Bá Thiên ta thà chịu chia ra một phần thịt, ăn ít đi một miếng cơm, thậm chí là chỉ húp lấy đồ thừa, canh cặn cùng lão đại ngươi, còn hơn là ngồi chung bàn sơn hào hải vị với đám người chết tiệt đó.” Bá Thiên không giấu diếm, khẳng khái thừa nhận.
Tử Vũ nhìn trong đôi mắt ẩn chứa lấy đầy sự câm thù, phẫn hận, điên cuồng của Bá Thiên, tâm tình cũng không nhịn được thở dài lấy một hơi.
Bá Thiên từ khi bắt đầu hiểu chuyện, thì đã bắt đầu sinh sống và hoạt động tại Kim Tước Thành này cùng mẫu thân của hắn.
Gia cảnh bần hàn, nghèo khó, lại thiếu ăn thiếu mặc, đã khiến cho hai mẹ con của Bá Thiên ít nhiều bị người khác coi thường, xa lánh, đòn đoán này nọ.
Mẹ của Bá Thiên lúc đó, tuy mặt mày lắm lem, tay chân bùn đất, thể trạng gầy gò, lại xanh xao, nhưng vẫn không cách nào khỏa lấp, che dấu được phần vẻ đẹp, tư sắc, của một đại mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.
Thế là đã có mấy tên ỷ lấy có chút tiền, chút quyền lực, tiếng nói trong các gia tộc, bắt đầu để ý lấy mẹ của Bá Thiên, tham lam muốn giở trò đồi bại.
Bị người trong các gia tộc để mắt tới, mẹ của Bá Thiên như được vận khí của con trai phù hộ, nên không ít lần thoát thân, tránh khỏi cảnh bị xâm hại, thất tiết.
Một bên vì thù của mẹ, một bên vì mặt mũi.
Thế là từ đó mà các xích mích, xô xác, tranh chấp, đấu đánh giữa Bá Thiên với Tam gia diễn ra.
Căng thẳng cứ thế càng ngày càng lên cao, lúc đầu là từ các chấp sự, quản lý. Lên đến thân tín của các gia chủ trong các tộc, rồi là các thiếu chủ, trưởng lão trong Tam gia, không biết tự lúc nào cũng đã bắt đầu tham dự vào trận phân tranh này.
Bắt chẹt, gây hấn, chèn ép, chặn đánh, phá hoại, đốt nhà,… Nói chung là ngoại trừ giết người, cướp sắc, phế tu vi ra, đám người này cái gì cũng đều từng thử qua hết.
Tình hình căng thẳng chỉ thay đổi từ khi Tử Vũ ba người tiến đến và định cư nơi đây.
Bằng một tay thủ đoạn cương trọng, thiết huyết, Kha lão cùng Tử Vũ đã bình định toàn bộ trên dưới Tinh gia.
Trước sự kiện đó, Bạch Tiêu hai nhà cũng đành dần an phận, ngủ cho qua mùa đông.
Rồi khi Tử Vũ phát hiện vận khí khủng khiếp của Bá Thiên, và vươn tay mình ra để giúp đở lấy gia đình hắn, sự tình này mới chính thức tạm có lấy một kết thúc.
Nhưng cũng chính vì đoạn hắc lịch sử này, mà Bá Thiên mới bị buộc đi vào con đường luyện thể khó khăn, đầy tốn kém. Đồng thời, tính cách tham tài, tham ăn, điên cuồng thù ghét Tam gia của Bá Thiên mới từ đây mà xuất hiện.
Đây cũng là một trong các nguyên nhân chính, khiến việc Tử Vũ muốn thu phục Bá Thiên, độ khó cứ thế trở nên như thể lên trời, và lại vì thế mà dễ như ăn cháo.
Ngoài ra, Bá Thiên từ sau đó, thàm làm ăn, bán lỗ với gian thương, ăn mày, thì chỉ có mình Tử Vũ mới được phép, mới có tư cách mua hàng của hắn.
Tam gia cùng chó không được xen vào.
“Thôi được rồi, dù gì chuyện của ta cũng nhờ ngươi mà tạm thời xong. Ta sẽ giúp ngươi ra mặt một chút vậy.” Tử Vũ mặt không đỏ, tim không đập, biên thêm một đoạn.
“Vậy chừng nào đại ca ngươi đưa ta đan dược?” Bá Thiên bình tĩnh lại cảm xúc, hào hứng, mong chờ hỏi.
“Ngươi nghĩ nhiêu đây có thể dễ chế luyện được loại đan dược đó sao?
Đừng đùa.
Ta còn phải nghiên cứu, thực nghiệm, luyện tập thử vài tháng mới được. Nhiêu đây chỉ miễn cưởng để ta thí nghiệm mà thôi.
Ngươi cũng biết, ta muốn làm cái gì cũng phải làm ra thứ tốt nhất, hoàn mỹ nhất. Bằng không thì cho gà cho heo, đem đốt đem chôn, ta cũng là không dùng, không bán đi ra.” Tử Vũ giả đi ra một bộ khinh thường nói, nhưng có gì đó là lạ, sai sai…
Nghe Tử Vũ nói thế, Bá Thiên bất đắc dĩ thở dài.
Vì thường xuyên mua đan dược, thuốc dịch, các loại vật phẩm, nhu yếu phẩm từ tay Tử Vũ, nên hắn là người rõ ràng nhất về cái thói quen cầu toàn này của Tử Vũ hơn bất kỳ ai hết.
Chính vì thói quen này, mà bất kỳ đan dược, vật phẩm nào do Tử Vũ tạo ra, buôn bán, hay thậm chí là chỉ cần đứng ra đảm bảo, sẽ luôn được người người, nhà nhà truy phủng, cầu mua, giá cả theo từng giờ, từng phút mà phi độn cao đi lên.
Và cũng vì thế, mà tuy tuổi nhỏ, tu vi còn yếu kém, nhưng lời nói của Tử Vũ lại có ảnh hưởng to lớn, trọng yếu đến nhường này.
“Nhưng những nguyên liệu này, trong ít nhất 1 – 2 năm tới, Tam Sinh Lâm chắc chắn sẽ không thể sản sinh thêm nữa ahhh.”
Thú triều định kỳ đến, định kỳ đi, cả Bá Thiên và Tử Vũ khi trước đều đã càn quét gần như hết sạch các loại linh sủng sản xuất những vật phẩm này, nếu không có cái vài năm, thì đừng mong mà có thể kiếm thêm chút gì từ đây.
Tử Vũ cũng đã nghĩ tới vấn đề này.
Không chần chừ, Tử Vũ quăng ra một miếng tạp bài về phía Bá Thiên.
Bá Thiên đột nhiên bị tập kích, tuy có bất ngờ, nhưng vẫn chuẩn xác nắm lấy được miếng tạp bài.
Tạp bài này toàn thân được đúc từ hoàng kim, hay ít nhất là một chất liệu nào đó gầm giống với nó.
Viền xung quanh trang trí bằng nhiều hoa văn vuông tròn tinh tế, tỉ mỉ. Ở giữa khắc lấy một chữ “V” đầy màu sắc, chiếm cả diện tích của tạp bài.
Nhưng điểm đáng chú ít nhất là.
Phía trên tạp bài khắc nổi lên một kí hiệu hình thoi, bên trong in hình một con sư tử đang hướng lên trời gầm thét, đầy kiêu ngạo, bá đạo, trông cực kỳ chân thật.
Phía dưới thì ghi lấy một dãy 9 số 9.
Khi nhìn thấy hình dạng của miếng tạp bài, cùng dãy số phía trên, Bá Thiên không cần lật ra mặt sau, xem trên đó khắc gì, thần sắc đã bắt đầu ngơ ngác thất thần, hoảng hết cả hồn.
“Ta hiện nay ngoài Tam Sinh Lâm ra, đã là tạm thời không thể đi được bất kỳ nơi nào khác.
Ngươi cầm lệnh bài này của ta, thay ta đi về các thành thị, rừng rậm, thôn trấn khác gom góp lấy nguyên vật liệu.
Nếu cảm thấy bản thân, một mình không làm nổi, thì phòng đấu giá, thợ săn phường, dong binh công hội, luyện dược tháp,… tùy ngươi tìm kiếm.
Muốn có đan dược nhanh hay chậm, tốt hay xấu, hoàn mỹ hay không, đều nhìn công sức ngươi mà định.” Tử Vũ đạm bạc nói.
Bá Thiên trịnh trọng thu lại tạp bài, nghiêm túc nhìn Tử Vũ nói. “Được, đại ca ngươi cứ yên tâm. Phương Bá Thiên ta nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này.”
Tử Vũ tiếp tục quăng ra một trương giấy cho Bá Thiên. “Đây là Dịch Dung Chỉ.
Nó có thể để ngươi có được 100 lần dịch dung.
Từ khuôn mặt, thân thể, giọng nói, khí tức,… đều có thể biến ảo, che đậy đi, không gì khám phá ra được. Ta ước chừng, thì trừ phi trên ngươi 2 – 3 đại cảnh giới, bằng không đừng hòng mà nhìn đi ra.
Hảo hảo làm cho êm, cho gọn vào. Đừng để người ta tìm ra manh mối. Hay khiến thị trường giao dịch bọn cá mập điên kia ngửi thấy mùi.”
Đề phòng những nguy cơ, cùng phiền phức không cần thiết, Tử Vũ một lần nữa nhấn mạnh
Bá Thiên gật đầu, tiếp nhận Dịch Dung Chỉ. Nhìn điệu bộ của Tử Vũ, một kẻ tham tài, cơ linh như hắn sao lại không hiểu tính quang trọn của chuyện này cơ chứ.
“Sáng mai chúng ta sẽ lên đường. Bây giờ thì hảo hảo đi nghĩ ngơi đi.”
Tử Vũ không quan tâm, cứ thế trải thảm, đặt lưng xuống ngủ. Còn Bá Thiên vẫn an tĩnh cúi đầu, không biết là tỉnh hay không.
Lửa bập bùng, bập bùng cháy, đêm đen bây giờ thật sự đã về được với sự hoang vu, yên tĩnh mà huyền bí vốn có của mình.
Một ngày mới, một chuyến hành trình kỳ bí nào đang chờ đợi ở phía trước đây.
- ---Phân cách tuyến---
Từ tờ mờ sáng, Bá Thiên cùng Tử Vũ đã bắt đầu khởi hành.
Từ vị trí của họ đến địa điểm của di tích, ít nhất cần thêm khoảng 4 – 5 giờ đi đường.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Bá Thiên từ sớm đã thúc dục Tử Vũ đi nhanh nhất có thể.
Theo lời kể của Bá Thiên.
Thì cổng vào của di tích là một vách tường, điêu khắc lấy hình ảnh của một cây đại thụ.
Do tính bình thường, phổ thông đến mức không thể phô thông hơn, lại không có lấy một trận pháp cấm chế gì bảo vệ, bao bọc lấy.
Đồng thời, xung quanh đây đã từng có một vài di tịch bị khai quật và tìm kiếm sạch sẽ hết rồi, nên không mấy ai để ý đến sự tồn tại của thứ này.
Bá Thiên biết đến di tích này cũng không xa lạ gì.
Việc Tam gia phát hiện ra, thì cũng là nhờ công lao của Tinh gia, Tinh Cung.
Cùng Tử Vũ, Tinh Viên Thiên Cung cũng được người đời gán cho hai chữ thiên tài.
Do phía trên luôn có Tử Vũ chấn áp, cúi nhìn lấy bản thân.
Nên Tinh Viên Thiên Cung không chỉ không có lấy các tính cách kiêu ngạo, hất mặt nhìn trời, khinh thường nhìn đất như đại đa số các thiên tài khác. Mà còn có thừa lấy sự chăm chỉ, siên năng, ham học hỏi, lại hành sử thận trọng, biết khiêm nhường, nên hắn luôn được người người nể trọng.
