Phạm Thiên cùng Lưu Viên Tán yên lặng đối mặt với nhau thì bỗng Lưu Viên Tán bật cười nói:

- Ta đương nhiên là muốn một kiếm giết chết ngươi tại chỗ này nhưng tiếc là Truy Nghĩa Huyễn Ảnh Kiếm Thuật của ta còn chưa luyện thành.

Phạm Thiên cười nói:

- Ngươi có biết tự mình khai ra rằng võ công của mình chưa luyện thành cho kẻ địch là một hành động cực kỳ ngu ngốc không?

Lưu Viên Tán vẻ mặt không có gì quan trọng nói:

- Ta biết người như ngươi sẽ không hứng thú với việc ra tay với một kẻ yếu hơn mình.

Phạm Thiên nói:

- Ngươi không phải ta làm sao biết ta nghĩ gì?

Lưu Viên Tán bỗng lâm vào im lặng, một lát sau hắn mới nói:

- Chỉ còn tối đa nửa tháng nữa là ta có thể luyện thành Truy Nghĩa Huyễn Ảnh Kiếm Thuật, đến khi đó ta có thể dùng toàn bộ sức mạnh để đấu với ngươi.

Lưu Viên Tán thấy Phạm Thiên như cười như không giữ im lặng thì liền nói tiếp:

- Nếu như ngươi chờ ta nửa tháng nữa thì khi đó nếu như ngươi thắng ta trong trận quyết đấu ta sẽ hai tay dâng lên Bá Vương Quỷ Diện Giáp cho ngươi. Nếu có kẻ phản đối ta sẽ ra tay trấn áp. Trong nửa tháng này ngươi có thể ở trong Tống Võ Môn, ta sẽ cho người tiếp đãi chu đáo.

Phạm Thiên đáp:

- Bá Vương Quỷ Diện Giáp đã nằm trong tay ta rồi thì việc gì phải chờ ngươi nửa tháng rồi đấu thắng mới được?

Lưu Viên Tán nói:

- Chẳng lẽ ngươi sợ thua sao? Hay là ngươi lo rằng khi tiến vào lãnh địa Tống Võ Môn thì sẽ bị bản môn vây giết?

Phạm Thiên lập tức bật cười:

- Ha ha, không ngờ ngươi lại dùng cái trò khích tướng rẻ tiền này đối với ta. Được lắm, tính toán của ngươi đã có tác dụng rồi đấy, ta đồng ý với lời thách đấu của ngươi!

Phạm Thiên tại sao lại phải từ chối đây? Hắn tự tin rằng một mình mình có đủ khả năng quét ngang toàn bộ Tống Võ Môn.

Nếu như Lưu Viên Tán thật sự ngu ngốc đến mức dùng Tống Võ Môn đối phó Phạm Thiên thì hắn cũng không ngại dùng Tống Võ Môn huyết tế Hỏa Long Truy Hồn Đao.

Lưu Viên Tán thấy Phạm Thiên chấp nhận thì liền nói:

- Vậy thì chúng ta cùng đi thôi.

Phạm Thiên nói:

- Nhưng trước khi đi thì có lẽ ta cần phải xử lý con chuột đang nghe lén kia trước đã. Tú Lệ…

Phạm Thiên vừa nói thì Tú Lệ đã hóa thành một tàn ảnh và biến mất, ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết vang lên và một kẻ mặc trang phục dạ hành màu đen rơi xuống từ trên một thân cây cách họ vài chục mét.

Lưu Viên Tán nhìn thấy cảnh này thì chấn kinh thầm nghĩ:

- Nữ nhân này thân pháp nhanh đến mức mình còn khó theo kịp, vậy mà nàng lại chỉ là một nữ tỳ theo hầu hắn ta thôi sao?

Phạm Thiên nhìn thấy tên gián điệp bị Tú Lệ đánh rơi thì tiến lại gần nói:

- Ban ngày ban mặt ngươi lại đi mặc trang phục đen xì như vậy chẳng phải là vô cùng ngu ngốc sao?

Tên gián điệp cúi đầu không nhìn Phạm Thiên sau đó bất ngờ đưa tay lên và bắn ra một chiếc tụ tiễn từ trong cổ tay.

- Hự!

Làm xong hành động này tên gián điệp bỗng nhiên ngã ra đất sau đó khí tuyệt bỏ mình. Phạm Thiên thoáng nhìn về phía chiếc tụ tiễn được tên này bắn ra thì thấy nó đã găm sâu vào đầu tên trộm đã đánh cắp Bá Vương Quỷ Diện Giáp.

Phạm Thiên âm thầm nghĩ:

- Xem ra tử sĩ của vị nhị sư huynh Đào Nguyệt Thiên này được huấn luyện vô cùng tốt nha.

Lưu Viên Tán thấy tên này trước khi tự sát còn đem kẻ đã trộm Bá Vương Quỷ Diện Giáp giết chết thì cảm thấy trong này có âm mưu vô cùng hiểm độc.

Nguyên bản hắn nghĩ là người của Thiên Ma Thần Quân làm ra chuyện này nhưng bây giờ đệ tử thứ sáu của lão ta lại đang ở đây rồi thì khả năng này có lẽ là không cao.

Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đó được.

Lưu Viên Tán tạm thời gác lại suy nghĩ của mình và nói:

- Chúng ta lên đường thôi chứ? Từ đây tới Hoa Đình còn khá xa đấy.

Hoa Đình là một đại đô cực kỳ sầm uất cũng là đại bản doanh của Tống Võ Môn.

Phạm Thiên gật đầu và dẫn Đàm Hoa Liên và Tú Lệ đi theo Lưu Viên Tán.

……

- Phạm Thiên, ngươi tin tưởng hắn ta sao?

Đàm Hoa Liên sau lần bị Lưu Viên Tán vây công thì không có quá nhiều hảo cảm với đối phương.

Phạm Thiên cười nói:

- Không cần phải lo, cho dù hắn có ý đồ gì thì cũng không đủ khả năng làm hại đến chúng ta đâu.

Lưu Viên Tán lúc này bỗng nhiên quay lại nói:

- Chúng ta sắp tới Hoa Đình rồi, có thể vào trong tửu quán trước mắt kia để nghỉ chân. Tòa Túy Tiên Lâu này nổi tiếng là có rượu rất ngon.

Thấy Lưu Viên Tán bình tĩnh đối đãi mình như khách quý như vậy thì Phạm Thiên liền nói:

- Trước nay ta thường chỉ uống rượu của mình mang theo nhưng vào nghỉ chân một chút cũng được.

Cả đám kéo nhau vào bên trong tửu quán thì bỗng nhiên nhíu mày nhìn nhau.

- Có mùi máu!

Lưu Viên Tán thân là môn chủ Tống Võ Môn phụ trách quản lý vùng này thì lập tức tiến vào bên trong tìm hiểu tình hình.

Mấy người Phạm Thiên chậm rãi đi phía sau và tiến lên trên lầu hai thì đã nghe thấy bên trên truyền tới tiếng của Lưu Viên Tán.

- Đám tà phái lại dám kéo tới đây ư? Trương Kiến, ngươi hãy ở lại đây điều tra xem kẻ nào muốn làm hại Thăng Bình.

Phạm Thiên vừa tiến lên thì Lưu Viên Tán liền ngừng lại nhìn hắn. Đám người Tống Võ Môn đứng xung quanh bỗng cảnh giác hỏi:

- Các hạ là ai? Tống Võ Môn đang làm việc, xin mời rời đi!

Lưu Viên Tán đưa tay ra hiệu cho đám môn hạ lui ra và nói:

- Thiết Lâm, không được vô lễ, đây là khách quý do ta mời về. Phạm huynh đệ, xem ra chúng ta không thể thưởng thức mỹ tửu của Túy Tiên Lâu rồi, ngươi mới tới Tống Võ Môn mà đã phải chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn như vậy thật là mất mặt quá.

Lưu Viên Tán thân là môn chủ Tống Võ Môn thì muốn biết tên của Phạm Thiên cũng không khó, dù sao thân phận của hắn trong tà phái cũng không phải bí mật gì chỉ là ít xuất đầu lộ diện nên không ai để ý tới mà thôi.

Lưu Viên Tán đi tới mời Phạm Thiên tiếp tục lên đường quay trở về Tống Võ Môn thì ở phía sau một đám môn hạ Tống Võ Môn cảm thấy bất ngờ.

Lưu Thăng Bình thân là biểu đệ của Lưu Viên Tán thì chưa bao giờ nghe tới việc biểu ca mình có bằng hữu ở ngoài nên cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Tên Thiết Lâm đứng bên cạnh Lưu Thăng Bình thấy vậy liền nói:

- Đệ đệ của mình ở bên ngoài đi kết giao với môn phái trung lập giúp Tống Võ Môn mà môn chủ lại không một lời thăm hỏi trong khi đó lại đi hoan hỉ tiếp đón một kẻ lạ mặt.

Một kẻ khác ở bên cạnh liền nói:

- Tên khách quý này của môn chủ mang theo thanh đại đao trông hết sức kỳ quái. Thường thì ta chỉ thấy đám dong binh cùng thợ săn tiền thưởng mang loại binh khí này mà thôi.

Lưu Thăng Bình chăm chú nhìn theo bóng lưng của Phạm Thiên mà không lên tiếng.

……

Nửa đêm Lưu Viên Tán dẫn Phạm Thiên trở về tới phòng nghỉ thì liền ra lệnh cho đám trưởng lão rời đi.

Những vị trưởng lão này trước đây từng cùng Lưu Viên Tán đi tới Liêu Sơn Phủ nên biết rõ thân phận của Phạm Thiên. Khi vừa gặp mặt thì họ tỏ ra hết sức căng thẳng nhưng sau lại được lệnh của Lưu Viên Tán nên đành phải nhẫn nhịn.

Nhưng thấy đám trưởng lão đứng sau nhìn mình với ánh mắt bất thiện thì Phạm Thiên cũng chỉ cười nhạt mà không để ý tới.

Thấy bọn họ rời đi thì Phạm Thiên liền nói:

- Mới mấy tháng không gặp mà xem ra ngươi đã thay đổi nhiều rồi đấy nhỉ.

Nếu như nói mấy tháng trước Lưu Viên Tán chỉ giống như một tên tính tình trẻ con bồng bột thì hiện tại đối phương lại điềm tĩnh vô cùng.

Lưu Viên Tán cười đáp:

- Sau khi bị ngươi đánh bại ở Liêu Sơn Phủ ta đã nhận ra sự yếu kém của bản thân. Nửa năm nay ta khổ luyện kiếm thuật để chờ ngày có thể rửa nhục. Chỉ còn nửa tháng nữa thôi thì ta sẽ đích thân thách đấu ngươi, trong thời gian đó hãy nghĩ ngơi cho tốt đi.

Nói xong Lưu Viên Tán liền quay đầu rời đi, Phạm Thiên âm thầm đánh giá đối phương thì cảm thấy tên Lưu Viên Tán này tuyệt đối không thể coi thường.

Nếu như đem ra so sánh thì có lẽ ngay cả Tử Hào, thiên tài trăm năm mới có một của tà phái cũng không thể sánh bằng Lưu Viên Tán thậm chí còn là thua xa.

Cho dù không cần tới một trong Bát Đại Kỳ Bảo là Bá Vương Quỷ Diện Giáp thì tiền đồ của Lưu Viên Tán cũng không kém Tử Hào đã thức tỉnh được Truy Hồn Ngũ Tinh Giáo là bao.

Phạm Thiên cười nhạt:

- Dù là thiên tài thì cũng không thể bằng ta được.

Phạm Thiên cảm thấy tu vi của mình sắp đột phá rồi, có lẽ trong nửa tháng tới hắn sẽ tập trung vào việc đột phá tới bát tinh Võ Linh.

- ------☆☆☆☆-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play