Sau đó không lâu, Đặng Văn Bác tìm một cô bạn gái mới. Cô bạn gái này có
mắt một mí, vừa gầy vừa trắng, lúc không cười giống Dương Nhân đến sáu
bảy phần. Đặng Văn Bác suốt ngày lăn lộn trên giường với cô nàng này,
sau khi ngủ xong lại cảm thấy trống rỗng.
Những buồn bực của lần ầm ĩ sau buổi tối đi karaoke đó, hôm sau anh ta giả vờ quên sạch, không đề cập đến một chữ nào.
Nhưng thực tế vẫn chưa thể quên.
Có lần Đặng Văn Bác không cẩn thận để bạn gái chạm mặt Dương Nhân, Dương
Nhân thì không có biểu hiện gì nhưng cô bạn gái lại không vui, gặng hỏi
Đặng Văn Bác: “Anh có ý gì? Xem em là gì chứ?”
Đặng Văn Bác ném cho cô ta một tấm thẻ, cô ta liền yên lặng.
Đặng Văn Bác thầm nghĩ, nếu như người kia cũng dễ dụ như vậy thì tốt rồi.
Lại thay đổi suy nghĩ, nếu cô dễ dụ như vậy, có lẽ anh ta cũng sẽ không quan tâm.
Con người thật đúng là thân bất do kỷ. (1)
(1) Thân bất do kỷ: không điều khiển được bản thân, biết trước kết quả xấu nhưng vẫn phải làm.
…
Dương Nhân dẫn Dw chiến đấu tiến vào vòng dự tuyển, đó là chuyện cuối tháng 11.
Vòng đấu dự tuyển năm nay có thể nói là chiến trường Tu La. Các chiến đội
mạnh của bốn câu lạc bộ lão luyện và ba đội bị tụt hạng theo lệ thường
của KPL, trận chiến giữa bảy đội ngũ này thu hút người xem nhất, người
bình thường cho rằng ba tấm vé lên hạng chắc sẽ chọn ra từ bảy đội này,
những đội còn lại chỉ chơi cho vui thôi.
Tuy Dw từng là đội thuộc KPL nhưng phần lớn đội viên chủ lực đã bỏ đi, lại
chìm nghỉm nửa năm trời, giờ đây người vẫn đặc biệt chú ý đến bọn họ rất ít, chỉ có những người chơi cũ quan tâm đến chuyện thi đấu nhìn thấy
tên đội này thì hơi sửng sốt: Sao trông quen vậy?
Suy nghĩ thêm hoặc lục lọi thêm một tí sẽ phát hiện: À, hoá ra là bọn họ.
Sau đó cũng chính là không có sau đó nữa.
Dù sao, năm nay, trong những đội ngũ được chú ý nhất không bao gồm chiến
đội quá khứ kia. Nếu nhất định muốn khán giả phát biểu chút cảm nghĩ về
việc Dw tham gia thi đấu thì đó cũng chỉ có thể là: vận may chiến đội
này không tốt.
Lộ trình thi đấu dự tuyển chỉ có hai vòng, hơn nữa tất cả gồm mười mấy
trận đấu, các trận đấu sắp xếp khá dày đặc. Dương Nhân và Thẩm Tắc Mộc
đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị trước khi trận đấu bắt đầu, chủ yếu
là phân tích đối thủ, nghiên cứu cách đối phó. Dương Nhân cũng không
rảnh để học, hai người thường thảo luận đến tận khuya. Cô không cảm thấy vất vả, đây là việc huấn luyện viên nên làm. Hiện tại công tác chuẩn bị càng làm nhiều thì tình huống bất ngờ các tuyển thủ gặp phải lúc thi
đấu càng ít. Cô biết đội viên mình chẳng hề có ưu thế ở phương diện
chiến đấu giống các chiến đội khác… Đây vẫn là cách nói giảm nói
tránh... cho nên có thể gài được quả mìn nào thì cố gắng gài thôi.
“Khiến cậu oan ức rồi.” Dương Nhân nói với Thẩm Tắc Mộc. Đây là lời trong lòng cô. Đặng Văn Bác không chịu tăng lương cho Thẩm Tắc Mộc, Thẩm Tắc Mộc
cầm lương của chuyên gia phân tích số liệu nhưng lại kiêm hết việc của
ban huấn luyện. Người ta còn là bé cưng hay mất ngủ, bắt anh thức đêm
với cô thế này, Dương Nhân ngẫm lại cảm thấy cũng quá tàn nhẫn.
“Không sao.” Thẩm Tắc Mộc nói.
Dương Nhân hỏi: “Nói nhiều hơn một chữ thì cậu sẽ rơi mất miếng thịt nào à?”
Thẩm Tắc Mộc liếc nhìn cô, khẽ nhếch khoé miệng nói: “Sẽ để cậu nhặt được một triệu.”
Dương Nhân vui vẻ, không biết tại sao nhìn vẻ mặt thành thật của anh, cô rất
muốn chọc vào mặt anh. Cô nghiêng đầu, nâng cằm, cười nói: “Thẩm Tắc
Mộc, cậu biết không, tôi chính là kiểu người nếu người khác đối xử tốt
với tôi, tôi sẽ đối xử tốt lại với người ta gấp trăm lần.”
Thẩm Tắc Mộc nhìn cô, khẽ hỏi: “Cậu muốn đối xử tốt với tôi thế nào?”
“Đợi tôi nhặt được một triệu thì chia cho cậu một nửa, được chứ?”
Anh rời mắt đi, thờ ơ nói: “Tôi không cần tiền.”
…
Các trận đấu trong vòng đấu dự tuyển rất dày đặc, nếu không thể livestream
được toàn bộ các trận đấu thì mỗi ngày ban tổ chức giải đấu đều chọn ra
vài trận để livestream và bình luận. Màn thể hiện của chiến đội Dw trong ngày thi đấu thứ hai được lên hình khiến một số người chơi nữ kinh
ngạc: “Dáng vóc lẫn da dẻ của chiến đội này thật sự không thông qua trang điểm sao?"
Các chiến đội khác luôn có một hai người mập, thậm chí có chiến đội toàn
người mập, còn năm tên nhóc chiến đội Dw thì không cần phải bàn, dáng
người cân đối, cũng không tướng cong lưng gù, trông rất oai hùng, tinh
thần khá tốt; các đội khác thường có tuyển thủ da dẻ sần sùi, đen nhẻm,
nổi mụn do thức đêm, chiến đội Dw lại không gặp vấn đề này, một đám đàn
ông con trai mà da dẻ trơn nhẵn sáng bóng, có thể véo ra nước được luôn.
Mướt như vậy mà là con trai sao?
Khán giả đương nhiên không biết đó là vì ngày nào đám đội viên cũng ngủ sớm
dậy sớm, rèn luyện thân thể, tuân thủ quy luật làm việc nghỉ ngơi theo
mặt trời một cách nghiêm túc, nhưng mà bọn họ nghi ngờ có khi nào ông
chủ chiến đội này có sở thích kỳ quái gì không.
Sau khi đội viên lên sân đấu thì đến lượt huấn luyện viên, lần này đến lượt khán giả nam kích động: Thế nhưng lại là một huấn luyện viên nữ! Là
nữ!!
Nữ huấn luyện viên khá gầy và ăn ảnh, da cũng siêu đẹp, lúc này cô mặc một bộ váy nghề nghiệp, trang điểm nhẹ, thoải mái vẫy tay, mỉm cười với ống kính.
Người xem điên cuồng bình luận: "Ôi, tao sắp yêu mất rồi! Đây là vợ tao, không đứa nào được cướp!"
Hiện trường nơi livestream chưa mở khán phòng, chỉ một mình Thẩm Tắc Mộc đợi ở trong phòng nghỉ của đội tham gia thi đấu. Lúc này Thẩm Tắc Mộc mở
livestream, thấy một đám người cào phím tranh giành vợ, anh nhướng mày
đóng khung bình luận.
Cuối cùng trận đấu này Dw đã dành chiến thắng. Bởi vì thực lực đối thủ không có gì nổi trội, rất nhiều người cũng không thực sự nhìn ra điểm mấu
chốt mà bọn họ có thể dành được thắng lợi, chỉ là lúc trận đấu kết thúc, người bình luận trận đấu đã nói một câu: “Tôi cảm thấy Dw đã chơi với
đối thủ một trận đấu hướng dẫn.”
Vài ngày sau đó, hễ trận đấu nào có Dw, câu nói đó lại được nhắc lại.
Dw đã chơi với đối thủ một trận đấu hướng dẫn.
Dw đã chơi với đối thủ một trận đấu hướng dẫn.
Dw đã chơi với đối thủ một trận đấu hướng dẫn.
Đây là một chuyện rất đáng sợ. Rất nhiều đội trong vòng đấu dự tuyển còn
khá mới, cơ hội toả sáng trước đó cực kỳ ít, nhưng dù các đội khác nhau
có thể đấu tập, tiến hành giao lưu, nhưng giao lưu có quy tắc của giao
lưu, đấu tập hoàn toàn không giống với trận đấu thực sự, từ tinh thần
đến đấu pháp.
Dựa theo lý mà nói, chỉ có ba đội tụt hạng từ KPL có thể bị người khác nhìn thấu, bởi vì video các trận đấu bình thường trong mùa đấu của họ có rất nhiều trên mạng.
Nhưng hiện tại, có một đội ngũ lại sờ đến đáy quần của tất cả đội khác như
vậy. Các đội ngũ đi lên từ các trận đấu nhỏ, các đội ngũ từ các sàn đấu
lớn, thần thần bí bí vàng thau lẫn lộn nhưng tất cả đều không còn thần
bí trước mặt đội ngũ này.
Có thể làm được điều này đương nhiên không phải chuyện một sớm một chiều,
điều có thể khẳng định là từ lâu chiến đội Dw, thậm chí có khả năng là
ngay đầu mùa, lúc vừa bắt đầu đã chú ý phân tích các đội khác rồi.
Vừa nghĩ tới việc trước giờ vẫn luôn có một đôi mắt âm thầm theo dõi mình, các đội đều lạnh cả hoa cúc.
Các chiến đội khác đương nhiên cũng đang phân tích đối thủ. Nhưng mà thứ
nhất là không tìm hiểu sâu như Dw, thứ hai, trong các đội bọn họ phân
tích không bao gồm lực lượng chính xói mòn, thoi thóp hơi tàn của Dw.
“Tôi cực kỳ tò mò sao bọn họ lại làm được vậy.” Trong trận đấu thứ nào đó,
cậu bình luận viên đẹp trai không chút ngập ngừng nói lên nghi vấn của
mình, “Tin chắc là rất nhiều người xem tò mò giống như tôi. Có thể phân
tích đối thủ đến trình độ này, ở lượt cấm chọn anh hùng nhiều lần phủ
đầu đối thủ thành công, tôi đoán đây không phải là công sức của một
người, đằng sau Dw hẳn là có một ban huấn luyện cực kỳ hùng hậu, đó mới
chính là vũ khí bí mật của bọn họ.”
“Còn có một điểm nữa cậu quên đề cập đến.” Bình luận viên khác bổ sung, “Tôi phát hiện, đội viên của Dw chưa hẳn là tuyển thủ thực lực nổi trội nhất trong vòng dự tuyển này nhưng bọn họ lại là những tuyển thủ phối hợp
đồng đội ăn ý nhất, đây là game đồng đội, những lời nói này thể hiện
nguyên vẹn chính bản thân những đội viên Dw.”
Hai vị bình luận viên khen ngợi Dw không tiếc lời, Dương Nhân nghe thấy mà
toát mồ hôi thay cho chiến đội nhà mình, sợ hai vị bình luận viên tưới
sữa độc cho bọn nhóc.
May mà đám táo nứt dưa méo của cô rất hăng hái, lần này vẫn thắng.
Đây là lúc thể hiện được lợi ích của việc kiên trì rèn luyện thân thể. Lịch đấu vòng dự tuyển dày đặc, các trận đấu mật độ cao rất tốn thể lực và
trí nhớ, tiếp tục tiêu tốn với cường độ này, đàn ông thể trạng kém cực
kỳ dễ rơi vào tình trạng mất phương hướng.
Có điều nói sao thì nói, việc chiến đội Dw hoàn toàn trở thành con hắc mã (2) duy nhất trong vòng dự tuyển lần này, một lần nữa tỏa ánh hào quang của
chiến đội trong quá khứ, khiến nữ huấn luyện viên xinh đẹp thần bí Dương Nhân thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Vòng đấu dự tuyển còn chưa
kết thúc đã có chiến đội khác dò hỏi muốn mời cô về làm.
(2) Hắc mã: Không lường được thực lực với người cạnh tranh.
Ngày 10 tháng 12, trận đấu cuối cùng cũng xong, vòng đấu dự tuyển kết thúc
tốt đẹp, chiến đội Dw không phụ sự kỳ vọng của mọi người, chiến đấu với
đám đối thủ trâu bò dành được một suất thi đấu giải mùa xuân KPL năm
sau.
Đám táo nứt dưa méo ôm lấy nhau khóc như chó.
Dương Nhân nói: “Đừng khóc nữa, léo nhéo như đàn bà vậy.”
Ngày hôm sau, Dương Nhân nhận lời phỏng vấn chính thức giải đấu.
Hình thức phỏng vấn là livestream, có màn tương tác với người xem. Thẩm Tắc
Mộc vốn đang ở phòng thí nghiệm, nhưng lúc bắt đầu livestream lại tranh
thủ thời gian rời khỏi phòng thí nghiệm, một mình ngồi ngoài hành lang
dùng di động xem livestream.
Người dẫn chương trình rất kích động, bọn họ đã khai quật được một thân phận
khác của nữ huấn luyện viên xinh đẹp này, hiện tại anh ta đang có rất
nhiều câu muốn hỏi cô.
Dương Nhân là người có khuynh hướng chịu ngược trong game, lúc này đang trò
chuyện với người dẫn chương trình không nhanh không chậm, thoả đáng đúng mực, tâm trạng thoải mái, trình tự rõ ràng, tạo được thiện cảm. Người
dẫn chương trình nói vài chuyện quá khứ với cô, hiện tại và tương lai,
sau đó thì hỏi đùa cô có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không.
Dương Nhân đối diện với ống kính, nói: “Thật ra là có… Đầu tiên tôi muốn cảm
ơn ông chủ của tôi, nhờ sự kiên trì không từ bỏ của ông chủ mới giúp
chúng tôi có cơ hội nỗ lực. Mặt khác tôi còn muốn cảm ơn các đội viên
của tôi, các cậu không yếu ớt, các cậu đều rất giỏi, đây là lời nói
trong lòng tôi. Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn một người.” Nói đến đây đột
nhiên ngừng lại, cô chớp mắt với ống kính, “Tôi…”
Thực ra Dương Nhân chuẩn bị rất nhiều lời, nhưng lúc này vừa nghĩ đến người
đó, cô lại thoáng ngây người, dòng suy nghĩ bị ngắt quãng, không biết
nên nói gì.
Lúng túng một giây, cô thẹn thùng nở nụ cười với ống kính.
Thẩm Tắc Mộc nhìn thấy cô cười ngây ngô trên màn hình thì cũng vô thức cong môi.
Sau đó anh dùng ngón tay chạm vào chóp mũi cô trên màn hình.
Dương Nhân khẽ gãi đầu, sau đó nói một câu, “Tôi mời cậu ăn cơm nhé.” Coi như đối phó vậy đi.
Sau khi kết thúc livestream, Dương Nhân gọi điện cho Thẩm Tắc Mộc: “Thẩm Tắc Mộc, cậu đang làm gì đó?”
“Phòng thí nghiệm.”
“Cậu xem phỏng vấn trực tiếp của tôi chưa?”
“Chưa.”
“Ơ...” Dương Nhân hơi tiếc nuối, “Nghe nói hôm nay người xem livestream rất đông.”
Thẩm Tắc Mộc “Ừ” một tiếng, sau đó nói, “Chúc mừng.”
“Chúc mừng cái gì, tôi mời cậu ăn cơm.”
“Ừ.”
“Còn nữa… Cuối cùng tôi cũng được nghỉ ngơi, tôi muốn đi trượt tuyết, cậu muốn đi cùng không?”
Thẩm Tắc Mộc ngồi trên bậc thang, bàn tay phủ lấy đầu gối, cụp mắt khẽ đáp: “Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT