“Sư tỷ chắc cũng biết đệ tu luyện nguyện lực, có thể hấp thụ ý chí Nhân tộc tạo thành tuyệt chiêu. Thời gian này đệ liền suy nghĩ nâng cấp việc hấp thụ ý chí lên một tầng cao mới. Nhân Chủng có thể chính là câu trả lời.” Tôn Kỳ nói ra suy nghĩ.
“Ngươi nên biết Chủng chính là từ đạo mà sinh. Ngươi muốn tạo Nhân Chủng, thế nhưng lại không có Nhân Đạo.”
Tôn Kỳ gật đầu:
“Nhưng đệ có Nhân tộc ý chí vô cùng bất tận, đệ muốn dùng thứ này thay đại đạo, mô phỏng lại quá trình tạo Chủng.”
“Vẫn quá khó! không nói Nhân tộc ý chí có thể hay không thay cho đại đạo, cho dù có thể thì quá trình tạo Chủng vẫn vô cùng khó đoán.”
Tôn Kỳ trầm mặc, hắn biết cái này khó, rất khó.
“Vậy ngươi đã chuẩn bị được những gì rồi?” Thanh Thiên hỏi.
Tôn Kỳ nhún vai, thản nhiên nói:
“Nhân tộc ý chí.”
“Và...”
“Chỉ có thứ này.”
“Hừ!” Thanh Thiên tức giận, đây là có cũng như không, tên này lại muốn tay không bắt giặc. “Ngươi đây là muốn ta bỏ ra hết.”
“Sư tỷ thông minh!” Tôn Kỳ giơ ngón tay cái.
“Thông minh cái đầu ngươi!” Thanh Thiên gõ đầu hắn.
Tôn Kỳ ôm đầu rơi nước mắt.
Thanh Thiên hít một hơi sâu, bình tĩnh lại, nói:
“Việc này khó nhưng mà có thể thử một lần.”
Tôn Kỳ ánh mắt sáng rực chờ đợi.
Thanh Thiên tiếp tục:
“Liên quan đến việc tạo Chủng, giỏi nhất tất nhiên là tứ sư huynh Sỹ Nguyên, chủ của vườn nuôi Chủng. Nhưng việc này cũng liên quan đến sự sống, ý chí và có thể là nhiều thứ không biết nữa, tốt nhất nên mời thêm đại sư huynh và cái tên bên Bộ Di Truyền. Cũng phải tham khảo qua ý kiến của thầy.”
Nói đến đây Thanh Thiên đau đầu, việc phải chuẩn bị rất nhiều. Tứ sư huynh, đại sư huynh còn dễ nói chút nhưng cái tên bên Bộ Di Truyền, haizzz, hắn là một tên điên, không những điên mà còn biến thái, đã thế thực lực lại còn rất mạnh.
Nàng thật chẳng muốn nhìn mặt hắn chút nào. Nhưng vì Tứ Cực Đạo Chủng, đành phải vác mặt đến gặp.
Nghĩ đến tên đấy lại thấy mệt mỏi, chợt! Thanh Thiên ánh mắt tỏa sáng, nhìn Tôn Kỳ hỏi:
“Ngươi đã nhất dực phải không?”
Tôn Kỳ gật đầu, chuyện này còn phải hỏi sao.
Thanh Thiên lẩm bẩm:
“Nhất dực, vậy có nghĩa là ngươi đã trưởng thành mà trưởng thành thì có thể tiến về Bộ Di Truyền xem thân thế bản thân.”
Tôn Kỳ lắc đầu:
“Đệ không nghĩ cần biết cha mẹ là ai, đệ dự định để bọn họ phong ấn thông tin.”
“Ta muốn ngươi đến Bộ Di Truyền thuyết phục cái tên điên hắc thủ kia giúp đỡ. Nếu như có hắn giúp sẽ có thêm một điểm hy vọng.” Thanh Thiên nói.
“Hắc thủ?” Tôn Kỳ nhíu mày.
Thanh Thiên vỗ trán, sửa lại:
“Hắn gọi là Trác, tự xưng là Trác Bất Phàm, phong thần là Hồng La Chân Quân, tên rất hay đúng không? nhưng ngươi đừng để tên của hắn lừa, cẩn thận hắn mổ đầu ngươi. Bọn ta vẫn gọi hắn là Trác Đen, Trác Điên… cái này là bọn ta gọi thôi, ngươi tốt nhất giữ miệng.”
Tôn Kỳ nhíu mày, người gọi Trác hình như không tốt lắm.
Thuở ban đầu thời đại Cổ Thần, mỗi người đều là kỳ nhân dị sĩ. Tất cả bọn họ đều chỉ có hai kết cục: hoặc là phong thần trường tồn hoặc là chết.
Chết do tự độc chết, chết do bạo thể, chết do lên cơn điên… bọn họ không phải lũ ngốc, ngược lại bọn họ đều là trí giả. Bọn họ là đang thử nghiệm các loại hệ thống, mặc dù thất bại nhưng bọn họ đã trở thành những viên gạch trợ giúp Hàn Thuyên hoàn thiện các hệ thống.
Đó là thời kỳ trăm hoa đua nở, vô cùng sôi nổi, mặc dù rất nhiều đều sớm nở tối tàn nhưng bọn họ vẫn không hối tiếc.
Ngoài Hàn Thuyên có thể kể đến bảy vị đệ tử của ông, Vạn Pháp Chí Tôn,... trong biển hoa thời đại, có một bông hoa hắc sắc, hắn không cần tỏa sáng rực rỡ nhưng ai cũng phải chú mục. Hắn gọi là Trác, Hàn Thuyên đã từng muốn nhận hắn làm đệ tử nhưng hắn từ chối, hắn là người duy nhất từ chối Hàn Thuyên.
Khi nhắc đến Trác, mọi người thường có một trong bốn loại cảm xúc: lắc đầu bất lực, xa lánh tên điên, giận dữ trách mắng, cực kỳ thán phục.
Năm xưa Thiên Thần sau khi kiến tạo Bộ Di Truyền, thì đã không còn nhiều thời gian, buộc phải chìm vào trong ngủ say, Bộ Di Truyền liền được giao cho Trác.
Đến bây giờ Bộ Di Truyền vẫn là một nơi bí ẩn với nhiều Thần tộc.
Thanh Thiên biết là khó khăn thậm chí là nguy hiểm nhưng vẫn để Tôn Kỳ đi, biết đâu hắn chết, vậy thì nàng không cần phải thực hiện lời hứa.
Cuối cùng nàng giao cho Tôn Kỳ một tờ giấy ghi những thứ cần làm.
“Được rồi! ngươi có thể đi, chừng nào làm xong thì đến tìm ta.” Thanh Thiên đuổi khách.
Tôn Kỳ cười khổ, chắp tay hành lễ cáo từ, bước đi.
“Tốt nhất ngươi không bao giờ hoàn thành.” Thanh Thiên nói nhỏ.
Tôn Kỳ nghe mà muốn khuỵu ngã, cũng may hắn định lực tốt.
…
Tại đệ tứ đảo trùng thiên, Tôn Kỳ đứng trước một hồ nước rộng mênh mông, sóng nước dạt dào giống như là nội hải, xa xa chính giữa hồ là một hòn đảo, gọi là Trường Quy Đảo, nơi ở của Trường Quy Lão Thần, đại đệ tử của Hàn Thuyên.
Nói về Trường Quy Lão Thần, nổi bật nhất là hai chuyện.
Thứ nhất hắn thiên phú bình thường, ngồi nhìn mây trời ba trăm năm, đến một ngày buổi sáng nhất dực, buổi chiều phong thần.
Thứ hai hắn là người sáng lập Kim Nguyên Điện. Nghe nói vì bản thân thiên phú bình thường, hắn hiểu được sự khó khăn của những Thần tộc giống hắn, từ đó sáng tạo Kim Nguyên Điện, giúp mọi người nhanh chóng tu thành nhất dực.
Trường Quy Lão Thần đối với Thần giới cũng coi như có nhiều công lao. Nhưng mà rất dễ bị lãng quên.
Tôn Kỳ đứng trên bờ hồ, chắp tay kính cẩn hô to:
“Sư đệ Thẩm Văn đến thăm sư huynh!”
Ục, ục, ục… mặt nước nổi bọt, một cái đầu rùa nhô lên, hỏi:
“Là ai?”
“Sư đệ Thẩm Văn đến thăm sư huynh!” Tôn Kỳ lặp lại.
“Leo lên lưng ta, ta trở qua hồ.” con rùa nói.
Tôn Kỳ ngạc nhiên:
“Không cần, ta có thể đi qua.”
“Hồ này là trọng thủy, ngươi đạp trên mặt nước sẽ bị chìm.” con rùa giải thích.
“Nhưng ta có thể bay qua.”
“Ngươi bay qua không thấy bất kính với sư huynh ngươi sao?”
“Không thấy! ta và sư huynh thế nhưng chưa gặp đã thân.” Tôn Kỳ tự nhiên đáp.
Con rùa:???
Chưa gặp làm sao đã thân?
“Được rồi! sợ ngươi không có việc làm, sư huynh của ta sẽ cho rằng ngươi vô dụng, mang đi làm thịt. Ta là người có đức hiếu sinh, cứu ngươi một mạng vậy.” Tôn Kỳ cười nói, đáp lên lưng rùa.
Con rùa ngơ ngác, còn có thể diễn giải như vậy sao?
“Còn không cảm ơn.” Tôn Kỳ trách mắng.
“Đa tạ!” con rùa bị mắng thì cảm ơn. Nhưng mà cảm thấy trong chuyện này hình như có gì đó sai sai?
Bình thường mọi người lên đảo đều cảm ơn nó, sao bây giờ ngược lại là nó cảm ơn. Nhưng mà nghĩ mãi vẫn không biết sai ở chỗ nào.
“Vậy mới phải!” Tôn Kỳ gật đầu hài lòng.
Một lúc sau, Tôn Kỳ đặt chân lên đảo.
Trên đảo có một căn nhà nhỏ, một con đường mòn. Tôn Kỳ cất bước đi.
Rất nhanh hắn thấy được một vị lão giả, râu tóc bạc trắng, da trắng hồng hào, đang ngồi dưới gốc cây tĩnh tọa. Tôn Kỳ chắp tay hành lễ:
“Xin hỏi có phải đại sư huynh Trường Quy?”
Vị lão giả này từ từ mở mắt, mỉm cười.
“Tiểu sư đệ đến rồi.”
Hai bọn họ sau đó cùng nhau sánh vai bước đi. Tôn Kỳ nhìn vị sư huynh này, cảm giác hắn mới thật giống hình tượng phu tử. Nếu đặt Hàn phu tử và Trường Quy cạnh nhau, hỏi ai là Hàn phu tử, mọi người sẽ ngay lập tức nhận định là Trường Quy.
“Sư huynh hẳn là đã nghe sư tỷ nhắc về lý do đệ đến đây?” Tôn Kỳ vào vấn đề.
“Đã nghe.” Trường Quy mỉm cười gật đầu.
“Sư huynh thấy thế nào?”
“Cùng ta uống chén nước đã.”
Bọn họ cùng nhau ngồi xuống bàn đá trước nhà, thưởng thức nước mát. Trường Quy không vào ngay chủ đề chính mà hỏi những chuyện trên trời dưới đất, Tôn Kỳ cũng không nóng vội, từ tốn đáp.
Thanh Thiên nói Tôn Kỳ đến gặp Trường Quy cũng không phải tự nhiên. Trường Quy có nghiên cứu rất sâu về thần hồn, hồn phách, oán linh, oán niệm… các dạng ý thức phi vật chất.
Lần này chế tạo một Chủng mới, kiến thức của Trường Quy có thể là giúp đỡ lớn.
Một lúc sau, Tôn Kỳ liền hỏi một thắc mắc trong lòng:
“Sư huynh sáng lập Kim Nguyên Điện, không biết hạt cải tại tầng thứ mười có ý nghĩa gì?”
“Không biết!” Trường Quy dứt khoát.
Tôn Kỳ tròn mắt.
“Là Thần Sứ đặt vào, ta lúc đó cũng hỏi Thần Sứ vì sao, ngài ấy cũng nói không biết.” Trường Quy nhanh gọn trả lời.
“Sư huynh không truy hỏi sao?”
“Không có, vì ta cảm thấy mình có thể phá giải bí mật hạt cải.”
“Vậy hạt cải rốt cuộc có bí mật gì?”
“Không biết, ta còn chưa phá giải xong.”
Vị sư huynh này thật kỳ lạ, có lẽ vì sinh mệnh sống quá dài nên kiếm thứ gì đó làm để giết thời gian.
Trường Quy rảnh rỗi dư thời gian nhưng hắn thì không, trò chuyện đã đủ, Tôn Kỳ vào thẳng vấn đề:
“Sư đệ mời sư huynh trợ giúp tạo Chủng, sư huynh thấy thế nào?”
“Cũng không phải là không thể nhưng ta cần đệ làm một chuyện.” Trường Quy mỉm cười nói.
Tôn Kỳ không hỏi, chờ Trường Quy nói tiếp.
Trường Quy lấy ra một cái hồ lô đưa cho Tôn Kỳ, nói:
“Sư đệ cũng biết ta nhiều năm nghiên cứu về thần hồn, oán niệm, oán linh… Bây giờ ta đã hết nguyên liệu, cần đệ bắt cho ta một trăm oán linh. Hoàn thành ta sẽ giúp đệ.”
Tôn Kỳ không vội tiếp nhận hồ lô, hỏi:
“Một trăm oán linh khó bắt sao?”
“Yên tâm! vừa sức đệ.”
“Đệ biết kiếm oán linh ở đâu đây?”
“Năm xưa chúng ta thanh tẩy Yêu thú, vứt xác tại bãi Ma Đình, hẳn là sẽ có đủ oán linh. Đệ cứ đi về phía tây nam, một tháng đi đường là tới.” Trường Quy ôn tồn nói.
Từ khi lão nhận được tin của Thanh Thiên thì lão đã nghĩ ra thử thách này, rất thú vị đúng không?!
Tôn Kỳ nhìn vị sư huynh này với ánh mắt khó hiểu, Trường Quy tỏ ra đắc ý, có phải sư đệ đang cảm thấy rất khó khăn. Ta mặc dù rất rảnh nhưng nếu không để đệ trải qua khó khăn thì làm sao cho thấy được giá trị của ta.
“Sư huynh thực lực phong thần, đi đi về về cũng chỉ trong ngày. Mấy cái oán linh phất tay là bắt được, cần gì phải để đệ làm.” Tôn Kỳ lên tiếng.
“Ý ta là...”
Tôn Kỳ chặn ngay:
“Chúng ta là trí giả, không nên mất thời gian của nhau vào những việc vớ vẩn, mấy cái chuyện đơn giản đó để người khác làm là được. Nhiệm vụ của chúng ta là nghiên cứu.”
“Đệ nói cũng đúng nhưng mà...”
“Đúng là được rồi!” Tôn Kỳ tiếp tục nói: “Nghiên cứu tạo Chủng lần này có thể rất quan trọng, ảnh hưởng đến tương lai Thần tộc. ”
“Đệ lại hỏi huynh: huynh nghiên cứu oán linh bao nhiêu năm rồi? bắt bao nhiêu oán linh rồi?”
“Cái này cũng không nhớ rõ.”
“Thành quả thu được lớn sao?”
“Cũng có chút chút.”
“Vậy thì đúng rồi. Sư huynh lần này tham gia có thể sẽ thu được lợi ích rất lớn, gấp trăm ngàn lần so với mấy cái oán linh. Bên nào trọng, bên nào khinh đã quá rõ ràng.”
Nói đến đây Tôn Kỳ trầm giọng:
“Sư huynh còn muốn đệ đi bắt oán linh sao?”
“Hình như là không cần!”
“Vậy mới đúng.” Tôn Kỳ cười giơ ngón cái. “Đây mới là bậc trí giả, nhà nghiên cứu nên làm.”
Tôn Kỳ đứng dậy:
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đệ còn phải chuẩn bị một số thứ khác. Sư huynh đến chỗ sư tỷ Thanh Thiên trước, đệ sau đó sẽ đến. Chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng chuyện này.”
Tôn Kỳ sau đó nhanh chóng rời đi để lại một mình Trường Quy ngẩn ngơ vò đầu, tiểu sư đệ này thật không chịu theo sáo lộ.
“Tiểu Quy ngươi thấy thế nào?” Trường Quy mở miệng hỏi.
Một con rùa nổi lên mặt nước, nói:
“Tên láu cá đó. Ta chở hắn qua hồ, hắn còn bắt ta cảm ơn.”
“Hắn đến nhờ ta mà ta cảm giác ta đang mang ơn hắn vậy.” Trường Quy đồng tình nói.
Bình thường không phải đều là ngươi đến nhờ ta, ta ra thử thách, ngươi hoàn thành, mà ta ra thử thách cũng đâu có gì khó khăn. Ngươi không chịu bình thường giống người ta một chút được sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT