Khương Hy sở hữu cực nhiều kiến thức, chuyện này Tuyết Lam hiểu rõ, thậm chí hắn cũng học lại được bảy đến tám phần rồi.

Mặc dù hai phần còn lại hắn không chắc nhưng hắn biết Khương Hy không thể nào tạo ra được một tòa phù trận như hắn đang thấy kia.

Khương Hy mỉm cười không nói, linh thức của hắn khẽ động, một đoạn ký ức đột nhiên xâm nhập thẳng vào bên trong não hải Tuyết Lam.

Không bao lâu sau, Tuyết Lam liền lắc đầu cười khổ nói:

“Ngươi tính đủ xa”.

Khương Hy nhún vai đáp:

“Ta chỉ thuần tính toán thôi, còn thuận lợi hay không còn phải nhờ ngươi toán mệnh một vài quẻ”.

Tuyết Lam đưa tay lên định bấm quẻ nhưng được nửa đường thì thu ngược trở về lại, hắn nói:

“Chuyện này có liên quan đến lão tổ Nguyên Anh cảnh, chưa chắc ta đã tính toán ra, trong tình huống xấu nhất còn có thể dẫn động sự chú ý của mấy vị lão tổ nữa”.

Khương Hy mỉm cười đáp:

“Cẩn thận là tốt”.

Tuyết Lam nghe vậy liền lắc đầu rồi trầm mặc một khoảng thời gian rất lâu mới nói:

“Đừng chạy loạn, an nguy đặt lên đầu”.

“Ta biết”, Khương Hy cười cười đáp.

Khương Hy gọi Tuyết Lam đến Nguyệt Hải Thành trừ bỏ làm bảo tiêu ở giai đoạn đầu ra thì còn lại chẳng cần phải làm gì thêm nữa cả.

Chuyện tiếp theo Tuyết Lam cần làm chính là trốn đi khỏi tầm tra soát của các đại lão Nguyên Anh cảnh, đương nhiên, lấy thực lực của hắn hiện tại thì chuyện đó có chút hơi khó khăn.

Nhưng Khương Hy đã sớm chuẩn bị từ trước, có lớp phù trận kia, trừ phi đích thân Phu Tử đến, còn không Tuyết Lam sẽ có thể an toàn tẩu thoát.

Còn Khương Hy thì ngay từ đầu hắn đã có dự tính của riêng mình rồi, đây là chuyện hắn bắt buộc phải làm.

Như hắn đã nói trước đó, tương lai của Nhân Võng ra sao còn phụ thuộc vào hành động lần này rất nhiều.

...

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, một tuần sau.

Toàn bộ tu sĩ trên Đại Lục lũ lượt tiến về địa điểm Thượng Dao Thiên Trì mở ra, nơi đó trùng hợp thay lại là một mặt hồ tương đối rộng trong một cánh rừng nguyên sinh.

Hàng loạt phi chu của Thập Đại Chính Phái, Tam Đại Hoàng Triều cùng Tứ Đại Thế Gia đều tiến về nơi đây, những môn phái nhỏ hơn thì di chuyển bằng phi chu nhỏ hoặc pháp khí, thanh thế tuy không bằng nhưng còn đỡ hơn so với tán tu.

Cảnh tượng bây giờ có thể nói là cực kỳ rung động, nhân gian tụng xưng tiên nhân đầy trời cũng không sai.

Tuyết Lam ngự kiếm mang theo Khương Hy bay về nơi đó, tốc độ cực kỳ nhanh, bỏ qua gần như đại đa số các tu sĩ dưới Nguyên Anh cảnh khác.

Tốc độ này cũng dẫn đến không ít sự chú ý nhưng cũng chẳng sao cả bởi không mấy ai để ý nhiều đến thế.

Nhân số tiến vào Thượng Dao Thiên Trì có hạn, trừ bỏ các đại thế lực ra thì những phương thế lực còn lại phải tranh đấu để tiến vào bên trong.

Hôm nay, Tuyết Lam nghe theo lời Khương Hy nên đã thay một bộ bạch y có điểm xuyết họa tiết hoàng kim, sau lưng được thêu một loại đồ án mặt trăng tương đối huyền diệu.

Loại đồ án này được Khương Hy dựng lên từ trong truyền thừa Thiên Nguyệt, dưới ánh nhìn của hắn, đây có lẽ là tông huy của Thiên Nguyệt Tông, vì vậy thêm vào một chút cũng gia tăng tính thuyết phục.

Đương nhiên, trừ bỏ cao tầng của các đại thế lực ra thì còn lại cũng chẳng ai biết bọn hắn đang mặc gì, thậm chí mặt mũi ra sao.

Bởi Tuyết Lam đã dựng lên trên phi kiếm của mình một tòa phù trận chướng nhãn, tu vi chỉ cần vượt qua hắn là có thể nhìn thấu vào bên trong.

Cảnh giới của Tuyết Lam hiện này là Hóa Nguyên cảnh nhưng đạt đến cái trình độ nào rồi thì Khương Hy cũng không rõ ràng.

Tuyết Lam là thiên tài, thậm chí tư chất của hắn lại không dưới Thương Nguyên, Vệ Khắc Nguyên một chút nào. Chưa kể Khương Hy còn đưa cho hắn kinh nghiệm ngưng tụ chân nguyên nên tốc độ tu luyện của hắn nhất định sẽ nhanh cực kỳ.

Chỉ có điều tu vi tiến đến đâu thì ngoài hắn ra không còn ai có thể biết được.

Nhưng Tuyết Lam đã tự tin có thể tránh qua mọi đối thủ dưới Nguyên Anh cảnh thì Khương Hy cũng không cần phải nghĩ nhiều làm gì.

Các phương thế lực rất nhanh liền tụ hội lại tại một dặm ngoài mặt hồ kia, không ai mạnh dạn tiến thêm một bước nữa bởi Thượng Dao Thiên Trì sắp xuất thế.

Bí cảnh này rất lớn, nó xuất thế sẽ dẫn động phong bạo rất kinh khủng, càng ở gần tự nhiên càng chịu thiệt. Người dẫn đội càng yếu thì tự nhiên không dám ở quá gần mặt hồ kia.

Tuyết Lam là Hóa Nguyên cảnh, đẳng cấp của hắn chỉ thua mỗi các đại thế lực nên vẫn có thể miễn cưỡng đứng vào hàng ngũ dẫn đầu được.

Giữa lúc này, mặt hồ đột nhiên rung động kịch liệt không ngừng, từng gợn sóng từ trung tâm tản ra khắp nơi, mặt nước tung tóe lên không ngừng.

Vùng hư không phía trên nó vặn vẹo liên hồi rồi một tiếng nứt vỡ đột nhiên vang lên, không gian tan vỡ, một luồng phong bạo kinh hoàng lập tức xuất hiện càn quét ra xung quanh.

Tuyết Lam thấy thế liền nâng tay điều chuyển phù trận hóa thành một khối cầu lam quang bảo vệ bọn hắn.

Các đại thế lực khác cũng làm ra hành động tương tự để bảo vệ đệ tử nhà mình.

Thảm nhất bây giờ hẳn là đám tu sĩ tán tu cùng các tu sĩ đến xem cuộc vui. Thượng Dao Thiên Trì cứ cách ba trăm năm mới mở một lần thì tri thức về nó cũng chỉ nằm tại các đại thế lực thôi, về phần tán tu thì bí cảnh này cũng chỉ là huyền thoại được tương truyền.

Cho nên bọn hắn không cách nào biết rõ được Thượng Dao Thiên Trì xuất thế sẽ tạo ra loại oanh động kinh người như thế nào.

Từng tu sĩ phun ra một ngụm máu rồi lảo đảo lùi ra phía sau, người mạnh hơn thì may mắn trụ vững nhưng sắc mặt cũng có chút tái nhợt lại rồi, ánh mắt của bọn hắn đầy rung động nhìn về phía trước.

Vậy ra đây là Thượng Dao Thiên Trì.

Theo không gian tan vỡ cùng phong bạo xuất hiện, một thông đạo không gian cao mười mét cũng xuất hiện ở ngay giữa trời, uy áp tỏa ra từ nó mạnh cực kỳ.

Không bao lâu sau, phong bạo cũng dần dần lắng xuống rồi biến mất, thông đạo cũng đạt được trạng thái ổn định của chính mình, đồng thời, thiên địa linh khí trong vòng mười dặm quanh nó cũng đạt đến trạng thái tinh thuần đến cực điểm.

Thực Dục Thiên trong thể nội Khương Hy như gặp phải món ngon liền tự mình thôi động cắn nuốt không ngừng.

Khương Hy nhắm mắt lại cảm thụ một chút, khóe miệng hắn liền cong lên đầy cao hứng. Tuyết Lam cảm nhận được độ tinh thuần này liền cảm khái không ngớt.

“Độ tinh thuần này thật đáng sợ, nếu có thể tu luyện tại đây mười năm thì ta có thể trực tiếp bước vào Nguyên Anh cảnh rồi”.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Mười năm thì hơi quá nhưng dựa vào độ ổn định này thì chí ít ngươi có thời gian ba tháng, dành hai tháng tu luyện cũng không phải tệ”.

Tuyết Lam nhìn về phía thông đạo màu xanh ngọc kia một chút rồi cười nói:

“Hai tháng xác thực không tệ”.

Cùng lúc này, hư không đột nhiên vặn vẹo một chút, một lão nhân cao tuổi đột nhiên xuất hiện giữa trời cao.

Thân mang Nguyệt bào, đầu đội mũ quan, uy thế tỏa ra cũng mạnh không ngờ, lão lăng không giữa trời mà cứ như hòa mình vào thiên địa vậy.

Khí thế của lão cùng thiên địa cứ như là một nhưng thi thoảng lại như hai.

Lão nhân xuất hiện, thiên địa cũng tĩnh mịch lại, thanh âm của lão có chút khàn khàn nói ra:

“Theo như quy củ hàng vạn năm nay, Thượng Dao Thiên Trì chỉ có thể chứa đựng ba ngàn tu sĩ Trúc Cơ cảnh, tu vi từ trung kỳ cảnh trở lên.

Mỗi nhà trong số Thập Đại Chính Phái, Tam Đại Hoàng Triều cùng Tứ Đại Thế Gia cử ra năm mươi nhân tuyển. Các thế lực nhất lưu chiếm cứ hai mươi nhân tuyển một nhà, còn lại như cũ tự tranh”.

Sau đó, lão dừng lại một chút, nhìn qua một lượt rồi nói tiếp:

“Bản quan không muốn làm mất nhiều thời gian, tranh đấu Thượng Dao Thiên Trì... bắt đầu!”.

Vừa dứt lời, thân ảnh của lão biến mất vào trong không trung, các đệ tử của đại thế lực lần lượt ngự khí xuất hiện giữa trời cao.

Thứ tự vào Thượng Dao Thiên Trì đã được phân dựa trên từ trước nên Khương Hy cũng không vội, dù sao chen ngang cũng đem lại hiệu quả không tốt một chút nào.

Để tránh bị nhiều tán tu để ý đến, trước đó Khương Hy cũng đã nhắc nhở đám người Kế Trường Minh đừng đá động gì tới hắn cho đến khi tiến vào Thượng Dao Thiên Trì.

Khoảng tầm một tiếng đồng hồ sau, các đại thế lực cùng các thế lực nhất lưu đã hành công tiến nhập bí cảnh thì bên ngoài đã bắt đầu sôi trào lên không ngừng.

Hàng loạt lưu quang của phi kiếm đồng loạt tiến về phía thông đạo nhưng cũng cùng lúc đó, từng tiếng đấu pháp vang lên liên hồi.

Các đại thế lực cùng các thế lực nhất lưu đã chiếm đến tận phân nửa số danh ngạch rồi nên số lượng danh ngạch còn lại vốn không có nhiều, chỉ có hơn ngàn một chút thôi.

Vì vậy đấu pháp tranh giành là chuyện không thể nào tránh được.

Khương Hy ngoảnh đầu mỉm cười nói:

“Thời điểm đã đến, ta đi đây”.

Tuyết Lam nói:

“An toàn làm đầu”.

Khương Hy gật nhẹ đầu, sau đó một chân bước ra, thân hình hắn liền xuất hiện giữa không trung, mượn nhờ Đạp Vân Bộ viên mãn, hắn có thể tạm thời lơ lửng giữa trời cao.

Sau đó, hắn hạ cấp độ của Nhân Gian Hành Tẩu xuống thành tiểu thành tiền kỳ rồi lướt đi giữa không trung.

Nhìn qua thì không khác gì đang lăng không cả, thậm chí Khương Hy cũng đã từng lăng không rồi nên hắn bắt chước lại cũng chân thật không ngờ.

Tốc độ mặc dù đã giảm nhưng vẫn nhanh hơn không ít đại đa số tu sĩ ở đây. Một đường di chuyển của hắn cơ hồ không gặp phải bất kỳ trở ngại nào cả cho đến khi hai trung niên nhân đột ngột xuất hiện trước mặt.

Bọn hắn lập tức xuất thủ không nói thêm bất cứ một lời nào cả, uy lực cùng sát cơ tỏa ra cực kỳ mạnh.

Khương Hy không nhìn bọn hắn mấy, Hắc Trúc Bút nhanh chóng xuất hiện ở trong tay rồi cách không họa một đạo phù văn hồng quang.

“Trấn Tự Phù”.

Phù văn vừa ra, một đạo uy áp khổng lồ bất ngờ giáng lên người bọn hắn, thân hình của bọn hắn lập tức cố định giữa không trung, đến đòn tấn công trước đó cũng bị trấn áp nhẹ nhõm không ngờ.

Khương Hy mỉm cười tựa như chào hỏi một chút rồi nhẹ nhàng lướt qua người bọn hắn rồi tiến sâu vào bên trong thông đạo.

Cho đến khi thân hình của hắn mất hút đi thì Trấn Tự Phù mới hóa thành hồng quang vụ tiêu biến đi.

Hai tên trung nhiên nhân cản đường trước đó như gặp phải sang chấn tột độ mà đứng yên một khoảng thời gian rất lâu, sau lưng đổ ra không biết bao nhiêu là mồ hôi lạnh.

Hiển nhiên bọn hắn đã biết chênh lệch thực lực khủng khiếp đến mức độ nào rồi. Cũng may Khương Hy không muốn tạo sát nghiệp quá nhiều nên mới không diệt luôn, chỉ trấn áp cho qua.

Tại một nơi các, các tu sĩ cao tầng của các đại thế lực cũng chứng kiến được cảnh Khương Hy ra tay, dù sao phù văn hồng quang vẫn cực kỳ hiếm thấy.

Một người trong đó nói ra:

“Vậy ra đó là Khương Vô Nhai, thực lực của hắn cao hơn những gì lão phu nghĩ”.

Một người khác nói tiếp:

“Xem ra tin đồn không sai, hắn là Phù đạo tông sư”.

“Lão thân không thông Phù đạo, cho nên không đánh giá được hắn mạnh yếu ra sao so với các hậu bối đại tông môn. Đại tiên sinh có kiến giải gì không?”.

Người xưng ‘lão thân’ đó là một vị cường giả cực kỳ lớn tuổi, lưng cũng đã sớm còng lại nhưng đừng vì thế mà xem thường. Khí tức của nàng thuộc hàng mạnh khủng khiếp ở đây, sự tồn tại của nàng không khác gì một thanh kiếm sắc bén giữa trời cao.

Nàng là lão tổ Nguyên Anh cảnh của Thiên Huyền Kiếm Tông, một vị kiếm tu cực kỳ thành danh.

Trác Nhiên nghe vậy liền cười cười có chút ngây ngô nói ra:

“Tạ tiền bối, ta đã quan sát hắn từ trước, luận Phù đạo thì hắn đã đứng đầu thế hệ này”.

Tạ lão bà đáp lại:

“Thư Viện cũng có ngày chịu thua lĩnh vực Phù đạo sao?”.

Trác Nhiên cười cười tiếp lời:

“Nếu Khương Vô Nhai còn là đại sư, Thiên Thu có thể chiến một trận nhưng đáng tiếc, tông sư cùng đại sư chênh lệch quá xa”.

Tạ lão bà gật đầu không nói nữa, những người khác cũng chỉ nghị luận qua một vài câu rồi tiếp tục bảo trì im lặng quan sát tình hình.

Trên tay bọn hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối cầu thủy tinh, bên trong khối cầu là một quang cảnh đẹp tuyệt diệu.

Non nước hữu tình, thu sương nhược thủy.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play