Trên trời phương bắc, cực quang xuất hiện như những dải màu cực đẹp. Thanh Thiên đứng tại lục đảo trùng thiên, hướng mắt về phương bắc, yên tĩnh quan sát. Nàng đôi mắt biến hóa âm dương, nhìn thấy những thứ không ai thấy được. Cực quang vạn đạo, khí vận hội tụ, liên tinh xếp hàng. Đây là dấu hiệu Tứ Cực Đạo Chủng xuất sinh.

Tứ Cực Đạo Chủng sẽ mang bốn thuộc tính bản nguyên: đất, lửa, khí, nước. Đạo Chủng mang bốn thuộc tính chính là truyền thuyết.

Thanh Thiên đã để Dạ Tuyết đi tranh, khí vận của Dạ Tuyết đang thịnh, cơ hội để có được Tứ Cực Đạo Chủng rất lớn. Chỉ cần Dạ Tuyết có được Tứ Cực Đạo Chủng, quãng đường tu hành còn lại không cần lo lắng, không cần kiếm thêm Đạo Chủng.

Chợt bầu trời xuất hiện vết nứt, hắc khí thấm vào giống như là vết thương rỉ máu. Thanh Thiên giật mình, dâng lên một cỗ dự cảm không lành, nàng hai mắt phóng xuất âm dương đồ.

Đúng lúc này bên tai nàng vang lên tiếng nói:

“Thanh Thiên, ta đã dặn ngươi không nên dùng thuật tiên tri.”

“Thưa thầy, bầu trời phương bắc sinh dị tượng, là điềm không lành, học trò chỉ sợ có chuyện.”

“Ngươi lo cho đệ tử của mình sao?”

“Phải, thưa thầy!”

“Nếu ngươi đã lo vậy vì sao còn để nó đến đó?”

“Vì lần này có thể xuất hiện Tứ Cực Đạo Chủng, Tuyết Nhi khí vận đang thịnh, học trò tin nó có nhiều cơ hợi nắm lấy siêu cấp Đạo Chủng này.”

“Nếu nó khí vận đang thịnh thì ngươi còn sợ cái gì?”

“Học trò chỉ sợ vạn nhất.”

“Thanh Thiên a Thanh Thiên, ngươi quá lo lắng rồi! ngươi không thể bảo vệ nó mãi, hãy để nó đối mặt với giông bão. Với lại Thẩm Văn cũng đang ở đó, hắn sẽ bảo vệ Dạ Tuyết. Ngươi yên tâm!”

“Thưa thầy, thầy nhắc đến tên đó khiến học trò càng thêm lo lắng.”



Tại Băng Nguyên, dị tượng đã hiện, thời điểm mong chờ đã đến.

Lúc này đã xuất hiện không ít Thần tộc nhưng bọn họ không có ở vào trung tâm, trung tâm vẫn là đám sinh vật bản địa, không phải không muốn vào trung tâm mà vì đám sinh vật này có nhiều con rất đáng sợ.

Thần tộc ở đây cũng không phải vì tranh cực quang với đám sinh vật bản địa, mục đích chính Đạo Chủng.

Cực quang rũ xuống, đám sinh vật bắt đầu há miệng đớp giống như cá đớp mồi. Có chim bay trên trời, có thú dưới mặt đất, có cá dưới nước… tất cả đều tranh nhau cực quang.

Ầm, ầm… mặt đất rạn nứt, một con cá cổ dài phóng lên há to cái miệng, mấy con Yêu thú không tránh kịp đều bị nó nuốt vào bụng. Thì ra phía dưới mặt băng là hồ nước.

Cùng lúc, một con chim toàn thân trắng như tuyết, hình dáng như bồ nông, nó há rộng cái miệng hớp lấy cực quang.

Rú!!! một con thú vươn cái cổ dài, thân hình như thú ăn kiến, toàn thân lông trắng, há miệng hút lấy cực quang.

Cực quang rơi xuống ngày càng nhiều như những giải màu đan xen rũ xuống.

“Nhìn!” một tên Thần tộc chỉ tay.

Tại một chỗ không đáng chú ý, xuất hiện một con Băng Chủng đang bắt cực quang. Nhóm bốn tên Thần tộc lập tức phóng tới truy bắt.

Có Thần tộc chú ý liền chạy tới tranh, có người không thèm để ý, đồ ngon vẫn còn nhiều không cần phải tranh.

Chính điểm sự kiện cực quang, sẽ xuất hiện càng nhiều Đạo Chủng, thậm chí là có Đạo Chủng sẽ sinh ra.

Tại dưới chân con Băng Chùy Thú, cực quang không phải quá nhiều, đột nhiên phát ra tiếng nổ lách tách, cực quang bắt lửa, không phải bình thường lửa mà là sinh mệnh chi hỏa.

Bụp! một tiếng nhỏ, một sinh mệnh sinh ra, là Quang Chủng. Một loại cực hiếm Đạo Chủng.

Có người đã phát hiện ra lập tức phóng tới.

“Quang Chủng, ta nhất định phải có được, các ngươi đều tránh ra.” một tên hét lên, giương lên ba đôi cánh.

Mọi người có chút bất ngờ khi xuất hiện tam dực nhưng nghĩ kỹ cũng là bình thường, có người tu luyện vài loại đại đạo, lúc nhất dực không tìm được Chủng phù hợp, sau này lại bổ sung.

“Hừ! đừng phách lối!” một nhóm ba tên khác hừ lạnh xông lên tranh. Bọn hắn một tên tam dực, hai tên nhị dực.

Chưa bắt được Quang Chủng, bọn chúng đã lao vào đánh nhau.

Quang Chủng thấy đánh nhau thì sợ hãi, bay lên chân Băng Chùy Thú. Băng Chùy Thú thân to như một dãy núi, chân nó như cột trụ trời.

“Truy!” thấy Quang Chủng bỏ chạy, bọn chúng liền đuổi theo.

Vừa đuổi vừa đánh nhau, các loại pháp thuật nổ ầm, ầm.

Băng Chùy Thú cảm thấy khó chịu, giống như có mấy con muỗi bu quanh chân, nó theo bản năng quất đuôi.

Oanh! mấy tên Thần tộc đang đánh sợ hãi chạy loạn, nhưng mà vẫn có một tên bị đánh trúng, cả người nát bét, sống chết không rõ.

Mấy tên còn lại sợ hãi, đâu còn nhớ đến Quang Chủng, chỉ biết cong đuôi bỏ chạy.

Quang Chủng ngây ngô ẩn sau lớp lông của Băng Chùy Thú, thò đầu ra hớp lấy cực quang.

Các nơi khác cũng đang phát sinh chiến đấu, đuổi bắt Đạo Chủng, có vài Đạo Chủng đã bị bắt được.

Đúng lúc này cực quang hội tụ tại một điểm tạo thành một viên cầu thất sắc, đám Yêu thú chồm lên kích động, bọn chúng cảm giác được một cỗ năng lượng cực đại, nếu có thể nuốt lấy, đảm bảo tu vi tăng trưởng mạnh.

Thần tộc cũng nín thở quan sát, vật này trân quý đối với bọn hắn cũng có thể có ích.

Một con Thái Hoang Điểu, đôi cánh che khuất bầu trời, há miệng thôn phệ Thất Sắc Cầu. Nhưng ngay lúc này một con Tuyết Viên nhảy lên chộp lấy cánh Thái Hoang Điểu kéo xuống.

Trên nền tuyết trắng, hai con hung thú vật lộn đánh nhau, máu đỏ lấm tấm như hoa nở.

Băng Chùy Thú vươn cái cổ dài, nó là sinh vật lớn nhất ở đây, cũng có cơ hội nhất đạt được Thất Sắc Cầu.

Rắc! mặt băng vỡ ra, một con đại xà đột ngột xuất hiện cuốn lấy thân lên đến cổ con Băng Chùy Thú, quật ngã Băng Chùy Thú. Băng Chùy Thú ầm ầm đổ xuống đè chết không biết bao nhiêu sinh vật.

Đám Yêu thú tranh nhau nhưng không con nào có thể tới gần Thất Sắc Cầu.

Đúng lúc này xung quanh Thất Sắc Cầu phát ra tiếng nổ lách tách.

Đám Thần tộc kinh ngạc đến kinh hãi, đây là dấu hiệu Đạo Chủng muốn sinh. Một Đạo Chủng tập hợp tất cả cực quang, đây sẽ là thế nào Đạo Chủng? nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ. Nhất định phải có được Đạo Chủng này! đây là suy nghĩ của tất cả Thần tộc.

Tại trên một ngọn núi băng, Dạ Tuyết bình thản quan sát, đây chính là Tứ Cực Đạo Chủng mà sư tôn nhắc đến, nàng phải có được nó. Sư tôn đã chuẩn bị cho nàng một số thứ nên mặc dù chỉ là nhất dực nhưng mà nàng lại có cơ hội lớn nhất lấy được Tứ Cực Đạo Chủng.

Thất Sắc Cầu phát ra hơi thở sự sống khiến đám Yêu thú càng hung bạo điên cuồng. Nhưng đúng lúc này bầu trời xuất hiện khe nứt, hắc khí rũ xuống.

Tứ Cực Đạo Chủng là chí cực, chí tôn Đạo Chủng, xuất hiện sẽ dẫn đến mất cân bằng sự sống bởi vậy thiên đạo rũ xuống hắc khí ngăn cản. Đây là kiếp của Tứ Cực Đạo Chủng, nếu có thể vượt qua có thể thành tựu chí tôn, nếu không vượt qua vậy thì trả lại cho thiên địa.

Hắc khí xuất hiện, có người chú ý nhưng sau đó ánh sáng cực quang che lấp, lại không người để tâm. Dù sao Tứ Cực Đạo Chủng chưa từng ai chứng kiến nên càng không biết được hắc khí chính là kiếp của Tứ Cực Đạo Chủng, mà cho dù có biết cũng khó làm gì được.

Thời gian trôi qua, Thất Sắc Cầu khí tức sự sống càng rõ ràng, nó bắt đầu thôn phệ đại đạo xung quanh làm chất dinh dưỡng cho mình, chủ yếu là hai loại thuộc tính khí và nước. Vì nơi đây nhiều nhất chính là khí và thủy thuộc tính.

Trải qua thời gian, mọi người hồi hộp chờ siêu cấp sinh mệnh ra đời nhưng mà mãi chưa thấy dấu sinh, ngược lại ánh sáng Thất Sắc Cầu có dấu hiệu hỗn loạn, mất cân bằng giữa các loại thuộc tính.

Ánh sáng dần ảm đạm, chỉ sợ sẽ là một trái trứng ung.

Tất cả tiếc nuối.

Dạ Tuyết nhíu mày, vì sao lại vậy? nàng bắt đầu vận chuyển các loại thuật pháp suy tính. Một lúc sau, mắt nàng tỏa sáng, nàng đã biết vì sao?

Tứ Cực Đạo Chủng gồm có khí, nước, đất và hỏa. Nơi này chỉ có khí và nước, thiếu trầm trọng đất và hỏa, khiến cho Tứ Cực Đạo Chủng không thể sinh ra, đồng thời hắc khí cũng đang ăn mòn thuộc tính ngăn không cho Tứ Cực Đạo Chủng tập hợp đủ bốn thuộc tính cơ bản.

Dạ Tuyết phóng lên trời, dang rộng đôi cánh, tinh quang rủ xuống gây chú ý cho tất cả Thần tộc.

“Kia là ai?” đây là câu hỏi chung của bọn họ.

Dạ Tuyết gỡ xuống mũ lông trắng, để lộ dung nhan tuyệt mỹ, đứng giữa trời tuyết càng khiến nàng đẹp không tỳ vết. Nàng lớn tiếng, nói:

“Ta là Dạ Tuyết của Nữ Thần Điện, ta hy vọng mọi người có thể giúp đỡ một tay.”

“Ồ! là Dạ Tuyết học muội.”

“Quả nhiên lời đồn không sai, dung nhan kinh diễm.”

“Nàng ta chính là đệ tử của Điện Chủ Nữ Thần Điện.”

Bọn họ xì xầm bàn tán. Tôn Kỳ thấy được nàng đôi chút ngạc nhiên nhưng nhớ lại nàng mới vào nhất dực, chưa có Đạo Chủng, đến đây cũng là bình thường.

“Học muội cần gì giúp đỡ cứ nói.” một vị học huynh tỏ ra hào sảng nói.

“Đúng vậy, học muội xin cứ nói.” đám học huynh nhao nhao lấy lòng.

Dạ Tuyết chắp tay cảm tạ trước, nhẹ nhàng nói:

“Ta cần thổ thuộc tính và hỏa thuộc tính của mọi người.”

Tất cả nhíu mày không hiểu.

“Yên tâm! ta sẽ dùng cái giá gấp đôi trả cho mọi người.”

“Ta có cái này.” một vị học huynh giơ lên một viên hỏa châu. Có quý nhưng quá ít.

“Dạ Tuyết muội đã lên tiếng, ta sẽ giúp hết mình.” một tên khác lấy ra một khối đất.

“Đúng vậy.” Sau đó lại có thêm vài người đưa đồ. Dạ Tuyết nhíu mày, chưa đủ.

“Mọi người, ta thật sự rất cần, ta sẽ trả gấp năm.” Dạ Tuyết bắt đầu gấp.

“Dạ Tuyết học muội vì sao lại cần nhiều như vậy? có thể nói ra, học huynh có thể giúp muội giải quyết.” một tên lọc lõi lên tiếng, hắn cảm thấy có bất thường trong chuyện này.

“Đúng vậy học muội nói đi.”

“Nhiều người nhiều ý, tất có cách dùng được.”

Bọn họ nhiều người bơm lời khiến Dạ Tuyết bối rối thật sự, nàng quay nhìn Thất Sắc Cầu lại càng thêm gấp. Cuối cùng nàng quyết định nói ra, không thả ra mồi ngon là đám này tuyệt đối không chịu ra sức.

“Mọi người thấy Thất Sắc Cầu sao? nó đang thai nghén sinh mệnh, nhưng phải có thêm hỏa và thổ thuộc tính nếu không nó sẽ chết ỉu...”

“Ồ! thì ra là vậy!” một tên học huynh giả ngạc nhiên, vội cắt đứt lời Dạ Tuyết. Chỉ cần nghe vài chữ là hắn đã hiểu chuyện gì. Sinh mệnh này có thể là siêu cấp Đạo Chủng. Hắn sợ Dạ Tuyết nói hết, tất cả đều biết thì không tốt, chuyện này biết càng ít càng tốt.

“Nếu Dạ Tuyết muội đã nói như vậy, vậy chúng ta cùng giúp muội ấy một tay đi.” một tên khác hiểu ra nói.

Ngoài mặt là giúp đỡ nhưng tới lúc tranh đoạt, vậy thì phải xem thực lực mỗi bên rồi. Dạ Tuyết mới nhất dực không phải uy hiếp lớn nhất, nàng nói ra thông tin này là nàng giá trị lớn nhất, sau đó đã không còn chuyện của nàng.

Tất cả xuất ra đồ vật. Dạ Tuyết cũng bóp nát mấy món đồ.

Hỏa thuộc tính và thổ thuộc tính xuất hiện, nhanh chóng bị Thất Sắc Cầu cảm ứng, nó chính là đang cần hai loại này. Nó lập tức hút lấy.

Khi hỏa và thổ thuộc tính xông tới chỗ Thất Sắc Cầu liền bị một bức màn hắc khí chặn lại, phần lớn đều bị tiêu hủy, chỉ một chút mạnh mẽ mới có thể xông qua.

Thất Sắc Cầu hấp thụ được hai thuộc tính này quang hoàn mới sáng lên một chút, chậm lại quá trình phân rã. Nhưng mà như vậy vẫn là chưa đủ.

“Mọi người cố lên!”

“Có cái gì bảo vật đều lấy ra đi.”

“Thứ này mà sinh ra còn quý hơn bảo vật của các ngươi gấp ngàn lần.”

Bọn họ ý thức được Thất Sắc Cầu tuyệt đối giá trị liên thành nên ra tay cũng mạnh hơn. Dạ Tuyết tròn mắt, thì ra đám này còn giấu nhiều như vậy. Trước đó còn nói giúp nàng hết mình, tất cả đều dối trá. Nàng cảm giác mình còn quá non.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play