút đi, cũng tốt cho hình tượng công ty,
lúc tốt nghiệp bố còn phải đến đại học Nam Sơn tranh giành nhân tài nữa
mà.”
“Đừng có giả vờ với bố, tâm địa gian xảo của con bố rất rõ. Nếu xã đoàn thật
sự thiếu tiền thì chắc con cũng đã ứng trước, đừng nói với bố con tiêu
hết mười hai vạn tiền bán đồng hồ trước đó rồi.”
“Con tiêu hết rồi.”
“....”
Hai bố con đấu võ mồm một lúc, đôi bên cũng không nghĩ đến lần này đối
phương lại quyết tâm không nhượng bộ như vậy. Sau đó nghe mẹ tốt bụng
lay chuyển, lại đề nghị Lâm Sơ Yến mời bạn học xinh đẹp kia về nhà làm
khách, Lâm Tuyết Nguyên cảm thấy ý chí vợ mình thật không kiên định, một lúc lâu sau cũng không biết đứng về bên nào.
Ông dứt khoát cầm điện thoại ra cửa, một mình đứng trong vườn hoa nói: “Con có vấn đề khó khăn đến tìm bố, được, bây giờ bố cũng có một vấn đề khó
khăn, nếu con có thể giải quyết thì bố sẽ giải quyết cho con, được
không?”
Lâm Sơ Yến hỏi: “Bố có khó khăn gì ạ?”
“Hầy...” Lâm Tuyết Nguyên lại thở dài: “Con có biết mẹ con muốn quà tặng như thế nào không?”
“Con cũng đoán được đại khái.”
“Ồ... con nói ra xem.”
“Có thể là mẹ muốn sinh cho con một cô em gái, nhưng mà bố....” Lực bất tòng tâm.
Dù sao cũng là bố ruột của mình, cũng phải giữ mặt mũi cho ông, cho nên
câu nói tiếp theo của Lâm Sơ Yến vừa thốt ra khỏi miệng, giọng điệu đầy
hàm ý như vậy lại vô cùng thích hợp.
Lâm Sơ Yến vội vàng sửa lại: “Đừng giận, con đùa bố thôi, nhưng con cũng rất mong có em gái.”
Giọng Lâm Tuyết Nguyên dịu xuống: “Yên tâm, bố mẹ sẽ không sinh thêm con.”
“Bố mẹ không cần để ý đến suy nghĩ của con đâu.”
“Không phải bố mẹ để ý suy nghĩ của con.... Thân thể mẹ con không tốt. Phụ nữ lớn tuổi sinh đẻ rất nguy hiểm.”
Không hiểu sao đề tài lại trở nên quái lạ như vậy, Lâm Sơ Yến vội vàng quay
trở lại: “Rốt cuộc mẹ muốn cái gì, hoặc không, bố muốn tặng mẹ cái gì?”
“Hầy... Con cũng biết. Hai năm nay mẹ con đặt biệt thích một người họa sĩ, bố
muốn xin một bức tranh tặng sinh nhật mẹ con, viết chữ lưu niệm cho mẹ
con. Vốn bố đã chuẩn bị xong, kết quả lại...”
“Làm sao vậy bố?”
“Họa sĩ đó rất đặc biệt, trả bao nhiêu tiền cũng không vẽ.”
“Sao lại không vẽ ạ?”
“Đúng ra là không muốn vẽ.”
Lâm Sơ Yến không nhịn được bắt đầu vui vẻ.
“Đừng có cười trên sự đau khổ của người khác.” Lâm Tuyết Nguyên nói, “Đây
chính là khó khăn của bố, nếu con giải quyết được thì bố sẽ chấp nhận
tài trợ xã đoàn, không chỉ năm nay mà cả năm sau để cho con có mặt mũi ở xã đoàn, thế nào?”
Lâm Sơ Yến cũng không ngốc: “Ngay cả bố cũng không làm được thì sao con làm được?”
“Đừng có không biết xấu hổ, không thì đi ăn xin đi.”
...
Cuối cùng Lâm Sơ Yến cũng ngỏ lời thử một chút. Anh vốn không để chuyện này
trong lòng, định tìm biện pháp khác. Mặc dù bố có ý chí sắt đá nhưng lỗ
tai mẹ lại rất mềm.
Nhưng khi anh kiểm tra lại tài liệu của người họa sĩ thì không khỏi nghĩ đến một người.
Tên người họa sĩ là Hướng Đại Anh, người thành phố Linh Tê.
Hướng Noãn cũng là người ở thành phố Linh Tê.
Hai người cùng họ, lại ở chung một thành phố, không biết có quan hệ gì không? Hay là bà con xa?
Ôm ý nghĩ như vậy, Lâm Sơ Yến gọi điện thoại cho Hướng Noãn.
Chuông mới kêu hai tiếng cô đã cúp máy.
Lâm Sơ Yến chớp mắt, còn giận sao?
Nghĩ đến cảnh cô đỏ mặt chạy đi, anh lại cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mỉm cười.
Sau đó anh lại quấy rầy cô trên WeChat.
[Sơ Yến]: Còn giận sao?
[Sơ Yến]: Mời cô ăn cơm được không, tùy chọn khách sạn năm sao nào cũng được.
[Sơ Yến]: Muốn skin nào không tôi mua cho.
[Sơ Yến]: Hay tôi nằm thẳng xuống cho cô đánh nhé.
[Sơ Yến]: Đừng giận mà.
[Sơ Yến]: Tôi nói chuyện chính này, cô biết Hướng Đại Anh không?
Tin này vừa gửi đi không lâu, Hướng Noãn chủ động gọi điện thoại đến.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô hỏi.
Lâm Sơ Yến cầm điện thoại di dộng, cúi đầu cong môi, giọng nói mềm mỏng: “Tôi nói rồi cô đừng giận nhé.”
“Hừ...”
“Cô biết Hướng Đại Anh thật à?”
Hướng Noãn yên lặng một lúc rồi hỏi ngược lại: “Có phải anh hỏi Hướng Đại Anh vẽ mèo nhỏ không?”
“...” Lâm Sơ Yến có phần dở khóc dở cười, bóp bóp trán, hỏi lại: “Tôi hỏi họa sĩ nổi tiếng đương thời Hướng Đại Anh, ừ, nổi tiếng vì vẽ mèo.” Cái gì
mà vẽ mèo nhỏ...
Hướng Noãn ừ một tiếng, đáp: “Đó là bố tôi.”
Lâm Sơ Yến: “...”
Thế giới thật nhỏ.
“Tôi nói này, bạn học Lâm Sơ Yến, rốt cuộc anh có chuyện gì?”
Hướng Noãn luôn nói giọng Sơ Yến dễ nghe, thật ra thì giọng cô cũng rất dễ
nghe, chỉ là cô không nhận thức được mà thôi. Giọng cô mềm mại ngọt ngào khiến cho người ta liên tưởng đến viên kẹo vị trái cây hay ăn hồi bé.
Lúc này Hướng Noãn cười, nhẹ nhàng mà vui sướng, giống như một chú chim non vỗ cánh hát vang.
Lâm Sơ Yến cũng cười, lông mi khẽ rung, anh hỏi nhỏ: “Thế nào?”
Hướng Noãn nói: “Lâm Sơ Yến, anh muốn tôi hỗ trợ, được thôi, nhưng mà tôi
cũng có một yêu cầu.” Giọng điệu cô lúc này có vẻ mưu mô, cười mà như
không cười, giống một cô gái nhỏ đùa bỡn.
Da đầu Lâm Sơ Yến hơi căng lại: “Cô nói đi, muốn gì cũng được.”
Hướng Noãn: “Tôi muốn anh...”
Lông mày Lâm Sơ Yến giật giật liên tục.
“... Gọi tôi là bố.”
Tôi muốn anh gọi tôi là bố...
Anh cũng biết sẽ có một ngày như vậy.... cuối cùng cô lại vươn ma chưởng lên người mình.
Lâm Sơ Yến giơ tay đỡ trán.
Rốt cuộc cô học từ ai?
...
Hướng Noãn gọi điện thoại cho bố.
Hướng Noãn lưu tên bố trong điện thoại là "Đồng chí Hướng Đại Anh”.
Mặc dù đồng chí Hướng Đại Anh là một “Họa sĩ nổi danh” nhưng thật ra cũng
không tự cao tự đại gì. Sở dĩ ông không muốn vẽ tranh cho người khác,
không phải giống như lời đồn đại bên ngoài bảo ông khoe khoang giá trị
con người hay là ỷ có tài mà kiêu ngạo, đơn giản chỉ vì ông đã từng bị
người khác làm tổn thương.
Nhớ năm đó, đồng chí Hướng Đại Anh vẫn là một thiếu niên một lòng say mê
với nghệ thuật, bởi vì tài hoa hơn người, trong giới mỹ thuật cũng có
một chút danh tiếng.
Ông thuộc tầng lớp hạng trung, sống cũng rất tốt nên thường vẽ tranh miễn phí không lấy một đồng nào.
Kết quả là có một lần hai người được ông vẽ tranh miễn phí thảo luận với
nhau, thảo luận là sau khi Hướng Đại Anh chết bức tranh trong tay bọn họ đáng giá bao nhiêu tiền, còn nói ông càng chết sớm càng tốt, bởi vì họa sĩ mất sớm thì tác phẩm để đời cũng ít, mà tác phẩm càng ít thì càng
đáng giá...
Lời nói này truyền đến tai Hướng Đại Anh, tâm hồn trẻ tuổi của ông bị đả kích nghiêm trọng.
Từ đó về sau ông cũng không tặng tranh dễ dàng nữa, có người mang tiền đến cầu tranh, ông cũng không hứng thú.
Bởi vì bản thân không thiếu tiền. Hơn nữa tiền người khác đem tới cũng
không khác nào xem tranh của ông như hàng hóa, khiến ông không được tự
nhiên.
Sau khi kết hôn, ông giao hết tranh cho vợ, còn đùa rằng: “Sau này anh chết, những thứ này chính là tài sản kếch sù.”
“Cái gì mà chết với sống, im miệng.”
Những chuyện này Hướng Noãn nghe mẹ kể, bố chưa bao giờ nói ra. Có lần Hướng
Noãn hỏi mẹ: “Ban đầu mẹ chọn gả cho bố vì hâm mộ tài hoa của bố hay bị
tính cách bố thu hút ạ?”
Mẹ nói: “Không phải. Bố con khá đẹp trai nên mẹ....” không khống chế được.
Mẹ gõ đầu cô một cái: “Nếu không phải mẹ nông cạn thì cũng không sinh ra được cô con gái xinh đẹp như vậy...”
...
Lúc này Hướng Noãn gọi điện thoại cho bố, sau khi hỏi xong những câu quen
thuộc, cô hỏi: “Bố ơi, dạo gần đây có phải có chú họ Lâm muốn mời bố vẽ
tranh không ạ? Chú ấy muốn tặng quà sinh nhật cho vợ ạ?”
“Hình như có, sao vậy con?”
“Vâng, chú ấy là... bố của một đàn anh trong xã đoàn của con.”
“Hả?” Đồng chí Hướng Đại Anh cảm thấy có điều đáng nghi, “Xem ra con với đàn anh không giấu nhau chuyện gì.”
“Không phải, anh ấy vô tình nhắc đến, sau đó bọn con phát hiện thế giới này
thật nhỏ, sao lại trùng hợp như vậy. Tình cảm bố mẹ anh ấy rất tốt, mẹ
anh ấy là người hâm mộ của bố. Bố anh ấy mua tranh của bố vì muốn khiến
cho vợ ngạc nhiên và vui mừng thôi.”
Hướng Đại Anh kiên nhẫn lắng nghe, nghe xong liền nói: “Con nói về đàn anh của con một chút đi...”
“Bố...” Hướng Noãn dở khóc dở cười, “Trọng điểm không phải cái này.”
“Không, đây chính là trọng điểm.” Giọng bố có vẻ rất nghiêm túc, “Sao bố cứ có
cảm giác con gái nhỏ của mình bị người ta để ý thế nhỉ? Thằng nhóc thối
ấy là ai? Con dẫn nó đến gặp bố đi.”
“Bố!” Hướng Noãn nghe bố nói mà lúng túng, cô nói nhỏ: “Anh ấy rất đáng ghét, bố không muốn gặp đâu.”
Bố cô không tin: “Vậy sao con còn giúp?”
“Bởi vì nếu con làm được chuyện này thì anh ấy phải gọi con là bố.” Hướng
Noãn nói đến đây thì không khỏi có phần đắc ý. Lâm Sơ Yến, lần này nhất
định sẽ bị cô nắm trong tay. Ôi...
Hướng Đại Anh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cảm thán: “Người trẻ tuổi bây giờ thật là....”
“Bố vẽ cho bọn họ một bức thôi mà, một bức thôi, một bức thôi...”
“Được rồi, được rồi, bố vẽ, bố vẽ ngay đây.” Hướng Đại Anh vừa nói vừa cười,
có phần thương cảm nho nhỏ, thầm nghĩ trong lòng: Ôi, con gái trưởng
thành rồi...
...
Sau khi Lâm Tuyết Nguyên nhận được câu trả lời khẳng định của Hướng Đại Anh thì còn không dám tin. Ông lập tức gọi điện cho thằng con xui xẻo:
“Con... được lắm, thật sự làm được. Được rồi, bố phục.”
Lâm Sơ Yến khiêm tốn nói: “Khá tốt, chẳng qua phải bỏ ra một cái giá không đáng kể.”
“Giá gì?”
“À, đổi một người bố thôi.”
“...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT