Lý Viễn Trình trông thấy hắc bào nhân thì ánh mắt ban đầu còn có chút ngưng lại nhưng sau đó xác nhận mặt nạ là Thiết diện thì lại chuyển thành vẻ tiếu dung mà nói:
“Nghe nói Dạ Ma chỉ giết người vào ban đêm, nay sao tự nhiên lại xuất hiện rồi?”
Hai gia nhân theo hầu nghe được hai chữ ‘Dạ Ma’ ngay tức khắc liền tê hết cả da đầu, vội vội vàng vàng nhìn hắc bào nhân xem, kết quả bọn hắn chấn kinh mà nhanh chóng nhắc nhở:
“Thiếu gia, kẻ này là Thiết diện Nhị thập bát”
Lý Viễn Trình nhíu mày, tựa hồ đã nghe qua cái tên này nhưng không rõ là ở đâu, khi nào, hắn bình tĩnh đáp lại:
“Nói rõ một chút”
Nghe vậy, một gia nhân khác liền cung kính đáp:
“Thiếu gia, Thiết diện Nhị thập bát hung danh vô cùng mạnh, tại Luyện Khí cảnh hắn hầu như không hề thất bại. Vài năm trước Tô đại thiếu gia Tô Chiến cũng là chết trong tay hắn”
Lỹ Viễn Trình khẽ ồ lên, bây giờ thì hắn mới nhớ ra được cái tên này là sao. Phụ thân từng kể qua cho hắn mấy ngày trước nhưng hắn cơ bản không để trong lòng, dù sao Thiết diện sát thủ cũng không giết được tu sĩ Trúc Cơ cảnh.
Hắn hướng về phía hắc bào nhân rồi nhếch mép mà nói:
“Dạ Ma sa sút đến mức phải cử Thiết diện sát thủ đến giết ta sao?”
Hắc bào nhân này đương nhiên là Khương Hy, hắn đang đợi Lý Viễn Trình nói vào trọng tâm một chút, nào ngờ tên này... ngu không thể tả. Hắn lắc đầu nói ra:
“Mười năm tại Cửu Tiêu Tông không làm ngươi thông minh lên chút nào sao?”
Lý Viễn Trình híp mắt lại, bàng bạc linh lực đột nhiên bùng phát ra một cách dữ dội, hắn lạnh giọng nói ra:
“Ngươi dám nói lại xem”.
Khương Hy nhún vai, bước tới vài bước rồi lười biếng nói:
“Ngươi không nhận ra phong cảnh xung quanh ngươi sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Lý Viễn Trình đột nhiên ngưng trệ lại, hắn bây giờ mới nhận ra rằng... vì cái gì mà dân chúng tại đây không nhận ra sự hiện diện của Khương Hy.
Thế rồi, hắn nhìn qua Khương Hy một chút, xác nhận không có bất kỳ dị động nào rồi mới tóm lại một người mà chỉ về phía Khương Hy rồi nói:
“Ngươi không thấy hắn sao?”
Nào ngờ, người bị tóm lại cười tươi đáp:
“A, Lý thiếu gia, chào ngài a”
Lý Viễn Trình nghe xong liền mất kiên nhẫn, nóng nảy nói ra:
“Chào cái gì, ta hỏi ngươi không nhìn thấy hắn sao?”
Người đó vẫn cười tươi đáp lại:
“A, Lý thiếu gia, chào ngài a”
Thái dương Lý Viễn Trình nổi gân xanh lên, hắn tức giận hất người đó ra xa. Hai gia nhân theo sau thấy vậy liền hoảng hồn mà lao lên đỡ lấy, thiếu gia mặc dù nóng giận nhưng nếu hành động này lọt vào mắt người đời liền có chút không hợp tình.
Lý gia thế lớn dĩ nhiên không ai dám nói xấu nhưng thanh danh thiếu gia ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, về sau tranh chức gia chủ thể nào cũng sẽ bị lôi sự tình này ra mà đè ép. Coi như thiếu gia ngày sau có mạnh đi nữa thì nhân mạch vẫn không bằng người.
Chỉ có điều, ngay khi người đó vừa ngã vào tay gia nhân thì toàn thân hình có chút phiêu bạt biến thành đoàn khói mà tan biến mất đi.
Lý Viễn Trình thấy vậy bất giác mà nhìn ra phía sau, không biết từ lúc nào sau lưng hắn ngoại trừ hai gia nhân ra thì không còn bất cứ người nào khác.
Hắn tức giận quay về phía trước thì ánh mắt lập tức mở to mà chấn kinh, bởi phía trước cũng... không có người nào khác ngoài Khương Hy.
Một con đường tấp nập đầy người chỉ trong một, hai hơi thở liền biến mất không còn tăm hơi, Lý Viễn Trình cũng chưa bao giờ gặp phải tình trạng này, hắn cũng không thể bảo trì bản tâm ổn định được nữa.
Thấy vậy, Khương Hy liền động, Bách Dặm Thuấn phù lập tức kích phát, đôi chân hắn khẽ sáng lên mà vọt về phía trước mà xuất ra Lưu Thủy quyền pháp.
Quyền ra liên tục, quyền sau đè quyền trước, điệp gia lên nhau mà áp về phía Lý Viễn Trình.
Lý Viễn Trình dù hơi hoảng nhưng thân là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, hắn không đời nào sợ hãi đòn tấn công của tu sĩ Luyện Khí cảnh. Hắn cười lạnh, một tay khẽ xoay nhẹ, linh khí xung quanh liền kinh động mà tụ về, hắn xuất một chưởng đánh ra.
“Xuân Phong Hải Chưởng”
Ồ ạt linh lực ép về phía Khương Hy tựa như sóng triều, Lưu Thủy điệp quyền trong chớp mắt bị đánh tan. Khương Hy không loạn, hắn đột ngột giảm tốc độ lại rồi dùng Đạp Vân Bộ nhảy ra sau.
Dưới sự gia trì của Đạp Vân Bộ, thân hình hắn trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn mượn kình khi thì một chiêu kia mà an ổn lùi ra về sau.
Lý Viễn Trình thấy vậy liền nhíu mày lại, không nghĩ đến một chiêu này mà vẫn không đả thương được, hắn liền biến chiêu. Bàn tay phải hắn khép lại, pháp lực trong cơ thể bùng phát ra mà hóa thành quang mang xanh ngọc bao phủ lên tay hắn.
Lấy tay làm kiếm, Lý Viễn Trình hét lớn một tiếng mà quét tay về phía Khương Hy.
“Xuân Phong Kiếm - Đệ nhất thức”
Theo một chiêu này, trong không khí như có như không xuất hiện vài tia quang mang xanh ngọc. Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, bình tĩnh vận Đạp Vân Bộ, một chân bật nhảy lên, chân còn lại đạp lên quang mang mà xoay một vòng, trên cơ thể liền xuất hiện một đoàn khói nhẹ.
Thành công tránh được kiếm chiêu, Khương Hy liền hướng Lý Viễn Trình mà châm chọc nói ra:
“Kiếm khí không ra gì mà ngươi còn dùng, xem thường mạng ngươi đến thế?”
Nghe vậy, mang tai Lý Viễn Trình bất giác mà đỏ lên, hắn nghiến răng ken két, ánh mắt lóe lên một tia sát ý. Hắn không nghĩ đến đường đường là Trúc Cơ cảnh vậy mà sau hai chiêu vẫn không thể đả thương một tu sĩ Luyện Khí cảnh nhỏ nhoi.
Hắn hít vào một hơi, linh thức khẽ động, trong tay ngay lập tức xuất hiện pháp khí. Đó là một thành trường kiếm màu trắng, chuôi cầm hoa văn tinh xảo.
Khương Hy liền có chút ngưng trọng lại, hắn hiện tại không rõ phẩm chất của thanh pháp khí kia là gì, nếu là trung phẩm thì hôm nay hắn giết được Lý Viễn Trình cũng phải bỏ ra đại giới.
Lý Viễn Trình lao về phía trước, trường kiếm vũ động, pháp lực bàng bạc bùng nổ ra mà tạo thành từng tia kiếm khí chém về phía Khương Hy.
“Xuân Phong Kiếm - Đệ nhất thức”
Cùng là một kiếm chiêu nhưng sự khác biệt giữa không dùng pháp khí cùng dùng pháp khí cực kỳ xa nhau.
Lúc nãy là một tia kiếm khí, bây giờ là bảy tia kiếm khí.
Khương Hy âm thầm vận Đạp Vân Bộ lên, khéo léo mà tránh né từng tia kiếm khí một. Sau đó hắn khẽ xoay cổ tay mà xuất ra một chưởng đánh về phía Lý Viễn Trình.
“Ái Tâm Minh Sắc Dục”
Chưởng lực của Khương Hy không khoa trương như Xuân Phong Hải Chưởng của Lý Viễn Trình. Lý Viễn Trình liền tùy tiện vung kiếm mà đánh tan, dị biến bất ngờ xảy ra, sắc mặt hắn đại biến mà bật lùi ra sau, thân người có chút đứng không vững.
Hai tên gia nhân thấy vậy liền hoảng hốt đỡ hắn mà lo lắng nói ra:
“Thiếu gia, người không sao chứ?”
Lý Viễn Trình mặc kệ bọn hắn, một tay hắn ôm lấy đầu mà hướng Khương Hy nói ra:
“Ngươi biết dùng tinh thần công kích?”
Khương Hy không trả lời, liền phóng ba cây ngân châm được bọc quang mang đỏ hồng về phía hắn. Hắn lập tức vung tay lên, dùng linh lực đẩy số ngân châm ấy đi.
Đột nhiên, sắc mặt hắn chuyển thành đau đớn, một tay cầm kiếm cũng có chút không vững nữa. Hắn thở hồng hộc mà nói ra:
“Mẹ kiếp, ngươi lại dùng tinh thần công kích”
Khương Hy trào phúng đáp lại:
“Một chiêu còn để bị trúng hai lần, Cửu Tiêu Tông bị ngươi làm mất hết mặt mũi rồi”
Lý Viễn Trình cắn răng chống người dậy, ánh mắt hắn bây giờ tràn ngập sát ý, hắn chỉ có duy nhất một ý niệm là phải giết lấy Khương Hy. Hắn quát:
“Ngươi im miệng”
Lời vừa dứt, khí thế hắn liền thay đổi, một lượng pháp lực kinh khủng đột ngột phát ra từ thể nội. Hai tên gia nhân liền tái trắng hết cả mặt mày mà ngồi bệt xuống đất.
Đầu tóc hắn tung bay trong gió, kiếm khí một lần nữa lại lộng vũ mà tấn công Khương Hy. Lần này, Lý Viễn Trình trực tiếp xuất chinh, hắn vận thân pháp mà trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Khương Hy mà chém xuống.
Khương Hy ngưng trọng lại, nhanh chóng xuất ra Hắc Trúc Bút mà họa nhanh một đạo phù để đỡ lại. Va chạm diễn ra, Khương Hy liền rơi vào thế hạ phong, phù văn bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt, từng đạo kiếm khí xung quanh Lý Viễn Trình không hẹn mà gặp đồng loạt tấn công.
Thấy vậy, Khương Hy lập tức động linh thức, từng đạo Nhân Phù ẩn trên thân lần lượt xuất hiện, đồng thời hắn cũng vận Đạp Vân Bộ mà hóa thành đoàn khói lùi ra sau.
Kiếm khí chém tới, y phục của hắn trong chớp mắt bị chém rách nhưng mặc nhiên thân thể không có chút tổn thương nào.
Kế tiếp hắn lại họa tiếp một đạo phù. Phù vừa ra, Thủy linh khí khẽ động mà kết thành từng ngọn thủy lao phóng thẳng về phía Lý Viễn Trình.
Lý Viễn Trình cười lạnh quát:
“Trò trẻ con”.
Kiếm khí một lần nữa lại hiện ra, lộng vũ mà phá tan từng ngọn thủy lao.
Khương Hy thay đổi nét bút, thủy lao ban nãy tán nhanh thành nước liền nhanh chóng biến thành hơi nước mà bao vây lấy Lý Viễn Trình. Hắn một lần nữa động cổ tay, phù văn một lần nữa thay đổi.
Lý Viễn Trình bị che mất tầm nhìn, hắn không ngại nhưng hơi thở của hắn lại bốc khói, trên quần áo dần dần xuất hiện một tầng băng mỏng.
Lý Viễn quát lên một tiếng, linh lực cơ thể liền phóng ra tạo thành cơn gió mà xua đi đám hơi này.
Khương Hy khẽ mỉm cười, nét bút liền dừng lại. Lý Viễn Trình liền biến sắc mà vận linh lực lên mà thủ hộ bản thân nhưng rất tiếc, Khương Hy nhanh hơn hắn một bước.
“Băng Bạo Phù”
Từng tầng băng mỏng theo đó mà bạo tạc trên khắp cơ thể Lý Viễn Trình. Hắn hét lên một tiếng đau đớn.
Hai gia nhân thấy vậy cũng chấn kinh không thôi. Bọn hắn không suy nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu động thủ tấn công Khương Hy nhưng bọn hắn quá chậm chạp. Băng Bạo Phù vừa ra, Khương Hy đã vận Bách Dặm Thuấn Phù lên mà vòng ra sau bọn hắn.
Hắn xuất hai chiêu Ái Tâm Minh Sắc Dục đánh thẳng vào lưng bọn hắn. Bọn hắn liền thổ huyết mà ngã xuống đất, cơ thể nhanh chóng bị đoàn Dục Hỏa cho thiêu rụi không còn chút vết tích.
Nếu ban đầu hai tên gia nhân này phối hợp với Lý Viễn Trình thì Khương Hy đã không cảm thấy dễ dàng như thế này. Rốt cuộc thì cái tôi của tu sĩ vẫn rất cao, hai tên gia nhân này cho rằng Trúc Cơ cảnh như Lý Viễn Trình tự nhiên thừa sức xử lý Khương Hy nên không ra tay.
Lý Viễn Trình thân là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, cao hơn hẳn Khương Hy một đại cảnh giới mà còn không xử lý được thì mặt mũi còn đâu, hắn liền nhất quyết không cho hai tên gia nhân nhúng tay vào.
Nhưng sự đã rồi, nói gì cũng vô dụng cả thôi.
...
Xử lý hai tên gia nhân xong, Khương Hy híp mắt nhìn về phía Lý Viễn Trình đang chật vật đứng vững người lại.
Trên người hắn bây giờ thương tích đâu đâu cũng có nhưng không đạt đến độ gây tổn thương thực sự được, chưa kể thương tích chỉ tụ tập ở phần tay cùng chân là chính, còn trên thân thì hoàn mỹ vô khuyết.
Y phục của hắn trải qua vụ nổ liền nát đến không thể nào nát hơn nhưng ẩn phía sau đó là một lớp giáp bóng loáng bám sát vào thân người.
Khương Hy cũng không ngoài ý muốn gì cả, đến Đô Trường Sơn còn sở hữu tận hai hạ phẩm pháp khí thì Lý Viễn Trình cầm hai hạ phẩm pháp khí cũng không phải chuyện lạ gì.
Duy chỉ có mối lo của Khương Hy về thanh trường kiếm kia thì không xảy ra. Thanh trường kiếm kia dưới sự huy động của Lý Viễn Trình thì nó mười phần vẫn là hạ phẩm pháp khí.
Lý Viễn Trình quay lại nhìn Khương Hy, làn da của hắn có chút đỏ ửng lên, hơi thở của hắn càng ngày càng không đều, hắn tức giận nói ra:
“Ngươi đã làm gì?”
Khương Hy cười cười một chút rồi nhẹ giọng đáp:
“Ngươi sắp chết rồi, không cần biết nhiều làm gì đâu, mặt khác...”
Giọng hắn hơi kéo một chút rồi nói tiếp:
“... Xuân Phong Kiếm có bảy thức, ở trình độ của người thì hẳn phải luyện thành Đệ nhị thức rồi chứ?”
Nghe vậy, con ngươi Lý Viễn Trình liền có chút co rụt lại, một bên âm thầm vận linh lực chữa thương, một bên lạnh giọng mà nói:
“Làm sao ngươi biết được kiếm pháp của Cửu Tiêu Tông?”
Khương Hy khẽ cong miệng đáp lại:
“Kiếm pháp của Cửu Tiêu Tông? Ngươi luyện kiếm mười năm còn không rõ trên dưới Cửu Tiêu Tông có bốn ngàn tám trăm bảy mươi mốt bộ kiếm pháp hay sao mà dám gọi Xuân Phong Kiếm bằng cái tên ấy”
Ánh mắt Lý Viễn Trình loạn chuyển, trong đầu hắn bỗng dưng nảy ra một cái ý tưởng điên rồ, hắn thận trọng nhìn Khương Hy với ánh mắt đầy sát ý mà nói:
“Ngươi là ai?”
Khương Hy từ từ di chuyển, hắn bình tĩnh nói ra:
“Bắc Nguyên có dãy núi gọi Bạch Dương sơn mạch, tọa lạc tại Bạch Dương đỉnh gọi là Cửu Tiêu Tông”.
Lời vừa ra, sắc mặt Lý Viễn Trình liền tái nhợt một mảng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT