Nguyệt Sư mỉm cười nói ra:

“Thiếu chủ, ta nói thật, người sở hữu căn cơ rất tốt, ban nãy ta còn truyền vào cho người không ít chân nguyên, lấy khả năng khống chế của người thì một, hai canh giờ là đủ tiến vào đỉnh phong Hợp Cửu Kiều rồi.

Kết hợp thêm thiên địa linh khí tại Nhân Đàn gia trì nữa thì người tiến vào Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều cũng là chuyện nước chảy mây trôi”.

Kỳ thực Nguyệt Sư nói rất có lý, tu vi của Khương Hy vốn dĩ đã đạt đến tình trạng cao giai của Hợp Cửu Kiều, cảm ngộ của hắn tại Trúc Cơ cảnh đã đủ, nếu có thiếu thì cũng chỉ thiếu mỗi pháp lực cùng nhân tức.

Pháp lực thì đã có chân nguyên của Nguyệt Sư cung cấp, độ tinh thuần không cần bàn cãi nhiều, Thực Dục Thiên tuyệt đối yêu thích không dứt.

Về phần nhân tức thì lại càng không cần phải nói, nơi này là Nhân Đàn, nhân tức tại nơi này cứ như được gia trì lên thêm mười lần vậy, chỉ cần hít thở thuần thôi cũng có thể khiến tu vi của Nhân Mạch Trúc Cơ tăng tiến.

Khương Hy trầm mặc một chút rồi nói tiếp:

“Sẽ không tốn thời gian ổn định cảnh giới chứ?”.

Nguyệt Sư bật cười lắc đầu đáp:

“Thiếu chủ yên tâm, Nhân Đàn rất kỳ diệu, lúc người vào trong tự khắc sẽ hiểu ý của ta”.

Nghe vậy, Khương Hy liền gật rồi nhanh chóng gọi tiểu Hoàng trở vào lại Túi Linh Thú, kế tiếp hắn liền bước đến chỗ cánh cửa.

Nhưng vừa bước đến cách ba mét phía trước là một cỗ cảm giác nguy hiểm bất chợt ập đến, hắn liền nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu lướt ra tận phía sau.

Nguyệt Sư thấy vậy liền à lên một tiếng, một chân đưa lên vỗ vào đầu, khói trắng tản ra khắp nơi có chút loạn xạ rồi áy náy nói:

“Thiếu chủ, thật có lỗi, ta quên gỡ cấm chế”.

Khương Hy: “...”

Chúc mừng, ngươi xém chút giết chủ mình thành công rồi đấy.

Khương Hy cũng không ngạc nhiên lắm, trước đó Nguyệt Sư đã từng xuất hiện một loại tình huống trí nhớ ngắn hạn rồi nên chuyện này xảy ra cũng có thể cố gắng hiểu được.

Tu sĩ hay yêu thú tại tu chân giới chỉ cần tu luyện đến cảnh giới đủ cao thì tình trạng đãng trí chắc chắn sẽ không xảy ra nhưng tu sĩ hay yêu thú lại có quyền lựa chọn nên nhớ cái gì.

Nguyệt Sư không muốn nhớ thông tin liên quan đến Dạ Ma, vậy thì không cần phải nhớ làm gì, trực tiếp quên đi cho nhẹ đầu. Tình huống lúc trước đại khái chính là vậy, lần này cũng có thể xem là tương tự.

Nguyệt Sư hít vào một ngụm thuốc rồi hướng đầu về phía cửa nhả ra một ngụm khói trắng, theo đó hàng loạt đồ án trận văn trên cánh cửa liền hiện ra rồi trực tiếp hoá thành khói bay đi mất.

Nguyệt Sư tuỳ tiện phất một chân ra, một cơn gió nhẹ lập tức nổi lên tản hết số khói đó ra một chỗ khác, nó hướng Khương Hy nói:

“Thiếu chủ, cửa đã thông”.

Khương Hy gật đầu cảm tạ rồi tiến lên phía trước, trong đầu cũng cảm thán không ít. Nếu ban đầu hắn liều mình lách qua Nguyệt Sư đang ngủ say rồi tiến về căn phòng này thì cái chết chắc chắn sẽ ập đến.

Cũng còn may hắn tỉnh táo không đưa ra quyết định ngu xuẩn. Nhân Đàn có ‘linh tính’, bản thân nó đã cho thử thách thì hắn phải tận lực thông từng quan mới phải đạo.

Đột nhiên, bước chân của hắn dừng lại, hai mắt có chút hơi đổi rồi quay lại nói:

“Có hai câu ta quên hỏi, làm sao ngươi lại là Kim Đan cảnh trong khi phiến thiên địa này bị giới hạn tu vi Trúc Cơ cảnh?”.

Nguyệt Sư cũng không ngạc nhiên trước câu hỏi này, nó còn nghĩ hắn không để tâm đến chuyện này nhưng không ngờ, kết quả vẫn không quên.

Nó cười đáp:

“Kỳ thực tu vi của chúng ta vẫn luôn bị áp chế đến Kim Đan cảnh trung kỳ để tránh bị các đời thiên kiêu giết chết vô ích. Nhiệm vụ chủ yếu của hộ thú là khảo quan, chỉ cần cảm thấy thiên kiêu đủ thông quan liền giả chết là được.

Ta vốn nghĩ mình nên bày thực lực Kết Đan cảnh ra là được rồi, nào ngờ thiếu chủ có thể nhìn thấu được tu vi hiện tại của ta, ánh mắt của người thật sự rất tốt, ta không còn lời nào có thể mô tả được”.

Nghe vậy, khoé miệng Khương Hy liền có chút giật giật, hắn vô tình nhớ lại năm đó bốn vị cự đầu kia liên thủ cầm xuống hộ thú của Địa Đàn. Nguyên lai năm đó con hộ thú kia một mực diễn, chẳng trách hắn có cảm giác không nên đến gần thu thập xác của nó.

Người sợ chết chung quy có trực giác với nguy hiểm còn tốt hơn cả những người bình thường, nhờ thế nên hắn mới có thể sống đến mức có thể ‘chết già’.

Bên cạnh đó, thông tin này cũng giúp hắn xóa bỏ hiềm nghi về ký ức có vấn đề lúc trước, thì ra không phải hắn nhớ nhầm mà là vì hộ thú lúc đó chỉ đang diễn nên mới bày ra thực lực yếu hơn thực tế như vậy.

Lần này hắn đến Nhân Đàn quá sớm nên Nguyệt Sư cũng có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị. Nhưng không sao, chí ít lần này hắn cũng có thể tin tưởng lại một chút ký ức của mình rồi.

Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó nên nói tiếp:

“Nếu nhiệm vụ của ngươi đã thế thì làm sao ngươi lại cùng Phu Tử lập giao dịch được, chẳng phải như vậy ngươi sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ lần này sao?”.

Nhiệm vụ là khảo quan mà trực tiếp giết sạch thế này đích thật là vi phạm phải quy củ Thượng Dao Thiên Trì ban cho rồi.

Nguyệt Sư bật cười vang một tiếng lớn đáp lại:

“Không hề gì, đây là cái giá tương xứng tiểu tử họ Chu kia phải trả. Giao dịch vốn dĩ không nằm trong điều kiện để thông quan nhưng ta lại đáp ứng, vì vậy người nhập Nhân Đàn lần này phải trả giá thay, như vậy mới cân bằng”.

Khương Hy gật đầu nói:

“Chậc, nếu ta không sử dụng Thiên Nguyệt Thoái Phá thì hôm nay có lẽ đã nằm lại đây rồi”.

Nguyệt Sư mỉm cười đáp:

“Thiếu chủ có thể gọi đây là vận mệnh”.

Khương Hy lắc đầu cười cười nói:

“Bạch lão tiền bối ghét hai chữ này, những năm này ta cũng có chút hạn chế dùng hai chữ này rồi, về sau không nên nhắc lại”.

Nguyệt Sư lại cười lớn thêm một lần nữa rồi đáp lại:

“Xác thực vậy, Bạch lão tổ đích xác từng nói thế. Mặt khác, thời gian không nên chậm trễ, câu hỏi còn lại của thiếu chủ là gì?”.

Nguyên lai không có quên.

Khoé miệng Khương Hy có chút hơi vểnh lên nói ra:

“Ngươi là Động Thiên chi cảnh?”.

Ba mắt của Nguyệt Sư có chút ngạc nhiên nhìn lấy hắn, thần sắc cũng ngưng trệ lại tương đối lâu. Với một lão quái vật như nó thì đây đích xác là biểu hiện rất khoa trương.

Nó không biết từ đâu Khương Hy nghe được cảnh giới này nhưng nó biết tâm cảnh của Khương Hy rất vững, đã đoán ra nó ở cảnh giới này mà vẫn bình tĩnh đối mặt được thì ai ‘quái vật’ hơn cũng đủ hiểu rồi.

Đương nhiên, nó cũng không phải Động Thiên chi cảnh.

Nguyệt Sư mỉm cười nói:

“Về sau thiếu chủ đạt đến tự khắc sẽ hiểu, hiện tại ta không thể nói được thêm bất cứ chuyện gì”.

Khương Hy cười đáp:

“Là ta nhiều chuyệni, đã vậy ta cũng đi đây, ngày sau gặp lại”.

“À khoan đã”, Nguyệt Sư đột nhiên nói.

Khương Hy có chút không hiểu đáp:

“Có chuyện gì sao?”.

Nguyệt Sư mỉm cười rồi đưa ngón tay ra bắn vào bên trong giới chỉ hắn một luồng bạch quang. Hắn cũng có chút tò mò nên đã nhìn vào bên trong một chút, sắc mặt lập tức giãn ra đầy ngạc nhiên nói:

“Đây là...”

Nguyệt Sư cười cười đáp:

“Vốn là của thiếu chủ, người mang nhất định sẽ hợp”.

Nghe vậy, Khương Hy liền cười cười nói:

“Vậy thì ta sẽ không khách khí, nếu không còn chuyện gì thì ta đi đây”.

“Cung nghênh thiếu chủ”, Nguyệt Sư khom người cúi đầu thành kính đáp.

Khương Hy cũng cảm thấy có chút giật mình nhưng cũng không lưu ý quá sâu, hắn chỉ mỉm cười nhẹ rồi đẩy cửa tiến vào trong,

Trươc khi vào, hắn cũng không quên nhìn về phía Nguyệt Sư một chút rồi thở dài.

Vẫn còn kém xa.

...

...

Nguyệt Sư rất cường đại, chuyện này Khương Hy thừa nhận, hắn gần như đã xuất thủ phần lớn vốn liếng ra rồi nhưng cũng chỉ khiến nó đổ một chút máu thôi.

Nhưng vết thương nhỏ đó cũng đã triệt để biến mất khi Nguyệt Sư hiện ra nguyên hình.

Bất quá đó cũng không phải điểm đáng sợ nhất. Khương Hy để ý Nguyệt Sư rất kỹ nên từ đầu đến cuối hắn không có chỗ nào bất kính với nó cả.

Xem như xưng hô có đổi vì bối phận thì giọng điệu của hắn vẫn luôn giữ sự kính trọng rất cao đối với Nguyệt Sư.

Từ đầu đến cuối, Khương Hy di chuyển rất nhiều nhưng Nguyệt Sư không hề rời khỏi vị trí của nó một chút nào cả.

Đây chính là chênh lệch thực lực đôi bên, trừ phi hiện tại bước vào Kết Đan cảnh, còn không Khương Hy thật sự không có chút vốn liếng nào để đánh với Nguyệt Sư đang bị áp chế cảnh giới cả.

...

Cánh cửa lớn kia đóng sầm lại, Khương Hy tạm thời ném những chuyện khác trở lại sau đầu, hai mắt nghiêm túc quan sát cảnh vật ở trước mặt.

Nơi này là căn phòng chóp đỉnh của Nhân Đàn hoặc nói đúng hơn là Nhân Đàn chân chính. Kiến trúc bên trong này lại mang hình thù của một kim tự tháp hoàng kim khác.

Ngay tại trên đỉnh của kim tự tháp là một tế đàn vừa vặn cho một người đả tọa, hiển nhiên đó chính là chỗ để đặt ‘chìa khóa’ Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ vào.

Khương Hy đã thấy chỗ đó nhưng hắn cũng không vội vàng tiến lên, hắn lựa chọn đứng im tại chỗ để cảm nhận sự khác biệt tại không gian bên trong này.

Bởi vì linh thức của hắn cường đại quá nhiều so với cảnh giới cho nên hắn có thể nhìn ra được sự khác biệt nho nhỏ từ lời của Nguyệt Sư nói trước đó.

Hắn vốn lo bản thân không có đủ thời gian để ổn định cảnh giới sau khi đột phá Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều nhưng bây giờ thì hắn không cần phải lo nữa rồi.

Thiên địa linh khí trong căn phòng này nồng đậm cực kỳ, so với Cửu Tiêu Cung còn muốn tinh thuần hơn vài thành, chưa kể bên trong kim tự tháp trước mặt còn chảy ra linh tuyền không ngừng nghỉ.

Thủy linh khí tại nơi đây cơ hồ là chiếm thế thượng phong.

Đạo Môn có câu thượng thiên nhược thủy, nước lợi cho vạn vật mà không hại. Vô luận là ở đâu thì nước đều đóng một vai trò cực kỳ quan trọng, cho dù chỉ để làm cảnh quan thì nó cũng khiến cảnh quan sinh động hơn.

Nhưng đó không phải điểm có thể làm giảm nỗi lo trước đó của hắn, điểm chân chính khiến hắn an tâm là thời gian ở trong này tựa hồ trôi qua phi thường chậm.

Khương Hy chưa từng trải nghiệm qua bất cứ cái gì gọi là không gian thời gian độc lập nhưng bây giờ hắn đoán có lẽ hắn đang được trải nghiệm rồi.

Linh thức của hắn rất mạnh, hơn nữa hắn lại có năng lực quan sát chi tiết rất tốt, cho nên hắn mới lưu ý được sự khác biệt này.

Nếu dùng một phép tính đơn giản để so sánh thì một ngày ở trong này có lẽ sẽ bằng một, hai canh giờ ở ngoại giới. Điều này cũng đồng nghĩa hắn có thể nán lại trong này sáu ngày thì ngoại giới chỉ mới trôi qua một ngày.

Lấy tình trạng hiện tại của hắn thì chỉ cần dành ba ngày để đột phá Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, hai ngày ổn định thôi là vừa đủ dành một ngày cuối cùng để khai mở Nhân Đàn.

Nghĩ đến vậy, Khương Hy liền vui vẻ nhanh chóng phi thân đến đỉnh của kim tự tháp rồi ngồi xuống tại chính vị trí trung tâm để đả tọa.

Theo ký ức của hắn thì đời trước thì Đại Địa chân nhân cũng chẳng tốn chút sức lực hay cần phải động thủ gì khi tiến đến đỉnh của kim tự tháp.

Một khi đã vượt qua được trở ngại lớn nhất của Thần Đàn là hộ thú rồi thì sau đó chính là phần thưởng, không có chỗ nào gọi là thử thách nữa cả.

Khương Hy từ tốn hít thở nhẹ một hơi rồi đưa linh thức của bản thân vào bên trong cơ thể, bây giờ xung quanh tòa Hợp Kiều cùng tòa Linh Kiều cuối cùng của hắn là từng đoàn chân nguyên đầy tinh khiết.

So với lần trước Thẩm Hạo cho hắn thì số lượng chân nguyên bây giờ còn nhiều hơn hẳn mười tia đó, độ tinh thuần thì lại càng khỏi phải nói thêm.

Với ngần này chân nguyên của Nguyệt Sư, Khương Hy thực sự có thể thừa sức tiến thẳng vào Ngưng Dịch cảnh chứ chả đùa nhưng nếu hắn tiến vào Ngưng Dịch cảnh thì ngay tức khắc phương thế giới này sẽ trục xuất hắn ngay.

Chưa kể nhanh chóng đột phá như thế sẽ khiến cơ thể cùng tu vi chưa kịp tương thích với nhau, từ đó căn cơ sẽ có chút bất ổn, con đường tiến cảnh về sau sẽ khó khăn chập trùng.

Khương Hy điều chỉnh bản thân mình lại một chút rồi tiến vào nhập định, chuẩn bị để đột phá đỉnh phong cảnh của Trúc Cơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play