Tại lôi đài thứ mười ba, đây là nơi là Hiên Minh lựa chọn để thượng đài. Sở dĩ hắn chọn cái lôi đài này là vì lôi đài này ác chiến nhất, người đang chiếm thế thượng phong ở đây là một tu sĩ kiếm tu, thân hình thấp bé, toàn thân khắp nơi đều là máu.

Người này sau một hồi thảm chiến, toàn thân liền dính huyết tính tương đối mạnh, những tu sĩ xung quanh bị khí thế này dọa cho lùi đi không dám ứng chiến. Hiên Minh chỉ cần đánh bại hắn thôi cũng đủ để chấn nhiếp những kẻ khác rồi. Nhưng ngay lúc thượng đài, tất cả ánh mắt liền dồn vào hắn.

Kỳ thật, trong số tám người không thượng đài, Hiên Minh là người duy nhất không có bối cảnh, không có tiếng tăm, liền bị xếp vào hạng chết nhát không thượng đài. Ngay khi bảy người kia động thân thì hắn mới dám động, hành vi này được xếp vào loại đua theo cho đỡ mất mặt.

Đối với cảnh bị xem nhẹ này, Hiên Minh cũng không có ý kiến gì, hắn vốn là người bị mất bối cảnh, tự nhiên hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết.

Những tu sĩ khác quay sang nhìn nhau, liền quyết định không tấn công tu sĩ kiếm tu kia nữa mà chuyển mục tiêu tấn công Hiên Minh. Khóe miệng hắn nhếch lên, trong đầu liền bắt đầu tính toán chiến thuật, hai chân khẽ động.

Trong chốc lát, hắn đã áp sát một tu sĩ ở gần đó mà xuất ra một quyền, đánh thẳng vào lồng ngực. Một tiếng ‘rắc’ cực mạnh phát ra, tu sĩ kia liền thổ huyết mà bay ra khỏi lôi đài, toàn thân đập mạnh xuống đất.

Những kẻ trên đài chứng kiến tốc độ của Hiên Minh liền hoảng sợ, động tác bất giác mà loạn lên. Nhân cơ hội đó, Hiên Minh nhanh chóng mà xuất thêm mấy quyền nữa, mỗi một quyền liền ứng với một người.

Người trúng quyền kết quả đều như nhau, bị đánh bay và không thể tái chiến.

Những người trên đài không nhìn rõ thảm trạng của mấy tên bị đánh nên không quá sợ hãi, nhưng vẫn một mực giữ khoảng cách, còn những kẻ bên dưới đài thì lại thấy rõ a. Trên lồng ngực của những người bị đánh đều in hình một nắm đấm lọt thỏm vào trong, không mất mấy tháng tuyệt đối không bình phục được. Bọn họ thấy thế liền quyết định không thượng đài số mười ba nữa, đành chuyển mục tiêu.

Tu sĩ còn trên đài thấy được Hiên Minh ra tay liền quát lên:



“Chết tiệt, hắn là ngoại luyện tu sĩ”

Bốn chữ ‘ngoại luyện tu sĩ’ vừa ra, lôi đài số mười ba liền ngưng trọng hết lên. Bởi từ đầu đến giờ, hầu như tất cả ngoại luyện tu sĩ đều bị liên thủ đánh bại hết rồi, bây giờ đột ngột xuất hiện một kẻ khác nữa liền khiến bọn họ cẩn thận hơn.

Thời gian không còn nhiều nữa, nếu cứ dây dưa thì sau khi hai canh giờ thời gian kết thúc, người nào bị đánh ra khỏi đài liền bị loại, tình huống lúc đó còn nguy cấp hơn.

Hiên Minh dựa vào thế vừa rồi mà quyết định ra tay tiếp nhưng đột nhiên, ánh mắt hắn có chút ngưng trọng lại bởi rất nhiều tu sĩ đang hướng về phía lôi đài này mà tới.

Ánh mắt Hiên Minh rất rõ, hắn biết số tu sĩ này là đang rời bỏ lôi đài số tám. Thấy vậy, ánh mắt hắn liền thay đổi, chuyển thành vẻ ngập tràn chiến ý. Hắn trong chốc lát thay đổi bộ pháp mà bắt đầu xuất thủ.

Hiên Minh xuất thủ liền nhanh chóng khiến nhiều người không kịp phản ứng, hắn nhếch miệng nói ra:

“Quá chậm”

Vừa nói xong, một quyền liền hướng đến, xuyên qua tầng phòng ngự của một tu sĩ mà đánh vào lồng ngực. Lần này, Hiên Minh gia tăng thêm lực lượng cho quyền của mình, bây giờ đối thủ quá đông, không thể một quyền một người được nữa, đành phải nghiêm túc một quyền kéo theo vài người rời sàn mới được.

Tiếp đó, hắn liền chuyển về thế đứng tấn mà xuất quyền liên tục, dưới sự gia trì linh lực mà mỗi quyền Hiên Minh xuất ra đều như cự pháo vậy. Quyền ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.

Không đến mười phút, khí thế của Hiên Minh liền kéo lên cao dọa người, chiến ý cùng khí tràng luyện thể theo đó bộc phát ra, khiến đa số tu sĩ cùng lôi đài tái hết cả mặt mũi.

...

Biểu hiện của Hiên Minh phi thường chói mắt, phi thường xuất sắc. Trong chớp mắt, toàn trường liền hướng về hắn mà cổ vũ nhiệt tình, nhất là nữ nhân. Ai bảo hắn... đẹp trai quá làm gì. Nam nhân vừa đẹp vừa có thực lực tuyệt đối là nhân tuyển thích hợp... cho hôn nhân a.

Lân lúc này ở hàng đầu liền run cầm cập cả lên, hắn sau khi nhìn thấy hàng đống người lao về phía Hiên Minh liền sợ Hiên Minh không thủ được. Nào ngờ cái tên này lấy đơn độc một thân mà cường thế trấn áp ngần ấy tu sĩ a.

Lân bây giờ mới nhớ đến những ngày đối luyện với Hiên Minh, liền cắn răng ân hận mà nói:

“Mẹ nó, ra từ trước đến giờ hắn nương tay”

Dĩ nhiên, đánh người cùng nhà thì không đánh thẳng tay. Thậm chí, Khương Hy cũng chưa bao giờ toàn lực mà đánh với Hiên Minh cùng Lân cả, đối luyện mà thôi, cũng không phải là muốn lấy mạng nhau.

Không chỉ khán giả mà ngay lúc này, các vị đại lão cũng toàn lực chú tâm đến Hiên Minh. Bọn hắn tọa trấn Tây Thành nhiều năm, chưa bao giờ nghe về Hiên Minh cả. Đột nhiên từ đâu chui ra một con ngựa ô như thế này liền sẽ cải biến rất nhiều việc. Mấy vị đại lão này liền nhanh chóng mà âm thầm tính kế thay cho hậu bối nhà mình.

Tu sĩ Trúc Cơ là vậy nhưng riêng tầng trên cùng lại khác. Những vị Kim Đan lão tổ kia lịch luyện hàng trăm năm, ánh mắt tự nhiên cao hơn mấy tầng so với những người khác, liền nhìn ra rõ được thực hư năng lực của Hiên Minh.

Vị Mai đạo sư từ Hạo Nhiên Thư Viện bây giờ đang là hai mắt đầy lửa nóng mà nhìn lấy Hiên Minh. Luận thực lực cùng tu vi, ở đây nàng là người mạnh thứ hai sau Chương Hồng Lôi, tu vi Kim Đan cảnh đỉnh phong. Luận ánh mắt, nàng còn hơn bốn vị lão tổ của Tứ Đại thế gia bởi bối cảnh của nàng là Hạo Nhiên Thư Viện chứ không phải thế gia.

Nàng chú trọng không phải là ở việc thực lực cường thế của Hiên Minh, nàng chú trọng chính là khả năng kiểm soát linh lực của hắn. Mỗi một quyền đều được gia trì bằng một lượng linh lực vừa đủ, dù có hơi chút dư thừa nhưng chung quy lại vẫn rất đáng kinh ngạc. Chí ít, lực kiểm soát này không nên có ở tu sĩ Luyện Khí cảnh a

Chương lão cũng có cùng cái nhìn với nàng, lão liền nhịn không được mà nói ra:

“Hảo tiểu tử, lực khống chế cực mạnh”

Lời vừa ra, các vị lão tổ còn lại liền nhanh chóng mà quan sát Hiên Minh kỹ hơn, đồng thời ánh mắt cũng lộ ra vẻ chấn kinh. Lý gia lão tổ trầm mặc một hồi cũng thở dài ra một hơi mà than thở:

“Người này là nhân tài, lấy lực kiểm soát đó, hắn đã vượt qua Khiêm nhi rồi”

‘Khiêm nhi’ trong miệng hắn dĩ nhiên là Lý gia thế hệ này đệ nhất nhân - Lý Khiêm.

Những lão tổ khác nghe vậy liền gật đầu đồng ý, bởi khi lấy Hiên Minh ra so với đám hậu bối trong nhà, bọn họ không thể không thừa nhận khả năng kiểm soát linh lực này a. Riêng Tưởng gia lão tổ thì có chút phiền muộn bởi đừng nói là lực kiểm soát, chỉ cần một quyền bình thường kia của Hiên Minh thôi cũng đủ kích thương Tưởng Thành Thiên rồi. Trong lòng liền một mảnh bi ai.

...

...

Trận chiến của Hiên Minh tại lôi đài số mười ba cũng thu hút sự chú ý từ những lôi đài khác, nhất là ở những lôi đài đã xác nhận người thượng vị.



Lôi đài số mười một.

Liễu Liên Hoa mang một ánh nhìn kinh dị mà nói ra:

“Cái tên này... đến cả nữ nhân cũng đánh... Có còn là nam nhân không vậy?”

Lôi đài số tám.

Đô Trường Sơn ánh mắt mang một nét âm trầm mà phán đoán thực lực đôi bên, sau đó gật đầu khen ngợi:

“Không tồi, có tư cách để ta mài kiếm”.

...

Hai canh giờ vừa điểm, một tràng chuông dài liền phát ra, báo hiệu lôi đài chiến kết thúc. Hiên Minh lúc này mới thu hai tay đẫm máu lại mà thở hắt ra một hơi, ánh mắt nhìn xung quanh mình mà hài lòng.

Xung quanh lôi đài số mười ba, bây giờ tất cả đều đã tái hết cả mặt mày rồi, bọn hắn run rẩy mà nhìn lấy một đám ‘xác’ người nằm chồng chất nơi đây, có kẻ run rẩy mà nói ra:

“Đây... Đây là loại... sức mạnh gì...”

Hiên Minh đương nhiên nghe lấy giọng đó nhưng cũng không buồn trả lời, hắn đưa hai tay cũng mình lên kiểm tra một chút rồi vận linh lực lên mà tản số máu ấy ra, để lộ đôi bàn tay chắc chắn không một vết trầy.

Đúng vậy, là không một vết trầy. Đừng nói là tay mà hầu như trên người hắn không có lấy bất kỳ một tổn hại nào cả, điểm này mới thật sự là dọa người.

Sau đó, Hiên Minh đột nhiên phát hiện ra Lân, liền cười tươi một phát nhưng là hướng về phía thanh kiếm trước ngực kia. Lân đương nhiên không biết là Hiên Minh đang nhìn thanh kiếm, hắn tưởng tên kia là đang nhìn mình mà cười, da gà da vịt liền đua nhau mà nổi lên.

Mà không chỉ mỗi mình Lân, nguyên một đám nữ nhân sau lưng hắn cũng hiểu lầm a, liền một mảnh la hét cuồng hỉ không kiểm soát mà phát ra.

...

Thu dọn xong xuôi, lão giả từ Hạo Nhiên Thư Viện liền hiện thân, ánh nhìn thân thiện mà hướng về mười sáu tu sĩ thành công thượng vị. Tất cả thấy thế liền nhao nhao hành lễ đối với lão, lão lại càng hài lòng hơn, sau đó liền quay về hướng khán đài mà nói:

“Thập lục cường đã xác định. Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, bát cường tranh đấu liền bắt đầu diễn ra”

Lời vừa ra, vô số tiếng hét cổ vũ nhiệt tình liền hướng mười sáu người thượng đài mà chúc mừng. Bọn hắn đương nhiên vui vẻ tiếp nhận, vượt qua phần đông các tu sĩ tài năng của Tây Thành mà đứng ở đây cũng đủ nói lên thực lực cùng tiềm lực tương lai của bọn hắn rồi, cũng đáng để tự ngạo một phen.

Ở trên tầng cao kia, trước mặt các vị lão tổ bây giờ là danh sách mười sáu người thượng vị nhưng phần đông ánh mắt là hướng về cái tên số mười ba kia.

Tô gia lão tổ thấy thế liền nghi vấn:

“Hiên Minh?... Chưa nghe bao giờ, các ngươi đã nghe qua bao giờ chưa?”

Lý gia cùng Tưởng gia lão tổ nghe xong liền lắc đầu nhưng riêng Thẩm gia lão tổ lại có ý nghĩ khác.

Hiên Minh... Hiên Minh... Thẩm Minh...

Vừa rồi lão không quá để ý đến trận chiến tại lôi đài số mười ba nhưng bây giờ nếu nghĩ kỹ lại thì tiểu tử Hiên Minh này có vài phần... giống với Thẩm Minh a. Tuy nhiên, nghi vấn cũng chỉ là nghi vấn, lát nữa đến vòng bát cường liền tra xét một chút thì mới kết luận được.

Nghĩ đến Thẩm Minh, Thẩm gia lão tổ liền có chút phiền muộn. Thẩm Minh bỏ nhà đi cũng được một thời gian rồi, Thẩm gia dốc hết toàn lực đến giờ còn chưa tìm ra được, thậm chí còn nghĩ đến chuyện bị Phủ Thành chủ bắt đi nhưng Phủ Thành chủ đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì cả. Tình huống liền có chút bế tắc.

Thẩm gia lão tổ còn tính đến chuyện Thẩm Minh rời khỏi Nguyệt Hải Thành nhưng ý nghĩ này có chút không hợp lý. Thẩm gia tuy ít nhân khẩu nhưng mỗi người đều không ngu ngốc, thậm chí luận về trí tuệ, Thẩm gia lão tổ còn đánh giá cao Thẩm Minh hơn cả vị đường huynh của hắn là Thẩm Phong.

Vậy nên lão đoán sau khi bỏ nhà ra đi, Thẩm Minh kiểu gì cũng sẽ tham gia vào cuộc tranh đấu danh ngạch này, bởi đây là cơ hội duy nhất trong mắt hắn. Chỉ có điều là hắn có đủ thực lực đứng trong hàng ngũ mười sáu người này không thôi.

Trầm mặc một hồi, lão cũng hướng về Tô Thanh mà lắc đầu.

...



Cầm thông tin của Hiên Minh trong tay, Mai đạo sư liền cảm thấy có chút tiếc nuối, linh căn thiên chất của hắn có chút kém, chỉ là tam tạp linh căn. Nhưng suy xét tổng thể thì nàng đánh giá rất cao hắn.

Hạo Nhiên Thư Viện tuy rằng trọng linh căn thiên chất nhưng cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào đó. Bởi bọn họ tu là Nho đạo, lấy thái bình của muôn dân trăm họ làm đầu, trọng chính là ở tâm tính. Nếu tâm tính Hiên Minh đáp ứng được yêu cầu của nàng nữa, nàng liền tìm cách để hắn vào được Hạo Nhiên Thư Viện a.

Chỉ tiếc là thông tin về hắn quá ít ỏi, động tĩnh duy nhất của hắn có thể thăm dò được là lần mua pháp khí tại Trầm Thiên Bảo Lâu. Từng ấy thôi khó mà nói được điều gì, chưa kể bên cạnh hắn cũng có những hạt giống không tồi, nhất là Đỗ Trường Sơn, Liễu Liên Hoa hai người này.

Suy đi tính lại, Mai đạo sư liền đưa ra quyết định, hai tay di động, sắp xếp ra tám cặp đấu để tranh bát cường. Bảng đấu sắp xếp xong, Chương Hồng Lôi liền nhìn qua một lượt rồi gật đầu cười nói:

“Mai đạo sư quả nhiên trọng người tài nhưng sắp xếp thế này có hơi chán quá không?”

Nghe vị Nguyên Anh đại năng này nói, Mai đạo sư tự nhiên không dám không đáp, nàng cười đáp:

“Bẩm tiền bối, bát cường chán... nhưng tứ cường thịnh yến”

Nghe vậy, Chương Hồng Lôi liền cười sảng khoái, khí thế bất giác lan hết cả tòa lâu.

Mấy vị đại lão Trúc Cơ liền một mặt tái trắng, lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh

...

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play