Tiếng gầm phi thường to, hơn nữa lại còn kéo dài đến đau hết cả tai.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là tiếng gầm của yêu thú, bất quá khoảng cách có chút không xa.
Toàn bộ tửu lâu bây giờ đều đã loạn lên một tràng, người nào người nấy đều biến sắc mà nói ra:
“Không ổn, yêu thú công thành rồi?”.
“Cái gì, làm sao có thể được”.
“...”
Không đợi đám người này ngồi đây tranh cãi, trên bầu trời Tinh Sơn Thành liền nở rộ ra hàng loạt pháo hiệu màu đỏ.
Màu đỏ đại diện cho tình huống khẩn cấp, đồng thời cũng là lệnh cưỡng chế tập hợp tu sĩ trong thành.
Lý Trường Không thấy vậy liền ngưng trọng nói ra:
“Xem ra tình huống không ổn rồi, Triệu đạo hữu, Vô Nhai đạo hữu, hai vị ở lại đây bảo vệ, tại hạ sớm đi ghi danh rồi chúng ta xuất phát”.
Khương Hy cùng Văn Nhân nhẹ gật đầu, sau đó đồng loạt chuẩn bị những thứ cần thiết để chiến đấu.
Không rõ yêu thú công thành có phải là sự thật hay không nhưng quan sát biểu hiện của phàm nhân xung quanh thì Khương Hy đã rõ ràng một hai.
Tinh Sơn Thành đang dần loạn lên rồi.
Dân chúng nối đuôi nhau mà bỏ chạy, trên đường phố bây giờ người nào người đấy đều lấy phần mình mà chạy, không thèm đoái hoài đến người khác.
Thậm chí còn sẵn sàng dẫm đạp lên nhau để chạy trốn cùng nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Sự việc yêu thú công thành này xác suất cao có lẽ không thường xuyên diễn ra, mà có khi đây là lần đầu cũng nên.
Khương Hy chỉ cần nhìn vào phản ứng của Phủ Thành chủ là hiểu rồi, đại đa số lực lượng chiến đấu của Tinh Sơn Thành đang dần tiến về một phía của tòa thành, phản ứng có chút hơi chậm.
Các phía còn lại sẽ do ngũ đại thế gia phân chia nhau mà đi trấn thủ.
Pháo hiệu nổ ra mỗi lúc một nhiều, Lý Trường Không rốt cuộc cũng quay lại rồi tổ đội sáu người liền di chuyển về phía tường thành.
Tổ đội có ba tu sĩ Trúc Cơ, tự nhiên lựa chọn phương thức phi hành là nhanh nhất. Lý Trường Không mang theo thân muội muội Lý Cầm, còn đôi phu thê Văn Nhân và Triệu Hoa đương nhiên đi chung.
Khương Hy đi cùng với vị Khí sư Trương Tiến kia, Trương Tiến là một thanh niên nhân khoảng tầm độ tuổi hai mươi bảy, hai mươi tám nhưng nét mặt lại rất trầm ổn, gặp nguy không loạn.
Không rõ là tố chất tâm lý tốt hay trời sinh mặt liệt nữa, từ đầu đến cuối Khương Hy chưa từng thấy bất cứ biểu hiện khác nào từ vị Khí sư này.
Khương Hy là tu sĩ Trúc Cơ, đương nhiên hắn có thể ngự khí phi hành, bất quá tốc độ của hắn khi dùng Nhân Gian Hành Tẩu lại nhanh hơn nên hắn liền vác Trương Tiến lên vai mà di chuyển trên mái nhà.
Chỉ có điều Nhân Gian Hành Tẩu chỉ có tác dụng với Nhân Mạch Trúc Cơ mà thôi. Trương Tiến là tu sĩ Luyện Khí cảnh, đến Trúc Cơ còn chưa đến nên dưới tốc độ này, hắn cứ như vừa mới được trải nghiệm một cảm giác rung lắc chấn động kịch liệt.
Khi đến nơi, hắn liền một tay chống vào bờ tường, một tay chấn trụ trên đầu gối, miệng liên tục nôn khan.
Thấy vậy, Khương Hy liền rút ra một tấm An Thần Phù mà dùng lên cho hắn.
An Thần Phù là một loại phù đặc biệt dùng để giảm căng thẳng đầu óc cũng như áp lực của thân thể, thường được dùng nhiều trong trường hợp cần để tĩnh tâm như luyện đan, luyện khí,...
Một luồng thanh khí liền tiến về phía Trương Tiến, trong nháy mắt, đôi mắt lờ mờ của hắn đã lấy lại thanh minh. Hắn liền giật mình mà quay lại nhìn Khương Hy, sắc mặt có chút ửng đỏ nói ra:
“Đa tạ Vô Nhai đạo hữu”.
Khương Hy mỉm cười gật đầu, không bao lâu sau, nhóm người của Lý Trường Không liền xuất hiện, Lý Cầm thấy hai người Khương Hy đến sớm liền nhịn không được mà nói ra:
“Hai ngươi đến nhanh như vậy?”.
Nghe vậy, Lý Trường Không liền có chút hoảng hốt vội vàng chấn chỉnh lại muội muội của mình. Dù sao ở đây nàng cũng là người có tu vi yếu nhất, xưng hô không thể nào trống không như thế được.
Khương Hy thấy vậy liền mỉm cười nói ra:
“Chúng ta đi đường tắt”.
Đường tắt?
Không phải đường chúng ta vừa đi là đường thẳng sao?
Hàng loạt câu hỏi đột ngột xuất hiện ở trong đầu bọn hắn nhưng bọn hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Bởi tính hình trước mắt quan trọng hơn.
Lý Trường Không là đội trưởng nên hắn đại diện đi nhận nhiệm vụ từ phía Phủ Thành chủ, còn Khương Hy thì thì thoải mái mà đến một bên tường thành xem thử tình huống thế nào.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, yêu thú thật sự công thành, hơn nữa lại còn cường hãn đến vậy.
Từng đoàn, từng đoàn yêu thú lũ lượt tấn công thành trì phi thường kịch liệt, bất quá không theo một thứ tự hay chiến thuật nào hết, cơ hồ cũng chỉ là thuần túy lực lượng đi công thành mà thôi.
Khương Hy quét linh thức qua một hồi, xác nhận đại đa số yêu thú công thành trong phạm vi một trăm mét xung quanh đều dưới Trúc Cơ cảnh nên cũng yên tâm đôi chút.
Mấy vị Kim Đan cảnh của Tinh Sơn Thành chắc chắn sẽ không dễ gì mà động thủ được, tu sĩ Trúc Cơ cảnh của Tinh Sơn Thành quả thực không nhiều, tính cả hắn vào thì số lượng có lẽ khoảng tầm hai trăm.
Nhưng nếu trong số yêu thú công thành có khoảng một trăm Trúc Cơ yêu thú thì quả thực rất nguy hiểm.
Yêu thú cũng như dã thú, dựa vào môi trường sống mà đặc điểm sinh tồn của chúng cũng sẽ khác nhau.
Bắc Nguyên không phải là nơi lý tưởng cho yêu thú sinh sống bởi hệ sinh thái ở đây tương đối nghèo nàn nhưng đổi lại bản tính của yêu thú Bắc Nguyên lại cực kỳ khó chịu.
Khó chịu ở đây là về vũ lực của chúng, yêu thú Bắc Nguyên cực kỳ tàn bạo cùng cường hãn, một thân man lực có thể uy hiếp đến tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ của nhân loại.
Quan sát đám yêu thú này một hồi, ánh mắt của Khương Hy đột nhiên lướt qua một tia dị quang.
Đám yêu thú này... có vấn đề.
“Các vị đạo hữu”.
Giọng của Lý Trường Không vang lên, Khương Hy xoay người lại, thấy hắn một thân chạy hồng hộc trở về, dáng vẻ rất vội vã mà nói ra:
“Nhận được lệnh rồi, chúng ta đi thôi”.
Văn Nhân có chút nhíu mày lại, hắn nhìn sang phu nhân Triệu Hoa một lát rồi hướng Lý Trường Không nói ra:
“Lý đạo hữu, tình huống thế nào rồi?”.
Lý Trường Không gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng lại mà nói ra:
“Vừa đi vừa nói”.
Nghe vậy, tất cả nhìn nhau một chút rồi gật nhẹ đầu rồi đồng loạt di chuyển.
...
Vì nhân số eo hẹp, số lượng tu sĩ Trúc Cơ cảnh hiện nay mà Tinh Sơn Thành có thể điều động chỉ rơi vào khoảng một trăm năm mươi người, năm mươi người khác hiện tại phải đảm nhận nhiệm vụ bảo an nơi nội thành.
Tin này có thể xem là tin xấu.
Có tin xấu thì đương nhiên sẽ có... tin xấu hơn.
Tổ đội của Khương Hy bị chỉ định phải tiến về phía bắc của Tinh Sơn Thành, mà nguy hơn là ngọn núi nơi yêu thú bạo động lại nằm ngay hướng tây bắc.
Khoảng cách từ đó đến cổng bắc của thành lại cực kỳ gần, xác suất tao ngộ thú triều lại muốn cao hơn một mảng.
Hơn nữa, theo Khương Hy thấy thì số lượng tu sĩ Trúc Cơ tiến về cổng bắc lại không đến hai mươi người, ngược lại số tu sĩ Luyện Khí cảnh lại nhiều không kể xiết.
Quả nhiên, không có giá trị thì chỉ có thể làm bị thịt cho người ta chỉ tay năm ngón mà thôi.
Tổ đội của Khương Hy di chuyển rất nhanh nên chỉ trong một thời gian ngắn, bọn hắn đã đặt chân đến được cổng bắc.
Sắc mặt của Lý Trường Không vốn đã có chút không cam khi nhận nhiệm vụ rồi nhưng giờ đây tận mắt nhìn thấy một đám yêu thú thế này hắn liền tức giận mà nhẹ giọng quát:
“Đáng chết”.
Sắc mặt của đôi phu thê Văn Nhân cùng Triệu Hoa cũng không tốt là bao, thậm chí đến Trương Tiến cũng có chút thụt lui lại một, hai bước rồi.
Về phần Lý Cầm thì khỏi phải nói, nàng luôn một mực kè kè bên cạnh huynh trưởng của mình. Huynh trưởng còn thì nàng còn, huynh trưởng mất thì nàng sống cũng không tốt.
Nhìn chung, sĩ khí đã có chút hơi thấp rồi. Lâm trận gặp phải tình huống này dù tu vi có cao thì cũng sẽ sớm thua thôi.
Khương Hy nói ra:
“Các vị đạo hữu, theo tại hạ thấy đám yêu thú này có chút dị thường”.
Nghe vậy, đoàn người liền lấy lại một chút bình tĩnh mà quan sát, một lát sau, Văn Nhân nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu nói đúng, đám yêu thú này mặc dù bộc phát huyết tính rất mạnh nhưng thần trí lại bất ổn, lúc thì trì độn, lúc thì nhanh nhạy, cứ như là bị cái gì đó kích thích vậy”.
Khương Hy gật đầu mỉm cười đáp lại:
“Văn đạo hữu nói đúng trọng tâm rồi, yêu thú dưới Trúc Cơ cảnh vốn đã không có linh trí cao, nay ở trong trạng thái này thì không khác gì dã thú cả. Chúng ta phối hợp một chút là sẽ cầm bọn chúng được ngay”.
Lý Trường Không nghe xong liền ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu nói ra:
“Được, chúng ta chuẩn bị tác chiến thôi”.
Đoàn người quay sang nhìn nhau, ánh mắt đã không còn thấp thỏm như trước nữa mà đã trở lại bình thường rồi.
Khương Hy cần là như thế này, nâng cao sĩ khí hơn nữa cũng không phải việc khó nhưng cần phải giết qua nhiều yêu thú mới khiến bọn hắn tự tin được.
Sau đó, Lý Trường Không liền cùng tổ đội mà bắt đầu vạch chiến thuật tập kích yêu thú. Đồng dạng những tổ đội khác cũng như vậy.
Bất quá hiện tại chỉ có duy nhất một vấn đề tương đối đau đầu.
Là ai xung phong trước đây?
Tổ đội nào cũng đã chuẩn bị kỹ nhưng tất cả đều thiếu một chỉ huy chung, hay nói một cách khó nghe nhất là cần một con thiêu thân đi đầu.
Tần suất tấn công của yêu thú lại ngày càng tăng, thành chắc chắn sẽ không sớm bị xuyên phá đâu nên đám người kia cũng không vội hành động.
Khương Hy nhìn qua một chút rồi lắc đầu, sau đó hắn liền rút ra một tấm phù lục mà ném lên không trung. Hai mắt sáng lên, linh thức khẽ động.
Tấm phù lục liền sáng lên rồi nổ tung mà hóa thành một biển lửa phủ xuống bên ngoài thành.
“Hãn Hải Hỏa Phù”.
Hãn Hải Hỏa Phù là một dạng phù lục độc môn của Phù tu thế gia Liễu gia tại Nguyệt Hải Thành, mấy năm trước Liễu Liên Hoa vì sở hữu một trương phù này mà nàng nhẹ nhàng bước vào được tứ cường của Hạo Nhiên chiêu sinh.
Khương Hy không có linh căn thuộc tính hỏa nên cũng không họa ra được nó, đành phải bỏ ra một số lớn linh thạch để mua.
Hãn Hải Hỏa Phù mạnh nhất là khi dùng để quần công.
Một biển lửa phủ xuống, đám yêu thú liền bắt đầu gào thét mà chạy loạn xạ lên. Những con còn chịu đựng được thì vẫn cứ tiếp tục dùng thân mà va đập vào thành trì.
Lý Trường Không thấy Khương Hy xuất thủ liền có chút giật mình nhưng tâm thần cũng chấn động vì thủ đoạn của Phù sư.
Quả nhiên là đệ nhất chức nghiệp quần công.
Sau đó, tổ đội liền nhìn nhau mà gật đầu rồi theo kế hoạch mà bắt đầu di chuyển. Tổ đội của Khương Hy cũng là tổ đội đầu tiên rời tường thành mà tiến vào chiến trường.
Những tổ đội khác thì không vội hành động, mặc dù bọn hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi biết Khương Hy là Phù sư nhưng trước mắt vẫn muốn ngồi yên xem thế trận như thế nào đã.
Trong mắt bọn hắn, nhóm người Khương Hy về cơ bản là đi chịu chết chứ không phải là hành động anh hùng gì cả.
Lý Trường Không ngự khí mang theo Lý Cầm đi xuống liền trực tiếp xuất thủ. Vũ khí của hắn là một thanh đao bình thường, không dài mà cũng không nặng nhưng sức sát thương lại rất lớn.
Một đao chém ra, đao quang liền hiện, con yêu thú đang vật lộn trong đám cháy liền bị tấn công bất ngờ mà chém thành đôi.
Kế tiếp, hắn thừa thắng xông lên mà xuất ra hàng chục đạo đao quang khác mà liệp sát yêu thú. Những con mà hắn giết đương nhiên là cao giai yêu thú.
Còn đê giai cùng trung giai yêu thú sẽ do ba người Luyện Khí cảnh hậu kỳ cùng đỉnh phong xử lý.
Lý Cầm sử dụng một cây trường tiên, trường tiên của nàng quật đến đâu thì yêu thú xui xẻo bị đánh trúng liền bị xé toạc ra một vết thương lớn.
Tay cầm trường tiên huy động, nàng liền quấn quay một con Trư Yêu ở gần mà ném lên không trung, một đoàn ánh kim đột nhiên lóe lên mà liên tục xuyên qua thân thể Trư Yêu.
Thân hình nó liền vô lực mà rơi xuống đất, chết đến không thể chết hơn.
Đoàn ánh kim kia xuyên qua thân thể Trư Yêu xong liền chuyển hướng mà quay trở về tay của Triệu Hoa, ánh kim tản ra, một cây kim châm liền hiện.
Nàng mỉm cười nói ra:
“Cầm muội muội đánh tốt lắm”.
“Hoa tỷ tỷ cũng đánh rất hay”, Lý cầm cười đáp lại.
“Gầm!”.
Một tiếng gầm vang cất lên, một con Báo Yêu từ đâu xuất hiện mà vồ lên người chỗ Lý Cầm, sắc mặt nàng liền hiện lên vẻ hoảng sợ, tay chân luống cuống không biết làm gì.
Triệu Hoa nhíu mày lại, cây kim châm kia một lần nữa lại sáng lên.
Nhưng không đợi hai người phản ứng xong, một đoạn tiễn quang từ xa bắn tới mà bắn xuyên đầu Báo Yêu.
Thân thể theo quán tính mà ngã đè lên người Lý Cầm, nàng liền kêu ai oán lên một tiếng.
Ánh mắt của Triệu Hoa khẽ đổi, nàng nhìn về phía trên cây ở đó tương đối xa rồi gật đầu cảm tạ. Sau đó ánh quang một lần nữa lại hiện lên, kim châm liền thoát khỏi tay nàng mà tấn công yêu thú phụ cận.
Nàng muốn giúp Lý Cầm tranh thủ một chút thời gian thoát ra.
Không qua mấy hơi thở, Lý Cầm liền đẩy xác Báo Yêu sang một bên mà thở hổn hển ngồi dậy. Ánh mắt nàng liền lướt qua một tia sát ý.
Kế đó, hàng loạt tiên pháp liền đánh ra liên hồi, trung giai yêu thú còn tốt, đê giai yêu thú thì đúng thảm. Huyết nhục bị đánh văng lung tung khắp nơi.
Ở xa xa trên cái cây mà Triệu Hoa nhìn lúc nãy, Trương Tiến liền lấp ló mà âm thầm tặc lưỡi nói ra:
“Chậc chậc, nữ nhân này thật hung hãn”.
Đột nhiên, ánh mắt hắn liền lóe lên, cây trường cung trên tay đưa lên mà kéo căng, hắn híp mắt lại một chút rồi thả dây.
Linh lực gia trì lên mũi lên mà phóng thẳng về phía trước, trực tiếp găm thẳng vào đầu một con yêu thú sắp đánh lên Triệu Hoa.
Một nhóm ba tu sĩ Luyện Khí cảnh này cơ hồ phối hợp rất tốt.
Trong nhất thời, đám yêu thú đê giai cùng trung giai này không làm gì được họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT