Gọi là át chủ bài nhưng cũng khó mà nói rằng nó là át chủ bài lắm. Nghe thì có chút mâu thuẫn, bất quá thứ đó vẫn xứng đáng là át chủ bài của Khương Hy ngoại trừ Thiên Địa Vô Thanh.

Thứ đó gọi là Trúc Cơ lực.

Hắn vốn đã thận trọng nhắc các tu sĩ Tinh Sơn Thành vào thời khắc nguy hiểm thì đừng tiếc mà vận Trúc Cơ lực lên chống đỡ. Nhắc người khác vậy mà đến lượt mình lâm nguy lại quên.

Tại tu chân giới, Trúc Cơ lực được xem là thủ đoạn tối cao tự thân nhất của tu sĩ Trúc Cơ cảnh nhưng không phải tu sĩ Trúc Cơ cảnh nào cũng có Trúc Cơ lực.

Tiền đề để có được Trúc Cơ lực là tu sĩ đó phải là một trong Tam Đại Mạch Trúc Cơ. Ban nãy khi Khương Hy tiến đến bên cạnh Tần Khiêm để giải vậy giúp thì Tần Khiêm đã ở trong trạng thái vận dụng Trúc Cơ lực rồi.

Hư ảnh bốn vòng luân hiện hữu sau lưng hắn khi đó chính là Tứ Luân Địa Mạch Trúc Cơ. Chiến lực của Tần Khiêm sở dĩ có thể uy hiếp đến được nhiều người như vậy vì bản thân hắn chính là Địa Mạch Trúc Cơ, hơn nữa còn là Tứ Luân.

Tứ Luân Địa Mạch vừa ra, chiến lực của Tần Khiêm liền bạo tăng một đoạn dài, chả khác gì cắn đan dược cả.

Khương Hy đương nhiên cũng có Trúc Cơ lực, hắn còn chưa biết được lực lượng nhân tức của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ đâu.

Đột nhiên, thân thể hắn có chút thụt lui lại phía sau, linh thức của Tử Ngân Lang đã sớm đàn áp đến cách hắn còn một mét trước mặt mà thôi.

Khương Hy liền cắn răng, thể nội lập tức vận lên nhân tức của bản thân. Ngay lập tức, một cỗ khí tức sâm nhiên hùng hậu liền bùng phát ra bên ngoài như triều lũ.

Hàng ngàn, hàng vạn bạch quang nhân mạch liền hiển hóa thành hư ảnh dân chúng sau lưng.

Nhân tức vừa ra, linh thức của Tử Ngân Lang lập tức bị đẩy lùi lại phía sau, ánh mắt Khương Hy liền toát lên vẻ kinh hỉ, hắn liền chớp lấy cơ hội mà vận linh thức thừa thắng xông lên.

Khí tức sâm nhiên hùng hậu trong một khoảnh khắc liền bùng phát ra toàn chiến trường. Tần Khiêm cùng Chu Mộng Hân đang đối chiến với hai con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú cảm nhận được liền rùng mình không thôi.

Hai người bọn hắn bất giác mà nhìn về phía Khương Hy ở đầu kia. Chu Mộng Hân mang theo ánh mắt khó tin nhìn về phía Tần Khiêm mà nói ra:

“Tần đạo hữu, Trúc Cơ lực của vị đạo hữu kia sao lại mạnh đến thế?”.

Tần Khiêm cũng chấn kinh không kém, hắn là Tứ Luân Địa Mạch Trúc Cơ, tự nhiên biết giới hạn Trúc Cơ lực của mình đến đâu.

Loại áp lực mà Trúc Cơ lực của Khương Hy tạo ra đã hoàn toàn vượt qua hắn rồi. Tần Khiêm liền hít vào một hơi lạnh không thôi.

Một tay vung kiếm, kiếm quang sát na liền hướng Tam Đầu Yêu Hầu mà tấn công, hắn hướng Chu Mộng Hân nói ra:

“Ta không rõ, bất quá Vô Nhai đạo hữu đã vận dụng Trúc Cơ lực rồi thì trận chiến bên kia sẽ sớm kết thúc thôi”.

Chu Mộng Hân hiểu được ý của Tần Khiêm, nàng liền gật đầu, hư ảnh cây anh đào đằng sau lưng liền sáng lên mà hóa thành hàng loạt đạo kiếm khí đi đánh giết con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú còn lại.

Nhân tức tràn ra mỗi lúc một nhiều, Khương Hy liền vội vàng kìm hãm nó lại một chút, cố gắng duy trì ở mức độ Năm Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch là vừa đủ.

Hắn không chắc khi bốc lên toàn lực Trăm Vạn Nhân Chúng Nhân Mạch thì sẽ có chuyện gì xảy ra không nữa. Hắn cũng không dám thoải mái mà tung hết sức ra.

Nên nhớ là bên phía yêu thú vẫn còn hai con Giả Đan yêu thú chưa xuất kích đâu, nếu như bọn nó có hứng thú với Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thì hắn coi như xong.

Bất quá với ngần này nhân tức, Khương Hy cũng đủ áp chế lại Tử Ngân Lang rồi. Ánh mắt của nó giờ đây cực kỳ hoảng loạn, toàn thân đã run rẩy liên hồi mà ngã rạp ra đất.

Nó không thể nào hiểu được vì cái gì mà nó lại thua nhưng hiện tại trước mắt nó đã không phải là một mình Khương Hy nữa rồi.

Mà thay vào đó là hình bóng của năm mươi vạn người đang đứng ở sau lưng hắn. Đây chính là một cỗ áp lực số đông đè ép.

Linh thức của Tử Ngân Lang dần dần bị Khương Hy đánh trở lui lại chỉ còn cách vài phân nữa thôi là chạm đến đại não của nó rồi.

Nhưng Tử Ngân Lang không hổ danh là Tử Ngân Lang, dù bị dồn về phía chân tường nhưng nó vẫn có thể thủ vững được.

Khương Hy liền cắn răng, một tay đưa lên, linh thức liền tụ lại vào tay.

Linh thức hóa tơ, tơ kết thành khí, khí hóa thành đao.

“Linh Đao Trảm Hồn”.

Một đạo đao vô hình trảm ra, ánh mắt Tử Ngân Lang liền mở lớn hoảng sợ. Đao trảm vào não hải, Tử Ngân Lang liền rú lên một tiếng thê lương, hàng loạt đạo tơ vô hình của Khương Hy liền thẳng tiến oanh sát vào trong não hải nó.

Tử Ngân Lang gào rú mãnh liệt hơn, ánh mắt bất tri bất giác liếc về phía hai con Giả Đan yêu thú kia như muốn cầu cứu. Đương nhiên Khương Hy cũng nhận ra hành động này của nó, hắn liền vận linh thức lên đánh gãy đạo linh thức cầu cứu lẻn đi kia.

Toàn thân Tử Ngân Lang run rẩy liên hồi đến đau đớn rồi không được mấy hơi thở sau, nó triệt để bất động.

Đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú đầu tiên bại trận.

Khương Hy nhanh chóng thu lại nhân tức của bản thân mình rồi dùng linh thức mà kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận Tử Ngân Lang đã chết, Khương Hy liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà tiến lại gần đó,

Sau đó hắn rút túi linh thú ra mà thu xác của Tử Ngân Lang vào trong, hắn liền thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi đứng đấy mà cảm nhận một chút nhân tức vừa rồi.

Mặc dù tình hình chiến sự không cho phép nhưng hắn chỉ cần một vài tích tắc thoáng qua thôi là đủ cảm nhận được sức mạnh của nhân tức rồi.

Về sau hẳn phải luyện tập sử dụng một chút mới được.

Tiếp theo, hắn liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà tiến về phía chỗ Tần Khiêm, một quyền liền đánh ra Thủy Lưu nhắm thẳng về chỗ Tam Đầu Yêu Hầu.

Tam Đầu Yêu Hầu đương nhiên khinh thường một chiêu này, nó liền đưa một tay ra đánh trả, nào ngờ đạo thủy lưu kia như một con rắn mà luồn lách khỏi tay rồi đánh thẳng vào mặt nó.

Nó liền gầm lên một tiếng giận dữ không thôi. Tần Khiêm liền liên tục chém vài đạo kiếm quang về phía nó, nó liền thu thế về mà chống đỡ.

Khương Hy đến nơi thì mới biết tại sao Tam Hầu Yêu Thú tại sao lại sợ đòn tấn công của Tần Khiêm đến vậy rồi.

Một chiêu Băng Bạo ban nãy của hắn động dạng cũng phế luôn phân nửa thực lực của Tam Đầu Yêu Hầu. Thực lực đang từ đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú liền rơi thẳng xuống cao giai Trúc Cơ yêu thú.

Thậm chí so với Tứ Thủ Huyết Hầu còn muốn yếu hơn một chút. Chưa kể lúc hắn đang hiểm chiến với Tử Ngân Lang thì Tần Khiêm đã liều mạng dùng Tứ Phương Cố Sát mà chém đứt đuôi cùng một cánh tay của nó lại.

Bất quá đánh đổi cũng không nhỏ, giờ đây trên thân hắn khắp nơi đều là thương thế. Cũng may là hiện tại hắn đang ở trong trạng thái cuồng chiến nên không cảm thấy đau đớn.

Khương Hy suy nghĩ một chút rồi cắn răng mà rút ra hai trương Liệu Thương Phù ném ra trị thương cho Tần Khiêm cùng Chu Mộng Hân.

Dù sao hiện tại hai người họ cũng là chiến lực đỉnh cao ở trong hàng ngũ Trúc Cơ cảnh ở đây.

Trong mắt Khương Hy, Tần Khiêm đương nhiên mạnh, chí ít so với đệ tử phổ thông của đại môn phái thì mạnh hơn hẳn, Tứ Luân Địa Mạch Trúc Cơ nào phải người thường.

Vậy mà khi hắn thấy Chu Mộng Hân ra tay, hắn mới biết nàng so với Tần Khiêm còn muốn mạnh hơn nhiều. Con yêu thú đang đấu với nàng đồng dạng là đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú nhưng tình huống lại thảm gần ngang ngửa Tam Đầu Yêu Hầu.

Mà đây lại là do nàng tự gây ra chứ không phải là hắn giúp.

Hơn nữa hắn còn phát hiện ra công pháp của nàng cùng Chu gia lão tổ lại là đồng nguyên. Xem chừng quan hệ giữa hai người rất gần nhau, vậy nên hắn mới ném một trương Liệu Thương Phù cho nàng.

Còn Tần Khiêm thì khỏi nói, hắn liền trực tiếp cho Tần Khiêm khỏi có cơ hội trả nợ về sau luôn. Người này có nghĩa khí, lại có thực lực cùng gia thế, về sau tuyệt nhiên sẽ có ích cho hắn.

Một luồng khí tức sinh mệnh từ Liệu Thương Phù thoát ra mà trị thương cho cả hai. Chu Mộng Hân liền hít vào một hơi mà truyền âm:

“Đa tạ đạo hữu, ngày sau tất có hậu ta”.

Vừa dứt lời, hư ảnh cây anh đào sau lưng nàng liền lớn lên gấp đôi rồi phân liệt ra thành hai cây, vô tận kiếm khí liền xuất hiện mà oanh sát xuống Tam Đầu Yêu Hầu cùng con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú kia.

Tần Khiêm cũng rống lên một tiếng hùng hồn, bốn cái vòng luân sau lưng liền hiện lên, khí thế bùng phát như thủy triều, kiếm khí liên tục xuất hiện trong không khí rồi dần dần tụ hội về lại trên thanh trường kiếm kia.

Toàn thân Tần Khiêm liền tỏa ra quang huy rực rỡ như một mặt trời nhỏ giữa trời, hắn quát lên một tiếng rồi chém ra một kiếm chiêu.

Kiếm quang chiếu sáng trên không trung, không khí liền vặn vẹo, một tiếng sát na của kiếm minh liền vang lên.

Tam Đầu Yêu Hầu liền gầm lên một tiếng phẫn nộ mà đón lấy đạo kiếm quang đó, Tần Khiêm quát lên một tiếng dài, kiếm quang liền trực tiếp xuyên qua thân thể Tam Đầu Yêu Hầu mà nổ tung.

Lại thêm một con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú nữa tử trận.

Sắc mặt Tần Khiêm sau khi thi triển kiếm chiêu đó liền tái nhợt lại không còn giọt máu, hắn vội vàng rút đan dược ra mà cho vào miệng. Đây là viên cuối cùng trong hôm nay rồi.

Hắn không thể dùng thêm nữa, nếu không đối với thân thể quả thực không tốt.

Tiếp theo hắn liền rơi xuống dưới đất mà bắt đầu đả tọa khôi phục thực lực. Những tu sĩ phụ trợ hắn cùng Chu Mộng Hân đã sớm bị đuổi đi sang đánh với năm con cao giai Trúc Cơ yêu thú kia rồi.

Đám kia mặc dù là tu sĩ Trúc Cơ cảnh nhưng lại quá yếu, ở cạnh đánh đấm chỉ tổ cản đường hai người bọn hắn.

Ngược lại vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của Tiêu gia bên kia lại chật vật mà lĩnh đội đánh với đồng loạt cả năm con cao giai Trúc Cơ yêu thú.

Hầu hết tử thương đều là từ bên đó mà ra.

Khương Hy quan sát hành động của hai con Giả Đan yêu thú kia, xác định chết hai con đỉnh giai vẫn không làm cho bọn chúng động thủ thì mới yên tâm thở ra một hơi.

Sau đó, hắn liền tiến đến chỗ con đỉnh giai còn lại mà xuất thủ. Hàng loạt đạo thủy lao liền phóng ra trợ uy cho anh đào kiếm khí rồi từng tiếng nổ của băng bạo liên tục phát ra.

Con yêu thú kia liền gầm rú phẫn nộ mà tấn công về phía Khương Hy. Hắn liền nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu cùng Đạp Vân Bộ lên mà né tránh, đồng thời không quên xuất thủ đánh lạc hướng nó,

Chu Mộng Hân đương nhiên nhận ra ngụ ý hành động của Khương Hy, nội tâm nàng liền cảm kích không thôi.

Nàng liền huy kiếm lên mà tập hợp anh đào kiếm khí trở về tương tự như Tần Khiêm. Không bao lâu sau, một tiếng kiếm minh trong trẻo vang lên.

Không khí liền bùng nổ ra, một tia sát na trong không khí liền đánh xuống mà chém chết con đỉnh giai yêu thú kia.

Hư ảnh cây anh đào sau lưng nàng cũng dần dần mờ đi rồi tiêu tán trong không khí. Nàng ngự khí hạ xuống bên dưới rồi ôm quyền nói ra:

“Đa tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ”.

Nghe vậy, Khương Hy liền phẩy phẩy tay mỉm cười đáp lại:

“Không có gì, tranh thủ một chút tiêu diệt đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú mà thôi”.

Khóe miệng Chu Mộng Hân có chút hơi giật giật nhưng rồi cũng bật cười lên nhẹ nhõm. Nàng chăm chú quan sát Khương Hy một chút rồi ngẫm nghĩ mà nói ra:

“Ban nãy quên giới thiệu, ta gọi Chu Mộng Hân, đạo hữu cứ gọi ta là Mộng Hân là được”.

Vừa dứt lời, sống lưng Khương Hy bất giác đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn có thể cảm nhận được một ánh mắt phi thường bất thiện của Tần Khiêm ở sau lưng.

Nhưng biết sao được, nàng là người của Chu gia, về sau hắn thể nào cũng đi Chu gia một chuyến, nếu quen miệng gọi Chu đạo hữu thì không biết đến đó gọi ra thì không biết ai sẽ xuất hiện đây.

Đồng dạng Tần Khiêm cũng như vậy.

Khương Hy gật nhẹ đầu, thái độ có chút thư thả mà đáp:

“Gặp qua Mộng Hân đạo hữu, ta gọi Vô Nhai”.

Nghe vậy, Chu Mộng Hân liền ồ lên một tiếng ngạc nhiên mà nói ra:

“Là đạo danh sao?”.

Nói xong, nàng liền nhận ra có chút thất lễ mà vội nói ra:

“Đạo hữu thứ lỗi cho, là ta lỡ lời”.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Không sai, ‘Vô Nhai’ đích thật là đạo danh của ta”.

Tần Khiêm nghe xong cũng không ngạc nhiên, dù sao nghe qua cái tên cũng rõ ràng là đạo danh rồi. Bất quá cá nhân hắn cũng có chút tò mò.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói ra:

“Vô Nhai đạo hữu, ta có thể biết tên đạo hữu được chứ?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play