“Đại ca, tên này hình như sắp chết rồi, chúng ta phải làm sao?”
“Yên tâm!” Hỏa Hỏa vỗ ngực đảm bảo: “Hắn chết rồi, ta dẫn các ngươi đi tìm con sen khác.”
“Đại ca quá tuyệt!” bảy tên tiểu Hỏa Chủng ngưỡng mộ. Hỏa Hỏa chống hông, hất hàm.
Lúc này, Tiểu Thạch từ từ mở mắt, chỉ tay về một hướng nói:
“Hỏa ca, hướng kia có thạch thuộc tính cực thịnh, hẳn là một hành tinh đặc.”
Tiểu Thạch mấy năm nay động dụng năng lực tìm kiếm hành tinh có thể đặt chân, cuối cùng cũng có một chút kết quả. Một hành tinh đặc không đại biểu sẽ có dưỡng khí, nhưng ít nhất cũng là một cơ hội.
Hỏa Hỏa mỉm cười bẻ tay:
“Tốt! đến phiên chúng ta ra tay rồi.”
“Đại ca, không phải để tên này chết rồi chúng ta kiếm một tên khác sao?” một tiểu Hỏa Chủng không hiểu hỏi.
“Ngu ngốc! kiếm đâu ra một con sen biết nghe lời như vậy. Tất nhiên phải ưu tiên cứu hắn rồi.” Hỏa Hỏa gõ đầu Tiểu Nhất mắng.
Hỏa Hỏa đặt tên cho bảy Hỏa Chủng từ Tiểu Nhất đến Tiểu Thất, cái tên đơn giản, dễ nhớ, dễ gọi.
Tiểu Tam nhìn đốm ánh sáng lam đang run rẩy trong góc, hỏi:
“Còn nó?”
“Nhân Chủng sao? quá yếu! kệ nó đi.” Hỏa Hỏa liếc mắt chẳng thèm để ý.
Chín bọn họ bay ra ngoài.
Hỏa Hỏa nhìn Tôn Kỳ đang gục bên quan tài băng, lắc đầu thất vọng.
Tại trên một hành tinh, thiên thạch bay ngang bầu trời chiếu sáng một vùng, mấy con vật ngước đầu nhìn.
Oanh! ầm, ầm, ầm… thiên thạch đâm vào đại địa phá ra một cái hố lớn, cảnh quan xung quanh bị sóng nhiệt tàn phá thành bình địa. Biến nơi đây thành một chảo lửa hủy diệt.
Ba ngày sau, một cơn mưa lớn trút xuống dập tắt ngọn lửa.
Tách, tách, tách… từng giọt mưa rơi trên má đánh thức Tôn Kỳ. Hắn mở mắt ngơ ngác nhìn quanh.
Ngửa mặt há miệng, uống nước mưa, hơi chua. Hắn hít một hơi sâu, không khí ít dưỡng khí hơn so với Đại Thế Giới.
Tôn Kỳ biết mình đã được cứu sống.
“Là các ngươi đưa ta tới đây?” Tôn Kỳ hỏi.
“Còn có thể là ai.” Hỏa Hỏa trả lời.
Tôn Kỳ gật đầu, không có biểu hiện mãnh liệt, vui mừng tất nhiên là vui mừng, tưởng chết mà lại được sống, ai mà không vui. Nhưng hắn đã trải qua quá nhiều lần như vậy, biểu cảm cũng đã thu liễm.
Hắn nhìn xuống, đặt tay lên quan tài băng, nàng vẫn còn sống. Xem ra mạng hai bọn họ rất lớn, đều không chết được. Hắn phất tay thu lại khối đạo thạch, lấy ra một sợi dây, cột quan tài băng lên người vác đi.
Một lúc sau, hắn trốn trong hang nhỏ, nhìn ngoài trời mưa rơi. Hắn lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn nhìn quan tài, một thoáng suy nghĩ, chưa cần gọi nàng dậy vội.
Mấy tháng tiếp theo hắn đi thăm dò xung quanh, dựa trên trọng lực và nồng độ thạch thuộc tính theo lời Tiểu Thạch nói, Tôn Kỳ suy đoán hành tinh này kích cỡ tương đương bảy tám phần Đại Thế Giới.
Dưỡng khí ít hơn một chút, nước và không khí có tính ăn mòn nhẹ so với Đại Thế Giới.
Nơi hắn rớt xuống giống như rừng rậm nhiệt đới, thực vật xanh tươi um tùm, khí hậu nóng nực thường xuyên có mưa, sinh vật đa dạng phong phú.
Hắn có giết vài chục con vật, kiểm tra thì phát hiện: dù cho hình dáng có khác với sinh vật tại Đại Thế Giới nhưng cấu trúc sống cơ bản vẫn giống nhau.
Nếu như vậy có thể suy đoán, hành tinh này sẽ không thiếu sinh vật có thể tu luyện thành Yêu Hoàng. Tôn Kỳ lúc này vẫn chưa đủ sức chống lại những tồn tại này, vậy nên tốt nhất là không nên manh động.
...
Trên một ngọn đồi đầy hoa cỏ, dưới gốc cây đào già, một bé gái đang ngồi chơi xích đu, đùa giỡn cùng cánh hoa rơi.
Chợt gió nổi lên, hoa đào bay ngợp trời, có tiếng gọi:
“Tuyết Nhi về nhà thôi!”
Nàng phì má lụng bụng:
“Tuyết Nhi muốn chơi nữa!”
“Tuyết Nhi về nhà thôi!” đằng sau lưng cất tiếng gọi hối thúc.
Chợt âm thanh bị gãy, một giọng nói trầm đặc, khó nghe, đê tiện, bỉ ổi vang lên:
“Tiểu Tuyết Tuyết… Tiểu Tuyết Tuyết...”
Dạ Tuyết nhăn mặt, cực kỳ khó chịu. Giọng nói kia vẫn như ruồi muỗi quanh quẩn bên tai.
“Tiểu Tuyết Tuyết… Tiểu Tuyết Tuyết...”
Dạ Tuyết trừng mắt, đưa tay tát thẳng.
Bốp!
“Á!” Tôn Kỳ kêu lên, ôm má.
Dạ Tuyết bật dậy, mắng:
“Tên khốn! là ngươi đánh thức ta.”
“Cái gì mà mới dậy đã mắng chửi rồi, ta không đánh thức ngươi, ngươi định ngủ đến chết à?!”
Dạ Tuyết sau một thoáng, đầu óc mới dần ổn định lại, nàng nhớ lại mọi việc. Nàng không tin hỏi:
“Chúng ta thoát rồi sao? không phải mơ chứ?!”
“Không phải mơ!” Tôn Kỳ bực bội trả lời, vô duyên bị đánh chẳng ai vui cả. Nhưng chợt mặt hắn đỏ lên, quằn người kêu lên đau đớn.
Dạ Tuyết buông ngón tay khỏi hông hắn, lẩm bẩm:
“Đúng là thật rồi, không phải mơ.”
“Ngươi...” Tôn Kỳ muốn mở miệng mắng.
Nhưng Dạ Tuyết đã bỏ ra ngoài hang, nàng nhìn trời nhìn đất, hít một hơi sâu, nghi ngờ hỏi:
“Chúng ta đang ở hành tinh khác?”
“Đúng vậy!” Tôn Kỳ cũng bước ra, đứng sánh vai nói.
Dạ Tuyết cảm thấy hơi tiếc, nếu như có thể về nhà thì thật tốt biết bao, nhưng mà không sao, kiếm được một hành tinh sống thế này cũng là rất tốt.
Tôn Kỳ hào hứng, tiến lên trước, giang tay cười nói:
“Chào mừng ngươi đến với Thẩm Văn Tinh!”
“Cái gì Thẩm Văn Tinh?” Dạ Tuyết tròn mắt.
“Hành tinh này do ta phát hiện, tất nhiên phải lấy tên ta.” Tôn Kỳ thản nhiên.
“Ngươi đừng có đặt tên bậy bạ.”
“Cái gì mà bậy bạ, tên ta thế nhưng rất đẹp.”
“Không nói hành tinh này có thể đã được ghi chép, đã có tên, lại nói tên ngươi xấu như vậy, là không tôn trọng với hành tinh này.”
“Hừ! ta phát hiện, ta đặt tên, có gì mà không được.” Tôn Kỳ không vui nói.
Dạ Tuyết ngang ngược không kém:
“Không được! hành tinh này phải gọi là Dạ Tuyết Tinh.”
“Ngươi dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái này!” Dạ Tuyết xoa xoa nắm đấm, nàng nhớ trước đó đã từng đánh hắn khóc gọi mẹ.
Tôn Kỳ trợn mắt nhìn nàng, giống như nghe câu chuyện buồn cười nhất thế gian, hắn ngửa mặt cười lớn, tay vỗ đùi đen đét.
“Ngươi có biết ngươi đã ở trong băng quan bao lâu rồi không?”
Dạ Tuyết nhíu mày, nàng đúng là có thắc mắc này.
“Hơn mười năm, ngươi đã ở trong băng quan hơn mười năm.” Tôn Kỳ tiếp tục nói.
“Thì sao?” Dạ Tuyết không hiểu hỏi, mười năm chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, mười năm thì có thể có cái gì đại sự.
“Sáu tháng sau khi ngươi tự băng phong, ta đã phát hiện ra hành tinh này. Sau đó ta tiếp tục để ngươi băng phong mười năm nữa mới gọi ngươi dậy, ngươi có biết vì sao?”
Tôn Kỳ thật ra đang đảo ngược thời gian, hắn xuống hành tinh này mới sáu tháng, trôi nổi ngoài vũ trụ mười năm.
Dạ Tuyết cảm giác có chuyện không ổn.
Tôn Kỳ không nhiều lời giải thích, khí thế bùng nổ, hai đôi cánh xuất hiện, ép Dạ Tuyết ngồi bịch xuống đất.
“Ngươi… ngươi nhị dực rồi… nhưng làm sao có thể?” Dạ Tuyết không thể tin được.
“Có gì mà không thể, một khối đạo thạch lớn như vậy, không tu đến nhị dực chẳng phải ta quá ngu dốt.” Tôn Kỳ làm ra vẻ tự hào.
Nghe nhắc đến đạo thạch, Dạ Tuyết bừng tỉnh, vội vàng hỏi:
“Đạo thạch? đạo thạch đâu?”
Tôn Kỳ lấy từ trong túi ra một khối đạo thạch như nắm tay, cười nói:
“Đây!”
“Chỉ… chỉ còn bằng vậy thôi sao?” Dạ Tuyết không dám tin.
“Chứ ngươi nghĩ làm sao trong thời gian mười năm ta đạt đến nhị dực, tất nhiên là phải thiêu đốt đạo thạch rồi.” Tôn Kỳ nói.
“Tên khốn! một khối đạo thạch có thể chống đỡ mấy chục cái nhất dực đến tam dực. Vậy mà ngươi… cái tên phá sản.” Dạ Tuyết vừa nói vừa nghiến răng.
“Không phải cũng tại ngươi sao?”
“Cái gì tại ta?”
“Thì không phải do ngươi ức hiếp ta quá đáng sao? để tự vệ ta chỉ có thể nhanh chóng tăng lên thực lực.” Tôn Kỳ làm ra vẻ vô tội.
Dạ Tuyết giận dữ, hết nói nổi với tên này rồi, quá ích kỷ, quá tự tư tự lợi.
Lúc này Tôn Kỳ phe phẩy cánh, lông quẹt vào mặt nàng, cười nói:
“Có phải rất đẹp đúng không?”
“Bỏ ra, tên khốn!”
“Tiểu Tuyết Tuyết, ngươi như vậy là vô lễ rồi, ta thế nhưng là sư thúc của ngươi.” Tôn Kỳ vừa nói vừa sấn tới, không ngừng quét cánh trêu ngươi.
“Ngươi!” Dạ Tuyết tức giận mà không làm được gì, thực lực hai bên quá chênh lệch, chưa nói đến nàng lúc này đang trong trạng thái suy yếu.
“Tuyết Nhi, gọi sư thúc đi! ta cho ngươi khối đạo thạch này.” Tôn Kỳ dụ hoặc.
“Đừng hòng!” Dạ Tuyết cương quyết từ chối.
“Chẹp, chẹp… chúng ta không biết còn phải sống ở đây đến bao lâu, không có thần khí, ngươi sẽ rất chậm khôi phục thực lực, nếu như có nguy hiểm...” Tôn Kỳ chẹp lưỡi, ăn nói lấp lửng. “Nhưng nếu như có khối đạo thạch này, vậy thì tốt rồi.”
Dạ Tuyết hừ lạnh, nguy hiểm lớn nhất ở đây chính là ngươi, chuyên ức hiếp người ta.
“Ta dù sao cũng là ngươi sư thúc, gọi một tiếng cũng đúng thôi. Lúc trước ngươi bắt ta gọi mẹ, ta thậm chí còn không một giây chần chừ.” Tôn Kỳ thuyết phục.
Dạ Tuyết đảo mắt suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, trong tình huống này nàng chỉ có thể cúi đầu.
“Sư thúc!” nàng cắn răng, nhắm mắt kêu lên.
“Tốt, tốt, tốt...” Tôn Kỳ liên tục vỗ đầu Dạ Tuyết, rồi ném cho nàng khối đạo thạch.
Dạ Tuyết cầm đạo thạch trong tay mà vẫn chưa hết uất ức trong lòng, thề một ngày sẽ trả thù hắn.
Đúng lúc này có một bầy khỉ chục con nhảy tới khiến Dạ Tuyết giật mình. Bọn chúng nhảy loạn lung tung, khẹc khẹc, khì khì… tranh nhau nói chuyện.
Tôn Kỳ lắng nghe, sắc mặt thay đổi giận dữ quát:
“To gan dám đến địa bàn của ta làm loạn, không đánh cho các ngươi nhừ tử thì các ngươi không biết sợ.”
Tôn Kỳ vội vã bước đi. Dạ Tuyết gọi với lại:
“Này, ngươi đi đâu vậy?”
“Ta có chuyện cần giải quyết gấp.” Tôn Kỳ quay đầu nói vội, sau đó nghĩ nghĩ làm sao, chỉ vào một con khỉ lệnh: “Dẫn nàng đến suối nước nóng.”
“Yên tâm, cứ đi theo nó.” Tôn Kỳ nói với Dạ Tuyết.
Một con khỉ nhảy đến trước mặt Dạ Tuyết, khì khì khẹc khẹc… kéo chân váy nàng.
Dạ Tuyết lúc này mới chú ý tới con khỉ, con khỉ cao tới hông của nàng, có bốn cánh tay, quầng mắt đỏ hồng, lông màu nâu xám, nhìn khá dị. Nàng tỏ ra e ngại nhưng mà có Tôn Kỳ bảo đảm chắc là không sao.
…
Tiếng suối chảy róc rách, mặt hồ lượn lờ hơi sương, một mỹ nhân như tranh như ngọc đang nhắm mắt, ngâm mình thư giãn, nàng da trắng nõn hơi phiếm hồng vì hơi nóng, bao nhiêu khó khăn và áp lực từ lúc hành quân đến giờ đều tiêu tan theo dòng nước, Dạ Tuyết cảm thấy sảng khoái. Nàng nắm trong tay đạo thạch, từ từ hấp thụ.
Mấy giờ sau.
Bõm, bõm, bõm… nước bắt tung tóe, Dạ Tuyết quay mặt đưa tay che.
Ầm! Tôn Kỳ nhảy xuống hồ nước.
Chít, chít… mấy chục con khỉ khác cũng vui vẻ đồng loạt nhảy xuống.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Dạ Tuyết tỏ ra bực mình.
Tôn Kỳ cầm một viên trứng to như trái dưa hấu đưa cho nàng, nói:
“Ăn đi! thứ này rất bổ.”
“Cái gì đây?”
“Trứng của mấy con Man Đà Điểu.”
“Mấy năm nay ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôn Kỳ dựa vào bên vách hồ, ngửa mặt hưởng thụ, kể chuyện.
Bầy khỉ này hắn gọi là Tứ Tý Hồng Hầu, bọn chúng có một cái địa bàn nhỏ, chính là nơi Tôn Kỳ đang ở. Bầy khỉ tất nhiên không chào đón ngoại nhân, nhưng trước sức mạnh của Tôn Kỳ, bọn chúng bị đánh u đầu. Hắn nghiễm nhiên trở thành địa chủ.
Sau đó không lâu, có một con đại mãng xà đến tấn công bầy khỉ, bọn chúng chạy nháo nhác, Tôn Kỳ liền ra tay giết chết con mãng xà, bầy khỉ vui mừng tôn hắn là đại vương.
Dạ Tuyết nghe kể mà không khỏi tròn mắt.
“Ngươi biết tiếng khỉ sao?”
“Bộ ngươi không biết ta có thiên phú thú ngôn sao?”
“Không để ý!”
Tôn Kỳ vỗ trán, thiên phú này của hắn lúc đầu khá nổi, nhưng theo thời gian mọi người quên mất. Thật ra hắn đúng là không có thiên phú này, tất cả là nhờ sưu hồn.
“Thôi được rồi! không biết cũng không sao, ngươi chỉ cần biết bầy khỉ sẽ phục vụ chúng ta như vua và nữ hoàng. Nên! hãy thoải mái ăn chơi đi!”