Đại quân của Lam Thiên Tuyết Tộc tiếp cận Băng Thần Sơn đương nhiên là chuyện mà nhân loại không hề ngờ tới.

Phải biết là nhân loại vốn dĩ đã đi trước cái tộc này trước tận gần một ngày, đáng lý ra chí ít phải nửa ngày sau mới có thể bám kịp, vậy mà mới đó đã đến rồi.

Chuyện này quả thực là bất khả tư nghị.

Có một chuyện mà nhân tộc vẫn luôn chủ quan, đó chính là đề cao chính bản thân mình quá nhiều, nhiều khi lại đi xem nhẹ đối thủ.

Đại lão có thể không phạm nhưng người trẻ tuổi thể nào cũng sẽ lơ là ngay chuyện này.

Đây là Bắc Nguyên Vạn Dặm, là địa bàn hoạt động của Lam Thiên Tuyết Tộc. Nội tình của bộ tộc này thế nào ai mà nắm rõ được chứ, bởi cũng đã hơn ngàn năm rồi Lam Thiên Tuyết Tộc mới bộc phát một trận chiến quy mô lớn thế này với nhân loại.

Cho nên Tuyết Vương liền xuất ra một trong những quân đoàn mạnh nhất của Tuyết Quốc ra xuất chiến - Bạo Hùng quân đoàn.

Sức chiến đấu của mỗi quân lính trong quân đoàn này thế nào thì không ai biết nhưng tu vi mỗi người chí ít đều là Luyện Khí cảnh hậu kỳ thì đã không thể xem thường rồi.

Trong mắt Trúc Cơ cảnh, Luyện Khí cảnh đương nhiên không để vào mắt nhưng nên nhớ rằng những người này xuất thân từ quân đội, mà quân đội thì không đánh một mình.

Năm ngàn đại quân cũng đủ mài chết Trúc Cơ cảnh đỉnh phong mà không hao tổn mấy lực lượng chứ chả chơi.

Tuyết tướng rời đi không được bao lâu thì hai vị Tuyết soái cùng sáu vị Tuyết tướng còn lại đồng loạt xuống tọa kỵ rồi mệnh lệnh quân lính sắp thành đội ngũ mà tiến lên Băng Thần Cung.

Về phần đám Tuyết Mao Hùng này thì phòng thủ ở phía chân núi, chỉ cần có người ngoài muốn đột nhập hay người ở trong muốn trốn ra thì có thể ngăn cản lại được.

...

...

Quay trở lại Băng Thần Cung, các đệ tử tông môn theo sau rốt cuộc cũng tiến đến khu vực đại sảnh lớn kia, với những người có chìa khóa thì lập tức theo cảm nhận là đi theo tìm kiếm cơ duyên.

Về phần những người không có chìa khóa thì sao?

Đương nhiên là cũng không ngồi yên rồi, đại đa số bọn hắn lựa chọn bám theo những người đã lấy được chìa khóa, cốt là muốn tập kích đoạt cơ duyên.

Lấy được chìa khóa ra khỏi miệng giếng tự nhiên là nhờ vào bản sự của mình nhưng bảo vệ chiếc chìa khóa đến lúc mở ra cơ duyên lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Có người không ý thức được chuyện này, hoặc cố ý muốn độc chiếm cơ duyên nên đã lẳng lặng lén đi tìm cơ duyên. Hạ tràng thế nào thì không ai rõ cả

Có người ý thức được tình huống nên đã liên hợp lại với nhau hoặc có ngụ ý muốn chia sẻ cơ duyên, còn trong lòng nghĩ gì thì không ai biết được.

Đây chính là bộ mặt thật của tu chân giới, lòng người hiểm ác, nhân tâm khó dò.

Đương nhiên, các tu sĩ có tham niệm với cơ duyên cũng không phải hoàn toàn là những người mất não, chí ít bọn hắn cũng không bám theo bảy người Khương Hy.

Trừ khi muốn chết thì cứ việc, bất quá cả bảy người Khương Hy đều đã đến sớm từ trước nên cũng không ai biết bọn hắn đã đi vào thông đạo nào cả.

Bản thân Khương Hy cũng không lo có người bám theo mình bởi cái thông đạo của hắn rất biến thái. Vô luận là khôi lỗi hay cạm bẫy thì cũng nhiều vô kể, hắn cũng không rảnh hơi đi phá hết được.

Chỉ có ba phần là hắn chủ động phá mà thôi, còn bảy phần còn lại thì hắn tìm cách lách qua là được.

Mặt khác, Khương Hy cũng không ngờ rằng đường hắn đi dài đến thế, dọc con đường này cũng có một vài căn phòng có ổ khóa nhưng không có cái ổ nào thuộc về hắn cả.

Cái chìa khóa Thiên Hà Vẫn Tinh Thiết này vẫn một mực dẫn hắn đi về phía trước. Rời khỏi thông đạo này, Khương Hy một lần nữa lại gặp một cái đại sảnh lớn cùng mười thông đạo khác.

Sau đó hắn lại rẽ vào một thông đạo mà đi, trùng hợp thay, thông đạo đó cũng là thông đạo số bốn.

Tương tự như thông đạo trước, thông đạo này cũng có rất nhiều cạm bẫy, bất quá lần này không còn khôi lỗi nữa thôi.

Nhưng thay vào đó chính là yêu thú, chủng loài rất đa dạng, thực lực cũng rơi vào tầm đê giai cùng trung giai Trúc Cơ yêu thú.

Thông đạo này hắn cũng nhẹ nhõm thông quan, chỉ có điều một lần nữa hắn lại gặp tiếp một cái đại sảnh cùng mười thông đạo khác.

Dần dần nội tâm Khương Hy liền nổi lên một cỗ bất an sâu rộng.

Loại tình huống này cứ lặp đi lặp lại liên tục sẽ không gặp được bất kỳ hồi kết gì cả. Cảm giác này làm Khương Hy nhớ đến Bát Trận Đồ, cứ đi một hồi không tìm đúng được đường thì sẽ lạc trong cái mê cung này mất.

Suy nghĩ một hồi, Khương Hy liền quyết định tiếp tục theo cảm nhận của chìa khóa mà đi tiếp. Người xưa có câu quá tam ba bận, hắn chỉ mới đi thông đạo được hai lần, nếu lần thứ ba này cũng tương tự thì lần thứ tư tự nhiên sẽ khác.

Một lần nữa, cái chìa khóa đó lại dẫn hắn vào thông đạo thứ tư cứ như đã có một quy luật sắp xếp sẵn vậy.

Thông đạo này lại càng biến thái hơn hai thông đạo trước, bởi lần này Khương Hy phải đối mặt với cả khôi lỗi, cạm bẫy cùng yêu thú cùng một lúc.

Cũng may pháp lực của hắn tuần hoàn cùng hùng hậu nên mới chống đỡ được đến giờ, nếu không thì đã ngã gục từ sớm rồi.

Từng tiếng động đấu pháp oanh động một lần nữa lại diễn ra.

Tiếng nứt vỡ của băng giáp, tiếng gầm thét của yêu thú hay tiếng đổ vỡ của trận pháp liên tục thay phiên nhau mà vang lên.

Thân ảnh của Khương Hy vượt qua thông đạo đó, hắn liền tiến nhập vào một đại sảnh khác cùng với mười thông đạo mới khác.

Thấy vậy, hắn liền cười khổ không thôi.

Suy nghĩ một chút, hắn liền rút ra một viên đan dược cho vào miệng rồi ngồi xuống tại chỗ đả tọa một chút.

Độ khó vượt thông đạo mỗi lúc một tăng, hiện nay chỉ có mỗi đại sảnh là không có bất cứ biểu hiện nguy hiểm gì cả nên Khương Hy mới lựa chọn nơi này để khôi phục pháp lực.

Đối diện với một con đường hắn không nắm chút thông tin gì tự nhiên trong lòng liền có chút bất an, ngoài ra thì còn có thêm một chút kích thích.

Mỗi một thông đạo đều có từng cánh cửa cùng ổ khóa riêng, đồng thời cũng có những cạm bẫy cùng yêu thú tương ứng bảo vệ.

Cạm bẫy cùng yêu thú bảo vệ có đẳng cấp càng cao thì chứng tỏ căn phòng đó càng có thứ quý hiếm.

Bất quá đối với loại suy nghĩ tựa hồ hợp lý này, nội tâm Khương Hy liền có một cảm giác rất khó chịu.

Loại khó chịu này rất kỳ quái nhưng hắn tin vào cảm giác của mình. Chính cảm giác cùng trực giác từ trước đến giờ đã cứu hắn rất nhiều lần, làm sao hắn không tin được.

Nhưng vì tin nên mọi thường thức về tu chân từ trước đến giờ cơ hồ đều bị vứt vào một xó cả.

Đả tọa được một hồi, pháp lực của Khương Hy cũng trở lại đỉnh phong, hắn đưa tay lên chống cắm một chút rồi làm ra quyết định.

“Thử một chút vậy”, Khương Hy tự nói.

Sau đó, mặc cho cảm ứng của chiếc chìa khóa kia kéo về thông đạo thứ tư trước mặt, hắn lại lựa chọn quay lưng trở về thông đạo trước đó.

Thông đạo này đã bị hắn diệt đi hơn năm phần yêu thú cùng cạm bẫy hộ vệ rồi cũng không quá lo bị đám này làm phiền.

Đứng trước một cánh cổng tương đối lớn, Khương Hy liền không do dự đưa chìa khóa mà tra vào đó, cổ họng nhịn không được một nuốt xuống một ngụm.

Dị biến liền xảy ra, một tiếng như chuông ngân liền vang lên, cái ổ khóa bị tra vào đột nhiên thay đổi hình dạng. Theo đó, toàn bộ cánh cổng liền sáng lên cực kỳ chói mắt rồi hóa thành quang vụ mà tan biến đi.

Khóe miệng Khương Hy liền khẽ có giật liên hồi.

Hắn chỉ tùy tiện thử một chút giả thiết thôi, vậy mà cuối cùng lại đúng rồi.

Nếu như hắn đoán không lầm thì kể cả hắn xông vào cái thông đạo số bốn kia rồi một đường tiến thẳng về phía trước thì thể nào hắn cũng sẽ gặp lại cảnh quan đại sảnh cùng mười cái thông đạo tiếp thôi.

Hơn nữa, thông đạo kế tiếp hắn bước vào tiếp theo tám đến chín phần cũng là thông đạo số bốn. Và đương nhiên, cạm bẫy cùng yêu thú thủ hộ ở bên trong cũng sẽ mạnh mẽ hơn hẳn.

Nói cách khác, chưa cần biết liệu có thực sự tồn tại căn phòng cuối cùng đó không nhưng chắc chắn hắn sẽ hao lực rồi chết trong thông đạo.

Thông đạo số bốn khả năng cao là một con đường chết.

Cho nên hắn liền nảy lên một ý nghĩ, đó chính là ổ khóa chọn chìa. Thông thường, chìa khóa phải tra vào đúng ổ khóa thì mới mở ra được nhưng đây là tu chân giới.

Có tình huống kỳ lạ nào mà tu chân giới chưa từng xảy ra đâu, vậy nên Khương Hy liền bạo dạn đoán rằng tại Băng Thần Cung này, không cần biết là ổ khóa nào, chỉ cần chìa khóa tra vào thì nó sẽ tự động mở ra căn phòng tương ứng.

Và quả nhiên... suy nghĩ của hắn đã đúng.

Cánh cổng quả nhiên mở ra thật.

Khương Hy liền trấn định bản thân rồi hít vào một hơi mà cất bước vào trong. Ánh sáng chói lòa vô cùng, hắn bất giác mà đưa một tay lên che lại, hai chân vẫn một mực bước vào bên trong.

Khi toàn thân hắn hoàn toàn bước vào bên trong, cánh cổng một lần nữa lại hiện ra, quang huy liền biến đi mất dặm, ổ khóa cũng đã trở lại như bình thường chưa có chuyện gì xảy ra.

...

Ánh sáng chiếu rọi cũng không lâu, rất nhanh sau đó, quang cảnh trước mặt Khương Hy liền dần dần rõ nét ra.

Trước mặt hắn hiện giờ là một mặt hồ phi thường tĩnh lặng, ở trong đó là hình ảnh phản chiếu một bầu trời đêm, giữa hồ là một đồi đất tương đối cao.

Dường như ở trên đó có cái gì đó nhưng khoảng cách lại tương đối xa, Khương Hy liền phóng linh thức ra tra xét nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền đại biến.

Bởi linh thức của hắn vậy mà lại không sử dụng được, nói đúng hơn, linh thức của hắn như đang bị xiềng xích nào đó trói buộc lại.

Dù hắn có cố sức đến thế nào thì linh thức của hắn cũng không có chút suy chuyển nào.

Giữa lúc này, đột nhiên một cây cầu bất ngờ xuất hiện ở trước mặt hắn mà kéo dài đến chỗ đồi đất kia.

Lao đã phóng rồi, dù cho tình cảnh hiện tại có chút quái dị nhưng hắn không còn cách nào khác ngoài tiến lên cả.

Khương Hy hít vào thở ra một chút để trấn định tâm thần bản thân lại, hai mắt hắn liền chuyển thành một mảnh an tĩnh không gợn sóng rồi tiến về phía trước.

Theo từng bước chân tiến về phía trước của hắn, vạn vật sau lưng dần dần sáng lên mà hóa thành từng con thanh điệp bay lượn ở xung quanh.

Ánh mắt hắn có chút hơi mở, loại tình huống có hơi chút quỷ dị nhưng cũng rất thú vị, hắn đưa một tay ra sau, một con thanh điệp liền đáp lên đó mà vỗ vỗ nhẹ hai cái cánh rồi tiêu biến thành quang vụ.

Những con thanh điệp khác cũng không lựa chọn đáp lên tay hắn, ngược lại còn bay về phía trước tiến về đồi đất kia.

Khóe miệng Khương Hy bất giác mỉm cười, cước bộ của hắn lại tiếp tục tiến về phía trước, phần cầu sau lưng liền từ từ biến mất đi mà hóa thành thanh điệp.

Bước hết một đoạn cầu này, Khương Hy cũng đã đặt chân lên bồi đất kia. So với con mắt hắn nhìn lúc trước thì đồi đất này quả thực không quá rộng, bán kính có lẽ cũng chỉ tầm ba mét trở lại mà thôi.

Đồi đất đột nhiên run nhẹ lên một chút, một cành cây khổng lồ bỗng nhiên phá đất mà ra rồi hóa thành một gốc anh đào lớn. Từng đóa hoa tuyệt đẹp liền nở ra khoe sắc.

Giữa đối đất lúc này đột nhiên xuất hiện một bàn cờ vây, đương nhiên trên bàn lúc này cũng chưa có lấy một quân nào cả.

Bởi muốn đánh cờ thì phải có đủ hai người, bất quá hắn đến tự nhiên vừa đủ hai người.

Trên đồi đất này vốn dĩ đã có một tồn tại khác đợi hắn sẵn rồi. Khương Hy chắp tay lại hướng về phía trên cành cây anh đào đối diện mà cung kính hành lễ nói ra:

“Vãn bối Vô Nhai, gặp qua tiền bối”.

Ở trên cành cây anh đào đó là một lão nhân mang bạch y toàn thân, râu tóc đều đã trắng đến cực điểm, lông mày cũng trắng toát lên, đồng thời nó cũng dài một cách bất thường.

Vậy nên Khương Hy liền thầm gọi lão nhân này là bạch mi lão giả.

Lão giả ngồi trên cành anh đào, một tay nâng hồ lô rượu lên mà uống, ánh mắt hướng lên bầu trời đêm mà nhìn rồi mỉm cười.

Không bao lâu sau, lão liền lăng không bay xuống chỗ bàn cờ, động tác phi thường nhẹ nhàng, y phục cùng râu tóc nhẹ nhàng tung bay tựa như tiên nhân.

Lúc lão ngồi ở trên cây Khương Hy tự nhiên không để ý nhưng khi lão hạ thân xuống đây rồi đứng thẳng đối diện hắn, hắn mới biết nguyên lai lão cao đến vậy, chí ít phải ngang hắn là ít.

Lão đưa tay lên vuốt chòm râu của mình một chút rồi đáp:

“Vô Nhai tiểu hữu, đánh với lão phu một trận chứ?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play