Khương Hy quét linh thức về phía Tuyết Lam cùng tiểu Hoàng mà quan sát một chút, phát hiện ra hàn khí trong thể nội của Tuyết Lam đã bắt đầu vọng động mà hướng về tiểu Hoàng.
Hành động này đơn giản chính là dọa sợ mèo a.
Động vật mà nhất là yêu thú thì bản năng của chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra được hiểm nguy hướng đến bản thân.
Khương Hy không biết chân tướng thì thôi, còn một khi đã biết được rồi hắn thấy Tuyết Lam vuốt lông mèo trông chả khác gì lột da mèo cả.
Để tránh cho tiểu Hoàng sinh tâm lý hoảng sợ về sau, hắn liền triệt để giật tiểu Hoàng lại mà vuốt qua vuốt lại một chút. Sau đó, tiểu Hoàng liền nhanh chóng nhảy khỏi tay mà co giò chạy về luyện khí thất để trốn.
Khương Hy nhìn qua Tuyết Lam mà nói:
“Về sau ngươi cùng tiểu Hoàng còn tiếp xúc nhiều, hà cớ gì mới lần đầu đã dọa nó sợ đến vậy rồi?”.
Tuyết Lam nhìn luyện khí thất một hồi rồi đáp:
“Ta muốn xem thử giới hạn khó ở của nó cao đến đâu”.
Khương Hy: “...”
Khương Hy từ chối cho ý kiến, chuyện này hắn liền chịu, chỉ có thể trông vào đoạn thời gian sau để Tuyết Lam cùng tiểu Hoàng dần dần làm quen thôi.
Trong tương lai sẽ có thời điểm hắn không thể mang theo tiểu Hoàng được, khi đó hắn liền nhờ cậy vào Tuyết Lam.
Ban đầu Khương Hy dự tính để cho Lân, dù sao tiểu Hoàng cũng thân thuộc với tiểu Hoàng hơn nhưng bây giờ đã có Tuyết Lam rồi thì hắn liền để Tuyết Lam thôi.
Giữa lúc này, Tuyết Lam đột nhiên có chút suy nghĩ mà nói ra:
“Mị Cơ tựa hồ vẫn chưa nhận ra ngươi đã động tay động chân lên công pháp của nàng nhỉ?”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Kỳ thực, nàng phát hiện cũng không sao, công pháp đó một khi đã tu luyện thì không thể ngừng tu luyện. Nếu nàng trung với ta thì công pháp đó tự nhiên tốt cho nàng”.
“Còn nếu không thì một đời này ngươi liền khắc nàng đến chết?”, Tuyết Lam tiếp lời.
“Xác thực là vậy”, Khương Hy nhàn nhạt đáp.
Khương Hy là Trúc Cơ cảnh trung kỳ, Mị Cơ là Kim Đan cảnh sơ kỳ, khoảng cách chênh nhau cực kỳ xa, ấy vậy mà Sắc Dục Thiên của hắn vẫn dư sức đánh loạn khí tức của nàng.
Coi như Sắc Dục Thiên của hắn có đề thăng thì cũng không nên bỏ qua được khoảng cách chênh lệch như vậy. Bất quá hắn đúng thật là bỏ qua được thật.
Vì công pháp của nàng được hắn dùng Sắc Dục Thiên làm nền tảng để tạo thành, đồng thời cũng dùng một vài lý niệm của mấy môn công pháp khác trong Công Thư Lâu mà bồi đắp lên.
Mị Cơ tu luyện môn công pháp này tự nhiên sẽ có tăng tiến tu vi, đồng thời mị công của nàng cũng được thoát thai lên một đẳng cấp khác.
Bất quá tai họa ngầm là nàng sẽ bị Sắc Dục Thiên của Khương Hy khắc đến chết. Trong tình huống bình thường, tu sĩ Trúc Cơ cảnh không cách nào có thể vượt cấp chém giết Kim Đan cảnh, như vậy quá phi lý.
Vô luận là đẳng cấp linh lực hay đẳng cấp ngộ đạo thì khoảng cách cũng cách nhau quá xa, cách biệt không khác gì giữa trời và đất.
Nhưng Khương Hy thì khác, hắn chỉ cần thôi động Sắc Dục Thiên đến tận cùng thôi thì công pháp của Mị Cơ sẽ nghịch hành mà tự chơi chết chính mình, cuối cùng Dục Hỏa liền bốc lên mà thiêu nàng đến không còn một mảnh vụn.
Mị Cơ đã biết đến sự tồn tại của Nhân Võng, nếu sau trăm năm nàng không chấp nhận trung thành với hắn mà vẫn muốn dứt áo ra đi thì hắn liền cho nàng ra đi mãi mãi luôn.
Sự tồn tại của Nhân Võng bắt buộc phải ẩn tàng khỏi sự hiểu biết của tất cả mọi người trên toàn Đại Lục này.
Người nào biết ngoại trừ người của hắn thì phải triệt để biến mất khỏi thế giới này.
Đời trước Khương Hy là người của chính phái như một khi đã tu luyện đến Nguyên Anh cảnh thì nhận định của hắn cũng đã khác quá xa.
Tốt xấu, chính ma trên cơ bản chỉ là một cách gọi mà thôi.
Làm việc dựa vào mục đích, hơi đâu đi quản quá nhiều như vậy.
Đời này Khương Hy không phải là người chính phái, hắn đi là Dục đạo, tu cũng là Dục đạo, khách quan mà nói, con đường hắn đi là Tà đào, không Chính cũng không Ma, tu hành là nhìn vào sở cầu của bản thân.
Khương Hy đã muốn Nhân Võng bí mật, vậy thì bằng mọi thủ đoạn, hắn cũng phải khiến cho Nhân Võng thực sự bí mật.
Nghĩ đến đây, con mắt hắn liền lướt qua nhìn Tuyết Lam một chút.
Kỳ thực, nếu không phải có Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế, Khương Hy cũng sẽ âm thầm nghĩ cách vừa lôi kéo vừa khống chế Tuyết Lam thôi.
Nhưng may mắn, hắn đã không cần phải đau não như thế rồi.
Tuyết Lam cũng biết chuyện này, nhưng hắn không than phiền bất cứ câu nào cả, tu hành chính là như vậy mà.
Chưa kể trước đó ấn tượng của Tuyết Lam về Khương Hy cũng không phải tốt đẹp gì đâu. ‘Gian xảo’ là hai chữ mà hắn dùng để mô tả Khương Hy.
Con người này không tin được.
Bất quá, trước đó thôi, còn bây giờ độ tin cậy giữa bọn hắn là tuyệt đối.
Thế sự vô thường, vật đổi sao dời chính là vậy.
...
...
Đúng như dự liệu, những ngày sau đó toàn bộ Bắc Nguyên liền sôi trào lên, tin tức đại thảm hại của các thế lực tu chân sau khi ra khỏi Bắc Nguyên Vạn Dặm liền lấy tốc độ nhanh nhất mà truyền đi.
Những thế lực nhất lưu thì không nói nhưng Quang Minh Thần Điện thì hứng chịu không ít đâu, bởi trong số lục đại thế lực, Thần Điện chính là bị toàn diệt.
Nghe đồn đệ tử trong môn cũng rất không vừa ý với tin tức này, đồng thời cũng xuất thủ hành hung một số người muốn loan tin đồn nhảm kiểu ‘Thần Điện hết thời’ hay ‘Thần Điện đã không còn uy danh như xưa’.
Khương Hy sau khi biết được tin thì cũng không có gì ngạc nhiên, đám đệ tử này tâm cao khí ngạo, con mắt của bọn hắn đương nhiên sẽ đặt tông môn lên hàng đầu rồi.
Chưa kể đám đệ tử của Thần Điện đều là cuồng tín, kẻ nào động chạm đến Thần Điện thì hạ tràng đảm bảo sẽ cực kỳ thê thảm.
Đương nhiên, tình huống này đã được mấy lão quái vật cao tầng kia tính toán trước nên chắc chắn đã chuẩn bị phương án đối phó rồi.
Thông tin về Bắc Nguyên Vạn Dặm có lẽ sẽ bị ém xuống trong vòng một tháng tới thôi.
Nhưng đó là chuyện của một tháng sau, còn bây giờ thì đúng là rất sôi trào thật, toàn bộ Tinh Hư Thành không đâu là không nói đến chuyện này.
Bắc Nguyên Vạn Dặm bây giờ chính là đề tài để nói chuyện phiếm tại các tửu lâu, đồng thời vì số lượng người ra khỏi bí cảnh rất ít nên đám người này liền có cơ hội phóng đại câu chuyện lên.
Chỉ trong vòng một ngày thôi, sự kiện Bắc Nguyên Vạn Dặm đã bị biến thành không biết bao nhiêu là dị bản đâu.
Khương Hy bế quan tại động phủ nhận được thông tin này cũng muốn buồn cười không thôi, đại tông môn không hổ danh là đại tông môn, sức ảnh hưởng quả nhiên rất cao.
Đáng tiếc, tất cả đều đã bị lừa gạt, người đời còn biết quá ít về các đại tông môn này, thậm chí đến phần nổi còn không tường tận chứ đừng nói là phần chìm.
...
Thời gian một tháng trôi qua cũng rất nhanh, tin tức Bắc Nguyên Vạn Dặm cũng dần bị lắng xuống, sinh hoạt thường nhật tại tu chân giới cũng dần dần trở lại quỹ đạo như thường.
Về phần Khương Hy, hắn đã sớm điều trị xong thương thế của mình rồi, còn hiện tại hắn đang bắt tay vào việc kiểm kê lại thu hoạch sau một chuyến đi bí cảnh này.
Hắn đã tu luyện Thiên Nguyệt Thoái Phá từ trước nên cũng tiết kiệm được không ít thời gian. Ngoài ra một chuyến này còn thu hoạch được không ít cảm ngộ về Phù đạo đâu.
Cũng may Tuyết Lam ra bên ngoài được nên Khương Hy cũng có thể hỏi hắn tường tận về việc sử dụng Phù đạo của Lam Thiên Tuyết Tộc.
Tuyết Lam đương nhiên không tàng tư, đồng thời hắn cũng cực kỳ hứng thú với Nhân Phù của Khương Hy bởi Nhân Phù này hoàn toàn có thể bổ sung thiếu khuyết của hắn.
Tuyết Lam là Phù sư nhưng cách chiến đấu lại như tu sĩ cận chiến lão luyện, kỳ thực, hắn đã phát triển Phù đạo của bản thân vào chiến đấu, sử dụng Phù đạo như một công cụ gia tăng trực tiếp chiến lực của mình.
Đơn cử như thần thông Băng Chấn Thiên Cước của Tuyết Lam thì vốn dĩ không có các đạo phù văn lam quang kia đâu, mà là do hắn tự họa nên.
Bất quá sau khi vận dụng hết thì hắn lại họa lại từ đầu rồi niệm chú yểm vào trong thần thông, nói chung quá trình chuẩn bị tương đối phức tạp.
Nhưng cũng vì thế mà nó lại lộ ra điểm yếu của Tuyết Lam, bởi vì hắn sẽ yếu hơn bình thường sau khi trải qua một trận đại chiến, lúc đó hắn vẫn chưa kịp họa lại trận đồ phù văn lên thần thông.
Cho nên chiến lực của hắn tại thời điểm đó là yếu nhất.
Khương Hy khi học tập về Phù đạo của Lam Thiên Tuyết Tộc hiển nhiên cũng nhìn ra được điểm yếu này của Tuyết Lam.
Vậy nên hắn liền đem Nhân Phù ra để xem ý kiến của Tuyết Lam thế nào.
Kết quả Tuyết Lam liền dành mấy ngày liền nghiên cứu Nhân Phù không thôi, Nhân Phù chung quy lại là họa một lần, về sau chỉ cần hấp thụ thiên địa linh khí cần thiết là có thể sử dụng lại như thường rồi.
Luận về gia trì thực lực, Nhân Phù của Khương Hy còn diệu dụng hơn cả chiến phù của Tuyết Lam.
Đặc biệt, Tuyết Lam lại cực kỳ yêu thích Thần Hành Thiên Nhai Phù, hắn là cao thủ tốc độ nên chỉ cần được gia trì tốc độ lên thì hắn hoàn toàn có thể vượt cấp khiêu chiến.
Chẳng hạn như hiện tại, Tuyết Lam là Hóa Nguyên cảnh sơ kỳ nhưng chiến lực đã có thể chém giết Hóa Nguyên cảnh trung kỳ. Nếu có thêm Thần Hành Thiên Nhai Phù phụ trợ nữa thì hắn cũng không ngán ngang nhiên chiến với Hóa Nguyên cảnh hậu kỳ đâu.
Mà coi như Tuyết Lam không mở miệng, Khương Hy cũng sẽ giúp hắn họa đạo phù này thôi bởi trước đó hắn đã mua máu huyết của Tử Ngân Lang rồi.
Tu vi của Tuyết Lam rất cao nên máu huyết của Tử Ngân Lang cũng phải cao không kém, yêu cầu đẳng cấp chí ít là Kim Đan Yêu Tướng.
Tinh Hư Thành lớn như vậy đương nhiên sẽ có Bảo Lâu mua bán, Khương Hy nhờ vào Mị Cơ nên rốt cuộc cũng thành công mua về được mà trợ giúp Tuyết Lam họa Thần Hành Thiên Nhai Phù.
Giá cả thì Khương Hy tạm thời không để ý, hắn đang là người có tiền nên có thể tiêu được vào thứ gì thì cứ tất tay mua tới thôi.
Dĩ nhiên, hắn sẽ không phải dùng thân phận của mình để đi mua rồi, tu vi của hắn chỉ mới Trúc Cơ cảnh, trong mắt nhiều người thì đây cũng không phải là cảnh giới cao mà lại có nhiều linh thạch như vậy.
Thành thử hắn liền là một con dê béo trong mắt nhiều người.
Cho nên nếu cần mua những thứ có đẳng cấp quá cao thì Khương Hy liền ủy thác cho Mị Cơ, còn thứ bình thường thì tự mình đi mua.
Về phần Tuyết Lam, hắn tốt nhất vẫn là nên trốn ở trong động phủ tu hành củng cố tu vi, ít lộ mặt ra bên ngoài càng tốt.
Lại nói về Thần Hành Thiên Nhai Phù, khi Khương Hy tự họa hai đạo phù văn này lên chân mình, hắn cơ hồ phải chịu một nỗi đau cực độ thống khổ đến tận xương tủy.
Nhưng với Tuyết Lam thì lại nhẹ như không, bởi thằng này luyện thể ở nửa thân dưới, sức chống chịu của hai chân hắn cực kỳ cường hãn, Khương Hy thậm chí còn nhân cơ hội đó mà họa thêm một vài đạo phù phụ trợ khác cho hắn.
Phù được họa xong, Tuyết Lam liền nóng lòng mà đi vào gian tu luyện chiến kỹ thử một chút.
Thân pháp của Tuyết Lam cực kỳ cao, tốc độ vốn dĩ đã cực nhanh nhưng khi hắn lấy lại được toàn bộ tu vi thì tốc độ của hắn liền làm Khương Hy ngốc trệ tại một chỗ không thôi.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức mà một giây trước đang nói chuyện với Khương Hy thì một giây sau đã đi vào luyện khí thất bắt tiểu Hoàng lên vuốt rồi.
Mà đáng sợ hơn là thân ảnh trò chuyện trước mặt hắn vẫn còn chưa mất. Nó chỉ mất khi Khương Hy chạm nhẹ tay vào đó thôi.
Đương nhiên, đó chỉ mới là tốc độ ở tình huống bình thường, còn một khí được Thần Hành Thiên Nhai Phù gia trì lên thì Khương Hy cơ hồ đã không thể phát hiện ra được thân ảnh của Tuyết Lam thông qua linh thức được nữa.
Tuyết Lam rõ ràng là đã dùng thân pháp đi mất, nhưng linh thức của Khương Hy lại cho rằng Tuyết Lam vẫn đang tồn tại ở trước mặt.
Loại thủ đoạn này quả thức quá thần kỳ bởi nó hoàn toàn khiến cho các tu sĩ khác mất cảnh giác xung quanh.
Tu sĩ nhân loại phụ thuộc khá nhiều vào linh thức nên chỉ cần linh thức xác nhận Tuyết Lam còn ở đó thì bọn hắn sẽ cho rằng Tuyết Lam đang ở đó.
Đến lúc đó, Tuyết Lam chỉ cần lẳng lặng đến sau lưng mà cho một dao là được.
Đảm bảo đám người đó sẽ kinh hãi đến tận sâu trong linh hồn không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT