Quay lại thời điểm Khương Hy cùng Lý Trường Không liên tục kích thương Yêu Hầu, Văn Nhân liền hâm mộ không thôi.
Có Phù sư hỗ trợ, Lý Trường Không liền thoải mái mà xuất đại chiêu.
Còn hắn hiện giờ đích thật là không xong, đối thủ của hắn là một con Linh Dương Yêu phi thường linh hoạt. Hơn nữa sức tấn công lại cực kỳ cường hãn.
Bản thân Văn Nhân là một tên kiếm tu, công pháp tu luyện là Vân Thủy Kiếm Quyết, là một môn nhu kình kiếm quyết.
Luận về sức công phá, hắn đương nhiên không cường hãn như Lý Trường Không, bất quá công pháp của hắn có thể chiến đấu lâu dài.
Cho nên từ đầu đến cuối, hắn cùng với Linh Dương Yêu về cơ bản cũng chỉ là vờn qua vờn lại mà thôi, không ai chiếm thượng phong nhưng cũng không ai rơi vào hạ phong.
Văn Nhân vận thân pháp liên tục mà vờn quanh Linh Dương Yêu, một tay huy kiếm mà chém ra kiếm quang.
Linh Dương Yêu dẫm nhẹ hai chân trước rồi xoay người, hai chân sau liền đá ra mà phá vỡ đi đạo kiếm quang kia. Sau đó nó lại xoay người bật đến mà dùng sừng húc về phía hắn.
Cặp sừng của Linh Dương Yêu rất đặc biệt, nó không dài thẳng mà ngược lại là cong vút rồi xoắn lại một đoàn, nhìn từ xa tưởng chừng có hơi hướng một cái loa ốc xoắn.
Nhưng đừng vì thế mà xem thường cặp sừng này.
Thanh kiếm trên tay Văn Nhân là cao giai hạ phẩm pháp khí, vậy mà lại không thể nào chém được cặp sừng đó.
Mặt khác, cặp sừng đó lại rất nguy hiểm.
Mắt thấy Linh Dương Yêu sắp tấn công mình, Văn Nhân liền vận thân pháp lên mà né tránh sang một bên hông rồi xuất động kiếm quang chém ra.
Linh Dương Yêu trúng chiêu nhưng cũng chỉ khiến bề mặt da của nó có chút vết hằn mà thôi. Ngược lại, vị trí của Văn Nhân đứng ban nãy liền bị Linh Dương Yêu húc cho tan nát thành từng mảnh.
Văn Nhân liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Con yêu thú này... khó chơi.
Kế tiếp, hắn liền cùng Linh Dương Yêu đánh qua đánh lại được một hồi thì chiến sự chỗ Lý Trường Không đã có kết quả.
“Thắng rồi?”, Văn Nhân tự hỏi.
Sau đó hắn khẽ di động linh thức mà quan sát tình hình, xác nhận đã thắng thật thì tâm thần liền kinh hỷ.
Chỉ có điều vì thế mà hắn để lộ ra sơ hở.
Thân pháp của Văn Nhân rất linh hoạt, tựa như nước chảy mây trôi, phi thường tự nhiên nhưng đại đa số thân pháp đều có một điểm yếu giống nhau.
Đó là khó thay đổi hướng khi đang ở trên không trung.
Và Văn Nhân đã buông lỏng cảnh giác ngay tại đó. Linh Dương Yêu dường như nhận ra được điểm này, hai mắt nó liền lóe lên rồi nhanh chóng xuất thủ một cước từ hai chân sau đập thẳng vào lồng ngực hắn.
Văn Nhân liền phun ra một ngụm máu rồi bay ngược ra bên ngoài.
...
Vừa vặn thời điểm đó, Lý Trường Không vội vàng ngự khí lên mà đỡ lấy Văn Nhân, hắn nói ra:
“Văn đạo hữu, không sao chứ?”.
Văn Nhân liên tục ho khục khặc, một tay bất giác đưa lên chỗ lồng ngực, sắc mặt liền tái nhợt lại một mảng. Hắn khó khăn nói ra:
“Bất cẩn rồi”.
Sau đó, hắn liền lấy ra một viên đan dược trị thương mà cho vào miệng. Khương Hy ở cạnh cũng tiện tay xuất ra một tấm Hồi Mệnh Phù mà hỗ trợ hắn trị thương.
Hồi Mệnh Phù là vật bảo mệnh của tu sĩ Luyện Khí cảnh, tác dụng lớn nhất là khi dùng trên tu sĩ Luyện Khí cảnh rồi. Nhưng thương thế của Văn Nhân cũng không phải quá nặng, chưa kể hắn còn có đan dược trị thương.
Một trương Hồi Mệnh Phù này chi ít cũng gia tăng tốc độ hồi phục cho hắn.
Thấy vậy, Văn Nhân liền vội vàng nói ra:
“Đa tạ hai vị đạo hữu”.
Lý Trường Không phất tay mà nói ra:
“Văn đạo hữu trị thương cho tốt, để con Linh Dương Yêu kia cho tại hạ cùng Vô Nhai đạo hữu”.
Nghe vậy, đáy mắt Văn Nhân liền hiện lên vẻ cảm kích, hắn nhịn đau mà nói ra:
“Hai vị đạo hữu cẩn thận, con Linh Dương Yêu này phi thường linh hoạt, hơn nữa cặp sừng của nó rất cứng, hạ phẩm pháp khí cơ bản khó đả thương được nó”.
Mi tâm Lý Trường Không có chút hơi nhăn lại, bởi pháp khí của hắn cũng là hạ phẩm pháp khí, chưa kể hắn cũng không phải linh hoạt lắm.
Hắn hướng Khương Hy mà nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu có cách gì không?”.
Khương Hy trầm mặc lại, ánh mắt có chút nghi hoặc mà quan sát Linh Dương Yêu. Hắn có cảm giác không được đúng lắm.
Khoảng thời gian vừa rồi Văn Nhân rơi xuống mặc dù không lâu nhưng cũng đủ cho Linh Dương Yêu tiếp tục xuất thủ thêm ba đến bốn chiêu nữa.
Nhưng không biết vì cái gì nó lại không động thủ, chỉ đứng từ xa rồi lẳng lặng quan sát mà thôi.
Khương Hy không đời nào tin chuyện lấy cái linh trí của Trúc Cơ yêu thú lại có thể cẩn thận phán đoán tình hình đến thế. Chưa kể con Linh Dương Yêu này cũng chỉ là đê giai Trúc Cơ yêu thú mà thôi.
Có linh trí thì cũng không đến mức bình tĩnh được như thế chứ?
Nghĩ nghĩ một hồi, Khương Hy cũng tạm thời ném chuyện này sang một bên, đằng nào trên trời cũng có ba vị tu sĩ Kim Đan cảnh tọa trấn rồi.
Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, ba người họ tự bước ra gánh.
Hắn hướng Lý Trường Không nói ra:
“Vẫn như cũ, tại hạ khốn, đạo hữu công”.
Lý Trường Không gật nhẹ đầu, một tay xách đao rồi cùng Khương Hy mà bắt đầu oanh kích Linh Dương Yêu.
...
Ở một bên chiến trường khác của Trúc Cơ cảnh, tử thương bắt đầu xuất hiện mà đa số người chết là tu sĩ Trúc Cơ cảnh sơ kỳ của nhân loại.
Nhưng cũng đồng dạng, Trúc Cơ yêu thú chết cũng không ít, hơn nữa cấp bậc yêu thú cỡ Bạo Phong Hùng cũng đã bị diệt sát rồi, tu sĩ nhân loại cũng phần nào tránh được nguy cơ toàn diệt.
Tần Khiêm rời kiếm đáp đất, phi kiếm liền hóa thành kiếm trong tay, hai mắt hắn chứa đầy sát ý mà nhìn về phía một con Yêu Hầu.
Con Yêu Hầu này cũng không phải cùng loại với con mà Lý Trường Không đối chiến, nó là một con Tứ Thủ Huyết Hầu.
Tứ Thủ Huyết Hầu là yêu thú họ khỉ có bốn tay, một thân man lực của nó phi thường kinh dị, hơn nữa bộ lông trên người nó lại nhuộm một màu đỏ như máu, nên người đời mới gọi nó là Huyết Hầu.
Mặt khác, Tứ Thủ Huyết Hầu cực kỳ hiếu chiến, trong trận chiến này, ba tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đã vẫn lạc trong tay nó.
Đương nhiên, bọn họ là vẫn lạc cùng một lúc, bởi Tứ Thủ Huyết Hầu là cao giai Trúc Cơ yêu thú, tương đương với tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ của nhân loại.
Tần Khiêm vốn dĩ sẽ không giáp chiến với cao giai Trúc Cơ yêu thú ngay nhưng ai bảo nó quá lạm sát làm gì, hơn nữa một trong ba người tử trận kia lại là người của Tần gia.
Tần gia mặc dù là thế lực của tu sĩ Kim Đan cảnh nhưng để bồi dưỡng ra một tu sĩ Trúc Cơ cảnh cũng không phải chuyện dễ dàng gì, tài nguyên hao tổn tự nhiên lớn không phải nói.
Tần Khiêm không nói nhiều lời, một tay huy kiếm, hàng loạt kiếm khí đồng loạt xuất hiện mà tiến công Tứ Thủ Huyết Hầu.
Tứ Thủ Huyết Hầu liền gào lên một tiếng phấn khích, nó liền ném một khối thịt ở trên tay ra mà lao tới. Tựa như một đứa trẻ tìm thấy đồ chơi mới vậy.
Tần Khiêm híp mắt lại, kiếm khí đổi hướng mà tụ tập trở về thanh kiếm kia, Tần Khiêm liền chém ra một chiêu kiếm quang cực mạnh.
Một tiếng rít gào liền phát ra, Tứ Thủ Huyết Hầu liền căng cứng cơ bắp toàn thân lại mà gồng mình đón đỡ.
Va chạm xảy ra, một tiếng nổ mạnh liền phát ra. Tứ Thủ Huyết Hầu lui lại về sau một chút, bộ lông chỉ có tổn hại đôi chút, còn da thịt thì vẫn y nguyên như cũ.
Nó cũng không vì chuyện này mà tức giận, ngược lại nhìn biểu hiện trên mặt nó tựa hồ có chút vui mừng.
Một chiêu này thất bại đương nhiên nằm trong dự liệu của Tần Khiêm, dù sao con Yêu Hầu này vẫn có linh trí cao hơn so với Trúc Cơ yêu thú khác.
Tốc độ của hắn đột ngột bạo tăng, thân ảnh đột nhiên chuyển từ một mà hóa thành hai, từ hai liền hóa thành bốn.
Thiên địa linh khí liền dẫn động như lũ quét, bốn thân ảnh phân liệt mà xuất hiện ở bốn hướng, Tần Khiêm quát lên một tiếng:
“Tứ Phương Cố Sát”.
Theo đó, cả bốn thân ảnh liền như thiểm điện mà xuyên qua chém Tứ Thủ Yêu Hầu. Một dải máu liền bắn ra.
Tứ Thủ Yêu Hầu gào thét một tiếng đau đớn, một cánh tay liền bay lên trời rồi rơi xuống đất, ba cánh tay còn lại thì xuất hiện ba đạo vết thương kéo dài nhìn rất dữ tợn.
Tần Khiêm thấy vậy liền tức giận run người không thôi. Một chiêu Tứ Phương Cố Sát hao hết một phần ba pháp lực của hắn vậy mà chỉ chém đứt được một cánh tay của Tứ Thủ Huyết Hầu.
Tay hắn nắm chặt trường kiếm trên tay, sát ý nổi lên, khí thế một lần nữa lại tăng cao, tốc độ mỗi lúc một nhanh.
Trong chốc lát toàn thân Tần Khiêm liền hóa thành một đạo kiếm quang rồi tiến về tấn công Tứ Thủ Huyết Hầu, mục tiêu của hắn chính là nhắm vào ba đạo vết thương đã mở kia.
Tứ Thủ Huyết Hầu sở dĩ gọi là vậy bởi vì sức mạnh của nó đến từ chính bốn cánh tay trời sinh kia. Muốn giết được nó, vậy thì trước tiên phải phế được bốn cánh tay kia.
Tứ Thủ Huyết Hầu đương nhiên không đứng yên chịu trói, lần này nó không còn vui chơi nữa, hai mắt nó liền hóa thành đỏ ngầu, huyết khí toàn thân liền bốc lên.
So với Bạo Phong Hùng lúc trước còn muốn nhiều hơn một thành.
Khí thế toàn thân bộc phát, yêu tức như sóng triều mà cuồn cuộn ập ra tỏa ra xung quanh, mục tiêu là hướng về đoàn yêu thú cấp thấp ở bên chiến trường Luyện Khí cảnh.
Thấy vậy, mí mắt Tần Khiêm liền như muốn xé ra, hắn phẫn nộ quát:
“Khốn kiếp, súc sinh, ngươi đừng hòng tạo ra thú triều”.
Sau đó, hắn liền toàn lực mà chém ra một kiếm chiêu phi thường khủng khiếp. Không khí lập tức bị chẻ ra làm đôi, cương phong liền hiện ra mà tản xung quanh.
Thấy vậy, Tứ Thủ Huyết Hầu vội vàng thu yêu tức lại mà tránh né.
Một đạo kiếm quang liền như thiểm điện mà chém ra kéo dài trên mặt đất, bụi đất liền mịt mù mà bắn lên xung quanh.
Tần Khiêm thở ra một hơi hồng hộc, hắn nhanh chóng rút ra một viên đan dược mà cho vào miệng, linh lực của hắn liền lấy tốc độ kinh khủng mà dần dần khôi phục.
Ở phía đối diện, Tứ Thủ Huyết Hầu thấy vậy, ánh mắt nó liền lóe ra tinh quang. Yêu tức một lần nữa lại hiện ra như sóng triều mà tỏa về phía chiến trường Luyện Khí cảnh.
Bây giờ Tần Khiêm thật sự muốn chửi ầm lên rồi. Con Yêu Hầu này chính là đang nhắm đến điểm yếu của hắn hiện giờ, chính là đám tu sĩ Luyện Khí cảnh ở phía sau.
Mặc dù hắn không quan tâm đến số lượng tử thương của tu sĩ Luyện Khí cảnh nhưng đám kia dù có chết thì cũng phải lôi hết đám yêu thú kia đi cùng.
Nếu thú triều một lần nữa lại xuất hiện, đám tu sĩ kia chắc chắn chết không nghi ngờ. Toàn diệt là cái kết không thể nào tránh khỏi.
Tuy nhiên, nếu mỗi lần hắn đều phải xuất chiêu ra mà ngăn cản thế này thì người thiệt nhất chính là hắn.
Mặc dù tác dụng của đan dược hắn mang theo đương nhiên hỗ trợ khôi phục linh lực nhanh.
Nhưng tác dụng của đan dược cũng có hạn, hắn không thể liên tục phục dụng được, đối với con đường tu luyện của hắn không có lợi, mà đối với thân thể cũng không có lợi.
Tay nắm chặt lấy trường kiếm, Tần Khiêm lúc này thật không biết nên làm gì cho tốt.
Thông tri với lão tổ?
Đây không phải trực tiếp nói năng lực của hắn không đủ sao, về sau hắn làm sao lăn lộn ở Tần gia được nữa.
Mắt thấy yêu tức đang dần tràn xuống chiến trường Luyện Khí cảnh, Tần Khiêm liền vận linh lực của mình lên mà xuất thủ tiếp một chiêu Tứ Phương Cố Sát.
Đằng nào cũng hao linh lực, vậy thì trực tiếp dùng đại chiêu oanh sát Tứ Thủ Huyết Hầu luôn.
Bốn thân ảnh mờ ảo liền xuất hiện rồi kiếm quang thiểm điện một lần nữa lại hiện ra, yêu tức liền biến mất, Tứ Thủ Huyết Hầu gào rống lên một tiếng đau đớn.
Một cánh tay nữa lại bay lên trời rồi rơi xuống.
Thương tích trên hai cánh tay còn lại thì mỗi một sâu hơn, từ giờ người khác đã có thể nhìn thấy được xương cốt của Tứ Thủ Huyết Hầu rồi.
Một chiêu Tứ Phương Cố Sát này đương nhiên sẽ xuất ra bốn kiếm chiêu, ba kiếm đã chém tay, vậy thì chiêu cuối cùng đâu?
Khóe miệng của Tần Khiêm khẽ nhếch lên.
Một đạo máu liền hiện lên trên đầu Tứ Thủ Huyết Hầu, nó liền đau đớn mà gào lên một tiếng thê lương.
Một kiếm cuối kia của Tần Khiêm liền trực tiếp chém thẳng vào mắt của Tứ Thủ Huyết Hầu.
Bất quá đây chỉ để... hả giận mà thôi.
Yêu thú bình thường vốn đã không phụ thuộc vào mắt nhiều rồi, huống hồ con Trúc Cơ Yêu Hầu này lại sở hữu thính lực kinh hồn.
Tần Khiêm lại vận linh lực của bản thân lên, lần này hắn muốn một kiếm hạ sát luôn con Tứ Thủ Huyết Hầu nhưng đột nhiên, mí mắt hắn liền nhảy lên.
Dị biến bất ngờ phát sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT