Khương Hy còn lưu lại Tinh Nguyên Thành một thời gian nên lựa chọn tốt nhất là không nên gây sự với mấy đại thế gia.
Bản tính của hắn cũng không phải là người có thể đi kéo cừu hận cũng như là người sẽ chủ động gây sự cho nên hắn sẽ không đi gây hấn cái thế gia này.
Bất quá hắn cũng sẽ không để người khác xem thường, dù gì ở bên ngoài, hắn cũng là Phù đạo đại sư, bị người xem thường thì làm sao lăn lộn được.
Khương Hy nhìn Minh lão rồi nhàn nhạt nói ra:
“Đã vậy thì ta sẽ không để ý đến tên tiểu tử đó, bất quá các ngươi là thế gia thì hẳn phải biết một khi đã thất lễ thì phải làm gì rồi chứ?”.
Nghe vậy, sắc mặt của Minh lão liền biến ảo không ngừng, nếp nhăn trên mặt lão cũng vì thế mà vặn vẹo nhìn càng khó coi hơn.
Lão có chút không tự nhiên nói ra:
“Chuyện này... chuyện này có phải hơi quá rồi không?”.
Khương Hy khẽ mỉm cười rồi từ tốn nói ra:
“Tam Đại Hoàng Triều lấy dân chúng làm gốc, lấy Nho đạo làm lý niệm để trị quốc, lễ nghĩa cơ bản đương nhiên bắt buộc phải hiểu lấy. Trầm gia có lợi hại mấy thì ta cũng nhắc nhở ngươi một chút.
Phàm là con dân Tam Đại Hoàng Triều, vậy thì không được bất kính với Thư Viện, càng không được bất kính với Nho đạo Thư Viện đã gây dựng hàng vạn năm qua”.
Lời vừa ra, sắc mặt Minh lão liền tái trắng lại, những người dân xung quanh đại đa số là người ít học nên không hiểu những lời này nhưng trong đó cũng không phải không có người không hiểu.
Một thư sinh nghe xong những lời này liền quay sang giải thích cho những người khác hiểu một chút.
Nho đạo nhất mạch lấy nhân, lễ, nghĩa, trí, tín làm đầu, người quân tử phải tụ hội đầy đủ được năm yếu tố này thì mới là người quân tử, đồng thời cũng được xem là người có học.
Trầm nhị thiếu gia đã thất lễ với một cường giả cấp bậc cỡ Khương Hy thì đương nhiên phải nhận lỗi đầy đủ rồi hứa hẹn không tái phạm mới phải đạo.
Bất quá lấy tính cách của Trầm nhị thiếu gia cùng độ cường thế của Trầm gia thì chuyện này rất khó để xảy ra.
Cho nên Khương Hy mới nâng hai chữ ‘Thư Viện’ kia lên, cốt chính là để thư sinh ở quanh đây nhìn một chút, xem thử Trầm gia sẽ làm như thế.
Trầm gia nếu để Trầm nhị thiếu gia đứng ra xin lỗi, vậy nghĩa là tôn trọng Nho đạo, tôn trọng Thư Viện. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với thế gia này sẽ mất mặt không ít.
Nhưng nếu Trầm gia không làm, vậy thì nghiễm nhiên sẽ trở thành một mục tiêu công địch của toàn thư sinh trong thiên hạ.
Thư sinh có thể là người thường, có thể là tu sĩ, mạnh yếu khác nhau rõ ràng nhưng đều có một điểm chung như nhau.
Đó chính là tôn sùng Thư Viện, người nào xúc phạm đến Thư Viện, bọn hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Thư sinh dùng ngòi bút làm vũ khí, chỉ cần viết ra mấy bài thơ với mấy bài phú chỉ trích thôi là toàn thiên hạ đều biết bộ mặt thật của Trầm gia là như thế nào.
Đây là còn chưa kể mỗi vị thành chủ của Tam Đại Hoàng Triều đều xuất thân từ Thư Viện, đều là cao thủ Nho đạo nhất mạch.
Trầm gia nếu dám bất kính với ‘Thư Viện’ thì đừng nói là Tinh Nguyên Thành, toàn bộ các thành trì trong thiên hạ sẽ không đời nào chứa chấp nổi một nhà bọn hắn.
...
Dân chúng sau khi nghe vị thư sinh kia giải thích xong liền quay sang thấp giọng chỉ trỏ về phía thiếu niên nhân kia, ngữ khí đương nhiên không phải tốt lành gì rồi, ngược lại còn nghe ra được trong đó một mùi hả hê.
Thiếu niên nhân kia nghe được liền tức giận, định quay sang mắng thì đã bị Minh lão vội vàng chặn lại rồi, lão thấp giọng truyền âm vào trong đầu thiếu niên nhân:
“Nhị thiếu gia, tình huống không tốt, tạm thời người không nên mở miệng, mọi chuyện đợi hãy về Trầm phủ rồi nói”.
“Nhưng...”, thiếu niên nhân có chút không cam lòng nhưng đột nhiên hắn lại co rụt cổ lại hoảng sợ.
Bởi Minh lão đã trừng mắt lên nhìn hắn rồi, Minh lão chỉ là phận hộ pháp trong Trầm gia, đến chức vị trưởng lão còn không đến nhưng dù gì cũng là cường giả Trúc Cơ cảnh.
Trầm gia có cường thế bao che dòng chính thì cũng không thể tùy tiện đắc tội một vị Trúc Cơ cảnh trong nhà được.
Thêm một hay mất một tu sĩ Trúc Cơ cảnh tự nhiên sẽ cải biến không ít địa vị của Trầm gia tại Tinh Nguyên Thành này đâu.
Chỉ có điều thiếu niên nhân này không nghĩ nhiều đến thế, hắn chỉ đơn thuần là bị Minh lão dọa sợ đến im lặng mà thôi.
Thậm chí trong đầu hắn còn đang tính toán một lát nữa về nhà sẽ cáo tri phụ thân để phụ thân trừng trị nữa cơ.
Khương Hy thấy hai người này như vậy liền khẽ mỉm cười nhẹ rồi đi đến lại bên cạnh Minh lão, một tay vỗ nhẹ lên trên vai lão.
Động tác này rất nhẹ nhàng nhưng chỉ có Minh lão mới biết một cái vỗ vai này đáng sợ biết bao nhiêu, lão có cảm giác như một vai của mình đang phải gánh cả một quả núi vậy.
Nhưng chỉ là cảm giác thôi, nhục thể của Khương Hy còn không mạnh mẽ đến mức có thể dùng một cái vỗ vai này đóng đinh người khác xuống đất đâu.
Hắn nhẹ giọng nói ra:
“Chuyện này các ngươi xử lý cho tốt và cũng đừng quên, uy nghiêm của cường giả là không thể phạm”.
Vừa dứt lời, hắn liền nghiêng đầu ra sau hướng hai tên nô bộc kia rồi nói:
“Còn đứng đấy làm gì, chúng ta đi thôi”.
Hai tên nô bộc thấy vậy liền vội vội vàng vàng dạ dạ vâng vâng đi dẫn đường, bộ dáng thành thật hơn rất nhiều.
Khương Hy còn đang muốn bế quan hồi phục linh thức cùng an dưỡng thần hồn một chút nên sẽ không nán lại đây để ‘khó xử’ Trầm gia.
Những lời cần nói hắn đã nói rồi, chuyện còn lại tự nhiên sẽ có dân chúng bình xét, Trầm gia muốn tồn tại ở Tinh Nguyên Thành này, vậy thì phải xem thử có thể dốc ra bao nhiêu can đảm cùng vốn liếng của bản thân.
...
Có Trầm gia đi trước tự nhiên đoạn đường sau sẽ không có ai đi khó xử Khương Hy làm gì. Không đến ba mươi phút sau, hắn đã đến được trạch viện bản thân đã thuê rồi.
Trạch viện này khá rộng, bao gồm một phòng luyện khí, một phòng tắm cùng một phòng tu luyện. Bởi vì là trạch viện cho nên có phòng tắm cũng không phải chuyện lạ gì.
Chưa kể cái tòa Bảo lâu này cũng rất có ý tứ nên đã khéo léo chọn cho hắn một trạch viện có phòng tắm tương đối thoải mái, hồ nước rộng rãi cùng không gian rừng trúc nhân tạo rất hữu tình.
Ban đầu phía Bảo lâu còn muốn để một nữ bộc đi theo nhưng vì khẩu vị của Khương Hy quá cao nên hắn tự nhiên từ chối.
Sắc Dục Thiên của hắn đã đạt đến bình cảnh rồi, nếu như không có cao thủ mị công mạnh mẽ áp trận thì hắn phải tốn chí ít mười năm mới có thể bước vào được viên mãn chi cảnh.
Hắn có thể ngủ với người khác nhưng không phải ngủ loạn, hắn là ngự Sắc Dục, chứ không phải là trầm luân không dứt với Sắc Dục.
Ngay khi vừa đến trạch viện, Khương Hy liền giao phó nhiệm vụ quét tước ngoài sân cho hai tên nô bộc rồi tự mình tiến về phòng tắm để... đi ngủ.
Để che giấu hơi thở của mình, Khương Hy ngoại trừ tu luyện Liễm Tức Thuật cùng Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ thì bản thân còn tu luyện một loại võ công của phàm nhân.
Gọi là Quy Tức Công.
Lấy năng lực của Khương Hy, hắn có thể nhịn thở một ngày liền cũng không chết, chỉ cần hấp thụ Thủy linh khí qua da thôi là có thể thay hắn ‘thở’ rồi.
Khương Hy tu luyện dựa vào Thủy linh khí, khôi phục cũng chính là dựa vào Thủy linh khí, cho nên hắn liền dứt khoát ngủ ở dưới đáy hồ.
Kỳ thật, với loại võ công này, Khương Hy đã sớm có thể thi triển vào ngày trước ở Điền y quán rồi. Bất quá lần đó hắn sợ sẽ khiến Điền đại phu giật mình nên mới không dám ngủ quá lâu ở trong.
Mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ ngủ tầm một tiếng đồng hồ mà thôi.
An bài xong hết mọi việc, Khương Hy liền thở nhẹ ra một hơi rồi dựa lưng vào thành hồ nước ngắm rừng trúc nhân tạo kia một chút.
Mặc dù không có chút cảm giác nào nhưng mơ mơ màng màng thì vẫn cảm thấy có chút ý vị.
Hắn không lo một lát nữa mình ngủ liền sẽ bị Trầm gia hay sát thủ của Dạ Ma tìm đến cửa bởi ở bên ngoài đã bị hắn bố trí một loại phù trận rất cường đại.
Muốn phá được cái trận này thì tu vi của người đó chí ít cũng phải đạt đến Kết Đan cảnh, lấy loại tu vi này thì đã chẳng có ai hơi đâu vì mặt mũi của một tên tiểu tử mà trực tiếp đi đắc đối với một vị Phù đạo đại sư cả.
Lại nói, cái phù trận này nào có dễ dàng bị một chưởng vỡ nát được, tu sĩ Kết Đan cảnh muốn phá cũng phải hao một nửa thực lực của mình chứ chả chơi.
Mục đích của cái trận này được Khương Hy bày ra chính là gián tiếp nói ra cho Tinh Nguyên Thành biết, hắn là Phù đạo đại sư. Không có đại sự đừng có đến làm phiền hắn.
Có phù trận này bảo hộ, trong nhất thời, Khương Hy liền có thể an toàn trầm mình nghỉ ngơi. Nhìn rừng trúc này một hồi, ánh mắt của hắn liền có hơi mờ đi rồi dần dần chìm vào bóng đêm.
Thân hình hắn cũng theo đó dần dà trượt xuống khỏi mặt nước rồi chìm xuống đáy hồ. Mặt hồ nổi lên từng gợn nước một rồi dần dần cũng yên tĩnh đi như chốn không người.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
...
...
Cùng thời điểm đó tại Trầm gia, không khí nơi này đột nhiên trầm thấp đến đáng sợ, đến một tiếng thở mạnh cũng không ai dám phát ra.
Trầm nhị thiếu gia sau khi trở về Trầm phủ liền bị Minh lão trực tiếp đưa đến đại sảnh gặp mặt gia chủ.
Sự tình của Trầm nhị thiếu gia cùng Khương Hy ở trên đường bây giờ đã sớm loan hết toàn thành rồi, đâu đâu cũng đang nghị luận cùng bàn tán chuyện này.
Trầm gia dù có sở hữu thế lớn thì cũng không thể đè ép tin này xuống được mà nói đúng hơn thì Trầm gia không được phép ép.
Đến cả danh dự của Thư Viện cũng bị lôi vào trong chuyện này rồi thì Trầm gia làm sao có thể hành động tùy tiện được.
Mặc dù Khương Hy không thể đại diện được Thư Viện, cũng không thể đem Thư Viện ném vào trong câu của mình được nhưng đám thư sinh ở trong thành thì lại khác.
Chỉ cần đám thư sinh này liên hệ hành động của Trầm gia với danh dự của Thư Viện thì Trầm gia liền ăn đủ, đi một bước tự nhiên phải nhìn một bước.
Trầm nhị thiếu gia an tĩnh quỳ gối ở đại sảnh, đến mặt cũng không dám ngẩng lên nhìn trung niên nhân đang ngồi ở ghế chủ vị.
Ngồi ở đấy tự nhiên là đương đại Trầm gia chủ và cũng là phụ thân của Trầm nhị thiếu gia. Trầm gia chủ là một trung niên nhân có chút điềm đạm, ấn đường của hắn tựa hồ có chút hơi nhăn lại, nhìn qua thôi cũng sẽ khiến người khác nổi lên suy nghĩ.
Người này hẳn phải rất khó tính.
Và đúng thật, người này rất khó tính, cho nên dạng ngỗ nghịch coi trời bằng vung như Trầm nhị thiếu gia mới không dám hó hé gì trước mặt hắn.
Trầm gia chủ không nhìn Trầm nhị thiếu gia một chút nào, ngược lại ánh mắt tựa hồ có điều suy nghĩ rồi quay sang chỗ Minh lão nói ra:
“Minh hộ pháp, ngươi cảm thấy người kia như thế nào?”.
Minh lão nghe vậy liền vội vàng ôm quyền đáp trả:
“Bẩm gia chủ, người kia rất mạnh, hắn chỉ đứng ở đó nhìn thôi mà ta đã sợ đến mất mật rồi. Nếu lúc đó ta động thủ, ta cùng thiếu gia ắt phải chết không nghi ngờ”.
Nghe xong, Trầm gia chủ liền rơi vào trầm mặc. Hắn làm gia chủ đương nhiên sẽ không sở hữu loại tính cách dở hơi kia của Trầm nhị thiếu gia, hắn bắt buộc phải có chút đầu óc, cho nên hắn có thể phân tích được một lời kia của Minh lão.
Chỉ dùng ánh mắt mà đã cho Minh lão cảm giác như đối diện với tử thần, vậy thì tu vi chí ít cũng thuộc về Trúc Cơ cảnh trùng kỳ Hợp Ngũ Kiều trở lên.
Nhưng theo lời của lão thì những dân chúng xung quanh cũng không ai có thể cảm ứng ra được loại nguy hiểm này trừ người của Trầm gia.
Lấy loại khống chế này, Trầm gia chủ liền có chút hơi ngưng trọng lại bởi đối phương có thể là tu sĩ ngang cấp với mình, là một tu sĩ Ngưng Dịch cảnh.
Trầm gia là thế gia Kim Đan cảnh, đương nhiên sẽ không sợ tu sĩ Ngưng Dịch cảnh, bất quá cũng sẽ không điên đi đắc tội. Lão tổ Kim Đan cảnh cũng không thể nào suốt ngày hiện thân đi chấn nhiếp được.
Mọi sự chung quy còn phải nhìn vào bản sự của người làm gia chủ như hắn.
Cho nên Trầm gia chủ muốn quyết định hướng đi của chuyện này thì phải nhìn ngó cho thật rõ ràng thì mới quyết định đúng đắn được.
Làm gia chủ nào phải chuyện dễ, suốt ngày cứ phải lo đối nội, đối ngoại sao cho hợp lý cũng đã hao tổn đi không ít trí lực rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT