Tôn Kỳ đứng trước một cửa hàng, ngước mắt nhìn lên tấm bảng có hai chữ: Huyễn Hương.

Tôn Kỳ bước vào trong cửa hàng, bên trong không quá rộng lớn, trang trí nội thất trang nhã, tinh tế khá khác biệt với phong cách trang trí thường thấy tại Ma giới.

Một tên tạp vụ niềm nở đón tiếp Tôn Kỳ mời vào trong.

Tôn Kỳ dạo bước vào trong cửa hàng, bên trong chủ yếu bán những vật dụng ghi chép như: giấy, viết, mực, sách, nghiên mực…

Tên tạp vụ tận tình giới thiệu từng món. 

Tôn Kỳ nghe một lúc mà mở rộng tầm mắt, không ngờ muốn chế tạo ra những vật dụng này cũng cần lắm công phu.

Một lúc tham quan, Tôn Kỳ vẫn không tìm được Huyễn Hương giấy liền hỏi:

“Không biết cửa hàng có bán Huyễn Hương giấy? Sao ta tìm mãi không đươc?”

Tên tạp vụ sửng sốt:

“A! thì ra quý khách muốn mua Huyễn Hương giấy. Sao quý khách không nói sớm?”

“Quý khách muốn mua Huyễn Hương giấy thì phải lên lầu.”

“Mời đi hướng này!”

Tên tạp vụ dẫn Tôn Kỳ vào một căn phòng trên lầu, sau đó mời Tôn Kỳ ngồi xuống bàn. Hắn cúi đầu nói với tấm bình phong:

“Bà chủ! Có quý khách muốn mua Huyễn Hương giấy.”

Sau tấm bình phong có giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:

“Được rồi! ngươi lui xuống đi.”

Tên tạp vụ lui xuống.

Tôn Kỳ lúc này mới để ý căn phòng này.

Căn phòng trang trí nhã nhặn, tinh tế phần cầu kỳ. Trên bàn là chậu hoa nhỏ, một đĩa bánh ngọt, nhìn chiếc bánh ngọt mà Tôn Kỳ không nỡ ăn, chiếc bánh làm khá công phu, tỉ mỉ.

Một hương thơm nhẹ nhàng, dịu dàng quanh quẩn trong phòng.

Tất cả giống như là phòng của mỹ nữ. Mặc dù hắn cũng chưa bao giờ thấy phòng mỹ nữ bao giờ nhưng hắn đoán phòng mỹ nữ thì cũng chỉ như thế là cùng.

Tôn Kỳ mở thần thức quét cả căn phòng, hắn thấy được một nữ phụ ngồi sau tấm bình phòng. Trong lòng hắn thầm nói: quả nhiên là phòng của mỹ nữ.

Giọng nói bên kia tấm bình phong vang lên:

“Công tử muốn mua giấy Huyễn Hương, vậy công tử có biết quy định?”

Tôn Kỳ ngạc nhiên lắc đầu. Mua hàng mà cũng có quy định sao? Không phải là một tay đưa ma thạch một tay đưa hàng sao?

Giọng nói kia bình tĩnh giải đáp:

“Huyễn Hương giấy sản xuất vô cùng khó, mỗi lần mua đều có hạn định. Muốn mua thì cũng phải trả lời được câu hỏi.”

Tôn Kỳ hỏi lại:

“Câu hỏi gì?”

Giọng nói bên kia trầm bổng kể:

“Công tử hãy nghe ta kể câu chuyện này.”

“Ngày xưa, tại một làng kia, có một vị chế tác đại sư. Vị đại sư này có nhận ba đồ đệ: đại đồ đệ thiên phú bất phàm, nhị đồ đệ thông minh lanh lợi là mỹ nữ xinh đẹp, tam đồ đệ tuyệt đại phong hoa.”

“Vị đại sư dốc lòng truyền dạy cho ba bọn họ. Đại đồ đệ thiên phú tốt nhất, tam đồ đệ kém hơn một chút.”

“Ở lâu sinh tình, vị nữ đồ đệ nảy sinh yêu mến với đại sư huynh và đại sư huynh cũng có tình cảm với nàng nhưng cả hai không dám vói ra. Tam sư đệ lại nhiều lần ngỏ ý với nhị sư tỷ. Đại sư huynh cũng biết tam đệ có ý với nhị muội nên cố ý nhường nhịn, vô tình với nhị muội.”

“Mối quan hệ tình cảm giữa ba bọn họ ngày càng phức tạp.”

“Thời gian trôi qua, vị đại sư thọ nguyên sắp hết. Trước khi chết vị đại sư muốn đại đệ tử kế thừa mình nhưng đại sư lại nhường nhịn cho tam đệ vì đại sư huynh biết tam đệ có rất nhiều tham vọng, có tài năng thay thế sư tôn. Còn hắn chỉ một lòng vì đạo bỏ mặc mọi sự. Hắn trốn lên núi, từ đó không chịu gặp ai.”

“Tam đệ được như tâm nguyện thay thế địa vị của sư tôn.”

“Công tử nói xem trong bọn họ, ai thành công nhất?”

Tôn Kỳ nghe câu chuyện mà khó hiểu: chuyện gì thế này? Còn câu hỏi nữa, phải trả lời sao đây?

Tôn Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói thật suy nghĩ của mình:

“Ta nghĩ vị đại sư huynh hẳn là thành công nhất.” 

Sau bình phong, giọng nói có chút lạnh đi:

“Vì sao?”

Tôn Kỳ bình tĩnh đáp:

“Vì lựa chọn của hắn đúng nhất. Truy cầu đại đạo, truy cầu lực lượng. Lực lượng mới là căn bản của quyền lực. Vị đại sư huynh nếu như cường đại, hắn có thể đoạt được vị trí của tam đệ bất cứ lúc nào hắn muốn. Vị trí mà tam đệ có được cũng không bền vững.”

Giọng nói sau bình phong lại lạnh thêm mấy phần:

“Vậy ngươi đồng ý với vị đại sư huynh đấy?!”

Tôn Kỳ lắc đầu:

“Vị đại sư huynh đó có tình cảm trong lòng lại đi chối bỏ. Chối bỏ sẽ khiến cho đạo tâm có vết gợn. Đạo tâm không thông suốt thì không thể đi tới cuối đại đạo. Hắn sẽ mãi mãi bị vây trong khốn cảnh.”

“Ta nghĩ kẻ đau khổ nhất là nhị đệ tử, nàng vì lý tưởng của hai kẻ đàn ông mà không thể có được hạnh phúc.”

Giọng nói sau bình phong “ồ” lên ngạc nhiên:

“Câu trả lời của ngươi rất khác mấy kẻ trước đây. Ngươi đạo tâm thông suốt, ngươi hình như chưa bao giờ trải qua chuyện tương tự.”

Tôn Kỳ buồn rầu nói:

“Ta quả thật chưa trải qua chuyện tương tự. Ta chỉ biết có tình cảm không nói, khi mất đi cơ hội nói ra thì hối tiếc cũng đã muộn.”

Tôn Kỳ lúc này nhớ lại cha và mẹ, quãng thời gian bên cha mẹ hắn chưa nói được một lời yêu thương.

Tôn Kỳ tiếp tục:

“Đạo tâm ta thông suốt vì ta dám giết kẻ cần giết, dám đoạt thứ mình muốn.”

Giọng nói sau bình phong trầm lại:

“Vậy ngươi cho rằng vị đại sư huynh kia đã chọn sai?”

Tôn Kỳ gật đầu dứt khoát:

“Phải! hắn đã sai ngay từ. Có tình cảm thì nên nói ra dù vị sư muội kia có thích hắn hay không. Hắn muốn truy cầu đại đạo nhưng lại có khúc mắc trong lòng. Cho nên sau cùng hắn sẽ không tìm được đại đạo, hắn cũng không có được vị sư muội hắn yêu, hắn cũng không có được quyền lực như tam đệ. Sau cùng hắn sẽ không có bất cứ thứ gì trong tay.”

Sau bình phong có tiếng vỗ tay cười nói:

“Hay! Nói rất đúng. Sau cùng hắn sẽ không có bất cứ thứ gì.”

“Ngươi đã thông qua thử thách. Ngươi có cơ hội chọn mười tờ.”

Vừa nói xong thì sau bình phong bay ra trăm tờ giấy khác nhau. Có đủ hình dáng màu sắc mùi hương.

Tôn Kỳ nghi ngờ hỏi:

“Ta chỉ muốn mua Huyễn Hương giấy.”

Giọng nói sau bình phong đáp:

“Bên trong trăm tờ giấy này có Huyễn Hương giấy, ngươi chỉ có mười lần chọn.”

Tôn Kỳ không ngờ mua một tờ giấy lại rắc rối như vậy.

Tôn Ky phóng thần thức dò xét nhưng mà hắn phát hiện trăm tờ giấy này đều có đôi chút khác biệt, hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy Huyễn Hương giấy nên không có đối chứng để tìm chính xác.

Tôn Kỳ đành chọn đại mười tờ, giao ra hai ngàn ma thạch.

Mỗi tờ có giá hai trăm ma thạch khiến hắn cảm thấy quá lãng phí cho một tờ giấy viết.

Tôn Kỳ đứng lên muốn ra ngoài thì giọng nói sau bình phong vang lên:

“Nếu như ngươi gặp vị đại sư huynh đấy thì ngươi sẽ làm sao?”

Tôn Kỳ không nghĩ nhiều, đáp ngay:

“Ta sẽ gõ vào đầu hắn, nói: Tình cảm trước mắt còn không giải quyết được thì tìm đại đạo có ích gì?”

Giọng nói sau bình phong vui vẻ:

“Tốt! tốt! tốt! nói rất hay. Ta chờ ngày ngươi làm điều đấy.”

Tôn Kỳ nhún vai không quan trọng, chỉ là một câu chuyện muốn thử thách ta mà thôi, ta sao lại để trong lòng.

Tôn Kỳ bước ra Huyễn Hương cửa hàng. Mọi thứ đã thu mua đầy đủ, bây giờ thì trở lại Vĩnh Lục Sơn Cư thôi. 

Tôn Kỳ trở lại luyện linh sư hội.

Trong luyện linh sư hội mọi chuyện đã sớm trở lại bình thường, đã không còn ai dò xét truy bắt hắn.

….

Lúc này tại Vĩnh Lục Sơn Cư.

Tôn Kỳ đặt một bao lớn xuống sân, nhìn mấy vị đang ngồi, cười nói:

“Không phụ lòng các vị ca ca, tỷ tỷ. Đệ đã hoàn thành nhiệm vụ”

Tam tỷ cười nói:

“Thời gian vừa đúng.”

Nhị ca:

“Thời gian này ta thật khổ sở vì không có tay. Cũng may đệ đã về.”

Lục ca:

“Hé… hé… để ta xem đệ đã mang những gì về nào?”

Tôn Kỳ mở túi, lấy ra một túi nhỏ đưa cho Lục ca:

“Đây là hạt giống Thực Độc Hoa của Lục ca.”

Lục ca mở túi nhỏ xem xét cười:

“Đúng là Thực Độc Hoa.”

Tôn Kỳ đưa một túi ma thạch cho Ngũ ca.

Ngũ ca tiếp nhận cũng không thèm kiểm tra.

Tôn Kỳ hỏi:

“Ngũ ca, danh tiếng của huynh tại bên ngoài không được tốt lắm. Ta xuống dưới báo tên Ngũ ca ra mà suýt nữa bị cả luyện linh sư hội bắt giết.”

Lục ca nghe vậy, ngạc nhiên nói:

“Ngũ ca, không phải huynh…”

Chưa kịp nói xong thì bị Tam tỷ vỗ lên đầu một cái, đành ngậm miệng.

Ngũ ca vẫn thản nhiên đáp:

“Chỉ là bọn phàm phu tục tử không hiểu ta mà thôi. Thất đệ không cần để ý.”

Tôn Kỳ gật đầu, nghĩ cũng phải. Những kẻ ở đây đều có một lĩnh vực chí cao thành tựu, bọn dưới kia làm sao hiểu được.

Tôn Kỳ tiếp tục đưa hộp đựng tổ Phong Huyết ong cho Tứ ca. Thảo dược và son phấn cho Tam tỷ. Một túi Huyết Ma Thiết đã qua tinh luyện cho Nhị ca. Và một chiếc hộp ngọc, bên trong đựng mười tờ Huyễn Hương giấy cho Đại ca.

Vậy là nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.

Đại ca tiếp nhận hộp ngọc, mở ra nhìn xấp giấy.

Tôn Kỳ lúc này có chút áy náy kể lại chuyện trong Huyễn Hương cửa hàng, sau đó hỏi lại:

“Đại ca, không biết đệ có chọn đúng giấy Huyễn Hương?”

Đại ca Vô Ưu lúc này lại có vẻ ưu buồn đáp:

“Đệ chọn không sai. Tất cả đều là giấy Huyễn Hương.”

Tôn Kỳ nghe câu này thật sự khó hiểu, rõ ràng là mười loại giấy khác nhau sao lại đều là giấy Huyễn Hương. Nhưng mà thấy Đại ca đang ưu tư, hắn cũng không tiện hỏi rõ.

Ngũ Tiên còn lại cũng đều không lên tiếng, yên lặng cầm đồ trở lại động phủ của mình.

Đại ca sau một chút ưu phiền thì nhanh chóng lấy lại tinh thần như vốn có, nhìn Tôn Kỳ:

“Đệ còn có chuyện gì sao?”

Tôn Kỳ cười khổ, mấy ngày nay hắn đã nhiều lần suy nghĩ, thử nghiệm nhưng đều không có kết quả như mong muốn nên chỉ có thể đi hỏi vị Đại ca nhiều kiến thức này.

Tôn Kỳ lấy ra một túi nhỏ đưa cho Vô Ưu xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play