Tối hôm ấy, Lân liền kích động mà kể lại cho Khương Hy chuyện xảy ra tại Tây Thành. Hắn kể phi thường thú vị, mặc dù có thêm chút mắm muối nhưng chung quy lại vẫn là... khen ngợi Hiên Minh, khen đến mức không còn chút liêm sỉ nào.

Hiên Minh ngồi ăn ở bên cũng nhịn không được mà lườm Lân, lúc này Lân mới chịu yên lặng mà ăn cơm. Nhưng không được bao lâu, hắn lại hướng Hiên Minh mà hỏi:

“Mà khoan, vết thương của ngươi sao rồi? Mai còn thi đấu được nữa không? Cơ thể có chỗ nào khó chịu chứ?...”

“Được rồi, ăn đi, đừng làm loạn nữa”

Khương Hy có chút phiền, liền tiện tay cầm lấy cái đùi gà nướng mà nhét vào miệng hắn. Lân có chút oán thầm, ánh mắt không ngừng nhìn chòng chọc vào tay Hiên Minh.

Hiên Minh thấy vậy đành có chút buồn cười, liền đặt bát đũa xuống rồi xòe hai bàn tay ra, lật qua lật lại cho hắn xem. Vết thương lúc đấu với Diêu Thương Hải không biết từ lúc nào đã chữa khỏi nhưng Lân không quan tâm lắm, chữa khỏi là được rồi.

Tiếp đó, hắn liền vui vẻ mà ăn đùi gà.

Tại sao Lân lại nhiệt tình đến vậy?

Vì hắn sợ Hiên Minh. Từ trước đến nay, Lân thi thoảng có chút ‘bất kính’ với hắn nên sợ bị trả đũa là đương nhiên. Khi đối luyện, Hiên Minh không tung hết sức, chỉ dùng vừa vừa lực để đánh với Lân một trận, kết quả làm hắn có chút ảo tưởng về sức mạnh của mình.

Nhưng ngày hôm nay đã gửi cho hắn một cú tát đầy tỉnh táo. Hắn bây giờ thầm mong nhất là Hiên Minh nên vào được tứ cường mà đi Hạo Nhiên Thư Viện đi. Một ngày Hiên Minh còn tại Điền y quán, Lân ăn ngủ không yên a.

Khương Hy cũng không để ý đến nguyên do tại sao Lân đổi chứng, dù sao cũng theo chiều hướng tốt, đáng lý ra là nên khích lệ mới phải. Nhưng bây giờ có chuyện cần để tâm hơn.

Hắn nhìn sang Điền đại phu ngồi cạnh mình, ánh mắt mang chút ân cần mà hỏi:

“Lão bá, người không sao chứ?”



Điền đại phu đang suy nghĩ, cơm ăn hột vào hột rơi không chủ ý, nghe thấy tiếng hắn liền có chút giật mình quay sang nói:

“Gì... À, không sao... không sao”

“Không sao mới lạ”, Khương Hy thầm nghĩ.

Điền đại phu bình thường nếu muốn giấu chuyện gì đó thì đúng là hơi khó để lấy thông tin thật nhưng hôm nay lại khác, biểu hiện của lão quá lộ liễu, nhìn qua thôi cũng đoán được rồi.

Hiên Minh cùng Lân cũng vì biểu hiện này của lão mà gia tăng chuyện trò hơn, dù sao bình thường lão thích nhất vẫn là chuyện trò giờ ăn mà. Nhưng kết quả tựa hồ không khả quan lắm.

Cuối cùng, Khương Hy cũng đành ra hiệu cho hai người ăn uống bình thường.

Bữa ăn cứ vậy mà kết thúc.

...

Đêm đến, Hiên Minh thì túc trực tại phòng mà tu hành, ngày mai đối với hắn rất trọng yếu, không thể khinh suất được, bảy người bên thế gia hiện tại đã thấy được thực lực của hắn rồi. Ngày mai tuyệt đối sẽ không dễ dàng như hôm nay.

Lân cũng không ngoại lệ, sau khi chứng kiến mấy trận thảm chiến của tán tu, hắn đã hiểu ra tu chân giới khắc nghiệt như thế nào. Để tránh rơi vào thảm trạng kia, hắn cũng cật lực mà tu hành.

Như vậy vừa tiện để Khương Hy cùng Điền đại phu có không gian mà trò chuyện. Điền đại phu lúc này có chút ảo não mà đối mặt với Khương Hy. Hắn có thể nhận ra được lão đang dần có xu hướng tránh ánh mắt của hắn.

Hai người im lặng cũng khá lâu, Khương Hy đành nói ra:

“Lão bá, bây giờ có thể nói cho ta biết chuyện gì được rồi chứ?”

Điền đại phu nhíu mày lại, từng nếp nhăn trên mặt lão ngày càng hằn sâu hơn bởi chuyện này thật không dễ để nói thành lời. Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến tai Khương Hy thôi, nghĩ đi nghĩ lại, lão thở dài ra một hơi rồi nói:

“Đại nhãn tử, hứa với lão phu, sau khi nghe xong ngươi không được kích động, được chứ?”

Nghe vậy, Khương Hy có chút hơi ngờ ngợ, trầm mặc một hồi, hắn gật đầu đáp ứng. Lúc này Điền đại phu mới dám nói tiếp:

“Chiêu cô nương... đã qua đời rồi”

Khương Hy giật mình, không kiểm soát mà đứng bật dậy, sắc mặt không thể tưởng nổi mà nhìn lấy lão. Điền đại phu cũng sớm đoán được chuyện này, bèn đứng dậy khuyên nhủ hắn:

“Đại nhãn tử, ngươi chớ kích động... Nghe lão phu nói, được chứ?”

Khương Hy mím môi lại, ậm ừ một hồi mới ngồi xuống gật đầu. Điền đại phu thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi thuật lại toàn bộ sự việc cho Khương Hy nghe.

...

...

Nguyên lai, cách đây một tháng, Chiêu Hồng Nan thường xuyên mắc bệnh, mỗi lần bệnh lại càng nặng hơn trước. Chuyện đó khiến cho ma ma rất to lắng, vậy nên liền cho mời Điền đại phu đến thăm khám.

Điền đại phu sau khi khám xong thì sắc mặt của lão lúc đó phi thường ngưng trọng, bởi lão không thể xác định tình huống của Chiêu Hồng Nan là như thế nào. Thậm chí cả khi lão dùng Thấu Thể Kính cũng chỉ phát hiện được phủ tạng của nàng đang suy yếu mà thôi.

Sau nhiều lần cân nhắc, lão cuối cùng cũng lựa chọn kê cho nàng mấy thang thuốc bổ rồi quan sát tình hình thêm. Nhưng từ đầu đến cuối đều không mấy hữu hiệu, phủ tạng của nàng càng ngày càng yếu đi.

Đáng tiếc một điều là Điền đại phu không thể sử dụng thực lực áp đáy hòm của mình được. Nếu lão được quyền dùng phẫu thuật thì có khi lão đã xác định ra nhưng cách này mười phần hung hiểm, một mình lão không làm được, cần phải có phụ tá đi theo.

Ngặt nỗi, khoảng thời gian này lão nhận thấy Khương Hy cùng Hiên Minh tăng cường đối luyện ngày đêm, thời gian cho bản thân còn không có mấy, lão không dám thông báo cho hắn.

Mạng người quan trong nhưng lão sợ hắn đối luyện ngày đêm, ngủ không đủ giấc liền khó tập trung vào ca phẫu thuật này.

Cuối cùng, lão liền đưa ra quyết định để cho... tu sĩ kiểm tra nàng. Ngặt nỗi, Chiêu Hồng Nan từ chối.

Ban đầu, lão còn tưởng là nàng ngại nam nhân, nên tìm đến một nữ tu sĩ nhưng kết quả vẫn như cũ, nàng kịch liệt từ chối.

Dù cho Điền đại phu cùng tỷ muội kỹ viện khuyên nhủ bao nhiêu lần, Chiêu Hồng Nan vẫn một mực không chấp nhận để tu sĩ xem.

Náo qua náo lại, sự việc liền truyền đến tai Tô Thiến Thiến. Thế là đích thân nàng thân chinh đến kỹ viện mà kiểm tra một phen, lúc này Chiêu Hồng Nan dù muốn chối cũng không được, vì Tô Thiến Thiến chính là cưỡng ép kiểm tra.

Kiểm tra xong, sắc mặt của Tô Thiến Thiến đại biến, nàng mới nói lại cho Điền đại phu rằng trong cơ thể của Chiêu Hồng Nan chứa Tử khí.

Tử khí là gì Điền đại phu đương nhiên biết, đây là loại khí mà chỉ duy nhất... ở người chết mới có. Đám Tử khí này mỗi một ngày liền ăn mòn cơ thể nàng như loài gặm nhấm, chúng xem nàng là ‘thức ăn’ chứ không phải là người.

Xác định được Tử khi... cũng đồng nghĩa với Điền đại phu hết việc. Lão cũng hết cách, ai bảo lão là phàm nhân làm gì, đây là chuyện có can hệ đến tu sĩ rồi, lão không nhúng tay vào được. Tuy nhiên, lão vẫn có quyền đứng bên để quan sát bệnh tình, về y lý, tại Nguyệt Hải Thành này không ai dám vỗ ngực giỏi hơn lão, kể cả các vị lão tổ Kim Đan kia.

Tô gia là đại thế gia ở Nguyệt Hải Thành, linh đan diệu dược tự nhiên không thiếu. Thậm chí, Tô Thiến Thiến còn đích thân vì Chiêu Hồng Nan mà luyện ra một đan lô. Dù sao Chiêu Hồng Nan đối với việc kinh doanh của Tô gia rất trọng yếu, nàng không thể có chuyện được.

Tô Thiến Thiến rất tốt nhưng... Đám Tử khí kia rất tiếc, bao nhiêu linh đan diệu dược vào người cũng không có tác dụng. Thời gian qua đi, Chiêu Hồng Nan ngày một yếu hơn, mà có một chuyện đặc biệt là từ sau khi Tô Thiến Thiến tra xét cơ thể nàng xong, nàng liền không còn ngại bị tu sĩ kiểm tra nữa.

Ở điểm này Điền đại phu giải đáp bằng việc có lẽ nàng... không còn ngại nữa nhưng sâu trong thâm tâm lão vẫn có cảm giác không đúng lắm. Nhưng cuối cùng cũng không gọi tên ra được.



Đến nước đường cùng này, Tô Thiến Thiến mới chợt nhớ đến Hồi Mệnh phù. Hồi Mệnh Phù mặc dù so tác dụng với đan được thì có chút kém hơn nhưng đối phó với dị loại như Tử khí thì có lẽ sẽ ra được vài phần môn đạo.

Ngặt nỗi, Hồi Mệnh phù bây giờ là đang nằm trong tay Tưởng gia. Nàng bây giờ còn chưa nguôi giận với hành động trắng trợn kia của Tưởng gia đâu.

Suy đi tính lại hơn thua, đành phải cắn răng cho người cải trang thành tán tu, đến Trầm Thiên Bảo Lâu mà mua.

Lấy được Hồi Mệnh phù, Tô Thiến Thiến liền đích thân dùng nó lên người Chiêu Hồng Nan. Quả thực, sinh mệnh khí từ Hồi Mệnh phù có tác dụng đẩy lùi đám Tử khí kia. Cả hai đều vô cùng vui mừng.

Sau khi Tử khí bị Hồi Mệnh phù triệt tiêu đi, Tô Thiến Thiến liền cho Chiêu Hồng Nan một viên đan dược hồi sức rồi trở về.

Chiêu Hồng Nan cảm tạ nàng rồi cũng không quên cảm tạ Điền đại phu, dù lão không giúp gì nhiều nhưng là do nằm ngoài khả năng mới không chạy chữa được.

Tạ ơn xong, nàng liền ăn viên đan dược đó rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, ma ma vào phòng để xem nàng thế nào thì mới phát hiện.

Chiêu Hồng Nan chết rồi.

...

...

Thuật lại câu chuyện xong, Điền đại phu có chút len lén mà nhìn lấy Khương Hy, lão sợ hắn kích động nhưng may thay, biểu hiện có chút dưới đó một chút. Hắn nghe xong liền một mặt bàng hoàng, tay có chút run run mà cầm lấy chén nước.

Điền đại phu thấy vậy cũng thở dài không thôi. Quan hệ giữa hắn cùng Chiêu Hồng Nan đặc biệt ra sao lão đương nhiên hiểu. Chuyện này đối với hắn tuyệt đối là đả kích.

Lão nhìn Khương Hy một hồi, liền đứng dậy đến bên cạnh hắn, đưa tay lên mà khẽ xoa xoa đầu. Mặc cho bàn tay lão lọng động, hắn cúi thấp đầu mà ngả về phía ngực, bờ vai có chút run nhẹ, nước mắt khẽ trào ra.

Cảm thấy ngực mình có chút ướt, lão đau lòng mà xoa đầu, vỗ nhẹ lưng hắn, an ủi nói:

“Đau buồn rồi sẽ qua. Hôm nay... ngươi cứ khóc đi”

Ngực lão càng ngày càng ướt, lão thở dài mà nhìn lên bầu trời kia mà thầm than với trời.

Lão không biết rằng, trên gương mặt đầy nước mắt kia của Khương Hy.

Khóe miệng hắn đã cong lên.

...

Khóc lóc xong xuôi, thân ai liền về phòng nấy.

Trở về phòng, Khương Hy không ngờ là Hiên Minh đã đình chỉ tu luyện, còn chủ động ngồi đó chờ hắn. Bỗng dưng nhớ đến thể chất của Hiên Minh, Khương Hy thuận miệng nói ra:

“Ngươi nghe rồi?”

Hiên Minh gật đầu, sau đó nói:

“Ngươi đau lòng chứ?”

Khương Hy đưa một tay lên ngực trái, không rõ bao lâu sau thì đáp lại:

“Rất đau”.

Hiên Minh nghe xong, liền đứng dậy đi đến trước mặt hắn. Hai người đứng rất gần, tầm mắt không chênh lệch là bao nhiêu. Ở khoảng cách này, Khương Hy mới nhận ra rằng, hắn vậy mà sắp cao ngang Hiên Minh rồi.

Dĩ nhiên, Hiên Minh lại gần không phải để ngồi đo chiều cao, như vậy quá ấu trĩ, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt to đầy tinh quang kia, nhẹ giọng nói ra:

“Ngươi không đau, ngươi... đang vui”

Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy có chút động, hắn nhìn Hiên Minh một hồi rồi mỉm cười đáp lại:

“Không sai, ta vui”

Tóc gáy Hiên Minh trong chốc lát liền dựng đứng, hắn giật mình nhưng hai chân thì vẫn vững như đại địa, không suy chuyển chút nào.

Quan sát Khương Hy thật kỹ một hồi, Hiên Minh đưa tay lên mà quẹt đi giọt nước mắt còn sót lại trên mặt hắn rồi nói:

“Ta tin ngươi”.

Một câu này... thâm ý đủ nhiều. Ánh mắt Khương Hy liền có chút giãn ra, hắn nói:

“Ngươi không muốn nghe giải thích sao?”

Hiên Minh có chút chần chừ, là nghe hay không nghe, hắn không chắc bản thân có thể lựa chọn khôn ngoan được. Cái dựng tóc gáy vừa rồi không phải ngẫu nhiên mà xuất hiện. Hắn bị như vậy là vì hắn sợ, hắn sợ Khương Hy.



Chỉ trong một khoảnh khắc thôi, hắn cảm thấy Khương Hy như một vực sâu thăm thẳm, mà ở bên dưới đó là một tồn tại phi thường kinh khủng, phi thường... khó chịu.

Lý trí và bản năng là vậy nhưng chân tâm... hắn lại tin tưởng Khương Hy. Hắn tin Khương Hy là có lý do của mình.

Nghĩ ngợi một hồi, hắn liền quyết định:

“Ta sẽ nghe... nhưng không phải bây giờ”

Nghe vậy, Khương Hy liền nhớ đến cái gì đó, gật đầu đáp lại:

“Cũng phải, ngươi vẫn còn ngày mai. Biết quá nhiều... tâm sẽ loạn”

Hiên Minh không từ chối, sự thật đúng là vậy. Biết quá nhiều, tâm sẽ loạn. Tâm không thuận, tinh thần liền mất hết, dù cho hắn có mạnh thì ngày mai cũng khó mà đánh được.

Hiên Minh quay lưng trở về giường nhưng động tác của hắn càng lúc càng chậm lại, đến cuối cùng vẫn quyết định quay lại nhìn Khương Hy rồi hít một hơi thật sâu mà nói:

“Dù chuyện có là gì thì... Ta vẫn tin ngươi”

Khương Hy cười cười, xua tay đuổi hắn.

Ngoài trời, tiếng vỗ cánh cất lên.

...

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play