Buổi sáng Phạm Thiên mới tỉnh dậy thì liền tiến hành luyện công ở ngoài sân. Một bộ Cuồng Phong Côn Pháp trong tay hắn được diễn luyện đến lô hỏa thuần thanh.

Phạm Thiên luyện xong thì liền thu côn lại và điều tức, hắn cảm thấy hiện giờ Cuồng Phong Côn Pháp nay đã không còn đủ cho mình nữa rồi.

Khi trước Phạm Thiên không lựa chọn học một môn võ kỹ khác cao cấp hơn là bởi vì hắn còn chưa đột phá Võ Linh.

Với một Huyền Cấp hạ phẩm võ kỹ Phạm Thiên còn có thể dựa vào nội kình hùng hậu thay thế hồn khí để thi triển được nhưng nếu như là Huyền Cấp trung phẩm võ kỹ thì chưa chắc hắn đã có thể sử dụng được.

Cho dù có dùng được thì sau một chiêu duy nhất nội kình của Phạm Thiên tuyệt đối sẽ cạn kiệt và khi đó nếu đối thủ không bị đánh bại thì hắn chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

Nhưng giờ đột phá Võ Linh khiến cho nội kình của hắn dần chuyển hóa thành hồn khí và với lượng hồn khí mạnh hơn xa cùng cấp thì Phạm Thiên có thể thi triển Cuồng Phong Quyển Địa cả chục lần mà vẫn còn dư lực. Huyền Cấp trung phậm võ kỹ cũng không làm khó được Phạm Thiên và nếu như liều hết sức thậm chí hắn còn có thể thi triển được cả Huyền Cấp thượng phẩm võ kỹ.

Rời khỏi phó bản này thì vẫn còn khoảng gần 10 ngày Đăng Thiên đại hội mới diễn ra, trong 10 ngày này hắn nhất định phải đem một loại Huyền Cấp trung phẩm võ kỹ luyện tới nhập môn mới được.

Phạm Thiên thu côn lại sau đó quay sang nhìn về phía bóng người đang rụt rè nấp ở phía bên ngoài. Phạm Thiên cười nói:

- Nếu đã tới thì sao không tiến vào đi?

Vương Ngữ Yên biết mình đã bị phát hiện thì khuôn mặt liền ửng hồng. Nàng tiến vào bên trong sân và nói:

- Sư thúc, mẫu thân kêu ta đưa ngươi đi thăm Lang Hoàn Ngọc Động.

Phạm Thiên tiến tới gần và nói:

- Ta cũng không lớn hơn ngươi là bao không cần phải gọi ta là sư thúc, ngươi cứ gọi ta là Thiên ca ca đi.

Vương Ngữ Yên vội vàng lắc đầu nói:

- Như vậy sao được, ngươi là sư đệ của mẫu thân…

Vương Ngữ Yên còn đang từ chối thì Phạm Thiên đã ngắt lời:

- Môn phái của chúng ta tên là Tiêu Dao Phái, ý ở tiêu dao. Ngươi không cần để ý tới lễ giáo thế tục làm gì cả.

Phạm Thiên biết Thanh La gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, Vương Ngữ Yên luôn thể hiện rõ tam tòng tứ đức của mình nên thế tục lễ giáo trong mắt nàng có trọng lượng rất lớn.

Chính vì vậy nên Phạm Thiên mới hạ thấp một bối phận ngang hàng Vương Ngữ Yên nếu không cái danh sư thúc sẽ đè trên đầu hắn khiến cho trong lòng Vương Ngữ Yên xuất hiện xa cách, giống như cái cách mà Quách Tĩnh nhìn mối quan hệ của Dương Quá và Tiểu Long Nữ vậy.

Phạm Thiên không quan tâm tới việc bối phận có loạn hay không, chỉ cần tránh đi yếu tố gây trở ngại cho kế hoạch của hắn là được.

Cuối cùng Vương Ngữ Yên cảm thấy mình phận là hậu bối không thể làm trái lời nên đành phải lí nhí một tiếng:

- Thiên ca ca…

Phạm Thiên hài lòng mỉm cười, bây giờ Vương Ngữ Yên đang chịu áp lực về bối phận nên mới gọi như thế nhưng dần dần khi ba chữ Thiên ca ca in sâu vào trong lòng nàng rồi thì vị thế của Phạm Thiên cũng sẽ thay đổi. Dù chỉ là một cái danh xưng cũng có ảnh hưởng rất lớn.

- Yên nhi, ngươi hãy dẫn ta tới Lang Hoàn Ngọc Động đi.

Phạm Thiên lái chủ đề qua một chuyện khác để thay đổi bầu không khí ngượng ngùng lúc này.

- Ồ…

Vương Ngữ Yên ậm ừ một tiếng sau đó liền quay đầu dẫn đường, có lẽ cần một chút thời gian để nàng làm quen mối quan hệ này với Phạm Thiên.

Vương Ngữ Yên dẫn Phạm Thiên đi tới hậu viện và tiến vào bên trong một gian phòng nhỏ. Tiến vào bên trong nàng đưa tay chạm vào một vị trí ẩn giấu đằng sau một góc kín và sau đó cơ quan liền được mở ra để lộ một thông đạo bí mật.

Phạm Thiên tiến vào bên trong thông đạo thì thấy nơi này mặc dù kín đáo nhưng lại rất sạch sẽ không chút mùi ẩm mốc giống như hàng ngày vẫn có người tới đây.

Phạm Thiên tiến vào bên trong thì liền thấy một loạt những chiếc giá gỗ đựng những quyển thư tịch được phân chia ra thành những khu vực khác nhau ghi rõ tên của từng môn phái.

Phạm Thiên thấy bên trong có lẽ phải có tới cả nghìn quyển thư tịch võ công. Hắn tiện tay cầm lấy một cuốn thư tịch ghi bốn chữ Vô Lượng Kiếm Pháp lên quan sát một chút sau đó liền đặt trở lại chỗ cũ.

Vương Ngữ Yên thấy Phạm Thiên chỉ đi dạo quanh xem xét mà không mở quyển thư tịch nào ra xem thì không nhịn được liền nói.

- Sư thúc ngươi có phải là thấy có nhiều thư tịch quá không biết đọc cuốn nào phải không? Hay để ta giới thiệu cho ngươi mấy muốn nhé.

Phạm Thiên đặt xuống quyển thư tịch trên tay sau đó đi tới trước mặt Vương Ngữ Yên và đưa tay lên.

- Ai da!!

Vương Ngữ Yên bị Phạm Thiên búng trán thì liền ôm đầu kêu đau.

Phạm Thiên cười nói:

- Ta đã nói là không được gọi là sư thúc cơ mà.

Vương Ngữ Yên thầm bĩu môi nói:

- Thiên ca ca… nhân gia gọi vậy là được chứ gì…

Phạm Thiên nhìn Vương Ngữ Yên giận dỗi thì cảm thấy hết sức đáng yêu, vốn dĩ nàng đã hết sức xinh đẹp nhưng bây giờ khi nàng thể hiện một tính cách khác hẳn mấy người Mộc Uyển Thanh thì Phạm Thiên liền bị cuốn hút.

Phạm Thiên lúc này mới nói:

- Không phải ta không biết nên xem quyển nào mà đơn giản là vì những thứ võ công bí tịch này quá kém, không thể lọt vào mắt của ta.

Vương Ngữ Yên nghe vậy thì liền nghĩ tới môn côn pháp mà Phạm Thiên mới luyện ban sáng nên có phần hiểu được nhưng nàng vẫn phản bác:

- Mấy môn võ công này tuy không phải là tuyệt thế võ học nhưng vẫn có giá trị để tham khảo. Nếu học được chúng sẽ có thể dễ dàng tìm ra cách khắc chế.

Phạm Thiên đáp:

- Một cao thủ không cần biết chiêu số mà đối thủ sẽ sử dụng là gì nhưng vân có thể lập tức đưa ra phương pháp ứng phó tốt nhất. Kẻ nào mà cần đi học võ công của đối thủ mới có thể phá giải được thì là do hắn học võ chưa tới nơi tới chốn mà thôi.

Vương Ngữ Yên vốn là một nữ nhân truyền thống thì sao dám phản bác trưởng bối như Phạm Thiên. Nàng bỗng nhiên phản ứng như vậy chỉ có thể là đang nghĩ tới Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục tu luyện Đẩu Chuyển Tinh Di vốn là một môn tuyệt thế võ công cùng Càn Khôn Đại Na Di có dị khúc đồng công (cách làm khác nhưng hiệu quả giống nhau).

Chỉ là Mộ Dung Phục luyện Đẩu Chuyển Tinh Di chỉ mới tới chuyển kình chứ chưa đạt tới chuyển khí cảnh nên không thể chuyển di chiêu thức đối phương một cách hoàn hảo để xứng với cái danh dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (lấy đạo của người để trả lại cho người).

Mộ Dung Phục thiên tư không thấp lại có gia truyền tuyệt học thì vốn dĩ là tiền đồ vô lượng nhưng do quá nóng vội nên ngược lại đi vào tiểu đạo.

Mộ Dung Phục không cố tu luyện Đẩu Chuyển Tinh Di lại đi nghiên cứu võ học của bách gia mong đạt tới cảnh giới cao hơn nhưng ngược lại bỏ quên cái gốc là Đẩu Chuyển Tinh Di khiến cho võ công của hắn có hoa mà không có quả, tuyệt đối không giống Tiêu Phong.

Võ công như vậy đối phó với hạng giang hồ tam giáo cửu lưu còn được, nhưng nếu gặp phải cao thủ thực sự như Tiêu Phong, Cưu Ma Trí hay Đoàn Diên Khánh thì khó mà chiếm được chỗ tốt gì.

Vương Ngữ Yên vốn vì Mộ Dung Phục nên cố gắng học thuộc võ công trong Lang Hoàn Phúc Địa mong muốn có thể giúp biểu ca mình nên hiện giờ Phạm Thiên lại coi thường cách làm của Mộ Dung Phục khiến nàng có chút không phục.

- Yên nhi, ngươi không nên không phục, võ học cần phải chuyên tu, nếu tạp mà không tinh thì mãi sẽ không thể tiến thêm được. Môn côn pháp mà ngươi nhìn lúc trước ta đã luyện suốt bao năm nay nên cực kỳ tinh thuần, ngươi cho rằng có bao nhiêu kẻ có thể đỡ được một côn của ta?

Vương Ngữ Yên cúi gằm mặt xuống, nàng không biết võ công nhưng nhãn lực đã được luyện tới mức thường thừa. Nàng có thể nhận ra côn pháp của Phạm Thiên đã được hắn luyện tới mức không thể thuần thục hơn được nữa, mỗi một thức như nước chảy mây trôi hoàn toàn thuộc vào bản năng.

Dù trong lòng không muốn chấp nhận nhưng quả thật nếu để biểu ca nàng đối mặt với Phạm Thiên thì liệu hắn có thể đỡ được mấy chiêu?

- Thôi được rồi, thư tịch trong Lang Hoàn Ngọc Động ta đã kiểm tra qua có vẻ không thiếu cái gì. Chúng ta ra ngoài thôi!

Phạm Thiên liền chủ động tiến ra bên ngoài để lại Vương Ngư Yên còn đang trầm tư ở đó. Một lát sau nàng mới đuổi theo hắn ra ngoài.

- ------☆☆☆☆-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play