Chỉ cần ngưng tụ bản mệnh khế ước đi ra, hòa vào đó một chút tinh huyết và tia linh hồn của bản thân, sau đó để Thiên Luân dùng máu của mình ký tên đóng giấu đi lên, đồng thời phân ra thêm một tia linh hồn nhỏ là có thể hoàn thành.
Còn nội dung, thì đã tự động, được viết sẵn lấy bên trên hết cả rồi.
Cả người lập và người ký, cũng đều không có quyền thêm bớt, hay xóa sửa đi được nội dung trên.
Vì đây vốn chính là văn tự do thiên địa soạn lập và cụ hiện ra, không ai có thể thay thêm đổi xóa.
Như cường cố làm vậy, nó sẽ trở thành một loại khế ước khác, không còn là bản mệnh khế ước.
_Vậy là xong rồi oi. Chủ nhân ngươi muốn tiếp tục tìm kiếm lấy linh thú ký kết, hay quay trở về oi.
Kim Nhan giở chứng lười, nằm lên trên đầu Thiên Luân nói.
“Uhm, ta cũng không biết nữa, chắc chúng ta cứ dạo một vòng quanh đây để xem xét xem sao.
Biết đâu được sẽ gặp được loại linh thú phú hợp để ký kết thì sao.” Tử Vũ phân vân đáp.
“Chủ nhân ký kết được với Thiên Luân, là đã gặp đại vận lắm rồi.
Ngài nghĩ rằng, trong đây sẽ còn có linh thú mạnh mẽ và phù hợp với chúng ta nữa sao?” Y Nha không chút do dự phủ định, hung hăng đả kích Tử Vũ.
“Ngài đừng có tiếp tục mơ nữa.
Chỉ việc Thiên Luân tồn tại nơi đây, cũng đã là xua đuổi hết tất cả đám linh thú kia đi hết mất rồi.
Muốn tìm thêm được một linh sủng phù hợp, không khác gì mò bụi ở trong này ah.”
_Con sư tử ngốc nhà ngươi, cảnh giới thoái hóa tuột dốc như vậy, mà lúc nào cũng một bộ tự tin thái quá, như nắm hết mọi thứ trong tay. Thực sự là khiến cho người ta căm ghét, đến cùng cực đi được.
Đám người Tử Vũ đang tập trung bàn luận kế hoạch, thì một giọng nữ lành lạnh, lại đầy lười nhác còn hơn cả Kim Nhan Y Nha, đột ngột từ một góc tối vang lên.
“Ai.” Y Nha thấy có người chăm chọc bản thân, nghiêm túc đứng phắc người lên, đầy vẻ cẩn trọng dè chừng, hét lớn.
Một kẻ không biết từ đầu xuất hiện, lại có thể nêu ra đánh giá về mình.
Ngoài Tử Vũ chủ nhân ra, thì một là hắn hoặc nàng đã từng gặp qua bản thân, hai là………
Một con hùng miêu, nhỏ chừng bàn tay, toàn thân bao phủ một màu lông trắng, có các đốm chấm đen ở tay chân bụng, đầu tròn, mũi tẹt, dáng đi lạch bạch, xuất hiện từ trong một góc khuất.
Con gấu trúc này bước tới, với cặp mắt bao quanh bằng hai quần lông đen, như thể đang thiếu ngủ hay vừa mới bị người ta đánh.
Khiến nó trông cực kỳ vô hại, đáng yêu, lại có phần manh chết không đền mạng.
Khiến cả đám đều đồng loạt, vô ý thức thả lỏng ra.
“Ai ai ai, nhìn đi đâu vậy. Ở đây, ở đây cơ.” Giọng nữ lại xuất hiện, đầy gấp gáp và tức giận.
Tử Vũ đám người nghe thấy tiếng nói phát ra là trên lưng gấu trúc nhỏ, lúc này mới tập trung hơn, cẩn thận chăm chú nhìn vào đó.
Thì ra, tại trên lưng gấu trúc, còn cuộn tròn, nằm lấy một con rắn nhỏ xíu, dài chừng 10 – 12 cm.
Vảy rắn có màu xanh lục óng ánh, với từng đường viền đen nhạt, phân chia cơ thể nó làm thành chín đoạn rõ ràng, cân xứng.
Mắt rắn màu vàng, pha chút ánh đỏ, trông cực kỳ sắc bén, và lạnh lẽo, như thể ta đang đối diện với tử thần.
Kết hợp với chiếc sừng nhọn đỏ chói, khá nhỏ, cong hướng ra phía trước, giữa đầu rắn. Cùng phần bụng màu bạch kim, và chiếc đuôi màu đen tuyền hơn cả bóng tối.
Càng khiến con rắn trông nhỏ bé này trở nên nguy hiểm, và khó lường hơn rất nhiều.
Bởi các loại bò sát, độc vật, trông sặc sỡ quá mức, thường hàm chứa một điều gì đó, mà ngươi, không bao giờ muốn đụng chạm, hay tìm hiểu tới.
Vì khi đó, cái chết và sự đau đớn, tuyệt vọng nhất, sẽ trực chờ, đón ngươi vào vòng tay.
Con rắn nhỏ nhìn Tử Vũ đám người thủ thế đề phòng, giơ đuôi lên hướng Y Nha, rồi lắc ngang như vẩy chào một người bạn.
Sau nó, con rắn vung đuôi, đánh vào đầu gấu trúc nhỏ:
“Nói ngươi không biết bao nhiêu lần rồi. Đáng vẻ này của ngươi, thật sự là quá manh manh dát rồi, lấn áp hết lấy sự tồn tại của ta, khiến ai cũng không nhận ra sắc đẹp tuyệt trần của bổn nương nương.
Còn khiến ngươi, khiến chúng ta, gặp phải không ít phiền phức, vì tưởng ngươi dễ ức hiếp.
Cô nãi nãi, ngươi có thể, cho mình to, xấu thêm chút nữa được không.” Rắn nhỏ mở miệng nói tiếng người, trong sự khiếp sợ, hiếu kỳ của đám người Tử Vũ.
Về phần gấu trúc nhỏ, bị con rắn đánh đầu, nó ngồi bịch xuống đất, mắt long lanh ngấn nước, nhưng vẫn bần thần mại manh, giả ngây thơ, như không hiểu có chuyện gì đã xảy ra.
Tử Vũ nhìn gấu trúc đáng thương, không biết vì sao, lại từ trong túi trữ vật, lấy ra một đoạn trúc non, tiến lại gần và đưa cho gấu trúc nhỏ.
Gấu trúc nhỏ thấy hắn đưa đồ ăn, không suy nghĩ vui vẻ cầm lấy, từng chút từng chút gặm.
Trong sự chứng kiến của hai bên.
Tử Vũ lại lấy thêm trúc đi ra.
Hắn đưa bao nhiêu, gấu trúc lại nhận bấy nhiêu.
Rồi sau khi hết đoạn trúc để đưa, thì đan dược, đường kẹo, hay các loại linh dược, đồ ăn thức uống.
Cũng nối tiếp theo sau đi ra.
Cho đến khi gấu trúc nhỏ vỗ vỗ tụng của mình, như tỏ ý đã no.
Nó đứng người lên, để mặc con rắn nhỏ rớt xuống đất, nhặt lên những thứ đồ mà Tử Vũ đã đưa, tiến về phía hắn, tỏ ý trả lại.
Đồng thời, giang hai tay, như muốn Tử Vũ ôm mình lên.
Trong tiếng gặm nhai của gấu trúc, cả không gian như im lìm hẳn đi, mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Để khi mọi chuyện như nước chảy mây trôi, tự nhiên mà xảy ra, Tử Vũ đã ôm gấu trúc nhỏ vào lòng, quay sang nhìn Y Nha, Kim Nhan:
“Hay ta ký kết khế ước với nó có được hay không?”
………
……
Y Nha, Kim Nhan bất ngờ, đầu như chập mạch, không nói nên lời.
Thiên Luân lại manh manh nghiên đầu, không nói.
Thì.
“Tức chết, tức chết ta rồi. Cô nãi nãi ah, ngươi còn một chút tự tôn, liêm sỉ nào không vậy.
Chỉ một chút đồ ăn từ người lạ, mà đã thành công mua chuộc được ngươi rồi ah.
Ngươi còn mặt mũi nào, gọi mình là gấu trúc nữa hay không.
Tình cảm biết bao nhiêu năm qua của hai ta, chỉ vì một người dưng nước lã bên ngoài, mà ngươi nỡ bán đứng ta vậy sao ah.” rắn nhỏ đập đuôi ầm ầm xuống sàn, tức điên lên nói.
“Ô ô~~~~~” Gấu trúc nhỏ nhìn rắn nhỏ, ô ô nói điều gì đó.
“Hahahaha Chết cười, chết cười nhân gia ah, hahahaha.”
Y Nha nghe lời hồi đáp của gấu trúc, lăn lộn cười ầm lên.
_Im miệng, con sư tử ngốc nhà ngươi, có tư cách gì cười bổn nương nương.
Rắn nhỏ nghe Y Nha cười, thẹn hóa thành giận nói.
“Đường đường là Thiên Chi Quân Vương, Tiên Vương mạnh mẽ thứ ba trong bảng xếp hạng, vậy mà lại tự hạ mặt mũi mình, đi ký kết bản mệnh khế ước với nhân loại.
Ngươi có biết xấu hổ không mà cười ta.
Đó là còn chưa nói đến, những hậu quả sau đó, khi ngươi rời đi vị trí của mình nữa. Hừ.”
_Nhân gia là tự nguyện ký kết đấy, người nào làm gì được ta. Thiên địa vận luật vốn luân chuyển xoay vòng, hậu quả gì đó, nhân gia mới không thèm quan tâm đâu rồi. Dám có gan tới, thì chúng ta sẵn sàng đón lấy. Ai như con rắn chết nhà ngươi, hahahahaha.
Y Nha tiếp tục khinh bỉ, buông lời treu chọc.
“Bổn nương nương bị phế truất tu vi, thoái hóa về trạng thái này, mất đi Tiên Vương vị, cũng bởi vì con sư tử chết dầm chết tiệt nhà ngươi oa~~~~~~”
Con rắn nhỏ nói đến đây, như uất ức quá độ, ngửa đầu lên, mặc kệ hình tượng khóc to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT