- Lần này đi ra ngoài Thiên nhi nhớ phải cẩn thận - Tố Tố nghe thấy dự định của Phạm Thiên thì liền nói - ta ở nhà có Chân nhi và Anh nhi chăm sóc rồi.

Nói xong thì liền ngồi giữa Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh rất có phong phạm phu nhân.

- Tướng công không cần lo, việc ở nhà đã có bọn thiếp lo.

Phạm Thiên chuyến này chỉ là đi tới Hồ Điệp Cốc để cứu Kỷ Hiểu Phù khỏi tay Diệt Tuyệt mà thôi nên cũng không có ý định dẫn mấy cô nàng này đi.

- Thiên ca ca, hãy để muội đi cùng huynh!

Lúc này một thiếu nữ áo hồng mi thanh mục tú đi tới bên cạnh Phạm Thiên. Chu Chỉ Nhược qua 2 năm đi theo hắn thì nay đã hoàn toàn không còn mang vẻ gì của một tiểu nữ hài nhà nghèo nữa mà đã hoàn toàn lột xác thành một tiểu mỹ nhân. Ngay cả Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh 2 năm trước cũng thua kém Chỉ Nhược đôi phần.

Nếu như hoàn toàn phát dục mà nói Chu Chỉ Nhược nhất định sẽ trở thành mỹ nữ tuyệt sắc.

- Chỉ Nhược đã học võ cùng bá mẫu 2 năm rồi, muội muốn được đi theo trợ giúp huynh.

Thấy Chu Chỉ Nhược tỏ thái độ quyết tâm thì Phạm Thiên liền suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Chỉ là đi ra ngoài một chút rồi lại quay về không có vấn đề gì quá lớn.

Ngày hôm sau Phạm Thiên mang theo Chu Chỉ Nhược lên đường tới Hồ Điệp Cốc. Thời tiết bây giờ chỉ mới là cuối thu, rời khỏi vùng núi Côn Lôn lạnh giá thì hai người Phạm Thiên cảm thấy khí trời mát mẻ hết sức dễ chịu.

Đi dọc về phía đông nam Phạm Thiên bắt đầu nghe ngóng tin tức trong giang hồ. Còn 5 năm nữa mới tới thời gian lục đại phái vây công Quang Minh Đỉnh nên trong thời gian này những tranh đấu nổi lên thường chỉ là giữa Minh Giáo và Nguyên triều mà thôi.

Cảm thấy bản thân mình đã dần mất đi sự khống chế với dân người Hán đông đảo thì Nguyên triều bắt đầu sử dụng tới các biện pháp trấn áp bằng vũ lực nên căng thẳng giữa hai bộ tộc ngày càng gia tăng. Chẳng bao lâu nữa người Hán cũng sẽ thi nhau nổi dậy và lật đổ Nguyên triều mà thôi.

Phạm Thiên trước đây là người Việt, bản thân hắn chẳng có thù hằn gì với người Mông Cổ mà cũng chẳng có tình nghĩa gì với người Hán cả nên hắn không muốn lọt vào cuộc phân tranh này.

Dù gì thì mục đích chủ yếu của Phạm Thiên tại thế giới này là Cửu Dương Chân Kinh đã về tay hắn rồi. Chỉ còn lại nhiệm vụ do hệ thống giao phó và duy nhất môn thần công Càn Khôn Đại Na Di của Minh Giáo khiến hắn chú ý tới thôi.

- Thiên ca ca, ở phía trước đang có nạn dân tụ tập kìa - Chỉ Nhược đang ngó ra ngoài xe ngựa thì bỗng chui vào và nói với Phạm Thiên.

Chu Chỉ Nhược bản tính thiện lương lại là con nhà nghèo nên trưởng thành sớm. Thấy đồng bào của mình chịu nạn đói thì liền nổi lòng thương.

Phạm Thiên cũng không phải loại người máu lạnh thấy chết mà không cứu. Mặc dù không thể cứu hết người trong thiên hạ nhưng hiện giờ nạn dân đói khát ở ngay trước mặt thì là con người lương tâm hắn không cho phép hắn quay đi.

Phạm Thiên đánh xe ngựa tới gần và sau đó lấy ra vài bao ngũ cốc đặt ở trên xe sau đó giả vờ mang từ trong xe ngựa ra cho những nạn dân này.

- Cảm ơn vị thiếu hiệp này, cảm ơn tiểu bồ tát đã cứu giúp chúng tôi.

Các nạn dân nhận được ngũ cốc thì bắt đầu khóc lóc cảm tạ. Phạm Thiên thấy vậy thì cũng không nhịn được mỉm cười, làm chuyện tốt cũng đem lại niềm vui rất lớn.

- Nạn dân chúng tôi không có gì để báo đáp, xin hãy nghỉ lại cùng chúng tôi đêm nay để chúng tôi hầu hạ hai người.

Một lão giả râu tóc bạc trắng mặt mày nhăn nheo thành khẩn nói.

Phạm Thiên thấy trời cũng gần tối rồi nên cũng đồng ý dừng lại, tại thời đại này khi đêm đến mọi thứ xung quanh liền tối om nên đi đường sẽ rất nguy hiểm.

Nhân lúc trời chưa tối Phạm Thiên và Chỉ Nhược cùng đi bắt một vài con thú rừng về cho những nạn dân này.

Tối hôm đó Phạm Thiên và Chỉ Nhược ngồi ở chính giữa một ngôi chùa bỏ hoang và nhận lấy chiếc bát sứt mẻ từ tay 1 người nạn dân.

Cái bát này mặc dù sứt mẻ nhưng đã là cái lành lặn nhất ở đây rồi, nhiều người khác còn phải xếp hàng để chờ dùng chung nữa kìa.

- Lộc cộc!!

Phạm Thiên đang cầm bát canh thịt thưởng thức thì bỗng nhiên hắn nghe được tiếng vó ngựa truyền tới từ phương xa.

Chỉ Nhược luyện võ 2 năm nay thì mặc dù không nhận ra tiếng vó ngựa nhưng cũng để ý tới khuôn mặt của Phạm Thiên sau đó liền tập trung lắng nghe.

Tại thời đại này có thể có ngựa mà cưỡi chỉ có thể là quan binh và người quyền quý hoặc người trong giang hồ mà thôi. Bất kể là loại nào thì Phạm Thiên cũng không muốn gặp mặt.

Tiếng vó ngựa ngày càng thêm rõ rệt khiến Chỉ Nhược và ngay cả một số nạn dân cũng nghe được.

- Hí!!!

Một tiếng hí dài vang lên và một đám người cưỡi ngựa dừng lại tại bên ngoài ngôi chùa hoang này.

Nghe tiếng lọc xọc khi chúng xuống ngựa thì không cần nhìn cũng biết là quan binh.

Phạm Thiên quay qua thì nhìn thấy một đám lính Nguyên triều vũ trang đầy đủ đứng vây xung quanh vài người ăn mặc quần áo hoa lệ ở giữa.

Trong những kẻ này có vài người khiến cho Phạm Thiên đặc biệt chú ý tới.

Lộc Trượng Khách

Đẳng cấp: 19

Hạc Bút Ông

Đẳng cấp: 19

Huyền Minh nhị lão!!

Kẻ năm xưa trong nguyên tác đã từng dùng Huyền Minh thần chưởng đánh trọng thương Trương Vô Kỵ và khiến hắn nhiễm hàn độc chính là Hạc Bút Ông, một trong Huyền Minh nhị lão.

Nhưng hai lão già này không khiến Phạm Thiên phải để ý tới mà sự chú ý của hắn hướng về phía hai thiếu niên ở đằng sau kìa

Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ

Đẳng cấp: 7

Khố Khố Đặc Mục Nhĩ

Đẳng cấp: 9

Khố Khố Đặc Mục Nhĩ hay Khoách Khuếch Thiếp Mộc Nhi trong cốt truyện được biết đến dưới cái tên Vương Bảo Bảo là con trai của Nhũ Dương Vương nhà Nguyên.

Mặc dù trong cốt truyện sự tồn tại rất mờ nhạt nhưng thực tế ra Vương Bảo Bảo là một tướng lĩnh tài giỏi và là trụ cột của triều đình Bắc Nguyên (nhà Nguyên sau khi mất quyền lưc tại Trung Nguyên và Tây Tạng).

Bên cạnh thiếu niên Vương Bảo Bảo là một mỹ thiếu nữ có tuổi tác tương đương với Chu Chỉ Nhược. Triệu Mẫn quận chúa của Nhữ Dương Vương phủ, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã lộ ra những nét đẹp mê người cùng Chỉ Nhược mỗi người một vẻ không ai nhường ai.

Chỉ Nhược mang theo vẻ đẹp điềm tĩnh và thanh thoát giống như tiên nữ trên trời còn Triệu Mẫn thì lại có vẻ thông minh lanh lợi, hai mắt có thần khiến kẻ khác phải thán phục.

- Đám nạn dân các ngươi còn dám lảng vảng ở đây à? Mau cút đi!

Một tên lính Nguyên đi tới quát nạt những nạn dân này muốn đuổi họ đi. Chỉ Nhược thấy những nạn dân đáng thương bị quát cho sợ hãi rúm ró vào thì liền không nhịn được mà đứng dậy nói lớn:

- Nơi này là nơi bỏ hoang hơn nữa chúng ta tới đây trước dựa vào cái gì mà các ngươi lại đuổi chúng ta đi?

Tên lính Nguyên không nghĩ rằng sẽ có kẻ sẽ cãi lại mình nên liền giận dữ quay sang. Nhưng khi nhìn thấy Chỉ Nhược thì liền ngây người.

Chỉ Nhược dù còn nhỏ nhưng đã trở thành một tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc trác rồi nên khiến cho tên lính Nguyên kia đứng hình. Tên này không thể tin được trên đời này lại có một tiểu cô nương xinh đẹp không thua gì quận chúa của mình.

Triệu Mẫn thân là con gái của Nhữ Dương Vương nên mấy tên lính đói khát cũng không dám nghĩ bậy nhưng bây giờ thấy một tiểu cô nương người Hán thì nổi lòng tà dâm.

Phạm Thiên nhận ra ánh mắt đầy dâm tà của tên lính kia thì trong lòng bắt đầu dâng lên sát khí. Một tên lính quèn mà cũng dám bất kính với Chỉ Nhược của hắn sao? Bây giờ Phạm Thiên đã không còn là một kẻ sẽ do dự khi giết người đâu.

- Dám cãi lại quan binh triều đình là tội lớn đấy. Tiểu nương tử ngươi nếu không muốn bị bắt trở thành quân kỹ thì nên ngoan ngoãn nghe lời ta đi.

Chỉ Nhược thấy tên lính này đi về phía mình thì nhíu mày, lúc này bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng nói của Phạm Thiên.

- Chỉ Nhược, giết hắn đi.

Nghe được Thiên ca ca của mình nói vậy thì hai mắt của Chỉ Nhược hiện lên sát khí. Dù thiện lương nhưng sau 2 năm ở cùng nữ ma đầu Thiên Ưng Giáo Ân Tố Tố thì Chỉ Nhược hiểu rõ sự thiện lương của mình sẽ chỉ dành cho người xứng đáng mà thôi. Đối với kẻ địch thì nàng sẽ không bao giờ tỏ ra nhân từ.

Chỉ Nhược vung tay lên bắn ra một cây độc châm cắm hẳng vào cổ họng của tên lính Nguyên kia. Ngón độc châm này là nàng học của Tố Tố dùng để giết lâu la cực kỳ hữu hiệu.

- A!!!

Tên lính Nguyên lập tức ngã ra đây sùi bọt mép rồi ngay lập tức mất mạng.

Biến cố này khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc, đặc biệt là đám người của Triệu Mẫn.

- Tiện dân hỗn láo, ngươi dám tấn công quan binh triều đình!?

Mấy tên lính Nguyên lập tức rút đao ra và quát.

- Quan binh triều đình sao? Ta thấy các ngươi giống lũ súc vật hại người thì đúng hơn.

Không chỉ công phu hại người mà công phu mắng người của Tố Tố Chỉ Nhược cũng học được.

Đám quan binh này còn đang định lao lên tấn công Chỉ Nhược thì bỗng nhiên ở phía sau Chỉ Nhược liền lên tiếng ngăn lại.

- Dừng lại!!

Triệu Mẫn đi tới trước mặt Chỉ Nhược và quan sát nàng rồi nói:

- Tuổi nhỏ lại còn là bậc nữ lưu mà bản lĩnh lẫn tâm tính đều rất cao. Ngươi đã khiến ta nổi lòng yêu mến muốn chiêu mộ ngươi làm thuộc hạ của mình.

- Muốn ta làm thuộc hạ của ngươi? Đừng có nằm mơ!

Chỉ Nhược lập tức đáp lại nhưng không khiến Triệu Mẫn tức giận.

- ------☆☆☆☆-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play