- Ngươi là Vô Kỵ tiểu chất đó sao? Ngươi lớn quá làm a di không nhận ra.
Kỷ Hiểu Phù nói xong thì liền ho nhẹ vài cái.
Phạm Thiên thấy cánh tay phải của Kỷ Hiểu Phù bị thương và thậm chí còn bị nội thương không nhẹ thì liền đi tới gần quan sát.
Phạm Thiên không phải y sư nhưng bằng vào Phá Vọng Chi Nhãn thì hắn có thể nhìn thấy được dòng chảy nội lực bên trong cơ thể Kỷ Hiểu Phù. Rõ ràng là nàng đang bị thương ở phổi.
Phạm Thiên lập tức liền lấy ra một bình Kim Sang Dược bôi lên cánh tay bị thương của Kỷ Hiểu Phù và kêu nàng uống nốt số còn lại.
Kim Sang Dược mặc dù chỉ là Hoàng Cấp đan dược nhưng tại thế giới võ hiệp này nó chẳng khác nào là thần dược. Chỉ vừa mới bôi lên tay thì vết thương của Kỷ Hiểu Phù đã lành lại cùng lúc đó vẻ mặt của nàng cũng trở nên hồng nhuận hơn rất nhiều.
Có điều Kim Sang Dược không chuyên trị nội thương nên vết thương ở phổi của Kỷ Hiểu Phù phải điều dưỡng từ từ mới khỏi được.
Lúc này Dương Bất Hối ngồi ở bên cạnh Kỷ Hiểu Phù thấy vết thương trên tay nàng lành lại một cách thần kỳ thì liền lên tiếng hỏi mẹ mình.
- Mẹ, vị ca ca này là đại phu sao?
Kỷ Hiểu Phù hết nhìn Dương Bất Hối rồi lại nhìn Phạm Thiên, trong lòng nàng vẫn còn hổ thẹn với vị hôn phu Ân Lê Đình của mình nên hôm nay hắn nhìn thấy nàng mang theo một đứa bé thì liền xấu hổ.
- Đây là Trương Vô Kỵ ca ca, cha huynh ấy là bằng hữu của mẹ.
- Kỷ Hiểu Phù cô nương xin đừng gọi ta là Trương Vô Kỵ nữa, để che giấu thân phận bây giờ ta đã lấy tên là Phạm Thiên.
Kỷ Hiểu Phù thấy Phạm Thiên hạ giọng xuống thì nhớ tới việc hắn là người duy nhất biết nơi ở của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn nên liền tỏ ra hiểu ý gật đầu.
- Vị ca ca này tên là Phạm Thiên, nhờ có huynh ấy mà vết thương của mẹ đã đỡ hơn nhiều rồi - Kỷ Hiểu Phù nói xong thì lại ngập ngừng quay qua nhìn Phạm Thiên - nó tên là Bất Hối, họ Dương…
Phạm Thiên đương nhiên biết tên họ của Dương Bất Hối nên không tỏ vẻ gì hết. Dương Bất Hối thì nghe mẹ mình nói hắn đã chưa khỏi cho nàng thì tiểu cô nương liền chạy tới gần ôm lấy và dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn lên má hắn một cái.
Phạm Thiên biết Bất Hối chưa từng gặp người ngoài, hành động vừa rồi của tiểu cô nương này chỉ thuần túy là hành động biểu lộ lòng cảm kích mà thôi. Hắn cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao Bất Hối còn quá nhỏ.
- Kỷ Hiểu Phù cô nương, tại sao ngươi lại bị thương như vậy?
- Ngươi cứ gọi ta là Kỷ cô cô cũng được, còn ta sẽ gọi ngươi là tiểu Thiên…
Kỷ Hiểu Phù liền kể sơ lược qua lý do mà mình bị thương. Phạm Thiên chăm chú nghe vì chuyện này quả thật là hắn đã quên mất rồi. Có thể đây là một thông tin quan trọng cũng nên.
Nghe lời kể của Kỷ Hiểu Phù thì trong đầu Phạm Thiên cũng dần hồi tưởng lại cốt truyện.
Kim Hoa bà bà cũng chính là Đại Khỉ Ti, thánh nữ Minh Giáo Ba Tư giả trang trước đây đã cùng chồng mình là Ngân Diệp tiên sinh tới cầu xin Hồ Thanh Ngưu chữa bệnh cho. Nhưng khi đó Đại Khỉ Ti đang che giấu thân phận để tránh bị Minh Giáo Ba Tư truy sát do để thất thân khi bản thân nàng là thánh nữ.
Có điều do một số nguyên nhân liên quan tới thê tử Vương Nan Cô mà Hồ Thanh Ngưu đã từng nói rằng sẽ không chữa cho bất kỳ người nào không phải là người Minh Giáo. Lúc đó Đại Khỉ Ti không dám để lộ thân phận nên đã đành phải đưa Ngân Diệp tiên sinh rời đi và không lâu sau hắn ta liền qua đời.
Đại Khỉ Ti muốn tới tìm Hồ Thanh Ngưu báo thù nhưng do đối phương là người của Minh Giáo hơn nữa từng có công chữa trị cho rất nhiều đồng môn nên thân là một trong Tứ Đại Pháp Vương Đại Khỉ Ti không tìm được cớ để ra tay.
Lần này Đại Khỉ Ti đã dẫn dụ mười mấy người của võ lâm chính phái và dùng đủ loại thủ đoạn làm họ mang theo những thương thế kỳ lạ. Cốt là để cho Hồ Thanh Ngưu không nhịn được mà muốn ra tay trị những chứng bệnh kỳ lạ này mà phá bỏ lời thế không chữa cho người ngoài Minh Giáo năm xưa.
Khi đó Đại Khỉ Ti sẽ có được lý do để ra tay trả thù Hồ Thanh Ngưu.
Hồ Thanh Ngưu cũng coi như là vị thần y nhưng lão ta đã đi ngược lại nguyên tắc của một người hành nghề y thấy chết mà không cứu. Cộng thêm thê tử của ông ta Độc Tiên Vương Nan Cô chuyên đi hạ độc người khác để tìm cách sáng tạo loại độc không ai giải nổi cũng là hành động cực kỳ độc ác.
Cả hai người này chẳng có ai là người tốt hơn nữa hai người họ không có liên quan gì tới Phạm Thiên nên hắn cũng chẳng muốn ra tay giúp họ làm gì cả.
- Kỷ cô cô, vậy sau này ngươi định tính thế nào?
- Sau khi chưa thương xong ta sẽ tìm một nơi vắng vẻ để ẩn cư không muốn tiếp tục bị cuốn vào giang hồ phân tranh nữa.
Kỷ Hiểu Phù hoàn toàn không có ý định đi tìm Dương Tiêu. Mặc dù Kỷ Hiểu Phù hoàn toàn không hối hận việc mình sinh con cho Dương Tiêu thậm chí là đặt tên con là Dương Bất Hối. Nhưng bất kể thế nào đi nữa lúc ban đầu Dương Tiêu cũng là dùng thủ đoạn để cưỡng bức Kỷ Hiểu Phù nên dù không trách Dương Tiêu trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc.
Cộng thêm sự hổ thẹn với sư phụ và Ân Lê Đình nên 2 năm nay kể từ khi rời khỏi phái Nga My Kỷ Hiểu Phù vẫn không hề đi tìm Dương Tiêu.
- Kỷ cô cô, nếu như ngươi muốn tìm một nơi an tĩnh để ẩn cư vậy ngươi nghĩ sao về việc cùng ta trở về núi Côn Lôn.
Kỷ Hiểu Phù nghe được Phạm Thiên nói thì ngạc nhiên.
- Ta đã thay tên đổi họ, không muốn dính vào chuyện trong giang hồ nữa. Tại núi Côn Lôn ta đã tìm ra được một sơn cốc cực kỳ kín đáo và có ý định dọn vào trong sống những năm tháng sau này. Kỷ cô cô, ngươi cùng Bất Hối muội muội hãy đi cùng ta, dù là ẩn cư nhưng nếu đông người vẫn sẽ đỡ buồn tẻ hơn nhiều.
Kỷ Hiểu Phù nhìn Bất Hối một chút rồi suy nghĩ.
- Bất Hối còn nhỏ nên không sao nhưng nếu lớn thêm chút nữa thì nàng sẽ cần tới vài người bạn chơi. Vô Kỵ… à không tiểu Thiên cùng với tiểu cô nương Chu Chỉ Nhược này cũng trạc tuổi Bất Hối nên đây không phải là ý tồi.
- Được rồi…
Kỷ Hiểu Phù vừa gật đầu thì ngay lập tức hệ thống liền thông báo.
“Ký chủ cứu vớt Kỷ Hiểu Phù thành công, tiến độ nhiệm vụ tăng lên: 3”
“Ký chủ cứu vớt Dương Bất Hối thành công, tiến độ nhiệm vụ tăng lên: 4”
Hả?
Nghe được âm thanh thông báo của hệ thống thì Phạm Thiên cảm thấy lạ lùng. Kỷ Hiểu Phù sau này sẽ bị Diệt Tuyệt đánh chết nên có thể coi là bi kịch cũng là chuyện đương nhiên. Có điều tại sao số phận của Dương Bất Hối cũng coi là bất hạnh?
Thực ra nếu nghĩ kỹ thì số phận của Dương Bất Hối sau này là đã đem lòng yêu thương Ân Lê Đình và ở bên chăm sóc ông ta cả đời.
Không nói đến chuyện chăm sóc Ân Lê Đình là một phế nhân cũng là một gánh nặng rất lớn đối với một thiếu nữ mới lớn như Bất Hối vì sau này Trương Vô Kỵ sẽ chưa lành cho ông ta.
Thì riêng việc Ân Lê Đình ngang tuổi cha chú của Bất Hối đã là một việc rất dễ bị người khác nhòm ngó dèm pha. Thời đại này chồng già vợ trẻ người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy được một lão gia cùng với tiểu thiếp của mình mà thôi.
Hành động của Bất Hối phần lớn là vì nàng muốn hy sinh bản thân để đền bù lại những mất mát do mẹ mình gây ra cho Ân Lê Đình mà thôi.
- Kỷ cô cô, nhân lúc bây giờ trời còn sáng chúng ta hãy lên đường thôi. Từ đây trở về núi Côn Lôn còn một đoạn đường rất dài.
- Cũng được, thương thế của ta cũng đã tốt hơn nhiều rồi chúng ta có thể lên đường ngay.
Kỷ Hiểu Phù liền dắt tay Dương Bất Hối đi theo Phạm Thiên rời khỏi Hồ Điệp Cốc.
Mấy tên bệnh nhân khác thấy Phạm Thiên chữa khỏi cho Kỷ Hiểu Phù thì liền vội vàng chạy tới cầu xin hắn chữa trị cho mình nhưng bị hắn từ chối.
Kim Sang Dược của hắn đã không còn nhiều nữa rồi, hơn nữa thương thế của những kẻ này không chỉ đơn thuần là ngoại thương hay nội thương.
Có kẻ bị rót thủy ngân vào tai có kẻ thì bị đinh găm vào lưng… chỉ bằng vào Kim Sang Dược hoàn toàn không thể chữa được. Ít nhất là với số Kim Sang Dược còn lại của Phạm Thiên thì là không thể.
Kỷ Hiểu Phù có lẽ do là một nữ nhân và còn mang theo một đứa trẻ nên Đại Khỉ Ti sau khi đánh cho nội thương ở phổi thì cũng chỉ gây ra một chút ngoại thương không đáng kể ở bên ngoài mà thôi.
Bỏ lại đám bệnh nhân tới cầu y kia Phạm Thiên đánh xe ngựa mang theo Chỉ Nhược, Kỷ Hiểu Phù và Dương Bất Hối lên đường trở về núi Côn Lôn.
Sau khi trở về Phạm Thiên liền đưa toàn bộ mấy người Tố Tố, Kỷ Hiểu Phù, Chu Chỉ Nhược tới cửa vào sơn cốc cất giữ Cửu Dương Chân Kinh.
Nơi này sau khi Chu Trường Linh cho người phá ra một cái cửa động thì đã nhanh chóng lấp lại sau khi lấy được “bản đồ” bên trong do Phạm Thiên lưu lại.
Từ hai năm trước Chu Trường Linh đã bán sạch gia sản mà chỉ mang theo một ít thuộc hạ và gia quyến cùng với Võ Liệt rời khỏi Trung Nguyên đi tìm kho tàng được ghi lại trong một cái bản đồ giả mà Phạm Thiên tạo ra rồi.
Ngay cả việc Chu Cửu Chân cùng Võ Thanh Anh mất tích cũng không khiến cho Chu Trường Linh chậm trễ chút nào.
Trước khi lên đường tới Hồ Điệp Cốc thì Phạm Thiên cũng đã nảy ra ý định dọn vào ở trong sơn cốc này nên đã dặn Tố Tố tìm cách dọn dẹp cửa hang vốn bị Chu Trường Linh lấp lại rồi.
Tiến vào trong sơn cốc thì Kỷ Hiểu Phù, Bất Hối và cả Chỉ Nhược cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của sơn cốc này. Họ không nghĩ ra rằng lại có một chốn tiên cảnh như thế này ở sau những vách núi đá.
- ------☆☆☆☆-------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT