Khương Hy chật vật đứng dậy, nhanh chóng điều chuyển pháp lực mà trấn áp chấn động trong thể nội mình lại, đồng thời Sắc Dục Khí cũng nhanh chóng luân chuyển mà hóa giải số lượng hàn khí nhập thể kia.

Tuyết tướng liền xuất hiện trước mặt hắn hai mươi mét, khoảng cách này cũng có chút ý vị, tựa hồ như lúc bọn hắn ngồi đối diện nhau ở trong phòng tắm vậy.

Tuyết tướng thở ra một hơi, khí tức tựa hồ có chút không đồng đều mà nói ra:

“Ngươi chơi đại chiêu sớm thế?”.

Khương Hy cười cười một tiếng, sắc mặt cố gắng nén đau lại mà đáp:

“Tiện đường thôi, ngươi cũng không phải không biết ta còn một chiêu này”.

Nghe vậy, Tuyết tướng liền nhớ về mấy khối cầu băng lúc trước, đợt đó hắn cũng trọng thương vì ăn phải mấy đợt bạo tạc này.

Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là hắn không lựa chọn chạy mà muốn thử một chút, xem thử cái chiêu này có thể xuyên qua được phòng hộ của hắn không.

Kết quả lớp phòng hộ của hắn liền bị đánh nát đến không thể nát hơn.

Hắn nói tiếp:

“Thế nào? muốn đánh tiếp chứ?”.

Khương Hy hít vào một hơi, không cần suy nghĩ nhiều mà đáp:

“Đánh”.

Vừa dứt lời, thân ảnh của bọn hắn liền biến mất, không gian liền rơi vào một cuộc chiến ‘vô hình’. Từng tiếng đấu pháp liền liên hồi vang lên.

Thi thoảng cũng có một vài đạo máu bắn ra xung quanh nhưng cũng không đáng kể mấy. Sinh mệnh lực của tu sĩ Trúc Cơ cảnh cực kỳ cường đại nên xem như mất ngần này máu cũng không chết được.

Khương Hy đã gặp thương rồi nhưng vẫn muốn chiến tiếp tự nhiên là có lý do của mình. Hắn không phải dạng ham chiến nhưng cũng không khiếp chiến, hắn vẫn còn chiến là bởi hắn còn chưa đạt được mục tiêu của mình.

Thiên Nguyệt Thoái Phá của hắn đúng là có tăng lên nhưng hiện tại vẫn chưa bước vào được cánh cửa tiểu thành.

Chiến kỹ chỉ khi bước vào được tiểu thành thì mới có thể sử dụng để đấu pháp được. Trong tình huống bình thường không có thiên phú ở việc tu luyện chiến kỹ thì coi như siêng năng lắm Khương Hy cũng phải mất đến nửa năm mới có thể bước vào tiểu thành.

Đương nhiên thực tế cũng đúng vậy, Khương Hy không có thiên phú tu luyện chiến kỹ, đến pháp thuật hắn cũng chỉ có thể coi là có chút tư chất thôi.

Thiên phú thật sự của hắn là nằm ở mảng luyện hồn.

Nhưng cũng không phải không ai cấm sử dụng chiến kỹ nhập môn vào đấu pháp cả, còn tùy vào cách người khác sử dụng mà nhập môn hay tiểu thành mới có điểm khác nhau.

Ví dụ như Khương Hy sử dụng nhập môn Thiên Nguyệt Thoái Phá thì uy lực cũng không thua người khác sử dụng một môn cước pháp bậc tiểu thành khác đâu.

Tuyết tướng là cao thủ sử dụng cước pháp cùng thoái pháp nên Khương Hy không đời nào để bỏ lỡ cơ hội nâng khả năng thành thục này.

An tĩnh tu luyện chiến kỹ đương nhiên không có vấn đề gì nhưng nếu muốn tăng mạnh khả năng sử dụng chiến kỹ thì biện pháp tốt nhất chính là đối luyện.

Đối luyện càng đến cực hạn thì mọi giác quan, khả năng cảm thụ cùng độ thành thục sẽ tăng nhanh đến một cách chóng mặt.

Trong lịch sử của Huyền Đô Đại Lục, vị cường giả đệ nhất nhân kia từng có giai thoại cực kỳ nổi tiếng, đó chính là trong một lần đối chiến với địch nhân mà trực tiếp đem một môn quyền pháp nâng từ nhập môn lên thẳng đại thành.

Và đáng sợ là trận chiến đó chỉ kéo dài trong một đêm.

Đương nhiên, người thắng trong trận đó chính là vị kia rồi, hơn nữa còn là một chiến thắng cực kỳ áp đảo.

Khương Hy đương nhiên không dám so mình với vị kia nên hắn chỉ cầu trong mấy canh giờ còn lại có thể gia tăng đến tiểu thành là tốt lắm rồi.

...

Rầm!... Rầm!... Rầm!

Khương Hy cùng Tuyết tướng đối chiến với nhau cực kỳ kịch liệt, tốc độ của bọn hắn cực kỳ nhanh, chiến trường của bọn hắn cũng tương tự như lần trước mà liên tục thay đổi.

Có lúc bọn hắn sẽ đánh tại hành lang, phá hoại hết xong liền lao vào một căn phòng khác mà đánh tiếp, đánh đã rồi lại chạy ngược ra lại.

Dĩ nhiên không phải căn phòng nào cũng để yên cho bọn hắn phá hoại, đơn cử như một vài căn phòng được thiết lập sẵn bẫy phù văn rất phức tạp.

Hai người bọn hắn thậm chí còn xém chút bị khốn lại cũng nên, nhưng may mắn Khương Hy là Phù sư mà tạo nghệ phù đạo của Tuyết tướng cũng không kém nên bọn hắn rất nhanh đã phá được mà trốn ra ngoài.

Ngoài ra thì cũng có căn phòng chứa đựng không ít yêu thú cùng khôi lỗi nhưng đáng tiếc cường độ chiến đấu của Khương Hy cùng Tuyết tướng quá nhanh cùng mạnh nên bọn chúng liền thành pháo hôi.

Khương Hy đã thu thập đủ xác yêu thú rồi nên hắn cũng không tham mà lấy thêm, không gian của Túi Linh Thú có hạn, chưa kể tiểu Hoàng ở trong còn ưa thích di chuyển, ném hết xác yêu thú vào bên trong khác gì vây nó lại một chỗ.

Làm không khéo tiểu Hoàng lại phiền muộn mà tự tiện chạy ra ngoài tìm chỗ chơi. Băng Thần Cung quá nguy hiểm, yêu thú ở tầng hai này toàn bộ đều mạnh hơn Băng Giáp Hổ, tiểu Hoàng ra ngoài chính là chịu chết.

Hơn nữa Khương Hy còn đang bận đánh với Tuyết tướng nên không thể phân thân ra chiếu cố nó được.

Quay trở lại trận chiến, đôi bên đã đánh nhau không biết được bao nhiêu canh giờ rồi nhưng Khương Hy có thể ước lượng sơ sơ.

Chí ít cũng vượt qua ba canh giờ.

Nếu ngồi yên một chỗ thì ba canh giờ trôi qua rất lâu nhưng nếu tận hứng đánh một trận thì ba canh giờ này cũng chỉ như gió thoảng qua mà thôi.

Pháp lực cùng linh lực của đôi bên mặc dù không còn sung mãn đỉnh phong nhưng vẫn còn nhiều, nhất là Tuyết tướng.

Số lượng linh lực của cảnh giới Hợp Thập Kiều cực kỳ khủng khiếp, lại nói, Tuyết tướng há là Hợp Thập Kiều bình thường?

Cái thằng này chính là quái thai nên lượng linh lực của hắn tại Hợp Thập Kiều nhiều khi chẳng thua gì Ngưng Dịch cảnh như đám người Thạch Thương cả.

Thiệt thòi nhất ở đây chính là Khương Hy, pháp lực của hắn không thể nào nhiều bằng Tuyết tướng được, nếu có hơn thì cũng chỉ hơn ở độ tinh thuần nhưng cũng không quá nhiều.

Tuyết tướng sở dĩ mạnh như vậy một phần cũng nằm ở công pháp hắn tu luyện, đẳng cấp công pháp đó khả năng cao là thượng phẩm Kim Đan công pháp cho nên linh lực hắn tu luyện ra tinh thuần cũng là chuyện bình thường.

Khương Hy mặc dù tu luyện Nguyên Anh công pháp nhưng ở mặt tu luyện linh lực cùng pháp lực thì cũng chỉ ngang cơ với thượng phẩm Kim Đan công pháp mà thôi.

Nếu không có Thực Dục Thiên liên tục tinh luyện pháp lực thì có khi Khương Hy không có chút lợi thế nào khi đánh với Tuyết tướng cũng nên.

Coi như hắn sở hữu khả năng kiểm soát linh lực của Nguyên Anh cảnh cũng vô dụng.

Bởi tu vi của Tuyết tướng đã đạt đến Hóa Nguyên cảnh rồi. Hóa Nguyên cùng Nguyên Anh mặc dù khác xa nhau rất nhiều nhưng chỉ riêng ở việc kiểm soát linh lực thì không chênh lệch nhau là mấy.

Nếu Nguyên Anh cảnh kiểm soát mười thì Hóa Nguyên cảnh cũng kiểm soát được tám rồi.

Bất quá đối với hạng quái thai thì lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết mà thôi.

Rầm!

Một chiêu Băng Chấn Thiên Cước của Tuyết tướng liền xuất ra, Khương Hy liền phun ra một ngụm máu tươi rồi văng mình ra sau mà đập vào tường, khí tức có chút uể oải xuống một chút.

Trên thân hắn giờ đây khắp nơi đều là thương thế, đến đôi giày vải mang trên chân cũng bị đánh bay không còn chiếc nào.

Nửa thân trên thì khắp nơi tím tái mà rỉ máu tươi, nửa thân dưới thì có chút run rẩy nhẹ, tựa hồ đã thôi động Thiên Nguyệt Thoái Phá cùng Nhân Gian Hành Tẩu đến cực hạn.

Tóc tai của hắn cũng lộn xộn không kém, sợi dây buộc tóc trước đó không rõ đã bị đánh rơi từ lúc nào nhưng mái tóc của hắn giờ đây lại có chút thảm thương.

Tuyết tướng ra tay quả nhiên rất nặng, hơn nữa không biết có phải hắn chướng mắt khí tức dụ hoặc của Khương Hy không mà toàn thẳng tay đánh vào những chỗ có khả năng ‘khiêu khích’ người khác.

Đương nhiên, Tuyết tướng không đời nào đánh thẳng vào mệnh môn cùng gương mặt của Khương Hy rồi.

Đánh người không đánh mặt, dù sao dung mạo ưa nhìn cũng không phải dễ có. Về phần mệnh môn thì khỏi nói, Tuyết tướng nếu dám đánh vào đó, Khương Hy tuyệt đối sẽ vận dụng át chủ bài ra đánh chết hắn ngay lập tức.

Quản con mẹ gì bằng hữu hay không, dám đánh vào mệnh môn thì Khương Hy liền tất tay hạ sát thủ ngay.

Mặt cùng mệnh môn an toàn nhưng mái tóc thì thảm rồi, vốn dĩ mái tóc của Khương Hy dài qua thắt lưng nhưng Tuyết tướng lại trực tiếp xuất ra hai thanh chủy thủ kia mà xén đi tóc của hắn.

Tóc vốn dài như thác nước nhưng giờ đây chỉ còn dài ngang nửa lưng mà thôi. Mặc dù vẫn tính là dài nhưng trong mắt Khương Hy đã rất ngắn rồi.

Phải biết rằng tóc của hắn cực kỳ khó dài, nguyên bản từ lúc trùng sinh thì tóc của hắn cũng chỉ dài qua vai một chút mà thôi, hắn phải nuôi đến tận hơn mười năm trời mới dài ra được như thế.

Kết quả liền bị tên quái thai kia cho một chủy thủ đi đoạn rồi. Tâm tình của hắn tốt được mới là lạ.

Hắn liền bất giác nhớ đến một câu mà mấy lão nhân ở Bắc Thành từng nói với lão bà rằng:

“Còn đâu mái tóc người thương”.

Về phần Tuyết tướng, thương thế của hắn cũng không phải là nhẹ, Khương Hy học theo Tuyết tướng nên cơ bản song phương chính là ăn miếng trả miếng.

Khương Hy thảm từng nào thì Tuyết tướng thảm từng đó.

Nửa thân dưới của Tuyết tướng thì đương nhiên nguyên vẹn, nhiều nhất cũng chỉ là rách vài chỗ chết chiếc quần cùng nát một chút ở đôi giày mà thôi.

Dù sao cái tên này cũng luyện thể ở nửa thân dưới, Khương Hy tạm thời còn không có biện pháp đánh hạ đôi chân này.

Cho nên hắn liền dành toàn lực đánh nửa thân trên.

Tuyết tướng vốn sở hữu một làn da khỏe mạnh màu xanh lam nhưng giờ đây khắp nơi đều đã một mảng tím tái cùng đỏ chót của máu rồi.

Đến mái tóc trắng của hắn cũng bị Khương Hy dùng Dục Hỏa thiêu đi một phần ở đuôi tóc nên nhìn qua tựa hồ có chút hơi buồn cười.

Bất quá Tuyết tướng cũng không để ý lắm, nam tử Tuyết soái còn để một đầu tóc ngắn cũn cỡn không qua cổ thì hắn sao lại không để được.

Xem như Khương Hy thiêu hết cả nửa mái tóc thì Tuyết tướng cũng không có chút ý kiến nào.

Thê thảm nhất hẳn phải đề cập đến hai tay của Tuyết tướng. Tại ba vị trí khớp vai, khuỷu tay cung cổ tay có thể nói là nặng nhất khi nguyên ba chỗ đó lại sưng lên rất đáng sợ.

E rằng xương cốt cùng gân mạch trong đó đã chịu thương tổn nhất định rồi.

Khương Hy là Thần Y cho nên hắn hiểu rõ cấu tạo cơ thể người, hắn tự biết Tuyết tướng vận dụng nhiều nhất ở bộ phận nào trên cánh tay nên hắn liền nhắm vào đó mà xuất thủ.

Dù sao nửa thân dưới hắn đã không thể làm gì được thì nửa thân trên hắn phải khiến cho Tuyết tướng hạn chế hoạt động lại. Nếu không hắn chẳng có chút vốn liếng nào đi đối đầu với tên quái thai này cả.

Tuyết tướng cũng không cảm thấy hành động này của Khương Hy có gì đáng lên án cả, ngược lại còn thầm khen hắn không biết bao nhiêu lần.

Bất kể là đấu pháp với ai thì phải nghiêm túc đối đãi, dù cho người đó có yếu hơn rất nhiều so với mình thì vẫn phải dùng lễ ở một mức độ nhất định.

Dĩ nhiên, ‘lễ’ ở đây của Tuyết tướng có chút hơi sai khái niệm nhưng chung quy lại thì ý của hắn chính là toàn lực đối phó.

Như thế mới được xem là tôn trọng đối thủ.

...

Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, hắn hướng Tuyết tướng nói ra:

“Chúng ta nghỉ một chút được chứ?”.

Tuyết tướng vận hàn khí lên để xoa dịu vết thương trên người mình mà đáp:

“Ngươi mệt rồi?”.

Khương Hy trầm mặc một hồi rồi uể oải gật đầu, hắn đích xác là mệt rồi, thân thể vừa mệt, pháp lực vừa hao, tâm tình lại càng mệt.

Tuyết tướng cũng có chút hơi ngạc nhiên khi thấy Khương Hy thành thật thế, vốn định mở miệng trêu chọc một chút nhưng cảm giác nhức nhói trên người bỗng dưng truyền thẳng đến não hải nên hắn liền nhẹ gật đầu.

Xem như đồng ý ‘đình chiến’ một chút mà trị thương thế.

Tình trạng của đôi bên hiện giờ so với lần trước thì không tính là thật sự thương nhưng nếu cố gắng tiếp tục nữa thì thương thế thật sự sẽ xuất hiện.

Hai chân của Khương Hy đã run rẩy đến cực điểm, thân hình hắn liền đứng không vững nữa mà một tay chống tường rồi từ tốn ngồi xuống.

Tuyết tướng cũng không sính cường nữa, mi tâm hắn liền cau mày lại mà quan sát hai cánh tay. Khương Hy toàn đánh vào chỗ yếu hại nên hắn cũng cảm thấy ăn không tiêu.

Kiên trì đánh nữa thì đôi tay này của hắn phế luôn là cái chắc. ‘Đình chiến’ lúc này tự nhiên là một lựa chọn thích hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play