Dựa vào các manh mối của Bá Thiên, cùng những gì mà bản thân hiểu biết về ba người kia, thì…
Rất có thể.
Trong một lần duyệt đọc tàng thư, Tinh Cung đã tình cờ phát hiện ra mưu đồ của Bá Thiên.
Vốn tính đem chuyện về báo lên cho Tinh gia, nhưng tên này lâu lâu chập mạch, nổi lên thói đam mê sắc đẹp, thế là miệng không quản tốt, cuối cùng tiết lộ chuyện cho Tiêu gia đại tiểu thư.
Còn Bạch phế vật.
Một là hắn tình cờ đi ngang qua, tiện thời tham gia vào việc này.
Hai là hắn đã trực chờ theo dỏi chuyện này từ lâu, thấy Tinh Cung, cùng Tiêu gia đại tiểu thư phát hiện ra chuyện này, nên mượn nước dong thuyền đi theo.
Tên họ Bạch này, theo Tử Vũ biết, thì vốn cũng không phải hạn tầm thường, thứ đơn giản, ngu ngơ gì đâu…
Rồi vì mối thâm thù giữa Bá Thiên với Tam gia, khi Bá Thiên tìm ra vị trí chính thức của cổng vào. Hắn thế là đã bị người của tam gia trào phúng, chèn ép đuổi đi.
Tử Vũ đảm bảo rằng, nếu không vì mối quan hệ của hắn và Bá Thiên, thì Bá Thiên rất có thể đã bị đám người này thừa cơ truy sát, chặng giết luôn rồi.
Còn Tiêu gia tiểu thư ba người, lại thờ ơ không nói, chắc một phần cũng vì tên phế vật kia đưa đẩy đây.
Chuyện tiếp sau đó thì ai cũng đã nhìn thấy rồi.
Vừa nói vừa bước.
Bá Thiên cuối cùng đã dẫn Tử Vũ đi đến địa điểm cần đến.
Nếu nói nó là một vách tường, thì chẳng bằng nói là một vách đá nhỏ, nghe còn có vẻ hợp lý hơn a.
Vách tường nào lại là một phiến đá cao hơn 150m, từ trên xuống dưới đều dựa sát lưng vào một ngọn núi?
Phía trên khắc đầy không biết bao nhiêu hình thù kỳ quái. Có rồng phượng, quỷ quái, có thiên thần hạ phàm, có Dã Quái, Linh Sủng các loại bôn tập.
Nổi bật nhất là ở trung tâm, là một cái cây to lớn, trên vươn cành lá che thiên, dưới đâm rễ dài cản địa, ở giữa lại có các loài linh sủng, chủng tộc kỳ dị bủa vây bảo vệ, quỳ bái, tôn sùng, thờ phụng.
Như thần linh ban phát tín ngưỡng, như hoàng đế trông lấy con dân triều bái.
Trông thật hào hùng, hoành tráng, bá khí, cổ lão mà tang thương.
Và ở dưới chân vách tường, đã và đang dựng lên không ít các loại lều trại, đồng thời có không ít người đứng canh gác, bảo vệ, cảnh giới lấy chung quanh.
Dù người dù lều, dù tường dù đá.
Như hợp thiên địa, hòa địa.
Tại trung tâm của vạn vật, một bóng người nhỏ bé, kiêu sa, đang bần thần ngước nhìn vách tường to lớn.
Một bóng hình khiến bất kỳ ai nhìn vào đều phải say mê, không tự giác đắm chìm vào trong đó.
Tử Vũ cùng Bá Thiên dù rằng đi từ đằng xa, đều không thể không tập trung ánh mắt của mình nhìn về bóng hình nọ.
“Bá Thiên nói Tiêu gia đại tiểu thư.
Ta cứ thắc mắc Tiêu gia lúc nào lại ra một vị đại tiểu thư rồi. Không ngờ tới là ngươi ahhhhh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT