Mấy vị Thiên Thần, đồng đội của hắn, đều không hiểu hắn đang làm gì. Nhưng mà không ai thắc mắc, bọn họ tuyệt đối tin tưởng vào thủ lĩnh của mình.
Mặt đất không ngừng rung chuyển, xúc tu đánh tới, nhưng mấy thứ này đều không thể uy hiếp được Thiên Thần, quá yếu.
Quang Minh đội trên đầu Quang Minh Chi Miện mới là đáng sợ nhất. Trái tim? không đáng để nói.
Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm sắp được bổ túc hoàn toàn.
Quang Minh Tâm nhận ra nguy cơ, Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm hoàn thiện, hắn sẽ bị phong ấn càng chặt.
“Trật Tự! đây là ngươi ép ta!” Quang Minh Tâm hét lớn, đến lúc này hắn không thể không bạo nổ đem cả thế giới chôn cùng.
Tất nhiên hắn sẽ không chết đi, hắn còn đôi mắt bên ngoài, có thể giúp hắn phục nguyên như cũ nhưng mà mất đi trái tim chính là tổn thất cực lớn, hắn cũng không đành lòng. Nhưng không đành lòng cũng không được.
Năm xưa, Trật Tự không đành lòng phá hủy thế giới nhưng bây giờ không biết vì sao Trật Tự lại thay đổi, chấp nhận đánh đổi.
“Được, hôm nay tha cho ngươi.” Trật Tự lên tiếng.
Quang Minh Tâm và ba vị Thiên Thần đều ngẩn ngơ, có phải không vậy?
Sự thật đúng là như vậy, Trật Tự ấn tay xuống chuôi kiếm, thanh kiếm ông ông cấp tốc thu nhỏ. Trật Tự phất tay cầm lấy kiếm, hắn quay đầu bay lên, ra lệnh một tiếng.
“Lui!”
Ba vị Thiên Thần không hiểu chuyện gì, nhìn Quang Minh Tâm rồi lại nhìn bóng lưng Trật Tự, do dự một thoáng, sau đó đều cắn răng đi theo Trật Tự, bọn hắn bỏ qua cơ hội lần này.
Bốn người Trật Tự nhanh chóng xuyên qua khí quyển biến mất.
Một trận sấm to mưa nhỏ cứ thế qua đi.
Nhưng đúng lúc này có tiếng nói nổ vang:
“Trận chiến cuối cùng mở ra! Kẻ Phản Bội ngươi không trốn được nữa!”
Tiếng nói này vang vọng khắp thế giới, không quan tâm chủng tộc, không quan tâm ngôn ngữ, tất cả đều nghe hiểu.
Nhưng bọn chúng đều không biết, cái gì trận chiến cuối cùng, cái gì phản bội?
Chỉ là tò mò là ai có cái này thực lực có thể phát ra như thế tiếng nói.
Càng là thực lực cao, càng là lạnh sống lưng, kẻ này mạnh đến đáng sợ. Tất nhiên cũng có nhiều kẻ khịt mũi khinh thường, phô trương mà thôi, cũng là không mạnh đến bao nhiêu.
Tại bên Thế Giới Thụ, Con Rắn hơi ngẩng đầu, thè lưỡi, cười.
“Ngày này cuối cùng cũng đến, ta chờ đã rất lâu rất lâu.”
“Con người kia ngươi đang ở đâu? đã đến một bước nào rồi? Ngươi cũng đừng làm ta thất vọng. Trái Cấm có thể thành thục hay không đều phụ thuộc vào ngươi.”
Lẩm bẩm mấy câu, Con Rắn cuộn mình, cúi đầu nằm ngủ, nó đã chờ rất lâu, chờ thêm một chút nữa cũng có gì đâu.
Trên đại địa, một cái ảo ảnh Quang Minh xuất hiện, ngước đầu nhìn trời, nhíu mày, hoàn toàn không ngờ được sẽ là cái này kết quả.
“Trật Tự, ta càng lúc càng không hiểu ngươi.” cái bóng lẩm bẩm.
“Ngươi vậy mà thả ta! là quá tự tin hay là quá ngu ngốc!?”
Suy nghĩ một thoáng, cái bóng tự nói:
“Ta đều không tin!”
…
Đang bước đi trong tinh không, Trật Tự dừng chân, ba vị Thiên Thần cũng dừng chân.
“Các ngươi có gì muốn nói?” Trật Tự hỏi.
Ba vị Thiên Thần nhìn nhau, Vy lên tiếng:
“Thủ lĩnh, bọn ta không dám.”
“Không có gì là không dám cả, chúng ta đã là đồng đội bao nhiêu năm, cứ nói thẳng.” Trật Tự quay nhìn bọn hắn, ánh mắt cương trực.
Đỉnh hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng lựa chọn hỏi.
“Vì sao… chúng ta không tiêu diệt Quang Minh Tâm?”
“Tiêu diệt được sao?” Trật Tự hỏi lại. “Nếu không hy sinh thế giới này...”
“Thế giới này là nguyên thế giới, không thể diệt được.” Liệt lắc đầu, nếu có thể diệt được bọn họ đã không chờ đến bây giờ.
“Vậy thì đúng rồi.” Trật Tự gật đầu.
“Vậy vì sao chúng ta còn đánh trận này? không những thế, còn lấy đi Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm, thả ra Quang Minh Tâm, là vì cái gì?” Đỉnh không hiểu.
“Đánh trận này không phải vì diệt Quang Minh, mà là thả Quang Minh.” Trật Tự bắt đầu giải thích.
Ba vị Thiên Thần tròn mắt, thả Quang Minh, đây là cái gì mưu kế?
“Dù sao cũng không giết được hắn, để hắn dùng thế giới làm con tin chi bằng thả hắn đi. Ha ha ha… Chỉ sợ hắn không dám đi!”
“Hắn đi tốt nhất! Chung Cực Chiến mở ra!”
Nghe đến mấy chữ Chung Cực Chiến, ba vị Thiên Thần cũng biến sắc.
“Thần tộc chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Thần tộc chưa sẵn sàng, hắn càng không sẵn sàng.” Trật Tự nghiêm sắc mặt.
“Ta đã cho Thần tộc hàng tỷ năm chuẩn bị còn chưa đủ sao? còn muốn chờ đến bao giờ.
Thần tộc có rất nhiều thời gian cùng cơ hội nhưng chẳng ai thành đạo, ta thất vọng, ta biết có cho thêm bao nhiêu thời gian cũng vậy thôi, bởi vậy chủ động mở ra Chung Cực Chiến.
Cho bọn chúng sức ép để thành đạo, nếu không thành đạo cũng không sao!
Chiến thắng, ta có thể tranh thủ cho bọn chúng một vị trí trên Thiên Quốc.
Thua, vậy thì tất cả cùng chết, thành đạo hay không cũng không còn ý nghĩa.
Thắng bại vẫn là phụ thuộc vào những người cũ chúng ta, không thành đạo không thể tham gia, bọn chúng đánh cái cổ vũ là được.”
Ba vị Thiên Thần sắc mặt nặng nề.
“Chúng ta nguyên bản muốn tạo ra một chủng tộc có thể kế thừa chúng ta, lấp vào những vị trí bị mất. Nhưng mà...”
Bọn họ thở dài.
“Vô ích đâu!”
“Cũng không hoàn toàn vô ích.” Trật Tự mỉm cười. “Bọn chúng mặc dù không thể thành đạo nhưng vẫn làm ra một chút thành tựu. Ta nhìn bọn chúng mỗi ngày cố gắng cũng thấy vui vẻ.”
Ba vị Thiên Thần hơi bất ngờ, hiếm thấy thủ lĩnh như vậy.
“Vậy sao không cho bọn chúng thêm chút thời gian? Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm có thể phong ấn hắn thêm một đoạn thời gian.”
Trật Tự lắc đầu.
“Không thể không thu về. Quang Minh bị kiếm này trấn áp nhưng hắn cũng đang từ trong kiếm học cách phá giải vạn đạo. Quang Minh dù sao cũng là đệ nhất Thiên Thần, đệ nhất đạo nên phá giải vạn đạo trong Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm hoàn toàn có thể.
Ta cảm giác hắn đã sắp thành công, hắn đã có thể thả ra đôi mắt. Ta phải thu lại trước khi quá trễ.
Nếu hắn thành công, Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm sẽ trở nên vô dụng, không còn thứ gì có thể tổn thương Quang Minh, hắn lúc đó... vô địch!”
Ba vị Thiên Thần biến sắc, không ngờ sự việc đã hỏng đến mức này.
Nhớ năm xưa, Quang Minh chính là vô song, nếu Vạn Vật Chi Mẫu không xuất hiện trấn áp, hắn sẽ không thua. Nếu Vạn Vật Chi Mẫu cũng vô dụng vậy thì… hậu quả không tưởng được.
“Vậy chúng ta nên làm gì?” Liệt hỏi.
“Tất cả thức tỉnh đi, không cần lại ngủ say, đi khắp vũ trụ tìm kiếm lại đồng đội, thu thập Đạo Khí.” Trật Tự nói.
Ba vị Thiên Thần gật đầu, hiện giờ cũng chỉ như vậy, bọn họ chào một tiếng, sau đó tiến vào vũ trụ tinh không.
Trật Tự chỉ còn một mình, hắn cúi đầu nhìn về thế giới, mỉm cười.
“Quang Minh, ta chờ ngươi!”
…
Thần giới, không nhiều người biết có ba vị Thiên Thần đã thức tỉnh, mọi người vẫn bình thường sinh hoạt.
Một ngày, đột nhiên trời đất rung động, thiên tai diễn ra khắp nơi, tất nhiên Thần tộc ở trên cao lục đảo trùng thiên không chút nào bị ảnh hưởng.
Sau đó thông qua tin tức, bọn họ mới biết Tổng Lãnh dẫn đầu ba vị Thiên Thần tấn công Ma giới. Kết quả ngài Tổng Lãnh lấy đi Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm, Kẻ Phản Bội thoát khốn.
Ngài Tổng Lãnh tuyên bố: Chung Cực Chiến chính thức mở ra.
Tin tức này chấn động toàn bộ Thần tộc. Quá đột ngột!
Nhiều tên còn đang ngao du tiêu dao.
Bọn chúng biết một ngày này sẽ đến nhưng thời gian chờ đợi quá lâu khiến nhiều người quên mất. Lúc này không một dấu hiệu báo trước, đột nhiên nói Chung Cực Chiến mở ra khiến nhiều tên không dám tin.
Nhưng sự thật đúng là như vậy.
Nhiều người lúc này mới cuống cuồng lên chuẩn bị, nhưng chuẩn bị cái gì, bọn họ cũng không biết rõ. Chuẩn bị thì chuẩn bị thôi!
Tổng có một cái gì đó trong tay áo vẫn tốt hơn là không có gì.
Thần tộc tiến vào trạng thái khẩn trương.
Bên ngoài chiến sự cũng càng gấp, để tăng quân, một số người phạm tội nhẹ được đặc xá, ra chiến trường lấy công chuộc tội.
Tại thiết bích sơn.
Nguyên Sa đang ngồi tu luyện, phát hiện có người tới gần, hắn lập tức đứng lên ngắm bích sơn, vô cùng thành thật.
Một vị quân sĩ đáp xuống gần, hỏi:
“Ngươi là Nguyên Sa?”
Nguyên Sa gật đầu.
“Không biết là có chuyện gì?”
Vị quân sĩ từ trong túi lấy ra một cuộn giấy, mở ra đọc. Đại ý: chiến sự gấp gáp, tạm tha tội cho Nguyên Sa để hắn lên chiến trường lập công chuộc tội.
Đọc xong, ném cuộn giấy cho Nguyên Sa.
“Ngươi đi báo cáo nhập quân, ta còn có việc đi trước.” vị quân sĩ nói một câu rồi vội vã bỏ đi.
Nguyên Sa cầm trong tay cuộn giấy, mỉm cười. Ta trở lại!
Thập Dương, Trác, Thẩm Văn… nếu không có ta giải trừ vô giới lực lượng, các ngươi đều đã chết.
Nhưng các ngươi đối xử ta thế nào, giam ta tại đây trăm năm!
Nếu không phải chiến trường nguy cấp, các ngươi có cầu ta, các ngươi cũng sẽ không thả ta ra.
Các ngươi phản bội ta, lại muốn ta giúp đỡ.
Tiểu nhân!
Nguyên Sa siết chặt nắm đấm sau đó lại thả ra, bật cười.
Ta cần gì so đo với các ngươi.
Thượng vị giả nên có phong độ của thượng vị giả! chấp gì với bọn tiểu nhân, thấy không vừa mắt, vậy thì một bàn tay chụp chết.
Tất nhiên hiện tại không được nhưng rất nhanh sẽ được!
Nguyên Sa nhìn bàn tay, ẩn ẩn có quang mang lưu chuyển, đây không phải bình thường ánh sáng, là Sáng Thế Chi Quang.
Ít nhất, hắn nghĩ như vậy.
...
Tại trong hồn cư, Tôn Kỳ hiếm có thời gian yên tĩnh, từ lúc tiến vào tiểu thế giới đến nay không mới có ngày yên.
Hắn đang suy nghĩ về Quang Minh, về Thiên Thần, về Thần tộc, về bản thân.
Trước đây mục tiêu, kế hoạch không có Quang Minh, Thiên Thần bên trong. Hắn chỉ đơn giản muốn bản thân mạnh lên, thành phong thần, nắm giữ vận mệnh bản thân nhưng bây giờ hắn biết phong thần cũng không là gì.
Hoàng Vân không phải một chiêu cũng không chống nổi sao?
Những cái kia Thiên Thần mạnh đến mức khiến người ta giận sôi.
Hắn cần vượt qua phong thần, đứng ngang hàng với Thiên Thần. Hắn mục tiêu điều chỉnh cao hơn, hướng tới Thiên Thần nhưng mà lại chẳng có kế hoạch cụ thể.
Thở dài… được rồi, đi một bước tính một bước.
Mười ngày sau, Thần tộc tìm thấy hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT