Nguyên Sa thoải mái dang rộng cánh tay, mặc ngươi tra xét. Tôn Kỳ tiến lên đối diện hắn, cách một bước chân, mỉm cười tự tin.

Nguyên Sa hừ lạnh, tự tin không kém, muốn chơi tâm lý sao? ta không sợ! ta cũng đã không còn là cái tiểu tử, ta thế nhưng tương lai là Sáng Thế Chủ.

Để Tôn Kỳ lục soát, không ai có ý kiến, hắn đã dùng cả tính mạng của mình ra bảo đảm, nếu để người khác ra tay, hắn có khi lật lọng đổ thừa. Để Tôn Kỳ ra tay, kết quả thế nào hắn cũng phải chấp nhận.

Mọi người bị tự tin của Tôn Kỳ dao động không sai, nhưng lý trí còn đó, cũng không cho rằng Tôn Kỳ đúng.

Tôn Kỳ đảo trái đảo phải, vòng qua vòng lại mấy lượt, hắn chưa ra tay, mới chỉ dùng ánh mắt quan sát. Dừng lại tại trước mặt Nguyên Sa, Tôn Kỳ vẫn cái vẻ mặt tiểu nhân đắc trí, cười âm hiểm nói:

“Ám Vô Giới, vật quan trọng như vậy, chắc chắn không thể nào để trên người hoặc túi trữ vật… chẹp, chẹp… vậy có thể ở đâu?”

“Giấu đi nơi khác rồi sao? khả năng rất thấp, thời gian quá ít, chỉ có vài phút. Hời hợt giấu đi ngươi chắc chắn sẽ không làm, Ám Vô Giới là đạo khí không tỉ mỉ bố trí là không thể che giấu, nếu bị nhặt được, chẳng phải tiện nghi người khác.”

Tôn Kỳ từng câu từng chữ đều đánh tránh trúng tim đen Nguyên Sa.

Nguyên Sa cố làm ra vẻ bình thường, nhưng trong lòng đã bắt đầu nổi gió. Trong lòng không ngừng niệm: trùng hợp, trùng hợp… chỉ là trùng hợp nói trúng. Phải! chỉ trùng hợp thôi.

Tôn Kỳ nhìn biểu hiện của Nguyên Sa cười cười, hắn là cỡ nào tinh minh cáo già, Nguyên Sa vừa rồi loạn nửa nhịp thở, hắn há có thể không nhận ra. Hắn tiếp tục:

“Nên chỉ còn hai nơi có thể giấu: Chuyển Luân...” Tôn Kỳ đưa mắt nhìn Nguyên Sa, hắn không có biểu hiện. “và thần hải.” nghe đến đây, Nguyên Sa lại loạn mất một nhịp thở. Tôn Kỳ cười, xem ra đúng là ở trong thần hải rồi.

Nguyên Sa cố gắng trấn tĩnh lại, hừ lạnh tỏ ra giận dữ, hắn phải tỏ ra giận dữ để che đậy cảm xúc lo lắng, hắn cũng là cái người thông minh, cứ lo lắng xuống hắn sẽ bại lộ.

“Ngươi nói hươu nói vượn chẳng lẽ ngươi còn muốn ta mở ra thần hải.”

Tôn Kỳ liền vỗ tay cái bốp:

“Thông minh!”

Nguyên Sa sầm mặt. Thần hải là nơi rất trọng yếu, không thể cho người khác dòm ngó, sư tôn hay cha mẹ cũng không được, đây chẳng khác nào là muốn mạng người.

Thần hải cũng rất yếu ớt, một chút tổn thương cũng có thể tạo thành vết thương lâu dài, bởi vậy từ bất kỳ góc độ nào tới xem cũng không thể mở ra thần hải.

“Không được!” Nguyên Sa ngay lập tức từ chối.

“Từ chối nhanh như vậy, ngươi có phải có bí mật không muốn ai biết.” Tôn Kỳ mỉm cười đâm chọc.

Nhưng không đợi Nguyên Sa phản bác, có người không chịu được liền đứng ra nói:

“Thẩm Văn, ngươi đừng quá đáng! mở ra thần hải còn có thể sống được sao, cho dù sống được cũng thành phế nhân. Nếu như không có trên người Nguyên Sa, chẳng phải đã giết oan một người, ngươi lấy cái gì bồi thường? tính mạng sao? còn có ý nghĩa không?”

Tên này cũng không có cái gì quen biết Nguyên Sa và Tôn Kỳ, chỉ vì chính nghĩa mà đứng ra nói.

Mọi người gật đầu, lời này có lý.

Thần hải không thể chạm.

Nguyên Sa yên tâm một chút, hắn có mọi người bên cạnh.

“Thì ra ngươi lo lắng cái này, ta còn tưởng là cái gì. Chuyện này dễ giải quyết.” Tôn Kỳ mỉm cười.

Hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh Thập Dương.

“Lão ca, chuyện này lão ca thông thạo a.”

Mọi người đưa mắt nhìn về phía Trác, nhiều người ngạc nhiên, hiện lên câu hỏi: bên cạnh thống soái có người ngồi sao?

Thật không trách được bọn hắn bỏ qua Trác, đơn giản vì Thập Dương quá thu hút, Trác lại điệu thấp, thành ra thế này.

Trác cười cười đứng lên.

“Chuyện này, ta có kinh nghiệm, yên tâm!”

Mọi người hơi nghi ngờ: vị này là ai nha? bọn họ không nhận ra Trác nhưng mà có thể ngồi ngang hàng với thống soái đủ thấy địa vị và thân phận.

“Ngươi muốn làm gì?” Nguyên Sa lùi một bước, sắc mặt không tốt.

Trác tạo cho hắn cảm giác một tên đồ tể đang nhìn chằm chằm con mồi trên thớt.

“Bạn nhỏ yên tâm, sẽ không đau.” Trác nở nụ cười, nhưng nhìn nụ cười này Nguyên Sa càng khiếp sợ, quá giả dối.

“Không! ta không muốn!” Nguyên Sa phản kháng, hắn tuyệt không thể chấp nhận.

“Đừng có xa cách như vậy.” Trác làm ra vẻ không vui, một tay bắt lấy vai Nguyên Sa, bị hắn bắt Nguyên Sa còn có thể lùi được sao, một cỗ áp lực vô hình khủng bố đè lên Nguyên Sa, tuần hoàn hô hấp cũng phải chậm lại.

“Đừng! đừng mà!” Nguyên Sa hoảng sợ, hắn muốn khóc.

Trác thở dài lắc đầu thất vọng với giới trẻ.

“Các ngươi nha! quá làm ta tổn thương, tính ra ta cũng là các ngươi nghĩa phụ, yêu thương các ngươi không hết, làm sao có thể hại các ngươi.”

Nguyên Sa lắc đầu lia lịa.

Trác cười nhạt, từ từ đưa tay chụp xuống đầu Nguyên Sa.

“Khoan đã!” đúng lúc này có tiếng nói vang lên.

Trác quay đầu, nhíu mày, kẻ lên tiếng là Thập Dương, nếu không phải là Thập Dương hắn đã một chưởng đập bay ra ngoài.

“Còn chuyện?” Trác không vui hỏi, Thập Dương đây là cản trở niềm vui... à không, công việc của hắn.

“Mở ra thần hải, nếu hắn có tội cũng thôi, nếu hắn vô tội vậy thì quá đáng.” Thập Dương chậm rãi nói ra, suy nghĩ của hắn cũng giống mấy người kia, mở ra thần hải không chết cũng tàn phế.

“Ây, yên tâm.” Trác vẩy vẩy tay. “Tưởng là chuyện gì, đã nói rồi, cái này ta có kinh nghiệm, ngươi thấy Thần tộc có cái nào chết qua hay phế qua chưa.”

Thập Dương ánh mắt sâm nghiêm, tội ác năm xưa lại dám như vậy nói ra đầy tự hào. Nhưng mà lời này cũng không sai. Được rồi, để hắn thử đi. Cùng lắm thì bồi thường cho Nguyên Sa một ít đồ.

Thập Dương yên tọa.

Nguyên Sa tuyệt vọng, thống soái ngươi sao có thể làm như vậy? ngươi thống soái tam quân, ta là một người lính dưới trướng của ngươi, ngươi vậy mà bỏ mặc lính của mình, ngươi còn xứng làm thống soái sao?

Nguyên Sa trong lòng cuồng nộ, nhưng chẳng thể nói ra được lời nào, hình tượng một thống soái uy nghi, quân kỷ nghiêm minh của Thập Dương hoàn toàn sụp đổ.

Đã không còn ai ngăn cản, Trác đưa tay, miệng cười biến thái.

Bàn tay đã đặt lên đầu Nguyên Sa khiến hắn sợ hãi đến tự động đổ nước mắt.

“Khoan!” đúng lúc này lại có tiếng nói.

Trác quay đầu bực mình, khốn kiếp! lại là tên nào?!

Quay đầu nhìn lại, a! là lão đệ. Hắn không hiểu, vừa rồi còn nhờ hắn mở thần hải, bây giờ lại không muốn, ý gì đây? đừng có trêu chọc hắn a, hắn cũng không phải là cái người tốt tính.

Tôn Kỳ bước đến bên cạnh Trác, tỏ ra lo lắng nói:

“Lão ca, có nghĩ đến hay không lúc ngươi mở ra thần hải, Ám Vô Giới bay ra đánh chết ngươi.”

A! Trác a lên một tiếng. Chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này. Có thể sao? hình như là có một chút khả năng, tỉ như Ám Vô Giới nhận Nguyên Sa làm chủ. Nếu vậy dù không có Nguyên Sa điều khiển, Ám Vô Giới cũng tự động hộ chủ.

Mà bị một cái đạo khí đánh, hắn nghĩ một chút, hình như không có khả năng sống.

Nghĩ đến đây Trác đúng là hơi thu tay. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

“Vậy ngươi nói nên làm sao?” Trác hỏi, nếu Tôn Kỳ đã nghĩ đến vấn đề này, hẳn là cũng nghĩ đến giải pháp, nghe một chút xem thế nào.

Tôn Kỳ gãi gãi cằm, lắc đầu.

“Không có biện pháp!”

Trác lại a lên một tiếng.

“Nhưng mà có người có biện pháp.” Tôn Kỳ đưa mắt liếc nhìn. Là nhìn Thập Dương.

Thập Dương phất tay xuất hiện trên bàn một đôi găng tay màu bạc, không có tỏa ra bất kỳ cái gì khí tức, chỉ phổ phổ thông thông một đôi găng tay.

Nhưng mọi người biết đây là Bạch Lạc Thiên Thủ, một kiện đạo khí.

“Có Bạch Lạc Thiên Thủ trấn tràng, Ám Vô Giới không ngại.”

Thập Dương cấp ra một cái đảm bảo.

Trác yên tâm, hạ tay.

“Nhưng nếu như Ám Vô Giới cộng thêm Vô.” ngay lúc này Tôn Kỳ lại lên tiếng.

Trác nhíu mày, sao ngươi cái này lại có nhiều ý nghĩ như vậy? ngay cả Vô cũng nghĩ đến được.

“Không thể nào! Vô đã chết.” Trác khẳng định.

“Nhưng biết đâu Vô không chết, giống như lần trước khối đạo thạch kia đưa xuống Thần giới sau đó cũng toát ra cái sinh vật. Vô có khi nào cũng như vậy. Thiên Thần, chúng ta ai cũng không nói rõ được.”

Lời này có lý, Trác lại phải ngừng tay.

“Vô thực sự đã chết.” lúc này Thập Dương lên tiếng khẳng định. Hắn là người chủ trì chiến dịch lần này, bởi vậy có mấy tin tình báo hắn nắm chắc, là từ Thần Sứ phát ra, mà Thần Sứ là người phát ngôn của Ngài Tổng Lãnh, bởi vậy không cần nghi ngờ.

“Nhưng hắn làm sao có thể nhanh chóng lấy đi Ám Vô Giới? nếu không phải Vô hỗ trợ, vậy có khi nào là một vị Thiên Thần khác.” Tôn Kỳ lại ngoặc hướng.

Mọi người nhíu mày, tên này thật có nhiều ý nghĩ kỳ quái, sao lại nói đến có một vị Thiên Thần trong người Nguyên Sa rồi?

Nhưng mà cũng không phải không có một tia đạo lý, chỉ bằng một tia đạo lý này lại khiến mọi người hoảng sợ.

Nguyên Sa càng là hoảng sợ, không ngờ Tôn Kỳ nói hươu nói vượn lại nói trúng chuyện không thể, đó át chủ bài lớn nhất của hắn. Còn quan trọng hơn cả thân phận Sáng Thế Chủ, dù sao thân phận đấy là tương lai, hiện tại mới là Vu. Không thể để Vu lộ ra!

Vu trong thần hải đã chủ động ẩn sâu nhưng không ngại hắn biết bên ngoài sự việc. Mỗi lời Tôn Kỳ nói hắn đều nghe rõ. Tên tiểu tử này làm sao suy luận đến chỗ hắn rồi!

Rắc rối! cực kỳ rắc rối!

Hắn lúc này còn chưa muốn lộ diện.

Hắn tự tin bản thân cộng với Ám Vô Giới có thể trong một giây miểu sát tất cả mọi người ở đây, cho dù là Thập Dương mang lên Bạch Lạc Thiên Thủ cũng không được. Nhưng mà cũng sẽ khiến hắn bại lộ.

Tên kia thế nhưng luôn để mắt đến mình.

Khó khăn lắm mới sắp xếp kế hoạch đưa Lục Dục Thiên Ma xuống Thần giới, kéo Vu và Ngang tới, lại để Ám Vô Giới lộ ra tung tích.

Cũng chỉ để tạo ra một tên kí chủ đủ mạnh.

Hắn còn rất nhiều sắp xếp phía sau, chẳng lẽ bỏ dở, lại bao nhiêu năm mới có cơ hội lần nữa?

“Thẩm Văn, ngươi đừng xằng ngôn.” Nguyên Sa lấy hết sức mắng, không lên tiếng hắn sợ không còn cơ hội.

“Nha! ngươi phản ứng mạnh như vậy, có phải bị ta nói trúng tim đen.” Tôn Kỳ ngón tay chỉ chỉ tim hắn.

“Không! không có.” Nguyên Sa lập tức chối.

Trác hơi ngưng lông mày, một giây suy nghĩ, nhìn Tôn Kỳ lại nhìn Nguyên Sa, hắn như đã nhìn ra một điểm gì đó. Sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên tiện.

“Lão đệ, ngươi nói không sai, cái này rất có khả năng.”

“Vậy làm sao hóa giải đây?”

“Cái này khó nhưng không phải không có cách.”

“Ồ! lão ca có cách.” Tôn Kỳ ồ lên một tiếng ngạc nhiên.

“Tất nhiên, tất nhiên. Nếu là chân chính Thiên Thần, ta thật không có cách nhưng Thiên Thần này hẳn là ở dạng thần hồn, nếu không thì làm sao có thể ở trong thần hải của hắn.”

Tôn Kỳ và Trác, ngươi đến ta đi, mỗi người một câu, nói đến thiên hoa loạn trụy, nào là bản nguyên sinh mệnh, nào là diệt thế chi quang có thể diệt sát thần hồn Thiên Thần, hoặc là cái nào đó minh văn có thể tạm thời vây khốn, hoặc là bảo vật lồng giam, hoặc lại là dùng đạo khí oan sát…

Bọn họ lời nói tám chín phần mười là giả nhưng mà ở đây cũng không ai phát hiện ra, ngoại trừ Thập Dương, không trách bọn hắn, là do hiểu biết không đủ.

Thập Dương hiểu nhưng lại không làm ra bất kỳ cái gì phản ứng, hắn cũng muốn biết Tôn Kỳ và Trác diễn kịch sẽ diễn ra cái gì kết quả.

Nguyên Sa trong tâm trạng hoảng sợ khiến càng đầu óc u mê, những lời của Tôn Kỳ và Trác lại khiến hắn tin tưởng.

Con mắt nghe nói đến minh văn, bảo vật nó không hiểu nhưng nói đến đạo khí, diệt thế chi quang, bản nguyên sinh mệnh nó liền biết là giả dối.

Đáng hận là không thể truyền âm nhắc nhở Nguyên Sa.

Trác và Thập Dương còn đang chăm chú nó đây, chỉ cần có giao động đại đạo có thể sẽ ngay lập tức bị phát hiện. Hai tên này đã cực hạn tu vi, chỉ một bước là lột xác thành Thiên Thần, tất nhiên một bước này khó không thể tả, chưa có cái nào có thể bước qua một bước này. Nhưng thà tin là có thể chứ không thể không tin.

Sau một hồi trao đổi, làm ra đủ loại chuẩn bị, Trác lại một lần nữa muốn xuất thủ. Tôn Kỳ đứng bên cạnh, nghiêm túc hai tay nâng Bạch Lạc Thiên Thủ, mượn cái này đạo khí mới có đủ lực áp.

“Ta ra tay đây!” Trác lớn tiếng, sau đó tay từ từ hạ xuống, chậm rất chậm. “Lần này là ra tay thật đó, đừng có ai cản.”

Khi bàn tay đã ép xuống tóc.

“Này, người cản cái gì cản, lại có ý kiến gì sao?” Trác đột nhiên quay đầu nhìn một tên mắng.

Tên này ngẩn ngơ, ta có nói gì đâu, chỉ là hơi thở mạnh một chút, bình thường a, ta cũng vì hồi hộp.

“Trác đại nhân hiểu lầm, ta thở mạnh một chút...”

“Thở mạnh cũng không được. Việc này thế nhưng rất quan trọng.” Trác quát mắng.

Bàn tay lại từ từ hạ xuống.

“Các ngươi đừng có ai ngăn cản!”

“Đừng có ngăn cản nha!”

Mọi người trợn mắt, ngươi nhanh tay một chút, ngươi kéo dài cái gì, hồi hộp muốn chết, ta cũng muốn xem là cái gì kết quả, bây giờ ai dám đứng ra ngăn cản, ta đập chết hắn.

“Khoan đã!!! Ta đưa... ta đưa...” Nguyên Sa cuối cùng không chịu được áp lực.

Tôn Kỳ mỉm cười, Trác mỉm cười, trúng kế.

Từ mi tâm Nguyên Sa bay ra một cái nhẫn, Trác đưa tay lập tức bắt lấy, hắn đã cầm qua nhiều lần đạo khí lập tức biết cái nhẫn này đúng là đạo khí, hắn quay đầu ném cho Thập Dương.

Thập Dương bắt lấy, một giây ngưng thần quan sát, có thể khẳng định đúng là Ám Vô Giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play