Thẩm Hạo trầm mặc. Đời người thử hỏi đã bao giờ có ai cảm thấy viên mãn chưa, có lẽ có mà cũng có lẽ không nhưng chung quy lại hối hận vẫn sẽ luôn tồn tại.
Thẩm Hạo sống hơn bốn trăm năm, chuyện khiến lão hối hận cũng nhiều lắm, không nói đâu xa, chỉ ngay ngày hôm qua thôi lão cũng đã hối hận rồi. Lão hối hận không cứng rắn mà bắt Hiên Minh ở lại Thẩm phủ một đêm, lão hối hận không để cho Thẩm lão tam sang Điền y quán bồi tiếp hắn.
Lão nhíu mày nhìn Khương Hy mà nói:
“Chuyện đó liên quan gì?”
Khương Hy mỉm cười, sau đó hắn thay đổi khẩu âm của mình mà nói:
“Vãn bối đoán không nhầm thì... rất có liên quan”
Hiên Minh không hiểu tại sao Khương Hy lại đổi khẩu âm, hơn nữa loại khẩu âm này hắn chưa từng nghe qua bao giờ, liền có hơi ngờ ngợ mà nhìn lão tổ. Nào ngờ, Thẩm Hạo ngưng trọng lại, uy áp trên người lão như có như không mà xuất hiện.
Khương Hy nhíu mày lại, Hiên Minh vội vàng chắn trước người hắn mà nói:
“Lão tổ, người đã hứa với ta không hại hắn rồi”
Nghe vậy, lão nhìn chằm chằm vào Hiên Minh một lát rồi thở dài ra một hơi, lão đưa tay hất nhẹ, thân hình hắn liền bị đẩy sang một bên. Lão nhìn Khương Hy nói:
“Ngươi đến từ đó?”
Khương Hy lắc đầu đáp:
“Sư phụ vãn bối đến từ đó”
Thẩm Hạo trầm mặc, suy tư một hồi thật lâu. Một lúc sau, lão nhẹ nhàng hít vào một hơi mà nói:
“Ngươi nói đi”
Khương Hy có chút ngạc nhiên nhìn lão, hắn mỉm cười đáp lại:
“Danh tự của sư phụ vãn bối không tiện nói nhưng môn hộ là Cửu Tiêu Tông”
Ánh mắt Thẩm Hạo hơi đổi, Cửu Tiêu Tông lão đương nhiên nghe qua, so về danh tiếng thì nó còn cao hơn Man Sơn một bậc, đây được xem là một trong hai đại thánh địa của Đạo Môn tại Huyền Đô Đại Lục, danh tiếng sao có thể nhỏ được. Tại tu chân giới, địa vị của Cửu Tiêu Tông phi thường dọa người.
Nhưng Thẩm Hạo sẽ không vì đoạn khẩu âm cùng danh tự này mà tin tưởng Khương Hy. Lão sống đủ lâu, trải qua kinh biến đủ nhiều, tự nhiên cần một loại bằng chứng chắc chắn hơn. Vừa vặn, Cửu Tiêu Tông lại là một câu trả lời lão chờ mong nhất.
Thẩm Hạo mỉm cười nhìn Khương Hy, lão nói:
“Được rồi, ngươi chỉ cần trả lời được câu này ta sẽ tin tưởng ngươi, không can dự vào chuyện của ngươi cùng Minh nhi. Đồng thời trị thương thế giúp ngươi”
Khương Hy mỉm cười gật đầu.
Thẩm Hạo nói ra:
“Cửu Tiêu Tông nằm tại đâu?”
Trong lòng Khương Hy liền khẽ ồ một tiếng, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Thẩm Hạo hỏi vị trí của Cửu Tiêu Tông, chuyện này ngược lại có chút ý tứ.
Khương Hy nhìn qua lão một chút, cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình xem đã nhìn qua thấy người này bao giờ chưa. Nhưng kết quả hắn không nhớ được, Thẩm Hạo phi thường xa lạ.
Trông thấy Khương Hy chậm chạp không trả lời, trong lòng Thẩm Hạo liền cười lạnh, lão thầm nghĩ:
“Tiểu tử ngu xuẩn, ngươi cho rằng lão phu dễ bị lừa đến thế?”
Suy nghĩ không ra lão là ai, Khương Hy bình tĩnh trả lời:
“Bắc Nguyên có dãy núi gọi Bạch Dương sơn mạch. Ngự trị tại Bạch Dương đỉnh là Cửu Tiêu Tông”.
Hiên Minh ngồi cạnh nghe xong liền cảm thấy có chút lạ, hắn nghiêng người về phía Khương Hy mà nói nhỏ vào tai:
“Hy, ngươi không nhầm chứ? Huyền Đô Đại Lục làm gì có địa phương nào gọi...”
Đang nói giữa chừng, Hiên Minh bỗng dưng khựng lại, hắn cảm thấy có chút ngờ ngợ, không rõ tại sao bản thân lại không nói ra được cái tên đó mặc dù vừa mới chính tai nghe được.
Khương Hy đại khái hiểu biểu hiện này của hắn, liền cười nói ra:
“Người đời không thể gọi tên Bạch Dương sơn mạch ra được nên mới không thể vẽ vào địa đồ”
Sau đó hắn nhìn qua Thẩm Hạo nói:
“Không biết tiền bối có vừa lòng với câu trả lời này của vãn bối không?”
Sắc mặt của Thẩm Hạo bây giờ tối sầm lại, khóe miệng có một chút hơi có giật, trong lòng đã có chút hơi hối hận, lão thầm mắng trong lòng:
“Mẹ nó, lớn chuyện rồi”
Thẩm Hạo từ khi lập ra Thẩm gia đến tận bây giờ, lão có thể nhắm mắt cho qua mọi hành vi của tộc nhân, chỉ cần đừng rước đại họa vào gia tộc là được. Nào ngờ ngày hôm nay chính lão lại là người trực tiếp chọc ra cái đại tai họa này, không, phải gọi là thảm họa mới đúng.
Quan sát biểu hiện của lão, Khương Hy tự nhiên có chút hả hê. Hắn hôm qua mặc dù đã chuẩn bị tinh thần chịu trận rồi bán thảm nhưng lão nhân này quá nặng tay, dù lão không động đến linh căn cùng não hải nhưng gân cốt của hắn cơ hồ đã bị lão cho đứt ra từng đoạn.
Khương Hy không đâm lại lão một dao thì quá ngược đãi chính mình. Mặc dù là cục của bản thân nhưng ít nhiều cũng nên hưởng chút lợi tức mới phải đạo.
Cửu Tiêu Tông có truyền thừa hàng vạn năm, là một trong những môn phái cổ xưa nhất tại Huyền Đô Đại Lục. Vì để bảo trì địa vị siêu nhiên của bản phái, Cửu Tiêu Tông đã sử dụng một đạo pháp lên toàn bộ Bạch Dương sơn mạch.
Phàm không phải là người của Cửu Tiêu Tông thì không bao giờ có thể gọi ra được hai chữ ‘Bạch Dương’. Người nghe có thể biết, có thể nhớ nhưng không thể viết cùng nói ra được, đây chính là sự huyền diệu của đạo pháp đó.
Cũng chính vì điều này mà Thẩm Hạo mới hỏi vị trí của Cửu Tiêu Tông. Nếu Khương Hy thật sự là môn đồ của Cửu Tiêu Tông thì hắn chắc chắn phải trả lời được.
Tiếc thay cho lão, mặc dù đời này hắn không phải là Cửu Tiêu nhất mạch nhưng đời trước lại có, hơn nữa ký ức còn rất rõ ràng. Linh hồn của hắn vừa là Khương Hy, vừa là Phù Linh, hai từ ‘Bạch Dương’ này hắn vẫn có thể nói ra được.
...
...
Một đoạn thời gian ngắn sau, Thẩm Hạo mới lấy lại được vẻ mặt điềm tĩnh của mình, đối với hắn ôn hòa nói:
“Được rồi, lão phu tin ngươi. Chuyện lão phu nói ban nãy dĩ nhiên sẽ đáp ứng”
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp:
“Vậy tiền bối còn gì muốn hỏi không?”
Thẩm Hạo gật đầu. Sau khi xác định rõ ràng hắn là môn hộ của Cửu Tiêu Tông thì lão tự nhiên có nhiều câu hỏi khác muốn được giải đáp. Chưa kể, trong lòng lão thậm chí còn đẩy Khương Hy lên hàng ngũ thiên tài đệ tử.
Bởi linh thức của hắn quá mạnh, mạnh đến mức mà ở bất kỳ đâu hắn cũng có thể nổi bật hơn cả. Lão là tu sĩ Hóa Nguyên cảnh, ánh mắt của lão phi thường độc, lão hoàn toàn có thể nhìn ra ở thế hệ này tại Nguyệt Hải Thành, hắn đã xa xa ở trên những tên tiểu tử, nha đầu kia rồi.
Lão nói ra:
“Tại sao Man Sơn không được?”
Khương Hy hít vào một ngụm thanh khí rồi đáp:
“Man Sơn từ lúc lập phái đến nay mặc dù lấy luyện thể chi đạo làm gốc nhưng Minh thân là Đại Địa chi thể, ngoài luyện thể cường hãn ra thì luyện pháp của hắn cũng hùng hậu không kém. Để Minh đi Man Sơn gần như là đoạn đi một nửa đạo lộ của hắn rồi, đối với hắn không có lợi, với Thẩm gia cũng không có lợi”.
Ánh mắt của lão hơi mở, lão gấp gáp hỏi tiếp:
“Đại Địa chi thể còn luyện pháp?”
Khương Hy gật đầu đáp:
“Đúng, luyện pháp được. Hạo Nhiên chiêu sinh tiền bối cũng thấy rồi đấy, pháp lực của Minh đã vượt qua Luyện Khí cảnh tầng năm...”
Đang nói, hắn bỗng dưng nhìn về phía Hiên Minh mà giật mình, cơn đau bất chợt ập đến. Hắn cắn răng nói tiếp:
“Ngươi đột phá Luyện Khí cảnh tầng sáu bao giờ?”
Nghe vậy, Hiên Minh gãi đầu cười đáp:
“Không rõ nữa, lúc ta tỉnh dậy thì đã đột phá rồi”
Khương Hy đảo mắt suy nghĩ, chuyện này có hơi khác so với dự tính của hắn một chút. Hiên Minh sau khi sống lại vậy mà gi tăng tu vi, chẳng lẽ...
Khương Hy híp mắt lại nhìn Hiên Minh, nét mặt có hơi... ham muốn một chút. Khóe miệng Hiên Minh có chút giật giật nhưng cũng không biết nói sao bây giờ.
Sau đó, hắn điều chỉnh lại sắc thái của mình mà nói với Thẩm Hạo:
“Tiền bối, sư phụ vãn bối bảo con đường về sau của Minh tốt nhất là theo pháp thể đồng tu”.
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Hạo sáng lên mà nói:
“Vậy, sư phụ của ngươi... đánh giá Minh nhi thế nào?”
Trong lòng Khương Hy hơi động, hắn đương nhiên biết Thẩm Hạo có ý gì. Lão đây là đang xem thử có thể nương tựa vào con quái vật Cửu Tiêu Tông này không.
Khương Hy bình tĩnh đáp lại:
“Tiền bối, nguyên dương của Minh vốn đã không còn, không phù hợp để tu luyện Đạo Môn công pháp”
Thẩm Hạo liếc nhìn Hiên Minh một cái làm hắn có chút xấu hổ không đối mặt, lão thầm mắng:
“Đáng chết, ngày xưa đáng lý ra lão phu phải chặn cái hành động bại hoại của thằng ranh này mới đúng”
Nhưng đột nhiên, lão nghĩ đến gì đó mà nói:
“Không phải nguyên dương của ngươi đã mất rồi sao?”
Khương Hy đã sớm dự liệu, liền mỉm cười đáp lại:
“Sư phụ của vãn bối ngoài Đạo Môn công pháp ra còn có truyền thừa khác, vừa vặn vãn bối đáp ứng được yêu cầu của người”
Thẩm Hạo thở dài. Xem ra Minh nhi nhà lão quả thật không có duyên với Cửu Tiêu Tông rồi. Trầm mặc một hồi, lão lại hỏi tiếp:
“Vậy tại sao lại là Hạo Nhiên Thư Viện?”
Khương Hy lắc đầu đáp:
“Sư phụ không nói lý do cho vãn bối biết nhưng người bảo đối với hắn có lợi”
“Có lợi...”
Thẩm Hạo trầm ngâm, lão đưa tay lên mà vuốt vuốt chòm râu, kế tiếp lão nói ra:
“Đổi lại là gì?”
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Về sau, vãn bối cần gì, Minh phải giúp”
Thẩm Hạo có chút hơi ngờ vực, lão cảm thấy cái giá này hình như có chút thấp. Dù sao Đại Địa chi thể cũng không phải thể chất tầm thường, tương lai ít nhiều cũng có cơ hội xung kích cảnh giới kia, tiền đồ rộng mở. Đưa cái nhân tình cho người trẻ tuổi này không phải có chút phung phí sao.
Lần này Thẩm Hạo suy nghĩ rất lâu, bởi nhân tình này có tầm quan trọng gần như ngang với ơn dẫn đạo, nhân quả phi thường mạnh mẽ. Nhưng suy nghĩ một hồi, lão có cảm giác rằng bây giờ lão đã không thể chặn được nữa rồi.
Bởi công pháp tu luyện của Hiên Minh đã thay đổi, tâm tính cũng dần trở nên thành thục hơn rất nhiều, kinh nghiệm đấu pháp cũng phát triển không ít. Những sự thay đổi này đều là đến từ vị tu sĩ thần bí đằng sau Khương Hy, nhân gia đã nhào bột, không lẽ bây giờ lão lại đổ đi.
Quyết định lần này rất quan trọng, sai một li là hứng chịu hậu quả kinh người.
Suy nghĩ đến gần nửa canh giờ sau, Thẩm Hạo ôn tồn nói:
“Được rồi, chỉ cần Minh nhi không có chuyện, lão phu sẽ không can dự”
Khương Hy gật đầu, sau đó nói tiếp:
“Vãn bối có chút suy nghĩ, mong tiền bối giải đáp”
Thẩm Hạo gật đầu. Hắn nói tiếp:
“Làm sao tiền bối biết được Đại Địa chi thể của Minh?”
Thẩm Hạo nhìn qua Hiên Minh một chút rồi đáp:
“Ngày trước lão phu tham gia vào một bí cảnh, vô tình tìm được một điển tịch nói qua về Đại Địa chi thể. Ban đầu Lão phu vốn không nghĩ nhiều vì từ đó đến giờ cũng đã hơn hai trăm năm, lão phu chưa từng nghe danh tu sĩ nào sở hữu thể chất đó cả nên chỉ cho rằng đó là truyền thuyết thôi.
Nhưng cho đến ngày Minh nhi ra đời, lúc đó Thổ linh khí tại khuôn viên Thẩm phủ có dị động. Minh nhi càng lớn, đặc tính của thể chất càng ngày càng lộ rõ ra, lúc đó lão phu dù không muốn cũng phải nghi ngờ thôi”
Nghe vậy Khương Hy liền nói ra:
“Vậy... tiền bối có còn giữ quyển điển tịch đó không?”
Thẩm Hạo ngửa tay ra, trong chốc lát, một quyển sách cũ xuất hiện. Lão đưa cho Hiên Minh rồi hướng Khương Hy nói:
“Điển tịch đó đây”
Khương Hy không thể di chuyển tứ chi của mình được, đành phải để Hiên Minh lật từng trang một cho hắn đọc. Hắn phát hiện ra rằng điển tịch này viết cũng không phải quá chi tiết về Đại Địa chi thể, nhiều lắm cũng chỉ nằm ở phần da lông là cùng.
Loại điển tịch này... không chứa quá nhiều thông tin giá trị.
Sau đó hắn nói tiếp:
“Tiền bối, người nói bí cảnh đó tên là gì?”
“Bắc Nguyên Vạn Dặm”, Thẩm Hạo đáp
Nghe vậy, sắc mặt Khương Hy có chút đổi, hắn khéo léo mỉm cười không để cho Thẩm Hạo phát hiện ra bất cứ dị động nào. Nhưng trong lòng hắn bây giờ đã nổi sóng rồi.
Bắc Nguyên Vạn Dặm không phải bí cảnh bình thường. Từ thời đại của Phù Linh, nó đã là đệ nhất bí cảnh Bắc Nguyên. Thời gian bí cảnh xuất hiện không ổn định, thậm chí phải nói là người nào may lắm mới có thể bắt gặp được.
Xem ra vận may của Thẩm lão tổ không sai nhưng cũng có chút đen.
Bởi năm đó, toàn bộ tư liệu, điển tịch liên quan đến Đại Địa chi thể cơ hồ đã bị thế lực kia ôm đi hết rồi, hẳn quyển điển tịch này là thứ còn để sót.
...
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó thôi mà đã đến trưa rồi, lúc này Thẩm Hạo dù chưa muốn về cũng phải về. Điền đại phu đã trục lệnh đuổi khách rồi thì ai còn mặt dày mà nán lại nữa.
Nhân lúc Thẩm Hạo chưa đi, Khương Hy nói:
“Tiền bối, tu vi của người đến đâu rồi?”
“Kim Đan trung kỳ đỉnh”, Thẩm Hạo nhàn nhạt đáp
Sắc mặt không thay đổi, Khương Hy nói tiếp:
“Vãn bối muốn xin mười tia chân nguyên”
“Được”, Thẩm Hạo đáp
Nhưng không được bao lâu, sắc mặt lão đình trệ lại. Lão nhìn hắn mà nghiến răng ken két, thanh âm tựa như lôi minh bất ngờ mà vang hết cả Điền y quán.
Thẩm Hạo đã đáp ứng nên không thể rút lời, đành búng tay mà đẩy mười tia chân nguyên vào trong cơ thể Khương Hy.
Chân nguyên nhập thể, sắc mặt Khương Hy dần hồng hào trở lại, hắn nói ra:
“Đa tạ tiền bối”
Sau đó lại nói tiếp:
“Chuyện ban nãy mong tiền bối đừng quên”
Bước chân của Thẩm Hạo có hơi dừng, trong đầu lão loạn chuyển một chút rồi quay lại hừ lạnh một tiếng mà phóng lên bầu trời.
Trong lòng lão thầm mắng:
“Ranh con, ngươi chờ đấy”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT