Chuyện này đúng là không thể ngờ được, bởi đến tu sĩ Kim Diện luôn nhìn chằm chằm vào Khương Hy lại không thể phát hiện ra trong miếu còn đang ẩn giấu một người khác.
Bất quá thần sắc của Khương Hy cũng rất bình tĩnh, hiển nhiên đối với chuyện này cũng không có gì bất ngờ, hắn đã biết từ sớm rồi.
Nhưng lần đầu nghe được thì hắn cũng hoảng hồn không thôi, ngay từ khi lần đầu hắn đến đây để tụ họp thì người kia đã ẩn giấu sẵn từ trong miếu rồi.
Khương Hy nhìn về phía miếu mà nói ra:
“Bọn hắn đi hết rồi, ngài cũng mau ra thôi”.
Vừa dứt lời, cánh cửa cũ kỹ của tòa miếu liền bật tung ra, từng tiếng cót két cũ kỹ vang lên liên hồi, một thân ảnh thấp bé liền từ tốn bước ra, nửa thân trên còn có một tầng sương mù che phủ.
Khương Hy mỉm cười ôm quyền nói ra:
“Gặp qua Đà chủ”.
Nguyên lai, người tiềm phục tại tòa miếu này từ đầu lại là Dạ Ma Nguyệt Hải Đà chủ, dáng người của hắn vẫn thấp bé như xưa, gương mặt vẫn cứ luôn bí ẩn sau tầng sương mù như vậy.
Đà chủ nhìn qua Khương Hy một lần thật kỹ tựa như đánh giá trên dưới, không bao lâu sau thì lớp sương mù kia liền động nhẹ một chút rồi tán ra, để lộ lớp Kim Diện che chắn trên gương mặt.
Không ngoài dự đoán, Đà chủ là sát thủ Kim Diện.
Hắn gật nhẹ đầu đáp lại:
“Không sai, Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều, tốc độ tu hành của ngươi quả nhiên không kém những thiên kiêu chân chính của Thập Đại Chính Phái”.
Ngụ ý câu này có thể được hiểu thành ngươi là thiên kiêu nào trong Thập Đại Chính Phái đây?
Đương nhiên, Khương Hy nhận ra loại ngụ ý này, hắn liền giả vờ đưa tay lên ho khụ khụ vài tiếng rồi đáp:
“Đà chủ, quy củ, quy củ”.
Nghe vậy, Đà chủ liền hừ một tiếng rồi mắng:
“Bản tọa chỉ nói vậy, ngươi còn cho là thật?”.
Khương Hy nhún nhún vai vài cái rồi đáp lại:
“Ngài cũng không nên đề cập, mặt khác, ban chiều ngài đúng là làm ta giật mình đấy”.
Đúng vậy, lúc chiều sau khi Tuyết Lam thả Khương Hy xuống đây, hắn đã tìm đến sơn thôn này tập kết nhưng không ngờ cùng lúc đó, Đà chủ lại truyền âm thẳng vào trong đầu hắn làm hắn phải nhìn chằm chằm vào cái miếu này nguyên buổi chiều.
Đà chủ tản ra hết sương mù, hai tay chắp ra sau lưng từ tốn đi về phía trước nói:
“Ngươi cho rằng bản tọa không đi ra được Nguyệt Hải Thành?”.
Khương Hy gật đầu, xác thực như vậy, Đà chủ của Dạ Ma khác với các chi thế lực khác ở cùng thành bởi Đà chủ không thể tùy tiện ly khai thành.
Vị trí phân đà của Dạ Ma trong mắt người đời cũng xem như bí mật bất quá trong mắt thành chủ thì không.
Thành chủ là người có địa vị tối cao nhất một tòa thành, được toàn bộ dân chúng tín ngưỡng cùng thờ bái. Cho nên cảm tri của thành chủ ngay trong nội thành là đáng sợ nhất.
Phân đà của Dạ Ma cùng phân các của Quan Nhân Các thoát được mới là lạ.
Đà chủ một khi rời khỏi phân đà thì ai biết được thành chủ có làm ra hành động gì thúc đẩy người khác đi diệt cái phân đà này không.
Mặc dù đã có hiệp ước riêng nhưng chỉ cần Đà chủ không tại thì thành chủ có thể âm thầm tính toán được. Dù sao cũng không có ai nguyện ý có một thế lực chuyên chém giết ngay dưới mí mắt mình mà không làm được gì.
Đà chủ nhìn thấy Khương Hy gật đầu liền từ tốn giải thích:
“Ngươi yên tâm, Mặc thành chủ cùng bản tọa có giao tình, hắn sẽ không động thủ với Nguyệt Hải phân đà. Mặt khác, có lão Quảng tọa trấn thì nhất thời nửa khắc phân đà an toàn.
Đương nhiên, nếu Mặc thành chủ tự thân động thủ thì sẽ khác nhưng lúc đó câu chuyện đã rẽ sang một phương hướng hoàn toàn cực đoan hơn rồi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền âm thầm ngạc nhiên, Quảng lão mạnh như thế?
Theo hắn biết thì lão nhân này không giống như một ngươi có tu vi cao lắm, hoặc nhiều lắm cũng chỉ là Ngưng Dịch cảnh hoặc Kết Đan cảnh đi.
Nhưng theo ngữ khí của Đà chủ thì Quảng lão có lẽ còn mạnh hơn thế nhiều.
Xem ra bản thân Khương Hy cũng chưa thực sự hiểu quá rõ về cái Nguyệt Hải phân đà kia đâu, áng chừng một đoạn thời gian nữa phải quay trở lại xem thử mới được.
Ngẫm nghĩ một hồi, Khương Hy nói tiếp:
“Ta đã hiểu, vậy hôm nay Đà chủ đại giá quang lâm đến đây là có chuyện gì?”.
Đà chủ đến đương nhiên không phải để hỏi thăm mấy chuyện vớ vẩn rồi, quan trọng nhất là đến đồng sự tại Dạ Ma cũng che giấu thì một chuyến này của Đà chủ chắc chắn rất bí mật.
Đà chủ gật đầu đáp lại:
“Bản tọa đến đây vốn là muốn âm tên kia một trận, bất quá ngươi lại nhanh tay hơn đoạt trước hắn rồi. Cho nên ngươi có muốn giải quyết luôn không?”.
Tên kia đương nhiên là vị tu sĩ Kim Diện trước đó, Đà chủ muốn âm vị kia thì hẳn giữa hai người phải có khúc mắc không ít.
Nhưng vấn đề chính của câu này là ở ý sau, Khương Hy còn nợ Đà chủ hai cái nhân tình, nếu được thì trực tiếp giải quyết luôn một nhân tình ngay tại chỗ.
Đây đương nhiên là một đề nghị cực kỳ tốt, càng giải quyết nhân tình càng sớm thì đương nhiên càng tốt rồi.
Bất quá để cho Đà chủ phải trực tiếp xử lý một cái nhân tình thì cái thứ kia... không đơn giản.
Khương Hy thu về hai thứ, và bất cứ thứ nào đối với tu sĩ Kim Đan cảnh cũng đều là bảo vật cả. Băng tủy hai ngàn năm cũng vậy, mà giọt máu kỳ quái kia cũng thế.
Trong đó thì cái sau lại càng giật mình hơn bởi nó có khả năng bảo mệnh, đây không nghi ngờ gì hết tuyệt đối là bảo vật.
Khương Hy phải tính toán sao để đưa cho đúng thứ, còn không hắn sẽ mất trắng.
Khương Hy suy ngẫm một hồi rồi nói:
“Thực lực của ngài đã cao như vậy rồi còn phải cần thứ đó sao?”.
Nghe vậy, Đà chủ liền hừ một tiếng đáp lại:
“Mạng người chỉ có một, ngươi cho rằng bản tọa thông thiên rồi?”.
Khương Hy liền nhẹ gật đầu, bên ngoài tỏ vẻ xoắn quýt không thôi nhưng bên trong lòng thì đã âm thầm mừng một trận rồi.
Hắn hỏi một câu chung như vậy cũng chỉ để thăm dò xem mục đích của cái thứ đó là làm gì, Đà chủ đã nhắc đến chữ ‘mạng’ vậy thì câu trả lời chính là giọt máu kia.
Để tránh bị nghi ngờ, Khương Hy cũng tận lực diễn một trận đắn đo rất lâu, bên trong lòng cũng cố ý để bản thân mình dao động một hồi.
Về phía Đà chủ, hắn cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn với hành động của Khương Hy, loại bảo vật bảo mệnh kia đừng nói là hắn, đến lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng muốn không kém đâu.
Huống hồ Khương Hy vừa mới trải qua chém giết một vị tu sĩ Kết Đan cảnh, đáng lý ra cũng nên kiếm chút lợi tức cho riêng mình nhưng bây giờ cơ hồ đang bị dồn ép đến mức trấn lột thế này thì cũng có chút không được thoải mái.
Đà chủ suy nghĩ rất nhiều, chỉ là hắn không biết Khương Hy đang rất vui ở trong lòng mà thôi.
Giọt máu quan trọng chứ?
Với năng lực có thể bảo mệnh, giọt máu này đương nhiên quan trọng rồi nhưng Khương Hy sẽ không vì giữ lại nó mà vô tình đắc tội với một tu sĩ như Đà chủ đâu.
Khách quan mà nói, giọt máu kỳ quái kia là một loại thu hoạch ngoài ý muốn, hắn cũng chưa có dự tính kỹ càng gì đối với giọt máu này, chi bằng đưa thẳng cho Đà chủ rồi từ tốn dò hỏi là được.
Chỉ cần miếng ngọc bội băng tủy hai ngàn năm kia bị ẩn giấu là tốt.
Hiện tại Khương Hy chỉ mới là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều, nhu cầu của hắn đối với các đại vật như băng tủy hay giọt máu không có nhiều, hay nói đúng hơn, hắn không có lực để giữ.
Nếu không phải băng tủy phù hợp với Tuyết Lam thì hắn đã không suy nghĩ nhiều đến thế đâu, hắn sẽ tìm cách để trực tiếp xử lý luôn hai cái nhân tình ngay tại chỗ rồi.
Trầm ngâm một hồi, Khương Hy liền xuất ra cái bình ngọc kia rồi đưa cho Đà chủ, Đà chủ thấy vậy liền mỉm cười gật đầu, một tay tiếp nhận bình ngọc rồi quét linh thức vào bên trong kiểm tra.
Một giây sau đó, hắn nhẹ gật đầu hài lòng rồi cho cái bình ngọc đó vào trong giới chỉ, hắn hướng Khương Hy nói ra:
“Không cần lo lắng, bản tọa sẽ tính đây là một cái nhân tình nên ngươi chỉ còn nợ một nhân tình thôi. Mặt khác, xét đến việc ngươi tân tân khổ khổ đánh bại tu sĩ Kết Đan cảnh nên bản tọa cũng không ủy khuất ngươi, cho ngươi cái này”.
Dứt lời, Đà chủ đột nhiên ném đến cho Khương Hy một cái bình ngọc, cái bình này tương đối lớn, so với bình đựng đan dược bình thường thì cũng phải lớn gấp ba.
Đồng thời, trọng lượng của nó cũng không phải nhẹ nhàng gì đâu, chí ít cũng phải nặng ngang ngửa tiểu Hoàng cũng nên.
Khương Hy có chút hiếu kỳ nên liền mở ra xem thử bên trong là gì, kết quả hắn liền kinh hỉ không thôi, hắn liền vội vàng hướng Đà chủ đáp:
“Đa tạ Đà chủ”.
Bên trong là Thủy Nguyên Dịch, một loại thiên tài địa vật có đẳng cấp tương đối cao, không đến mức gọi là tiên linh linh vật nhưng cũng vô hạn tiếp cận rồi.
Thủy Nguyên Dịch là một loại dịch tương đối cô đặc của Thủy linh khí, quá trình thai nghén này hoàn toàn là tự nhiên tạo thành nên chất lượng linh khí không thể nào đùa được.
Dựa vào chất lượng cùng cảm ứng linh khí từ đó thì Khương Hy áng chừng Thủy Nguyên Dịch này đã được thai nghén năm đến sáu trăm năm.
Phối hợp thêm một chút tài liệu luyện khí khác nữa thì có thể luyện ra được đê giai thượng phẩm pháp khí.
Khương Hy lại còn chủ tu thuộc tính thủy nữa nên Thủy Nguyên Dịch không nghi ngờ gì hết là một bảo vật thích hợp với hắn hơn là giọt máu kia.
Cho nên hắn mới vui vẻ đến vậy, giá trị thấp hơn nhưng cảm giác lại tốt hơn.
Đà chủ nhìn thấy hắn hài lòng liền âm thầm gật đầu, Đà chủ nói:
“Chuyến này ngươi cũng xem như gặp may, chủ trì nhiệm vụ là tên kia nên hắn sẽ không để ý đến tên tiểu tử của Bạch Kính gia, nếu không thứ này đã không đến lượt ngươi cầm rồi”.
Khương Hy gật đầu, xác thực là vậy, vị tu sĩ Kim Diện kia hoàn toàn không để ý đến tên thiếu niên nhân kia, hoặc có thể nói là sâu kiến không đáng nhìn.
Hắn hỏi Khương Hy có tìm ra được thứ gì trên người tu sĩ Kết Đan cảnh không thì hắn cũng rất thành thật trả lời không, bởi những thứ hắn tìm được đều nằm trên người thiếu niên nhân cả.
Từ cảnh giới Trúc Cơ trở về sau thì tu sĩ rất khó để nói dối nếu bị hỏi đích xác từng từ một như vậy nhưng đáng tiếc cho tu sĩ Kim Diện là hắn lại hướng cái ‘đích xác’ kia đi nhầm người rồi.
Mà kể cả nếu tu sĩ Kim Diện chỉ đích danh thiếu niên nhân thì Khương Hy cũng sẽ ném cái giọt máu kia ra để che mắt miếng ngọc bội băng tủy kia thôi.
Cái trước thần bí đấy nhưng cái sau quan trọng hơn.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi quyết định nói ra:
“Đà chủ, ta có thể biết thứ đó là gì không?”.
Đà chủ nghe vậy liền trầm mặc một chút rồi gật đầu đáp lại:
“Ta sẽ nói cho ngươi nghe, bất quá chuyện này chỉ có hai ta biết”.
Khương Hy đáp ứng, thậm chí hắn còn đưa ba ngón tay lên thề với thiên đạo nữa nên Đà chủ cũng yên tâm mà giải thích cho hắn.
Nguyên lai, giọt máu kia có lai lịch cũng cực kỳ dọa người.
Đó là Nguyên Anh Huyết, bất quá Nguyên Anh Huyết này đã sớm bị mai một đi lực lượng rồi, nếu không Khương Hy có ngàn cái mạng cũng đỡ không nổi một kích của Nguyên Anh Huyết.
Lão tổ tông đời đầu của Bạch Kính gia là một vị đại năng Nguyên Anh cảnh, cái gia tộc này đã trường tồn hơn một ngàn năm rồi nên nội tình cũng không đến nỗi kém.
Đáng tiếc là trừ đời đầu ra, các đời sau tư chất có chút hơi kém nên chỉ dừng lại ở Kim Đan cảnh mà thôi.
Giọt Nguyên Anh Huyết này mặc dù qua thời gian dài đã mài mòn đi lực lượng oanh sát của nó nhưng bản chất của nó vẫn không đổi, vẫn là Nguyên Anh Huyết.
Người bình thường có tư chất kém chỉ cần hấp thụ được Nguyên Anh Huyết là có thể đề thăng tư chất của mình lên một mảng lớn.
Bất quá nếu dễ như vậy thì giọt Nguyên Anh Huyết này đã không tồn tại đến tận bây giờ. Lão tổ tông của Bạch Kính gia tính toán rất ác.
Lão chỉ cho phép đệ tử thiên tài nhất trong lịch sử của gia tộc phục dụng mà thôi, bản ý chính là đã thiên tài thì nay trực tiếp biến thành yêu nghiệt luôn.
Bạch Kính gia chỉ cần xuất hiện một người như vậy là toàn thể gia tộc sẽ lại quật khởi, trong hơn ngàn năm qua, thiếu niên nhân đó đích thật là người duy nhất có thể hấp thụ giọt Nguyên Anh Huyết này.
Cho nên lão tổ đương thời Bạch Kính gia mới để đệ nhị cao thủ hộ tống trốn khỏi gia tộc nhưng đáng tiếc, người tính không bằng Dạ Ma tính.
Bạch Kính gia đã tận số, không thể lưu lại được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT