Tôn Kỳ biết đối thủ không tầm thường, cũng không dám lãnh đạm.

Phập! Tôn Kỳ vung kiếm cắm xuống đất, hắn đi đến giá vũ khí chọn một loại mới. Đối đầu với thiết côn cứng rắn, trầm trọng nên chọn cái nào vũ khí?

Tay hắn lướt trên các loại vũ khí, dừng lại ở một vật. Thương!

Thương hắn chọn là thương mềm, mũi thương hơi dài hơn bình thường, tạo hình răng cưa giống răng cá mập.

Thương và côn đều là vũ khí dài. Côn cứng, thương mềm, cao thấp phụ thuộc vào người dùng. Lợi thế vũ khí của Đoàn Sát bị phế.

Đoàn Sát xoay xoay thiết côn, thích ứng với trọng lượng và độ dài của côn. Hắn không tỏ ra lo lắng, Tôn Kỳ chỉ mới san lấp một cái điểm yếu, còn hai cái.

Đoàn Sát ánh mắt khóa lại Tôn Kỳ, Tôn Kỳ cũng khóa lại hắn, tự động điều chỉnh tinh khí thần lên mức cao nhất, ngoại giới không thể ảnh hưởng được Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ tiến vào trạng thái chiến đấu!

Mười chín trận vừa qua, đây là lần đầu tiên hắn thực sự tiến vào trạng thái chiến đấu.

Khán giả tiếng la hét, đã không còn ảnh hưởng được hắn. Lợi dụng đám đông đánh vào tâm lý Tôn Kỳ của Đoàn Sát coi như bỏ đi.

Tôn Kỳ bắt đầu đổi phương pháp hô hấp, ba ngắn một dài, lồng ngực phập phồng, huyết dịch lưu chuyển, dưỡng khí dồi dào. Vết thương nhỏ chậm rãi khép lại, vết thương lớn ngừng chảy máu.

Năng lượng tích trữ trong gan, thận, mỡ thiêu đốt, đẩy hắn tới trạng thái đỉnh phong.

Cơ bắp của Tôn Kỳ đang phồng lên, bành trướng.

Trong trời đất này, Thần tộc cơ thể hoàn hảo, có thể xếp thứ nhất, theo hiểu biết của Tôn Kỳ Thần tộc cơ thể chỉ thua kém mỗi đạo thể của Thiên Thần. Đám Nhân Dương tộc này làm sao có thể so sánh. Nếu không phải bị phong ấn, Tôn Kỳ có thể quét ngang vô địch.

Đoán Sát nhíu mày, lợi thế mất hết.

Không thể chờ nữa!

Đoàn Sát cảm nhận được một cỗ khí thế đang bùng cháy, Tôn Kỳ trong mắt hắn đã không còn là một người, mà giống như một con hổ đang phục sẵn, chuẩn bị một chiêu vồ chết con mồi.

Đoàn Sát đạp bước, đất dưới chân vỡ ra như mạng nhện, hắn hét lớn phóng tới. Thiết côn giơ cao qua đầu, đập xuống.

Cùng lúc, Tôn Kỳ trợn mắt, hít sâu nín thở nén khí, tất cả khí thế thu lại. Một thương đâm ra.

Oanh! sóng chấn động càn quét.

Tôn Kỳ trượt dài ra sau. Đoàn Sát bay ngược trên không.

Tôn Kỳ chống thương dừng lại xu thế. Đoàn Sát trên không xoay vòng, đáp xuống.

Ngay khi dừng lại, Tôn Kỳ đạp bước lao tới, mũi thương đâm thẳng. Đoàn Sát xoay côn cản lại.

Keng keng keng… hỏa hoa bắn tung tóe.

Tôn Kỳ liên tục kích phá, Đoàn Sát phòng thủ không một kẽ hở.

Tôn Kỳ dồn lực vào thân thương đập xuống. Đoàn Sát hoành côn chống đỡ.

Oanh! Đoàn Sát nhíu mày, hai tay hắn tê rần, lực lượng mạnh như vậy!

Ngay lúc này mũi thương móc xuống, đây là lý do vì sao Tôn Kỳ chọn thương mềm. Sự việc diễn ra cực nhanh nhưng Đoàn Sát phản ứng không chậm, hắn nghiêng đầu.

Xoẹt! mũi thương rạch một đường dài từ đuôi lông mày xuống mang tai, suýt nữa đã chọc mù mắt hắn.

Mũi thương bật ngược ra, Tôn Kỳ thuận lực quán tính quay thương, dùng chân thương chọc thẳng tới.

Đoàn Sát dùng côn đập chân thương chệch xuống, đồng thời nhanh chân lùi lại.

Tôn Kỳ đâm thương ra sau, dùng phản lực đẩy người về phía trước, cơ thể áp sát mặt đất, hắn bỏ thương. Đoàn Sát giật mình, không ngờ Tôn Kỳ sẽ như thế hành động.

Tôn Kỳ phóng tới một tay chụp lấy thiết côn, Đoàn Sát còn tưởng Tôn Kỳ định cướp nên giữ càng chặt, nhưng Tôn Kỳ một tay khác móc từ dưới móc lên, Đoàn Sát trợn mắt, hắn đang suy nghĩ làm sao ứng đối thì chợt cảm thấy đau nhói, quyền chưa chạm nhưng thế đã nhập. Khi hắn thấy quyền còn cách một gang tay thì hắn đã trúng chiêu rồi.

Bành! trên người Đoàn Sát xuất hiện một lỗ trống.

Tôn Kỳ lập tức đạp bước lui lại, tránh cho bị phản sát.

Đoàn Sát thân hình sừng sững, cúi đầu nhìn xuống, sau đó lại nhìn Tôn Kỳ, muốn nói gì đó nhưng máu đã tràn đầy cuống họng.

Ầm! Đoàn Sát đổ sụp.

Khán đài lặng ngắt như tờ, bọn họ vẫn còn chưa tỉnh hồn, còn đang tính xem nên đặt bao nhiêu cho Đoàn Sát đây này.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, còn chưa đầy một phút.

Dư Chấn Nam cũng phải dụi mắt mấy lần, sau đó gõ đầu tên hầu bên cạnh, nghe tên này kêu oai oái, hắn mới biết là sự thật.

Hắn ngửa mặt cười lớn, phải cười thật lớn, có rất nhiều người đã đặt cho Đoàn Sát, lần này hắn hốt lớn, có thể bù lại tất cả tiền lỗ trước đó, lại còn có lời.

Đây chính là lý do đấu trường ra đời, đấu sĩ liều sống liều chết, còn hắn vỗ bụng hưởng thụ.

Sau khi Đoàn Sát ngã xuống, Tôn Kỳ cũng quỵ ngã, quỳ một chân trên đất, miệng thở phù phù, tham lam hấp khí.

Đoán Sát rất mạnh, bởi vì hắn mạnh nên hắn chết rất nhanh.

Những đối thủ trước đó, Tôn Kỳ chỉ đang diễn luyện, dùng trí nhiều hơn. Nhưng đối mặt với Đoàn Sát, hắn buộc phải giải phóng chiến lực, để bản thân tiến vào trạng thái chiến đấu.

Tinh, thần, trí, lực đều đạt tới đỉnh phong.

Hắn rất ít khi dùng trạng thái này, bởi vì trạng thái này chỉ có thể duy trì trong một ngụm hơi thở, nếu không thể giải quyết đối thủ, hắn sẽ tự thoát khí, giống như trái bóng trương phình rồi xẹp lép, thịnh cực tất suy, không đánh tự thua.

Tôn Kỳ chống gối đứng dậy, miệng vẫn không ngừng thở phì phò, nhưng đã đỡ hơn. Hắn với tay cầm lấy thanh kiếm trước đó cắm trên mặt đất, đi đến chỗ Đoàn Sát.

Kiếm giơ ngang qua đầu. Chém xuống!

Phập! Tôn Kỳ nắm đầu đưa lên cao.

Khán giả sau đó hò hét, không biết là chúc mừng hay mắng chửi. Tôn Kỳ cũng không quan tâm, hắn đặt đầu Đoàn Sát lên đầu mình, bắt đầu phô trương.

Dư Chấn Nam tươi cười, chỉ chỉ Tôn Kỳ:

“Đây là phong tục của Thần tộc sao? thật là hoang dã.”

“Đại nhân ánh mắt thật cay độc.” Tên thuộc hạ giơ ngón cái tán dương.

“Xem ra lời đồn Thần tộc vô song thật có chút hư.” một tên khác nịnh hót.

“Nếu chỉ có như vậy, đại nhân cầm mấy vạn đại quân san bằng Thần tộc cũng không có gì khó, để phía trên biết ai mới xứng đáng làm thống soái.” bọn nịnh thần càng nói càng bay cao.

Dư Chấn Nam xua tay liên tục từ chối nhưng cười mắt híp, trong lòng hắn cũng rục rịch.

Trên sân, Tôn Kỳ tiến hành sưu hồn, hắn ồ lên một tiếng, thì ra là như vậy, tên Nhân Dương này mang đến cho hắn cực nhiều thông tin.

Thì ra Nhân Dương tộc trước đây theo chế độ quân chủ, các đời quân chủ họ Mặc thay nhau thống trị. Cho đến mấy trăm năm trước, thần đạo xuất hiện, tuyên truyền tôn thờ Thần Nhân Dương Ba Mắt.

Thời điểm đó, quân chủ Mặc Chinh yếu đuối bất tài. Thảo Thiên Tinh liên tiếp gặp thiên tai, dân chúng lầm than, kêu trời không thấu kêu đất không hay.

Đúng lúc này, chúng giáo sĩ điện thờ Thần Nhân Dương Ba Mắt xuất hiện, thi triển thần thông, cứu khổ cứu nạn, vớt dân chúng khỏi chốn lầm than.

Từ đó tôn giáo này lên như nhiều gặp gió, trở thành quốc giáo duy nhất. Khi hoàng gia Mặc thị cảm nhận được vấn đề thì đã muộn.

Mặc thị ra lệnh đàn áp tôn giáo này, nhưng bọn họ không nhận ra, bọn họ có cường đại quân đội nhưng đã mất đi lòng dân.

Giáo sĩ điện thờ kêu gọi dân chúng nổi dậy lật đổ bạo quân được khắp nơi ủng hộ, nhất là ngũ đại gia tộc. Quân nổi dậy như nước lũ, cuốn phăng tất cả cản trở. Quân đội gốc là nhân dân, không có nhân dân, quân đội không gốc, bọn họ nhanh chóng đầu hàng.

Chỉ trong vòng một năm, quân nổi dậy đã áp sát kinh thành, Mặc Chinh treo cổ tự tử. Kết thúc triều đại quân chủ, mở ra thể chế Lục Phán.

Lục Phán tức là ngũ đại gia cùng thần điện chấp chưởng, phán định thiên hạ.

Dư gia chính là một trong ngũ đại gia, bởi vậy Dư Chấn Nam mới chiếm được vị trí quan tổng trấn béo bở này, tất nhiên trong đó cũng không thiếu được một hồi tranh đấu.

Mặc Chinh dù chết nhưng Mặc gia chưa tuyệt, mấy Mặc gia tử tôn lần lượt đứng lên khởi nghĩa, giành lại quyền thống trị nhưng đều bị bẻ gãy.

Đoàn Sát chính là theo một tên gọi Mặc Phục khởi nghĩa, trong một lần vây quét hắn thay Mặc Phục dụ địch bị bắt.

Hắn bị đưa tới đây chuẩn bị chặt đầu hiến tế nhưng mà hắn chiến đấu rất giỏi, mang lại rất nhiều tiền cho Dư Chấn Nam, bởi vậy Dư Chấn Nam chưa chịu giết hắn.

Cho đến hôm nay hắn bị giết.

Giết xong Đoàn Sát, Tôn Kỳ đạt được 10 liên thắng, hắn được đưa trở về nhà giam.

Sau khi đáp trả mọi người ân cần hỏi thăm, Tôn Kỳ trịnh trọng nói:

“Theo tin ta nhận được sắp tới sẽ có một cuộc bạo động lớn, đây là cơ hội cho chúng ta.”

Mọi người nghe vậy kéo lên tinh thần, không ai thắc mắc Tôn Kỳ vì sao biết, Thần tộc là cực kỳ tin tưởng nhau.

Đúng như Tôn Kỳ nói, ngay tối hôm đó, khi tất cả chìm vào ngủ say, chỉ còn mấy tên linh ngáp to ngáp nhỏ đi lại.

Một tiếng soạt vang lên, sau đó im bặt, hai bóng đen nhẹ nhàng lôi xác hai tên lính đặt ngồi dựa vào tường.

Cứ như vậy, đám lính tuần tra bị xử tử sạch.

Mấy bóng đen nhẹ nhàng đi vào trong hầm ngục. Sau đó là tiếng chuông báo động:

“Cướp ngục! có cướp ngục!”

Tất cả tù phạm đều nhao nhao thức dậy, đi đến trước song sắt, bọn chúng muốn biết là ai cướp ngục, đây có thể là cơ hội cho bọn chúng trốn chạy.

Thần tộc cũng không ngoại lệ. Đây chính là cuộc bạo động mà Tôn Kỳ nói đến sao?

Ầm ầm tiếng đánh nhau cùng la hét, đèn đuốc được thắp sáng.

Bọn cướp ngục cùng lính canh giao chiến, đám tù phạm với tay kêu gào:

“Cứu ta! cứu ta với! ta bị oan, làm ơn cứu ta.”

Nhưng mà chẳng ai thèm để ý bọn chúng.

Một vài phút sau, có tiếng hét lớn:

“Cứu được rồi, tất cả rút lui.”

“Hừ! phản nghịch, hôm nay đừng hòng có ai thoát!” tên trưởng ngục hừ lạnh.

“Chỉ bằng một tên Uẩn Khí như ngươi sao?” có tiếng khinh thường.

Hai bên lại bùng nổ chiến đấu.

Một lúc sau, đám cướp ngục chạy ngang qua chỗ nhà giam Tôn Kỳ. Tôn Kỳ vội bắt lấy tay áo một tên nói:

“Thả bọn ta! bọn ta có thể giúp các ngươi.”

Tên này nghe vậy hơi phân vân, liếc nhìn vị thanh niên bên cạnh, hiển nhiên vị thanh niên này mới là chỉ huy.

Tôn Kỳ biết bọn này là Nhân Dương tộc cứu ra những cái kia phản nghịch, bọn họ là phe nổi dậy đối đầu với phe Lục Phán của Dư Chấn Nam. Tôn Kỳ cảm thấy có thể hợp tác.

Tên thanh nhìn Tôn Kỳ hỏi:

“Ngươi là Thần tộc?”

Tôn Kỳ gật đầu. Xem ra tên này địa vị không thấp trong nghĩa quân, nắm giữ rất nhiều tin tức, bởi vậy vừa nhìn đã nhận ra thân phận của hắn.

Tên này vẫn còn phân vân.

“Kẻ thù của kẻ thù là bạn.” Tôn Kỳ vội nói.

Tên này bị lời của Tôn Kỳ động tâm, nghĩa quân hiện giờ đang rất yếu, nếu như có được trợ giúp của Thần tộc sẽ được lợi không nhỏ.

Hắn lập tức đưa ra quyết định, vung đao chuẩn bị chém khóa dây xích.

“Khoan đã!” đúng lúc này có tiếng nói ngăn lại.

Tôn Kỳ nghe ra đây là tiếng thiếu nữ.

Tên thanh niên đúng là dừng lại, thiếu nữ bước tới nhìn chằm chằm Tôn Kỳ, đôi mắt nổi lên hận ý:

“Hắn giết ca ca Đoàn Sát!”

“Là hắn sao?”

“Phải! chính là hắn, muội lúc đó giả dạng khán giả, xem rõ rõ ràng ràng.”

Tên thanh niên nghe vậy, đôi mắt tỏa ra sát ý, gằn giọng nói:

“Đoàn Sát là huynh đệ của ta, ngươi không nên giết hắn!”

Hắn lúc này muốn giết Tôn Kỳ, nhưng phía sau phát ra tiếng hô chạy mau, hắn liền không lo được Tôn Kỳ, hừ lạnh một tiếng bỏ đi.

“Cho ngươi sống thêm mấy ngày!”

Đám Thần tộc thấy vậy lo lắng cùng thất vọng, cảm giác cơ hội sống vừa vụt qua.

“Phải làm sao bây giờ?”

Tôn Kỳ cười nhạt, cơ hội là do mình tự tạo ra.

Một tên Nhân Dương chạy qua, đột nhiên bị một bàn tay chụp sau gáy kéo tới song sắt. Rắc một tiếng, cổ hắn bị gãy, Tôn Kỳ chụp lấy đao trong tay hắn.

Đao giơ lên đao. Bổ xuống! keng một tiếng, dây xích đứt đoạn, đao cũng mẻ một miếng lớn. Tôn Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra. Không có ngươi, ta vẫn có thể mở được lồng giam.

Đám Thần tộc mừng rỡ theo sau.

Lính cai ngục thấy thế quát lớn:

“Kẻ nào vượt ngục, chém không tha...”

Nhưng chữ cuối cùng mới vừa nhả ra, đầu hắn đã lìa khỏi cổ. Tôn Kỳ rung nhẹ lưỡi đao, máu bắn ra, lưỡi đao lại sạch sẽ.

Sau đó mấy tên cai ngục lao đến, đều bị bọn Tôn Kỳ giải quyết dễ dàng. Thần tộc mặc dù đã bị phong ấn, nhưng lực lượng cơ thể vẫn còn đó, giết bọn này không khó.

“Giải phong nhà giam.” Tôn Kỳ lớn tiếng.

Thần tộc một thoáng nghi hoặc, sau đó đều hiểu, Tôn Kỳ đây là muốn chế tạo hỗn loạn.

Tôn Kỳ đến trước một phòng giam, keng một tiếng, dây xích bị chặt đứt.

“Ngươi vì sao cứu bọn ta?” mấy tên trong phòng giam này không có vui mừng chạy ra như đám tù phạm kia, bọn họ muốn trước tiên làm rõ vấn đề.

Bọn họ chính là dân bản địa Lục Tinh phản kháng ngoại xâm, trước đó thờ ơ với Tôn Kỳ, thậm chí hiện ra địch ý, vậy mà bây giờ Tôn Kỳ lại cứu bọn họ, thật đáng nghi!

“Kẻ thù của kẻ thù là bạn.” Tôn Kỳ mỉm cười nói.

Cái này đạo lý bọn họ hiểu nhưng mà bọn họ cũng biết bắt tay với sói đánh hổ bị ăn lúc nào cũng không hay.

“Các ngươi không hiểu, Thần tộc cường đại vượt qua các ngươi tưởng tượng. Thần tộc không cần hành tinh các ngươi.” Tôn Kỳ đơn giản nói, sau đó bỏ đi, các ngươi tin hay không tùy các ngươi. Ta chỉ cần các ngươi đi ra tạo thêm hỗn loạn.

Các ngươi đi ra sao? có, các ngươi chắc chắn sẽ đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play