Oanh oanh oanh…

Tôn Kỳ một mình đánh với Mộ Dung Vô Địch và Nguyên Sa, phá hủy vô số kiến trúc, cả tỏa đại phủ bị san bằng thành bình địa.

Tôn Kỳ cầm trong tay Khai Sơn Việt, sau lưng là tám vòng mặt trời màu đen, cả người chìm trong hắc hỏa, sức chiến đấu cực kỳ cường hãn. Ý thức chiến đấu của hắn được rèn luyện qua vô số trận chiến với các loại thân phận khác nhau.

Bởi vậy khi bỏ đi lý trí, hắn chỉ có càng mạnh hơn, tất cả các bộ phận trên cơ thể đều có thể trở thành vũ khí, không bỏ qua bất kỳ sơ hở nhỏ nào của đối thủ, hắn chiến đấu không theo bất kỳ chiến thuật nào, quy luật nào, hắn dùng tất cả để chiến thắng kể cả những chiêu hèn kế bẩn.

Trong đầu hắn chỉ có sống hoặc chết.

Trước đây bị lý trí khống chế, bây giờ buông ra mới là hắn đáng sợ nhất.

Đối với kiểu chiến đấu này của Tôn Kỳ, hai người Mộ Dung Vô Địch và Nguyên Sa hoàn toàn bất ngờ bị động. Nhất là Nguyên Sa, hắn nhiều lần đấu với Tôn Kỳ, chưa từng thấy mặt này của Tôn Kỳ.

Phốc! Nguyên Sa một kiếm xuyên bả vai Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ không đau mà còn nhe răng cười, tay cầm chặt lưỡi kiếm, đại phủ giơ lên. Nguyên Sa tái mặt, phủ này mà trúng, chắc chắn bị bổ làm hai.

Mộ Dung Vô Địch vội vàng tới ngăn cản, từ bên hông Tôn Kỳ, giơ lên song luân bổ xuống.

“Buông tay!”

Ngay một khắc này, Tôn Kỳ thật buông tay, quay đầu, nở nụ cười, giống như hắn đang chờ điều này.

Khai Sơn Việt quét ngang.

Quá gần, lại đang trong thế đánh xuống, Mộ Dung Vô Địch không có cách tránh chỉ có thể vận dụng thần lực bảo vệ.

Phốc! Mộ Dung Vô Địch bị chém ngang hông, hai thân trên dưới tách rời.

“A!!!” Mộ Dung Vô Địch hét thảm.

Bịch bịch… hai phần thân thể rớt xuống đất.

Cùng lúc này, Nguyên Sa bắt lấy cơ hội, một chưởng vỗ ra.

Oanh! Tôn Kỳ bay cắm xuống đất, kéo ra một đường máng dài.

Tôn Kỳ khuôn mặt đáng sợ, nửa đầu đã bị hủy nhưng hắc hỏa dấy lên rất nhanh bổ túc, không chết được.

Nguyên Sa nhíu mày, tên này còn dai hơn đỉa kiểu gì cũng không giết được, ngược lại bàn tay hắn còn bị hắc hỏa đốt cháy. Hắn rùng mình một cái, Sáng Thế Chi Quang bùng nổ, xóa đi hắc hỏa.

Nguyên Sa thật ra chưa từng tu ra cái gì gọi là Sáng Thế Chi Quang, hắn chỉ đang mượn nhờ đại đạo từ con mắt nhưng mà hắn không biết, vẫn luôn bị lừa gạt.

Ọc ọc… Mộ Dung Vô Địch thân trên chống tay miễn cưỡng ngóc đầu dậy, miệng không ngừng ọc máu.

“Ngươi… sao ngươi dám… ta là Mộ Dung Vô Địch...”

Hắn lúc này thật sự hoảng sợ, đối phương là thật dám giết mình. Vì cái gì chứ? vì một đám phàm nhân sao?

Hắn là Thần tộc thiên tài cao cao tại thượng, một đám phàm nhân sao có thể so với mình.

Tôn Kỳ đứng dậy, khặc khặc cười từng bước lại gần.

Mộ Dung Vô Địch hoảng loạn, cào đất lết đi, chạy… hắn muốn chạy khỏi nơi này… quá đáng sợ.

Hắn nhìn Nguyên Sa với ánh mắt cầu cứu, với tay.

“Cứu!!!”

Nguyên Sa lúc này ngược lại lạnh nhạt, tên này không cứu được nữa rồi, cứu hắn chỉ tăng thêm gánh nặng cho mình, chiến đấu với Tôn Kỳ ngu ngốc mới tự tăng thêm điểm gánh nặng.

Mộ Dung Vô Địch chết ngược lại có thể để hắn không cố kỵ mở ra toàn bộ chiến lực. Hắn vẫn còn con mắt làm át chủ bài.

Mộ Dung Vô Địch nhìn ra sự lạnh lùng trong ánh mắt của Nguyên Sa... tuyệt vọng!

Bộp! một cước đạp xuống đầu khiến hắn chúi mặt vào đất.

Hắc hỏa cháy lên, chẳng mấy chốc hắn biến mất khỏi thế gian.

Từ lúc Dạ Tuyết chết đến bây giờ bất quá chỉ qua mấy giờ đồng hồ, trời còn chưa sáng.

Trước mặt Tôn Kỳ chỉ còn duy nhất Nguyên Sa.

Nguyên Sa sắc mặt ngưng trọng từ từ giãn ra, thản nhiên, đây mới là bộ mặt thật sự của hắn. Từ đầu đến cuối hắn chưa hề sợ Tôn Kỳ. Lúc này không còn ai ngược lại để hắn lộ ra bản chất thật.

“Thẩm Văn, phải thừa nhận ngươi rất mạnh, xứng đáng làm đối thủ của ta. Nhưng mà… ta là thiên mệnh chi tử, ngươi mãi mãi chỉ có thể ngước nhìn lên...”

Nguyên Sa bắt đầu nói nhảm về bản thân.

Tôn Kỳ đã hóa ma hoàn toàn không nghe hiểu cái gì, trong đầu chỉ có một chữ giết.

Rầm! Tôn Kỳ đạp nát mặt đất, cầm Khai Sơn Việt bổ xuống.

Nguyên Sa bực mình vì bị cắt ngang lời, hắn còn chưa diễn thuyết xong, còn chưa bày tỏ hết sự ưu việt của mình. Nhưng hắn phản ứng cũng không chậm.

Xoẹt! một ánh kiếm lóe lên.

Nguyên Sa rút kiếm chém ra.

Keng! hỏa hoa bắn tung tóe, cả hai bật ngược ra sau, ngang tay!

Nguyên Sa cầm kiếm, cười lạnh, thanh kiếm của hắn vẫn sáng loáng không một vết nứt, trên thanh kiếm tỏa ra nhàn nhạt thủy khí. Trước kia Thần Khí của Mộ Dung Vô Địch cũng không chịu nổi Khai Sơn Việt vậy mà thanh kiếm này ngang tay đối bính.

“Đừng cho rằng chỉ ngươi có được Bán Đạo Khí.”

Thì ra trong quãng thời gian Nguyên Sa phiêu dạt vũ trụ tìm kiếm mảnh Quang Minh Chi Miện, không tìm được, nhưng lại phát hiện mảnh khác Đạo Khí. Mảnh này được hắn đúc thành kiếm, gọi là Thanh Mặc Thủy Kiếm.

Keng keng keng… Hai bên liên tiếp va chạm.

Tôn Kỳ chỉ có man lực, chiến đấu không theo chương pháp.

Nguyên Sa ngược lại kiếm pháp từng phân từng tấc tiêu chuẩn, nhưng thiếu một chút biến hóa, sáng tạo nên cũng chỉ đến thế mà thôi. Hắn không chủ tu Thủy Đạo bởi vậy phát huy ra Thanh Mặc Thủy Kiếm có hạn.

Chỉ có thể gây cho Tôn Kỳ những vết thương nhỏ, Tôn Kỳ không đánh trúng hắn nhưng lực lớn vô cùng, mỗi lần chống đỡ khiến cho cổ tay hắn đau nhức.

Tiếp tục thế này không ổn!

Oanh! sau một lần va chạm mạnh, vũ khí cả hai rời tay.

Nguyên Sa lập tức điều khiển Thanh Mặc Thủy Kiếm quấn lấy Khai Sơn Việt.

Không còn Bán Đạo Khí, Tôn Kỳ chiến lực giảm xuống một mảng lớn còn hắn không có nhiều ảnh hưởng. Đây là hắn tính toán.

Tôn Kỳ không triệu hồi được Khai Sơn Việt, liền lấy ra một cây trường thương. Nguyên Sa cười nhạt lấy ra một thanh kiếm.

Hai người biến mất tại chỗ.

Keng… hỏa hoa bắn tung tóe, hai bên liên tục va chạm từ trên không xuống mặt đất.

Nguyên Sa nhíu mày liên tục rơi vào thế chống đỡ, hoàn toàn không giống như tính toán.

Tôn Kỳ các loại binh khí đều đã đi ra con đường riêng. Thương tràng mở ra, tất cả đều là của hắn thương, từng giọt máu, từng phiến lá, từng mảnh phá giáp…

Trước kia mở ra ý, thế, tràng bây giờ mang cho hắn vô cùng ưu thế.

Nguyên Sa ngược lại càng đánh càng thảm.

Phốc! một cánh tay bay lên.

Nguyên Sa tái mặt, hắn không địch lại.

Mũi thương chỉ thẳng cổ họng, hắn vội đạp bước lui lại nhưng mũi thương theo hắn động mà động, luôn cách cổ họng hắn ba tấc.

Nơi đây không gian có hạn, hắn không thể lui mãi. Ầm! Nguyên Sa lưng đập vào trụ đá, hắn tái mặt, đã không còn đường, tay hắn đưa lên cản.

Phốc! mũi thương xuyên qua lòng bàn tay.

Nguyên Sa rên lên một tiếng đau đớn, nhưng may mắn đã chặn lại được mũi thương.

Tôn Kỳ vận lực đẩy mũi thương tiến tới. Nguyên Sa kiệt lực chống đỡ.

Phốc! mũi thương đã cắm vào da cổ, máu giọt giọt chảy xuống.

Thương mang theo hắc hỏa, thiêu đốt thần hồn, Nguyên Sa thống khổ, quang chi thể của hắn cũng không chịu không nổi.

“Sư tôn!” Nguyên Sa hét lớn, dùng ra át chủ bài mạnh nhất của mình.

Con mắt xuất hiện, thở dài:

“Tội gì phải như vậy?”

Một cỗ chí cao chí thượng đại đạo ép xuống, không gian đông kết, thời gian ngưng đọng, Tôn Kỳ và Nguyên Sa giống như bị đóng băng. Tôn Kỳ thân thể hơi trùng xuống, hắn cổ họng gầm lên như một con thú bị thương, quyết không khuất phục.

Hắc hỏa phừng phực cháy, dùng hắn bản nguyên làm chất đốt.

Tả không ngờ Tôn Kỳ lại hung ác với bản thân như vậy. Nhưng… có ích sao? trước lực lượng tuyệt đối cho dù ngươi có thiêu đốt bao nhiêu bản nguyên cũng vô dụng.

“Hỏa Tổ, đây là kết quả ngươi muốn?” Tả lên tiếng hỏi, trong suy nghĩ của hắn, làm chủ vẫn là Hỏa Tổ, Tôn Kỳ chỉ là phụ.

Hỏa Hỏa hiện thân, sắc mặt bình tĩnh, đạo hỏa là nó cho Tôn Kỳ mượn, nhưng không ngờ theo tâm trạng của Tôn Kỳ đạo hỏa lại hắc hóa. Đây là cỡ nào đáng sợ sự tình, nên nhớ hắn mới chỉ tứ dực mà thôi, cách thành đạo, hóa đạo, chủ đạo còn xa không biết bao nhiêu vạn dặm.

Tôn Kỳ tâm đã tổn thương đến mức ảnh hưởng đến đại đạo, là cỡ nào nỗi đau mới làm được, nó không dám tưởng tượng.

Hỏi nó: đây có phải kết quả nó muốn?

Nó chắc chắn không muốn nhưng nhìn người bạn của mình đau đến mức phát điên. Muốn hay không đã không còn ý nghĩa, theo bạn mình điên cuồng một lần đi.

“Ngươi không nên đụng vào hắn?” Hỏa Hỏa lạnh nhạt nói.

“Ta không biết hắn là của ngươi phụ thể nếu không ta sẽ tha cho hắn.” Tả một chút dịu giọng, coi như xuống nước, tất nhiên đây chỉ là nói dối, hắn đã sớm biết.

“Ngươi ta bây giờ đều thu tay, yên tâm, ta sẽ không đụng đến quyền lợi của ngươi, nguyện lực vẫn do ngươi.”

Hỏa Hỏa lạnh nhạt nhìn Tả, đây không chỉ là vấn đề quyền lợi, các ngươi đã giết chết tâm hắn.

Thế giới to lớn ta cũng chỉ có người bạn này!

Ta chẳng có cái gì lý tưởng to lớn, cũng chẳng có cái gì trách nhiệm. Không có ta Hỏa Đạo vẫn sẽ tồn tại phát triển, con cái của ta đã rải khắp vũ trụ.

Ta duy nhất lo lắng là hắn.

Thấy Hỏa Hỏa không nói, tưởng động lòng, Tả tiếp tục, nở nụ cười:

“Ta và ngươi vốn là một chi bằng hợp nhất với nhau...”

Hỏa Hỏa nghe lời này nổi giận đùng đùng, trước đây suýt nữa nuốt nó, nó còn chưa tính toán, bây giờ hay lắm, còn dám có ý đồ thôn phệ nó.

Hỏa Hỏa một chưởng vỗ ra.

Oanh! hỏa đạo cô đọng, thiêu tẫn thiên địa.

Tả cũng là giật mình bất ngờ, nhưng phản ứng không chậm, quang minh bắn ra.

Hỏa cùng quang va chạm, cùng nhau mẫn diệt. Bọn họ đều khắc chế không dám mạnh tay.

“Hỏa Tổ, ngươi dám ra tay, ngươi không sợ bị Trật Tự phát hiện sao?” Tả giận dữ gầm lên.

“Phát hiện? phát hiện thì đã sao, ngươi cho rằng Trật Tự sẽ giết ngươi trước hay ta trước.” Hỏa Hỏa cười nhạt, ngươi dọa ai đây, ngươi mới chính là kẻ phải sợ. Đi theo Tôn Kỳ lâu ngày, Hỏa Hỏa đầu óc chuyển động rất nhanh, không phải dạng dễ lừa gạt.

Tả cũng là sầm mặt, thực tế đúng là như vậy, bị phát hiện chỉ có nó là thiệt. Trật Tự có khi còn vui lòng tiếp đón Hỏa Tổ.

“Một con mắt mà thôi, còn thật coi mình là Quang Minh.” Hỏa Hỏa khinh thường, nó cực ghét Quang Minh sau chuyện trong Ma giới Tổ Địa. Lúc này chỉ có một con mắt, cũng là cơ hội để nó trả thù.

Hỏa Hỏa nhảy tới tấn công.

Tả hơi luống cuống, không ngờ Hỏa Hỏa sẽ quyết liệt như vậy.

Oanh! lần này va chạm, đại đạo bùng nổ, quét sạch tứ phương.

Tiểu Thạch phong tỏa, không chịu được đại đạo va chạm, phong ấn răng rắc vết nứt như mạng nhện.

Đại đạo khí tức thoát ra.

Tại một đỉnh núi, một vị phong thần đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt.

Thần tộc phần lớn tham gia Thập Dương tang lễ, nhưng cũng có một số ít người phải ở lại lưu thủ, hắn là một trong số đó.

Thần giới đột nhiên xuất hiện đại đạo khí tức, vô cùng đáng nghi.

Hắn đứng dậy, đạp không biến mất.

Hỏa Hỏa và Tả ngay lập tức phát hiện có kẻ đến.

“Đây là chuyện tốt ngươi làm.” Tả tức giận mắng, sau đó không dám chần chừ, lập tức trở lại thân thể Nguyên Sa.

“Ngươi tuyệt đối không được giết hắn nếu không đừng trách ta...” trước khi biến mất Tả đe dọa một câu.

“Sợ ngươi sao?” Hỏa Hỏa cười nhạt, nó cũng trở lại.

Hai bọn họ biến mất, áp lực được giải trừ.

Gào! Tôn Kỳ gầm lên đẩy mũi thương tới, Nguyên Sa đốt cháy tất cả năng lượng cản lại, mũi thương đã chạm vào cuống họng hắn.

“Dừng tay!” một tiếng hét lớn vang lên, là vị phong thần kia, hắn đã nhìn thấy tất cả.

Nguyên Sa mừng rỡ, được cứu rồi, hắn lập tức hét lớn, bùng nổ tất cả thần lực còn lại, chỉ cần qua được một chiêu này, mọi chuyện đều kết thúc.

Hắn bóp nát một tấm dịch chuyển minh văn, thân hình biến mất tại chỗ.

Con mồi đột nhiên biến mất, Tôn Kỳ gầm lên giận dữ, hắc hỏa bạo nổ, một vòng hắc hỏa càn quét thiên địa.

Nguyên Sa chưa đi được bao xa, bị hắc hỏa đốt cháy, hắn từ trong không gian hiện thân, sợ hãi.

“Ta nói dừng tay!” vị phong thần kia hét lên nổi giận, một chưởng vỗ xuống.

Tôn Kỳ không quan tâm bản thân sống chết, nâng thương ném đi.

Vút! trường thương xé rách không khí.

Phốc! thương xuyên thủng trái tim Nguyên Sa, hắn thống khổ rên lên ôm thanh thương. Trường thương lực đạo chưa tận, mang theo Nguyên Sa bay vút ra sau, phập! cắm vào vách đá. Hắc hỏa bốc lên thiêu cháy hắn.

Nguyên Sa há miệng phun máu, chỉ kịp rên lên một tiếng, gục đầu.

Cùng lúc, cự chưởng kia đánh xuống, ép vụn phong ấn của Tiểu Thạch. Oanh! chưởng ấn in trên mặt đất, Tôn Kỳ phía dưới hơi thở thoi thóp, toàn thân rạn nứt, thở hắt ra một hơi cuối, hắn gục đầu bất tỉnh.

Tiểu Thạch chui ra mặt đất, trên người không xuất hiện vết thương nhưng khí tức chập chùng, hiển nhiên một chưởng kia nó chịu thương không nhỏ. Nó nhảy một cái chui vào trong người Tôn Kỳ.

...

Tại tinh không, tang lễ Thập Dương.

Thanh Thiên chợt khóe mắt nhảy lên, sắc mặt trắng bệch, không thể nào tin được.

“Có chuyện gì sao?” Hàn Thuyên bên cạnh chú ý thấy biểu cảm của nàng liền hỏi.

“Dạ Tuyết, đệ tử của học trò… chết rồi!” Thanh Thiên nói ra điều chính mình cũng không tin. Nhưng vừa rồi minh văn nàng đưa cho Dạ Tuyết đã được kích hoạt, nói rõ Dạ Tuyết đã chết.

“Ngươi đi đi!” Hàn Thuyên lập tức nói, hắn hiểu cảm xúc của Thanh Thiên lúc này, đây không phải là lúc tra hỏi.

Thanh Thiên gật đầu một cái biến mất tại chỗ.

Nàng quyết định vượt ngang tinh không, nếu giống như Tôn Kỳ dùng cổng dịch chuyển phải mất mấy ngày, Tôn Kỳ thực lực yếu mới phải như vậy, nàng không cần.

Nhưng dù có mở hết tốc độ liên tục xuyên qua không gian cũng cần vài giờ đồng hồ, khi trở về Thần giới đã là rạng sáng.

Thanh Thiên xuất hiện tại gốc cây anh đào, đây là nơi lưu lại khí tức cuối cùng của Dạ Tuyết, nàng cảm nhận được ngoài khí tức của Dạ Tuyết còn có của Tôn Kỳ.

Thậm chí còn rất nồng đậm, trên mặt đất còn lưu dấu chân hắc hỏa đang cháy, không nghi ngờ gì nữa, trong khoảnh khắc cuối cùng, Tôn Kỳ ở cùng Dạ Tuyết.

Nàng không phát hiện ra Nguyên Sa bởi vì đã bị con mắt xóa bỏ dấu vết.

Thanh Thiên lúc này như ngọn núi lửa sắp bộc phát có thể hủy thiên diệt địa nhưng ngoài mặt vô cùng bình tĩnh.

Nàng kết ấn thi triển thuật tiên tri.

Nhưng không tra ra được cái gì, mệnh số của Dạ Tuyết và Tôn Kỳ đều quá cao, vượt qua khả năng tính toán của nàng.

...

Không biết qua bao lâu.

Tôn Kỳ hoàn toàn chìm trong bóng đêm vô tận, lạc lối, vô vọng.

Hắn lúc này lại cảm thấy thoải mái nhất, không cần suy nghĩ, không cần lo lắng, không cần cố gắng.

Hắn ngửa mặt nằm xuống, muốn ra sao thì ra.

Chợt có một sợi năng lượng tràn vào, khép lại vết thương cho hắn, cưỡng ép lôi hắn tỉnh dậy.

Tôn Kỳ từ từ mở mắt, ánh sáng mờ mờ, không phải do ánh sáng không đủ mà do hắn thương đến thị giác, nhìn không rõ. Trên người hắn chỗ nào cũng bị thương, không chỉ có thị giác.

Hắn lúc này bị trói trên một trụ đá, nhiều vòng xích quấn quanh, khóa lại tất cả lực lượng của hắn. Mà thật ra không có bị khóa, hắn cũng chẳng còn cái gì lực lượng.

Toàn thân hắn như bị ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, đau đến mất cảm giác.

Hắn thấy được mấy bóng người ngồi, không rõ mặt, nhưng trên đại thể có thể nhìn ra Thương Quân, Thanh Thiên, Đấu Chiến, Quyển Phong Thần...

“Ngươi vì sao giết bọn họ?” đầu tiên lên tiếng là Thương Quân.

Đây là quan tòa thẩm phán.

Tôn Kỳ không lên tiếng, tâm hắn đã chết.

Dù hắn không lên tiếng, quan tòa vẫn có thể kết án.

Mấy vị nhân chứng tiến lên trần thuật.

Mọi người nghe xong đại khái đều hiểu được tiền căn hậu quả.

Bọn Nguyên Sa giết sạch con người Phàm giới, Tôn Kỳ nổi giận trả thù.

Động cơ Tôn Kỳ bọn họ có thể hiểu nhưng tội giết Thần tộc không thể tha thứ. Vài tỷ con người làm sao có thể so được với mấy chục Thần tộc cơ chứ!

Thương Quân hỏi Tôn Kỳ lần cuối:

“Ngươi còn gì biện minh?”

Tôn Kỳ ngước nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu, không quan tâm.

Thương Quân liền phán hắn có tội.

“Ta muốn hỏi vài câu.” đúng lúc này Thanh Thiên lên tiếng.

Thương Quân gật đầu, không có ý kiến.

“Ngươi có phải đã gặp Dạ Tuyết?” Thanh Thiên hỏi.

Im lặng.

“Dạ Tuyết đâu?”

Im lặng.

“Chết rồi sao?”

“Phải!” Tôn Kỳ khó khăn phun ra một chữ, đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng.

“Là ngươi?” Thanh Thiên lúc này đã bóp nát thành ghế, khí tức không kìm được tản ra, mấy vị phong thần bên cạnh cũng cảm thấy ngột ngạt khó chịu.

Tôn Kỳ chậm vài giây suy nghĩ, sau đó nói:

“Chính ta!”

“Vì sao?” Thanh Thiên kiềm chế lắm mới phun ra được hai chữ này.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng hoàn toàn không tìm ra được động cơ, tại dưới cây anh đào cũng không có vết tích đánh nhau, nhiều lắm là vài vết cháy.

Tôn Kỳ không thể nào vô thanh vô tức cầm xuống Dạ Tuyết, quá bất hợp lý!

Tôn Kỳ im lặng, vì sao ư? ta cũng không biết, vì sao ta lại từ chối nàng? ta thật sự ngu ngốc!

Bây giờ hối hận thì đã muộn. Ta hận chính bản thân mình.

Không đạt được đáp án, Thanh Thiên nổi giận muốn ra tay nhưng rất may có mấy vị phong thần kiềm chế lại.

Tôn Kỳ dù có tội cũng phải theo luật để xử, không thể tùy ý ra tay nếu không ai sẽ còn tôn trọng luật pháp. Ngay cả Thanh Thiên cũng không thể trái luật.

Thương Quân nhìn mọi người nói:

“Trước giờ Thần tộc chưa từng có chuyện thảm sát đồng tộc, bởi vậy chưa có tiền án. Ta cũng muốn trưng cầu các vị hình phạt.”

“Giết!” một người lạnh lùng

“Quá đơn giản!” người khác lắc đầu: “Mạng của hắn đổi lấy mạng mấy chục Thần tộc, một đao quá nhẹ, cần hình phạt có tính răn đe hơn để sau này không ai dám lặp lại sai lầm.”

Mọi người gật đầu, ý này không sai.

Bọn họ sau đó bàn bạc, quyết định đày Tôn Kỳ xuống Luyện Ngục.

Nơi đó có ngọn lửa mạnh nhất thế gian, nơi đó không thể thoát ra, phải chịu đựng thống khổ đời đời kiếp kiếp.

Không chết nhưng sống còn không bằng chết.

Luyện Ngục quá phù hợp cho Tôn Kỳ.

Trước đây chỉ có Ngài Tổng Lãnh mới mở ra được Hỏa Ngục, Luyện Ngục nhưng sau đó được ngài cho phép, chỉ cần có vài vị phong thần liên thủ là có thể mở ra.

Đây là chuẩn bị cho sau này nhốt mấy kẻ hung ác không phải Thiên Thần.

Thật không ngờ, người đầu tiên khai trương Luyện Ngục lại là Thần tộc thiên tài Tôn Kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play