Dòng chảy đen tốc độ cực nhanh, xuyên qua hàng trăm hành tinh, mặt trời, xuyên qua sao chổi, thiên thạch, xuyên qua sông núi, sinh vật sống…
Tôn Kỳ lại cảm giác thời không ngưng đọng nhưng thực tế ngược lại, do dòng chảy đen không bị vật chất, năng lượng ngăn cản.
Dòng chảy đen xuất hiện bất ngờ, biến mất cũng nhanh chóng.
Tủm! Tôn Kỳ cảm giác mình rơi vào nước.
Không rõ là chuyện gì nhưng hắn thầm kêu may mắn, nếu như lúc xuyên qua mặt trời, dòng chảy đen biến mắt vậy thì hắn nguy to.
Hắn may mắn nhưng nhiều kẻ khác không được như vậy, có tên bị kẹt trong lõi hành tinh, có kẻ bị kẹt trong thiên thạch, có kẻ rơi vào lỗ đen… bọn họ chín phần chín không thể sống được.
Tôn Kỳ bắt đầu vận khởi Thập Dương Bá Vương Quyền, từng chút một thiêu đốt Thái Âm Chi Lực.
Quá trình này vô cùng thống khổ, giống như rèn sắt vậy, lúc nóng lúc lạnh, cơ thể hắn trở thành chiến trường cho hai loại đại đạo chí cường tranh đấu.
Lần này hắn không yêu cầu Hỏa Hỏa giúp, hắn thấy mình tự có thể giải quyết được.
Xưa nay đều là như vậy, nếu có thể tự giải quyết, hắn sẽ không bao giờ nhờ giúp đỡ.
Mười ngày sau, răng rắc… Tôn Kỳ gồng mình hét lớn phá băng mà ra.
Tôn Kỳ nhìn cơ thể, vận động một chút, cảm giác như thoát thai hoán cốt, vô cùng thoải mái.
Vươn người đứng dậy, nơi đây… không khí rất tốt, đây là cảm nhận đầu tiên của hắn.
Hắn búng chân bay lên cao, đưa mắt nhìn quanh.
Đây là một hành tinh sống còn ở dạng nguyên thủy, trăm hoa đua nở, không có giống loài nào chiếm ưu thế tiến hóa tuyệt đối.
Hắn bay quanh một vòng, chợt dừng lại, hạ xuống bên một dòng suối.
Ở dưới có một tượng đá đang nửa chìm dưới nước, đây cũng là một Thần tộc bị hóa thạch băng, bị rơi xuống đây giống như mình.
Tôn Kỳ phất tay nâng tượng đá lên, tên này đang trong trạng thái hoảng hốt. Tôn Kỳ đặt tay lên đầu, truyền vào thần lực. Một lúc sau, lắc đầu… đã chết.
Cho dù may mắn rơi vào một nơi không nguy hiểm, cũng không đồng nghĩa có thể sống được. Thái Âm Chi Lực quá mạnh, không phải ai cũng chống lại được.
Tôn Kỳ bỏ đi, không có thu lại tượng đá. Hắn bây giờ toàn thân trống không, vật ngoài thân đều bị Thái Âm Chi Lực phá hủy, quần áo cũng không còn, may mắn là mang bên người không phải thứ gì quan trọng.
Thu tượng đá vào thần hải? hắn còn chưa tốt bụng đến mức đó.
Để lại tiêu ký, quay về báo lên trên, tự có người đến thu xác.
Hắn sau đó lại phát hiện ra vài bức tượng… đều đã chết.
Hắn không có bi thương, hay thất vọng. Có tinh thần mạo hiểm, phải có giác ngộ chịu chết.
Đi một vòng, cảm thấy nơi đây không có gì đặc biệt, hắn quyết định bay ra ngoài. Đúng lúc này hắn chợt nhận được tín hiệu sự sống mong manh cộng hưởng với hắn. Đây rõ ràng là tín hiệu của Thần tộc, không phải của sinh vật bản địa.
Tôn Kỳ nhíu mày, hạ xuống, dưới chân là đại dương mênh mông. Hắn nhắm mắt cảm nhận, lại không thấy tín hiệu, có phải cảm nhận sai rồi không?
Nhưng đến trình độ này của hắn, rất khó có chuyện cảm nhận sai.
Một lúc sau, tìm không thấy thứ gì, hắn nhún vai, mặc kệ!
Nhưng khi hắn quay đầu thì tín hiệu lại phát ra, chưa tới một khắc, tín hiệu đã biến mất, hắn còn chưa kịp tìm kiếm.
Chơi nhau sao?!
Cái này hoặc là muốn chơi hắn hoặc là tên này đã quá yếu, phát ra cầu cứu cũng vô cùng miễn cưỡng.
Tốt thôi… đã đến đây rồi… dù sao cũng không có việc gấp, thêm một chút sức lực tìm kiếm không thành vấn đề.
Tõm! Tôn Kỳ nhảy vào nước.
Tại trong đại dương du tẩu tìm kiếm, tín hiệu lại một lần nữa xuất hiện, hắn nhanh chóng khóa lại vị trí.
Tín hiệu phát ra dưới đáy đại dương, hắn một mực bơi xuống, cuối cùng phát hiện một tượng đá đang kẹt giữa rặng san hô.
Tượng đá này hình như… hơi quen.
Không nghĩ nhiều, Tôn Kỳ chụp lấy bức tượng lôi ra, bơi lên trên.
Ầm! Tôn Kỳ đặt bức tượng xuống đất.
Không ngờ… thật không ngờ… bức tượng này thế nhưng là Dạ Tuyết.
Những người khác đều chết hết, nàng ta lại còn sống. Khả năng nàng có tuyệt chiêu bảo mệnh, cái này không bất ngờ, nên như vậy!
Đã phát hiện cũng không thể không cứu, Tôn Kỳ vận chuyển Thập Dương Bá Vương Quyền, bàn tay nắm lấy tay nàng.
Rộp rộp… lớp da vỡ vụn như lá khô.
Dạ Tuyết phát ra một cỗ thần hồn giao động yếu ớt giống như đang kêu lên thống khổ.
Tôn Kỳ vội thu tay. Không được, cơ thể này quá yếu, không chịu hai loại đại đạo va chạm.
Rõ ràng không thể dùng cùng cách giải phong của hắn để cứu Dạ Tuyết. Cần cách làm ôn hòa hơn.
Tôn Kỳ hai ngón tay điểm nhẹ lên trán Dạ Tuyết, một cỗ tinh thần lực tràn vào bên trong thần hồn nàng.
Bình thường đây là hành động cấm kỵ, trừ phi cực kỳ tin tưởng nhau.
Nhưng tình huống bây giờ nàng cũng không thể trách hắn.
Tinh thần lực của hắn đi vào, cảm giác như đi vào hắc ám lạnh giá tăm tối, rất lâu sau đó, hắn thấy được một điểm sáng yếu ớt.
Hắn nhanh chóng tiến lại gần.
Một bé gái đang nằm co ro run lẩy bẩy, ôm một cái búp bê tứ sắc, xung quanh nàng có tám tấm minh văn tỏa ra nhàn nhạt u quang bảo vệ nhưng bọn chúng đang không ngừng bị hóa đá, sắp chịu không nổi.
Nếu hắn suy đoán không sai thì bé gái hẳn là Dạ Tuyết thần hồn. Búp bê thì là Tứ Cực Đạo Chủng. Mấy tấm minh văn này chắc là Thanh Thiên cho, hắn không thể nhìn ra được cấp bậc, chắc chắn là cực cao cấp độ hắn chưa từng tiếp xúc nên không biết. Có thể chống lại Thái Âm Chi Lực ăn mòn đã chứng minh hết thảy.
Tôn Kỳ vươn bàn tay muốn tiếp xúc nhưng… xèo xèo xèo… hắn rên lên một tiếng rút bàn tay trở về.
Mấy tấm minh văn này gần như đã tàn phế vậy mà vẫn có thể gây tổn thương cho hắn. Thật lợi hại.
Cách này không được.
Tôn Kỳ suy nghĩ một thoáng liền truyền âm cho Hỏa Hỏa.
“Mượn ngươi một chút hỏa đạo.”
Sau đó một cỗ năng lượng ấm áp truyền tới, không phải nhắm đến Dạ Tuyết, mà là Tứ Cực Đạo Chủng.
Tứ Cực Đạo Chủng cũng đang trong trạng thái cực suy yếu, để giữ được Dạ Tuyết thần hồn, nó cũng bỏ ra không ít công sức. Nó đang tự phong ấn ngủ say, lúc này nó đột nhiên nhúc nhích đánh hơi giống như mèo ngửi được mùi cá.
Nó từ từ bay lên thoát khỏi vòng tay Dạ Tuyết, bay tới chỗ năng lượng, tham lam hấp thụ, khuôn mặt thư sướng.
Một lúc sau Tứ Cực Đạo Chủng từ từ mở mắt, khôi phục ý thức. Nó nhìn thấy Tôn Kỳ, trở nên cảnh giác.
“Ngoan! không cần lo sợ. Ta đang giúp các ngươi.” Tôn Kỳ mỉm cười, xòe bàn tay, bên trong là một hỏa cầu.
Tứ Cực Đạo Chủng rụt rè nhưng cuối cùng vẫn không chịu được cám dỗ, nhào tới trên tay hắn ôm hỏa cầu, tham lam liếm liếm…
Tôn Kỳ mỉm cười.
“Từ từ thôi! không mất đi đâu mà sợ.”
Một lúc sau liếm xong hỏa cầu, nó vẫn còn thòm thèm, liếm tiếp tay Tôn Kỳ khiến hắn bật cười.
“Được rồi, cho ngươi thêm một chút nữa.”
Tứ Cực Đạo Chủng được ăn no thoải mái, đối với Tôn Kỳ vô cùng thân thiện, tại bên má hắn cọ cọ.
“Tốt! bây giờ giúp chủ nhân ngươi khu trục âm khí đi.” Tôn Kỳ cười vỗ về.
Nó lưu luyến một thoáng, sau đó mới bay tới chỗ Dạ Tuyết thần hồn phun ra hỏa năng đốt cháy âm khí.
Tứ Cực Đạo Chủng và Dạ Tuyết liên kết với nhau, bởi vậy lửa của nó không làm nàng bị thương ngược lại còn giúp nàng tăng tốc khôi phục.
Một lúc sau, Tứ Cực Đạo Chủng uể oải mệt mỏi. Tôn Kỳ tiếp tục cung cấp năng lượng cho nó.
Từng chút từng chút một giúp Dạ Tuyết khu trục âm khí, nửa ngày sau, Dạ Tuyết thần hồn từ từ mở mắt.
“Ta là ai? đây là đâu?”
Dạ Tuyết ngơ ngác nhìn quanh, nàng vẫn chưa tỉnh hồn.
Tứ Cực Đạo Chủng bay tới, vô cùng vui vẻ, bên má nàng cọ sát. Tôn Kỳ mỉm cười, thở phào, tỉnh lại thì tốt.
Nàng đối với Tứ Cực Đạo Chủng nhào tới hơi bất ngờ nhưng không đề phòng, cảm giác vô cùng thân thiết. Sau đó nhìn tới Tôn Kỳ:
“Ngươi là ai?”
“Là cha ngươi!” Tôn Kỳ trêu chọc.
Dạ Tuyết trừng mắt, ký ức lập tức sống động.
“Người là Thẩm Văn...”
“Nhớ được thì tốt!” Tôn Kỳ mỉm cười.
“Ta đi thu thập Thái Âm Chi Thủy… xuất hiện một dòng chảy đen khổng lồ… ta bị băng phong...” Dạ Tuyết dần nhớ lại các sự kiện.
Sau khi nhớ lại tất cả, trợn mắt nhìn Tôn Kỳ.
“Sao ngươi có thể vào đây?”
“Thì đi vào thôi.”
“Không! ý ta là ai cho ngươi vào đây?”
“Thì lúc ta vào đây cũng đâu có ai ngăn cản.”
“Nhưng… nhưng...” Dạ Tuyết không còn lời nào có thể phản bác.
“Được rồi!” Tôn Kỳ xua tay, bẻ lái: “Nếu ngươi đã tỉnh, vậy thì tự khôi phục đi. Ta đi trước!”
Nói xong, hắn liền quay đầu bước đi.
“Khoan đã!” Dạ Tuyết vội gọi lại, tự khôi phục, nói đùa sao?! tình hình này muốn khôi phục không có vài trăm năm là không được. Tất nhiên nàng có thể chọn thoát hồn bỏ lại thân xác. Nhưng thần hồn nàng biết đi đâu, đây là giữa vũ trụ mênh mông, không nhanh nhập thể, nàng chết chắc.
Bởi vậy nàng phải bám chặt hắn.
Tứ Cực Đạo Chủng vội bay đến vai hắn, cọ cọ má, thân thiết không thôi, không muốn hắn rời xa.
Dạ Tuyết tròn mắt, chuyện gì thế này? từ bao giờ Tiểu Cực lại thân thiết với hắn như vậy? tên này đã giở trò gì?
“Tiểu Cực, lại đây!” nàng cất tiếng gọi.
Ngôn Tình SắcThế nhưng Tiểu Cực vẫn lưu luyến không bỏ.
Phản rồi… phản rồi…
Dạ Tuyết trong lòng mắng lớn, con hàng này muốn tạo phản.
Ngoài mặt nàng lại nặn ra nụ cười, giọng nói ấm áp.
“Tiểu Cực, lại đây!”
Tiểu Cực nhìn Tôn Kỳ sau đó lại nhìn nàng, phân vân.
“Lại đây...” nàng ngoắc tay dụ dỗ.
Cuối cùng Tiểu Cực cũng bay lại chỗ nàng, cọ cọ má nàng như muốn nói ta rất trung thành. Dạ Tuyết hơi chút yên tâm, còn chưa đến mức… hẳn là trước khi nàng tỉnh dậy, Tôn Kỳ đã làm gì đó với Tiểu Cực.
“Có chuyện...” Tôn Kỳ không hứng thú, hắn muốn rời đi thật nhanh.
“Ngươi nhìn ta như vậy, đành lòng đi được sao?” nàng tỏ ra nhu nhược.
“Đành lòng!” Tôn Kỳ gật đầu khẳng định.
“Ngươi...” Dạ Tuyết giậm chân bực tức.
“Nếu không có việc ta đi trước...”
“Ngươi mà bỏ đi ta sẽ...”
“Sẽ làm sao?”
“Ta có chết cũng không tha cho ngươi.”
“Ngươi sống còn không làm gì được ta. Huống chi là chết.”
“Ta sẽ méc sư tôn!”
“Chờ ngươi ra được đây hãy nói.”
“Ta có thứ này...” Dạ Tuyết lấy ra một tấm minh văn. “Tấm minh văn này sẽ truyền tin trực tiếp cho sư tôn.”
“Tốt! vậy bây giờ ngươi có thể sử dụng.” Tôn Kỳ lạnh nhạt. Có thứ này sao ngươi không dùng sớm, Thanh Thiên tới đây, mọi việc không phải đều xong.
Mất công trước đó ta dùng hỏa năng cứu ngươi. Rõ ràng ngươi có thể tự cứu.
“Không được, tấm minh văn này gắn với thần hồn khí tức, chỉ khi nào ta chết nó mới được kích hoạt.”
Tôn Kỳ nhướng mày, uy hiếp hắn sao? hừ! nàng cho rằng hắn là ai? hắn há có thể sợ… Thanh Thiên.
Nghĩ đến đây, hắn rùng mình một cái.
Được rồi, ông trời có đức hiếu sinh, nàng lại gọi ta là sư thúc, bỏ mặc lúc này… không tốt lắm!
Đành vậy... giúp nàng lần này.
“Ta mang ngươi về là được chứ gì?” Tôn Kỳ lạnh nhạt.
Dạ Tuyết vui vẻ, cuối cùng cũng thắng.
“Được rồi, ta mang ngươi trở về.” Tôn Kỳ không quan trọng, mang thêm một bức tượng mà thôi, cũng không là gì.
“Sao ngươi không giúp ta khôi phục.” Dạ Tuyết đề nghị.
Tôn Kỳ cau mày.
“Ta trước đó đã thấy ngươi tự khôi phục cánh tay.” Dạ Tuyết tiếp tục.
“Cơ thể ngươi quá yếu không chịu được.” Tôn Kỳ từ chối khéo.
“Ta chịu được!” Dạ Tuyết khẳng định chắc nịch. “Có thể dùng chí dương cùng chí âm rèn luyện, cơ thể chắc chắn như thoát thai hoán cốt.”
Tôn Kỳ đã hiểu, thì ra nàng có cái này chủ ý, xem ra cũng không ngốc.
“Không đơn giản như ngươi nghĩ.” Tôn Kỳ vẫn muốn từ chối.
“Không thử sao biết.” Dạ Tuyết cương quyết.
Tôn Kỳ mệt lòng, không phải không thử, trước đó đã thử rồi, nàng đúng là chịu không được. Nhưng nếu nàng bướng bỉnh vậy thì thử cho nàng biết.
Tôn Kỳ tay nắm tay nàng, vận chuyển công pháp, cổ tay nàng vụn vỡ.
Dạ Tuyết thần hồn rên lên đau đớn. Tôn Kỳ ngừng tay.
“Hiểu sao? đại đạo giao tranh sẽ phá hủy cơ thể lẫn thần hồn của ngươi.”
“Vậy sao ngươi làm được?” Dạ Tuyết vẫn chưa từ bỏ.
Tôn Kỳ trợn mắt.
“Ngươi không nên cho rằng ta làm được thì các ngươi làm được. Ta là thiên tài.”
Khoác lác!
Dạ Tuyết muốn phản bác nhưng không biết nên từ chỗ nào nói, tên này khoác lác nhưng nói đúng sự thật, ai cũng làm được vậy thì không gọi là thiên tài.
Dạ Tuyết suy nghĩ một chút, cảm thấy sở dĩ nàng không chịu được, một phần vì cơ thể yếu ớt, một phần vì xung kích quá lớn.
Cơ thể yếu ớt thì không giải quyết được nhưng xung kích thì có thể, chỉ cần tìm được thứ gì đó có thể làm dịu.
“Ta có cách.”
Có cách kệ ngươi, ta không nguyện ý.
Tôn Kỳ muốn mắng.
“Ta đưa ngươi về!” Tôn Kỳ quyết định, không cho phản đối.
Hắn lập tức vác lên tượng đá.
“Khoan đã, không mất nhiều thời gian đâu.” Dạ Tuyết vội nói.
Tôn Kỳ mặc kệ.
“Hẳn là nơi đây có!” Dạ Tuyết tiếp tục giải thích. “Cũng tốt cho ngươi.”
Tôn Kỳ hơi ngưng lại.
Dạ Tuyết biết hắn động lòng, nói:
“Thứ ta tìm kiếm là Nguyệt Chiếu Tuyền. Thường là hồ nước trên cao, tích tụ ánh trăng qua hàng triệu năm, sinh ra chất biến, đối với âm dương điều hòa rất tốt.”
“Sao không nói sớm!” Tôn Kỳ trách một câu.
Hắn cảm thấy đây có thể là thứ hắn cần.
Tôn Kỳ trước đó bay lòng vòng từng thấy qua một hồ nước trong lòng ngọn núi lửa nguội. Đến thử xem.
“Phải chỗ này không?” Tôn Kỳ lơ lửng trên không hỏi.
“Không biết, cần chờ đến ban đêm có ánh trăng mới thấy rõ.” Dạ Tuyết giải thích.
Bọn họ sau đó hạ xuống bên hồ, chờ đợi.
Đêm, ba cái mặt trăng xuất hiện, ánh trăng rủ xuống, mặt hồ lấp lánh tinh quang.
Bọn họ xuống ngâm mình.
Quả nhiên, Tôn Kỳ cảm nhận được một cỗ khí tức mát lạnh thấm vào gan ruột, một chút ẩn tật cũng được chữa khỏi.
Hắn muốn nhân nơi này tu luyện Thập Dương Bá Vương Quyền lên đến bát dương, trước đó chỉ có tới thất dương gặp cái đạo khảm, không thể dung hòa được hỏa lực quá cường liệt của bát dương.
“Giúp ta!” Dạ Tuyết lúc này kêu lên.
Quên mất nàng!
Giúp nàng cũng không phải vấn đề lớn.
Tôn Kỳ bắt đầu vận chuyển Thập Dương Bá Vương Quyền, bảy vầng mặt trời dâng lên, phun ra nuốt vào từng sợi hỏa lực.
Hỏa lực xuyên qua người Dạ Tuyết, từng chút một xua tan âm khí.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Tôn Kỳ tu luyện quên mất ngày đêm.
Qua không biết bao lâu, hắn chợt cảm giác một cỗ ôn nhu, mềm mại dựa sát vào người, mùi thơm thiếu nữ phảng phất quanh mũi đầy dụ hoặc.
“Hừ! yêu nữ, muốn phá ta tu luyện.” Tôn Kỳ mắng thầm trong bụng, tiếp tục khống chế từng dòng khí nóng trong người, chuẩn bị tạo thành bát dương.
Sau đó có hơi thở nhẹ nhàng thổi qua tóc gáy.
Dạ Tuyết đã được giải phong bảy tám phần, còn một chút mảng đá bám trên người. Nàng cảm thấy cơ thể rất tốt, giống như được tân sinh.
Nàng vui mừng, xem ra quyết định của mình không sai, phải dựa sát hắn một chút, rút lấy hỏa năng.
Nàng lúc này quần áo vỡ vụn, trong lúc này ai để ý khôi phục quần áo. Thân thể nàng hoàn mỹ hòa vào trong nước, dưới ánh trăng càng thêm đẹp lung linh.
Tôn Kỳ từ lúc khôi phục vẫn luôn trong trạng thái nguyên thủy.
Hai cơ thể dựa sát vào nhau, dưới ánh trăng, không có chút nào dung tục, chỉ có vẻ đẹp sự sống nổi bật trên phông nền thiên nhiên.