Ba ngày sau, Tôn Kỳ từ trong kén chui ra, vẫn là cái bộ dạng bạc nhược như lão già sắp chết, nhưng mà không có sinh mệnh lực trôi qua, đã tốt hơn trước đó rất nhiều.

Tôn Kỳ ngồi tại chỗ ôm hai chân.

Lười!

Hắn chẳng muốn nói cái gì, cũng chẳng muốn suy nghĩ cái gì.

Ba ngày nay một giấc ngủ, hắn bình tâm lại, hắn tự nhủ: sống mới có hy vọng, chết cái gì cũng không có.

Hắn không muốn chết. Hắn còn chưa sống đủ, còn chưa xem hết cảnh thế gian, còn nếm thử hết các món ngon, còn chưa có vợ… ừm… đúng vậy, bạn gái còn chưa có...

Tôn Kỳ tự động viên mình, cho mình một lý do để sống.

Trước đó tín ngưỡng của hắn là Nhân tộc quật khởi nhưng tín ngưỡng này đã rạn nứt, khiến cho đạo tâm cũng rạn nứt. Hắn phải tìm một cái khác mục đích bù vào, nếu không sẽ tự giết chính mình.

Bất kỳ sinh linh nào cũng cần có một cái mục đích nếu không sẽ giống như cục đá vô vị.

Tôn Kỳ ngồi đấy mặc cho gió mưa, nhật nguyệt luân chuyển, có con sóc nhỏ coi hắn là tảng đá, đứng trên đầu hắn quan sát. Giữa cánh đồng cỏ bao la, có một điểm cao quan sát thật vô cùng tốt.

“Hỏa Hỏa, ngươi nói xem đạo bất biến sao?” Tôn Kỳ uể oải hỏi.

Hỏa Hỏa không lỡ nhìn hắn như vậy, suy nghĩ một thoáng lựa lời nói:

“Không bất biến! có thể sáng tạo.”

Tôn Kỳ ánh mắt chợt sáng. Hỏa Hỏa tiếp tục.

“Ta sáng tạo qua Ám Hỏa, Thái Hỏa, Liên Hỏa, Dương Hỏa… rất nhiều. Ta cũng xóa bỏ đi mấy cái nhìn không vừa mắt.”

“Không giống với!” Tôn Kỳ hơi ảm đạm.

Hỏa Hỏa là hỏa đạo khởi nguyên, nó là tự tách ra bản thân sau đó ban cho thuộc tính, mặc dù khác tên nhưng bản chất vẫn là Hỏa Đạo.

Tôn Kỳ muốn biết là từ không mà có, giống như sáng tạo thương đạo, kiếm đạo, đao đạo… các loại tân đạo. Nhưng tất cả cùng chung một câu trả lời: không thể sáng tạo tân đạo.

“Ngươi vì sao cố chấp sáng tạo tân đạo?” Hỏa Hỏa hỏi. “Hiện tại đại đạo không được sao?”

Tôn Kỳ lắc đầu:

“Học hết chữ của thầy cũng chỉ bằng thầy. Mà lại “người thầy” này đã là đạo, không bao giờ bằng được.”

Ý Tôn Kỳ đang nhắc đến Thiên Thần, tu cùng đại đạo đến cùng vẫn không bằng được họ. Nhân tộc cũng không có được tiên thiên ưu thế như Thần tộc, không thể như Thần tộc tu luyện, bởi vậy hắn cần mở ra con đường mới, mà con đường mới này đích đến phải là thành đạo.

“Tân đạo dễ học hơn sao?” Hỏa Hỏa hỏi.

“Đây là mong muốn của ta.” Tôn Kỳ gật đầu.

“Dễ hơn thường thường đồng nghĩa với yếu hơn. Cho dù thật sự thành đạo cũng sẽ không làm được gì.”

Tôn Kỳ nhíu mày, đạo lý này không sai, hắn cũng không thể phản bác. Tôn Kỳ mong muốn mở đường nhưng trên con đường này quá nhiều điểm mâu thuẫn mà hắn không thể nào giải quyết, nên hắn nhiều lần ngờ vực con đường của hắn là đúng hay sai.

Rất bế tắc!

Nhưng mà không phải không có một điểm hy vọng, nếu không có một điểm hy vọng, hắn làm sao duy trì đến hiện tại.

Tôn Kỳ cười tươi phấn khởi nói:

“Hỏa Hỏa, ngươi có biết ưu điểm duy nhất của Nhân tộc hơn Thần tộc?”

Hỏa Hỏa suy nghĩ một chút, lắc đầu, nó không thấy được nửa điểm mảy may ưu thế. Thần tộc tuổi thọ quá dài, thực lực quá mạnh, có chỗ dựa lớn nhất trong thiên địa này, trí tuệ siêu phàm… nói chung mặt nào cũng tuyệt hảo đè ép các tộc khác, Nhân tộc như sâu kiến càng không có tư cách so sánh.

Tôn Kỳ biết nó sẽ như vậy, cười nói:

“Sinh sản!”

Hỏa Hỏa nhíu mày, cái này cũng là ưu thế sao?

Tôn Kỳ giải thích:

“Nhân tộc mười sáu tuổi, thậm chí là sớm một hai năm đã có thể sinh sản, thời gian mang thai ngắn, vài tháng sau sinh có thể bắt đầu lứa tiếp theo, có thể sinh sản trong chục năm lâu, mỗi lần ít nhất một con...”

Hỏa Hỏa vẫn không hiểu:

“Sinh nhiều thì giỏi lắm sao? nếu như vậy thì kiến, gián đã thống trị thế giới. Ngươi một trăm triệu người, không bằng người ta một cái liếc mắt. Nhiều thì có ích gì!? thực tế hiện tại đã chứng minh điều này. Nhân tộc không phải đang làm nô lệ sao?”

“Ngươi nói không sai! Nhân tộc sở dĩ làm nô vì không thể phát huy ra ưu thế này. Mà ta thì có thể!”

“Ngươi làm sao?”

“Dùng 16 năm tính làm một thế hệ. Giả sử ta truyền xuống kiếm đạo cho đời thứ nhất, hắn học được 10 điểm, hắn truyền hết cho thế hệ thứ hai, thế hệ thứ hai kế thừa lại dụng tâm lương khổ tăng thêm được 1 điểm thành 11 điểm. Sau đó hắn lại truyền hết cho thế hệ thứ ba. Cứ tính theo cách này, qua mười thế hệ, 160 năm, Nhân tộc đã có 20 điểm.

Thần tộc tuổi thọ dài nhưng tiến bộ chậm, hở tý là trăm năm ngàn năm nên so với Thần tộc 160 năm tiến bộ cũng không hơn kém bao nhiêu đâu. ”

Hỏa Hỏa nhíu mày, đạo lý là như vậy nhưng mà…

Nhìn ra thắc mắc của Hỏa Hỏa, Tôn Kỳ tiếp tục giải thích:

“Tất nhiên trong quá trình này không phải ai cũng có thể kế thừa và tiến bộ, chỉ sợ rất nhiều sẽ bị đứt gãy. Nhưng có hề gì, không phải đã nói Nhân tộc rất đông sao? ta truyền cho một trăm người không được thì truyền cho ngàn người, triệu người.

Hạt giống vãi nhiều như vậy, luôn luôn có hạt giống sẽ mọc thành đại thụ. Vả lại ta cũng không chỉ truyền xuống một loại đạo.”

Tôn Kỳ càng nói càng hưng phấn, giống như trước mắt thấy được Nhân tộc sừng sững trong thiên địa.

“Ngươi thử tưởng tượng đến thời điểm Nhân tộc đột nhiên toát ra cả trăm cái thành đạo, đây là cỡ nào uy tráng.”

Tôn Kỳ tâm trạng dâng trào, đạo tâm của hắn từng bước khép lại.

Hỏa Hỏa nhíu mày.

Nhưng mà chỉ được vài giây hưng phấn, Tôn Kỳ lập tức ỉu xìu.

“Nhưng tất cả đều xây dựng trên cơ sở có đường. Không có đường tất cả đều nói không thông.”

Hắn trước đó hỏi Hàn Thuyên, sau lại hỏi Hỏa Hỏa, chỉ để ấn chứng một điều, có thể hay không sáng tạo đại đạo.

Hỏa Hỏa vỗ đầu hắn an ủi, nhưng Tôn Kỳ cũng không tốt nên bao nhiêu.

Hỏa Hỏa lúc này chợt nghĩ đến một sự kiện.

“Ngươi nói xem năm xưa Trật Tự hứa giúp Thảo trở thành Nhân tổ có thật hay không?”

Chuyện cũ lật lại, Tôn Kỳ nhất thời cũng hồ đồ, theo bản năng trả lời:

“Không biết! Thảo cho rằng Trật Tự thăm dò mình, nên từ chối.”

“Nếu như là thật đâu!?” Hỏa Hỏa hỏi.

Tôn Kỳ từ uể oải ngẩng đầu nhìn Hỏa Hỏa, dường như đoán ra ý nó muốn nói cái gì, đầu óc cấp tốc xoay chuyển.

Hỏa Hỏa tiếp tục:

“Thảo từ chối nhưng nếu ngươi đồng ý thì sao?”

Tôn Kỳ ánh mắt lóe sáng.

Đúng vậy! nếu như hắn đồng ý thì sao? hắn lúc này là Nhân tộc đệ nhất, hắn có tư cách đại diện toàn bộ Nhân tộc nếu như hắn đề nghị Trật Tự giúp đỡ, vị Thiên Thần này có đồng ý?

Nhưng nếu Trật Tự giống như Thảo suy nghĩ thì sao, hắn tiết lộ thân phận sẽ ngay lập tức bị giết chết.

“Vị Tổng Lãnh kia là thật lòng hay giả dối?” Tôn Kỳ hỏi.

“Cái này không phải rất dễ sao?” Hỏa Hỏa liếc nhìn hắn khinh thường, bình thường thông minh nhưng đôi khi lại ngu ngốc.

“Ồ! là sao?” Tôn Kỳ sốt sắng.

“Dùng đạo ngữ hỏi. Đạo là không thể dối trá.”

Năm xưa Thảo nếu như biết đạo ngữ có thể trực tiếp giao tiếp với Trật Tự, mọi chuyện đều sẽ rõ ràng. Nhưng do hắn không biết, Trật Tự lại dùng Tân ngữ hỏi hắn. Mà Tân ngữ là Thảo chôn xuống hạt giống dối trá, bởi vậy hắn nghi ngờ lời này. Cái này là thông minh hại thông minh.

“Ý ngươi là...” Tôn Kỳ nhướng mày.

“Làm một cái tiểu đệ.” Hỏa Hỏa vừa nói vừa nhìn nét mặt hắn thăm dò.

Tôn Kỳ ấn đường hóa đen sau đó lại giãn ra, hắn ngửa mặt há miệng cười.

“Ha, ha, ha… ta đúng là bị thông minh hại. Đơn giản biện pháp lại để một cái ngốc hỏa nhắc nhở.”

Hỏa Hỏa hừ lạnh, nói ai ngốc đây! nhưng mà thấy hắn tâm trạng sáng sủa, nó cũng yên tâm hơn nhiều, ít nhất không còn ủ rũ như trước.

“Ngươi không ngại chứ?” Hỏa Hỏa do hỏi, đây mới là thứ nó lo ngại.

“Có gì mà ngại! Nhân tộc đã cùng khổ rồi, làm một cái tiểu đệ không phải vẫn quá tốt nếu so với làm nô lệ, làm thực phẩm.

Ta làm Nhân tổ, Nhân tộc thống nhất, có quyền phát biểu, dù sao chính Thần tộc cũng nói bọn họ và Nhân tộc cùng được dựng theo hình ảnh của Đấng Sáng Tạo, có thể xưng huynh đệ. Đòi hỏi một chút quyền lợi không quá đáng! Tổng vẫn tốt hơn là hiện tại làm nô lệ.”

Thần tộc trọng tâm vẫn đặt tại Địa Ngục, che chở Nhân tộc chỉ là tiện tay, mà bọn họ che chở khái niệm chính là không để Nhân tộc tuyệt diệt, truyền cho một ít văn minh. Lại không quan tâm cuộc sống của Nhân tộc. Thậm chí còn để Nhân tộc quỳ bái, làm nô.

Thần tộc sai sao? không sai, đứng ở góc độ của bọn hắn không sai. Bảo vệ một con gà, không phải để nó cho trứng cho thịt sao? Bảo vệ Nhân tộc cũng là như vậy.

Nhưng nếu như một ngày con gà này mở miệng, đòi kê quyền thì sao? hoặc là ngươi sẽ đưa nó đánh chết hoặc là ngươi vì áy náy mà đáp ứng nó.

Thần tộc sẽ chọn cái nào? tất nhiên là cái thứ hai, đơn giản vì bọn họ là Thần tộc bị đạo đức trói buộc.

Xin lỗi! ta cũng không biết ngươi là cái khổ gà, ta cứ nghĩ ngươi sống được rất tốt, thích cuộc sống này. Ngươi có cái gì yêu cầu, ta sẽ đáp ứng ngươi!

Chỉ cần yêu cầu không quá đáng, Thần tộc chắc chắn sẽ đồng ý.

Mà hắn cũng chỉ cần như vậy.

Tôn Kỳ càng suy nghĩ càng hứng khởi đi lên.

“Nhưng nếu Trật Tự là lừa gạt?” Hỏa Hỏa hỏi đến mấu chốt, tất cả suy đoán của Tôn Kỳ đều dựa trên điều kiện Trật Tự thành thật, nhưng nếu không thì sao? Chết!

“Cùng lắm là chết thôi! chết một cái ta để kiểm tra một cái khả năng, quá lời!” Tôn Kỳ sảng khoái.

“Ngươi định hiện tại sao?” thấy Tôn Kỳ cực kỳ hưng phấn, Hỏa Hỏa không thể không lo hắn xúc động chạy tới tìm Trật Tự, bị hiểu lầm là tặc sẽ bị đập chết a!

“Không! ta phải tu luyện đến phong thần. Đến phong thần hiểu đạo ngữ, ta có thể trực tiếp nói chuyện với Tổng Lãnh. Đạo là không thể giả, ta có thể đạt được câu trả lời chân thực nhất.” Tôn Kỳ vui vẻ đáp.

Hắn đứng lên bắt đầu đi lòng vòng, liên tục lẩm bẩm, đôi khi cười, đôi khi quyền chưởng vỗ vào nhau.

Hắn đang bày ra kế hoạch, tiếp theo mình cần phải làm gì, làm gì để nhanh chóng tăng lên thực lực, trở thành phong thần, sau đó lập một cái siêu cấp công lao để Trật Tự triệu kiến.

Gặp được Trật Tự, không quan trọng bị nhìn thấu thân phận, hắn sẽ đưa ra câu hỏi.

Nhưng mà trước đó phải có một chút chuẩn bị, tốt nhất là có thể bảo toàn tính mạng. Hắn trước đó mặc dù nói dùng tính mạng đổi một câu trả lời quá hời. Nhưng nếu có thể giữ mạng, ai lại muốn chết.

Giả sử Trật Tự thật lòng, hắn thậm chí còn có thể lợi dụng Thần tộc tài nguyên vun trồng Nhân tộc. Lấy công trình của Thảo mở văn minh, lấy Linh Khí Quyết của hắn mở tu luyện. Một ngàn năm… không, chỉ cần ba trăm năm, Nhân tộc dưới sự lãnh đạo của hắn sẽ thay da đổi thịt.

Tôn Kỳ càng nghĩ càng hưng phấn, đạo tâm hắn chậm rãi khép lại. Hắn lúc này lấy ra một cây thương bắt đầu múa.

“Ta phải cường đại, nhanh chóng cường đại lên!”

Càng đánh hắn càng thấy thông thạo, quả nhiên đạo tâm thông thấu làm việc gì cũng thuật lợi.

Hắn cần gì phải nghịch thiên hành sự, thuận thế mà làm không được sao? để Thần tộc bảo hộ, không phải tốt hơn đối đầu sao?

Thương của hắn lúc này vậy mà giống như cỏ dưới chân, tùy theo hướng gió mà nghiêng, tùy phong sở động.

Bất chợt, oanh! một tiếng, thương đánh nổ không khí, cường đại hơn ý gấp nhiều lần.

Thế! Đã thành!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play