Tôn Kỳ trở về giữa đường bị chặn lại.

Người đứng trước mặt hắn xinh đẹp như tiên thiên thần nữ, Dạ Tuyết.

Tôn Kỳ hơi bất ngờ, nhưng lễ nghĩa vẫn chu đáo, chắp tay chào hỏi:

“Xin chào học tỷ!”

“Ngươi lễ nghĩa như vậy ta nhìn không quen.” Dạ Tuyết lạnh nhạt nói, có chút đánh mặt.

“Học tỷ, hình như có gì đó hiểu lầm. Thẩm Văn trước giờ luôn trọng lễ nghĩa, lấy Hàn phu tử làm gương.”

“Vậy sao?” Dạ Tuyết nhếch mép có ý khinh thường. “Nhưng hành vi của ngươi tựa hồ không như lời ngươi nói.”

Tôn Kỳ bị những lời này làm cho bối rối, bình thường đều là ta kính ngươi, ngươi trọng ta. Nhưng Dạ Tuyết mỗi lời, mỗi hành động đều có ý đâm chọt. Tôn Kỳ vẫn giữ thái độ nước chảy hoa trôi, như cây ngay không sợ chết đứng.

“Không biết hành vi nào của học đệ khiến học tỷ như thế ác cảm.”

“Hừ! lúc trong thâm cốc, trước công đường, ngươi chẳng như thế quân tử.” Dạ Tuyết ánh mắt sắc bén, bên ngoài châm chọc thực chất là ẩn chứa thăm dò.

Tôn Kỳ là hạng người nào, há có thể không nhìn ra. Mặt hắn không một chút biến đổi, vẫn như thế ung dung, đáp:

“Tại trên công đường, học đệ là bị dồn ép đến chân tường, bọn hắn nhiều người liên tục công kích, buông lời sỉ nhục, con giun xéo lắm cũng quằn, học đệ nếu không mạnh miệng tự vệ, chỉ sợ đã bị bọn hắn ép nhận tội.”

“Còn chuyện trong thâm cốc?”

“Thâm cốc? thâm cốc nào?”

Dạ Tuyết ngưng ánh mắt, nhìn chằm chằm hắn, nhưng mà hắn một chút biến sắc cũng không có, hoàn toàn tự nhiên.

“Cùng ta lên sân đấu.” Dạ Tuyết nói như ra lệnh.

Tại Thần tộc luôn có sân đấu để học viên luận bàn với nhau.

“Học tỷ nói đùa, đệ thực lực yếu kém, sao có thể là đối thủ của học tỷ.” Tôn Kỳ ngay lập tức từ chối.

Dạ Tuyết không nói gì nữa, nàng cũng không thể ép hắn lên sân đấu.

“Học tỷ, đệ còn có việc, xin đi trước.” Tôn Kỳ chắp tay hữu lễ, sau đó lách sang bên bước đi.

Dạ Tuyết nhìn theo bóng lưng của hắn. Một thoáng suy nghĩ, nàng chợt biến mất tại chỗ.

“Tiếp chiêu!”

Tôn Kỳ đột nhiên nghe tiếng hét bên tai, vội quay đầu thì chưởng ấn đã tới trước mặt, hắn sợ hãi, trán toát mồ hôi, toàn thân cứng ngắc đứng như trời trồng.

Dạ Tuyết thấy vậy cũng hơi kinh hãi, không cho rằng hắn sẽ như vậy, nàng vội vàng đổi hướng chưởng ấn đánh vào vai.

Ầm! Tôn Kỳ bị đánh bay, trượt dài trên mặt đất, đập vào tảng đá thì dừng lại. Tôn Kỳ khóe miệng chảy máu, quần áo tả tơi.

“Học tỷ, đây là ý gì?”

Dạ Tuyết nhún chân, váy trắng tung bay nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Tôn Kỳ. Nàng nét mặt giả lo lắng nhưng mà không được, quá ngượng! nàng không giỏi đóng kịch, vẫn là nét mặt lạnh lùng tự nhiên.

“Ngươi không sao chứ?” nàng nắm lấy vai Tôn Kỳ, giả đỡ lên.

Xoạc! lợi dụng tình thế nàng xé toạc vai áo hắn.

“Học tỷ...” Tôn Kỳ che vai vội kêu.

“Là lỗi của ta.” Dạ Tuyết vội xin lỗi. Sau đó ném cho hắn một tấm minh văn cấp 3.

“Đây là bồi thường ngươi. Xin lỗi! ta có việc phải đi trước.”

Nói xong, nàng đã biến mất.

Tôn Kỳ cầm tấm minh văn cấp 3, chống tay khó khăn đứng dậy. Mỉm cười trong lòng: muốn thăm dò ta? nàng còn non lắm!



Tại một góc khuất, Dạ Tuyết đứng cùng vị học huynh hay theo dõi Tôn Kỳ.

“Vừa rồi, học muội có hơi nóng vội, tự ý động thủ. Nếu như hắn tố cáo lên Pháp Gia, học muội sẽ gặp rắc rối không nhỏ.” vị học huynh này lên tiếng.

Dạ Tuyết gật đầu.

“Đúng là vậy! nhưng muội đã bồi thường cho hắn, chắc sẽ không vấn đề gì.”

“Cũng mong là như vậy.”

“Học huynh yên tâm! muội làm việc tự có cân nhắc. Tấm minh văn muội đưa hắn thật ra đã có ấn ký định vị, từ này muội sẽ biết vị trí chính xác của hắn, sẽ không lại phiền học huynh nhìn chằm chằm hắn. Chỉ cần hắn giở trò, chắc chắn sẽ bị bắt tận tay.”

“Vậy thì tốt! Học muội suy nghĩ chu đáo.” tên học huynh ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng tiếc hùi hụi, mỗi ngày một điểm a, là một con số không nhỏ. “Hắn có thể hay không phát hiện ra vấn đề?”

“Sẽ không! ấn ký của một vị phong thần, hắn phát hiện trừ phi hắn cũng phong thần.” Dạ Tuyết tự tin trả lời.

Vị học huynh này gật đầu, quên mất mẹ người ta thế nhưng là Băng Tuyết Nữ Thần.

Bọn họ sau đó chia tay.

Dạ Tuyết một mình đưa mắt nhìn về biệt phủ của Tôn Kỳ, lẩm bẩm:

“Không phải hắn, nhưng cảm giác lại chính là hắn.”

Trước đó, khi kiểm tra lý lịch Tôn Kỳ, biết được hắn xuất sinh khoảng 2 năm, trong thời gian ngắn ngủi này, hắn không thể nào đạt ngũ chuyển 50 tinh như tên hung thủ. Nếu như là hắn vậy thì quá đáng sợ, hai chữ thiên tài cũng không đủ hình dung, chỉ sợ sẽ là cái Thập Dương Thần thứ hai.

Nhưng cảm giác vẫn nói với nàng là hắn.

Vậy là nàng lại thử hắn lần nữa, tấn công bất ngờ.

Kết quả thực lực hắn đúng như ghi chép: nhất chuyển, sau khi từ Thần Nguyên trở ra có thể thêm cái nhất tinh. Trong hai năm, nhất chuyển nhất tinh, vẫn được coi là thiên tài hiếm gặp. Nhưng vẫn chưa khiến nàng để mắt.

Nàng khi đỡ hắn lên đã xé vải vai áo, kiểm tra vết cắn có còn hay không. Kết quả là không có gì. Việc này không quá ngạc nhiên, Thần tộc khả năng hồi phục rất nhanh, vậy nên nàng cũng không quá kỳ vọng có thể phát hiện ra vết cắn.

Chỉ hy vọng tấm minh văn kia có thể giúp nàng tìm ra sự thật.

Mấy ngày sau, Dạ Tuyết phát hiện tấm minh văn ra ngoài, theo lẽ Tôn Kỳ vẫn đang bị cấm túc, hắn lúc này ra ngoài chính là phạm luật. Phải chăng hắn có việc phải làm? chắc chắn là việc mờ ám.

Không một chút suy nghĩ, Dạ Tuyết lập tức phóng ra ngoài.

Nàng tìm thấy tấm minh văn tại bên ngoài mười dặm. Bất ngờ là kẻ cầm minh văn lại không phải Tôn Kỳ. Hỏi ra mới biết thì ra là Tôn Kỳ đã bán tấm minh văn này đi với giá rẻ hơn thị trường.

Dạ Tuyết tức anh ách, đến đây nàng hết cách.



Tôn Kỳ tại trong phủ, ngồi trên ghế dựa thưởng hoa, lâu lâu lại nhấp một ngụm thảo dược. Nhìn số điểm trên thẻ mà không khỏi mỉm cười. Kiếm điểm thật là dễ a!

Cô nàng kia chắc chắn đang loạn cào cào, vò đầu bứt tai.

Tôn Kỳ từ lúc nhận nhiệm vụ giết Yêu thú đã bắt đầu lên kế hoạch. Với hắn chế độc và chế đan không khó nhưng khó ở chỗ làm sao không phạm luật. Vì hắn lường trước khả năng bị tố cáo, một khi bị tố cáo với luật pháp nghiêm khắc, hắn chắc chắn sẽ bị kết tội. Vậy nên hắn phải tạo ra đan vừa độc vừa tẩy.

Trên tấm thẻ định danh chợt xuất hiện thông báo. Đan dược và độc dược của hắn đã được chấp nhận, giá bán một viên đan dược 3 điểm, độc dược 2 điểm, ghi chú là phải dùng cùng nhau, tức là phải mất 5 điểm cho một phần, có tác dụng tẩy thể yếu. Phần giới thiệu đan sư cũng rất đơn giản: Thẩm Văn, học viên, tự luyện đan.

Đan sư hội cho Tôn Kỳ hai lựa chọn: nhận 70% giá trị mỗi giao dịch hoặc bán đứt với 100 điểm.

Tôn Kỳ quyết định bán đứt. Hắn không dư thời gian thu điểm lặt vặt.

Kế hoạch của hắn hoàn hảo, biến cố duy nhất có lẽ chính là Dạ Tuyết.

Nếu như hắn bị tố cáo, với sự thông minh của nàng rất dễ dàng suy đoán ra hắn. Bởi vậy hắn đã tạo cơ hội cho nàng khôi phục, sau đó cùng nàng đối chiến một chiêu, biểu hiện ra chiến lực ngũ chuyển 50 tinh, đánh lạc hướng suy đoán của nàng.

Thực tế cũng đúng như hắn tính toán. Dạ Tuyết lúc này không còn manh mối nên nàng quyết định… ăn gà.

“Không đúng, không đúng… không phải cái này vị.” Dạ Tuyết bực mình, cắn một miếng cổ gà đã vứt xuống bàn.

Đám hạ nhân vội mang lên hai con gà nướng khác. Hạ nhân tách ra phần cổ gà, đưa lên cho nàng. Dạ Tuyết cắn miếng cổ gà, lại lắc đầu.

“Không đúng!”

Bên ngoài sân, mấy tên hạ nhân đang lui hui thổi lửa nướng gà.

Dạ Tuyết chỉ cắn mỗi miếng cổ gà nhưng đều lắc đầu.

“Thần nữ, đây là con gà cuối cùng trong phủ chúng ta. Không biết đám hạ nhân đã làm gì không vừa miệng Thần nữ.” một vị nữ hầu khúm núm nói chuyện.

Dạ Tuyết lắc đầu:

“Không phải lỗi của các ngươi.”

“Thần nữ, hay là người thử mô tả vị gà người muốn ăn, bọn hạ nhân sẽ tìm cách chế biến.” vị nữ hầu nói.

“Gà nướng, chỉ có nướng, không gia vị, không tẩm ướp.” Dạ Tuyết vắt hết óc nghĩ cũng chỉ có những thứ này.

“Bọn hạ nhân đã nướng theo ý người, thậm chí có con còn không nhổ lông, cắt tiết, gà trống, gà mái, gà đẻ, các giống gà đều thử qua. Nếu như Thần nữ không vừa lòng, để hạ nhân xuống Phàm Giới thu mua các loại gà.”

“Loại gà?! phải, có lẽ do không đúng giống gà. Ngươi thu mua hết các giống gà cho ta.” Dạ Tuyết nhanh chóng ra lệnh, sau đó nàng lại nhờ mấy vị học huynh tại bên ngoài bắt gà rừng, nhất là gà khu vực Yêu thú cấp 5.

Nàng cũng không chắc có thể từ cổ gà tìm ra cái gì manh mối, nhưng đây là cách duy nhất nàng có thể nghĩ ra.

Đám hạ nhân lui ra làm việc, cảm thấy Thần nữ từ khi trở về thật kỳ lạ, thường đứng bần thần nhìn trời, đôi khi lại đưa tay lau môi, hay giật mình cáu gắt. Thời gian gần đây lại đòi ăn thịt gà, mà lại chỉ được nướng, nướng không gia vị, tẩm ướp, thậm chí cả sơ chế cũng qua loa. Mà kỳ lạ nhất là chỉ ăn cổ gà.

Những ngày tháng tiếp theo cuộc sống của Dạ Tuyết thật vô cùng bế tắc, nàng gần như đã ăn mọi loại gà có thể.

Phàm giới nở rộ phong trào nuôi gà.

Thần giới râm ran gọi nàng là Nữ Thần Cổ Gà. Tất nhiên là âm thầm thôi, không ai dám công khai.

Có mấy tên Thần tử thi nhau vào rừng bắt gà, mong chiếm được lòng nữ thần. Còn lại thì tranh thủ kiếm điểm, một con gà dễ bắt, lại được tới hai điểm, ngu ngốc mới bỏ qua cơ hội này.

Tại trong một sân nhỏ.

Tôn Kỳ và Trần Dung đang cùng đàn tấu.

Tiếng đàn trong như nước, mềm như mây, lững lờ như lá rơi. Bản hòa tấu thật sự rất hay. Đáng tiếc! không có khán giả.

Tôn Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên dây đàn, kết thúc bản nhạc, cười nói:

“Đàn nghệ của học muội lại có tiến bộ.”

“Cũng nhờ học huynh tận tình chỉ bảo.” Trần Dung mỉm cười như gió xuân.

“Đáng tiếc, chỉ có hai chúng ta.” Tôn Kỳ thở dài.

“Bọn họ thế nhưng đều cuốn vào chuyện bắt gà.” Trần Dung khẽ cười khúc khích.

Bọn họ vốn là một nhóm chuyên trao đổi đàn đạo với nhau nhưng mấy ngày nay, các thành viên đều đổ xô đi bắt gà, chỉ còn lại Tôn Kỳ và Trần Dung. Đáng lẽ nhóm đã tạm dừng hoạt động nhưng hôm nay đột nhiên chị em Trần Dung tới nhà nói muốn trao đổi đàn đạo, Tôn Kỳ tất nhiên là không từ chối.

Đúng lúc này, sau phủ có tiếng gà bay chó sủa nhưng chỉ được mấy tiếng rồi im bặt.

Tôn Kỳ, Trần Dung đứng dậy muốn xem thế nào. Ngay lúc này Trần Kỷ bước lên, áo quần có chút lộn xộn, trên váy còn có mấy sợi lông gà. Vừa nhìn là đã biết có chuyện gì.

Trần Dung vội kéo tay Trần Kỷ nói nhỏ:

“Tỷ, tỷ làm gì vậy?”

“Ta có làm gì đâu.” Trần Kỷ tỉnh bơ.

“Muội thật không ngờ, tỷ kéo muội đến nhà hắn là để trộm gà, còn lừa muội nói là muốn giảng hòa, nếu biết tỷ có ý này, muội tuyệt đối sẽ không theo tỷ.” Trần Dung đỏ mặt xấu hổ, giận dỗi vì hành vi của tỷ tỷ.

“Ta biết chứ! nên ta mới không nói thật với muội.” Trần Kỷ không chút xấu hổ nói. “Đây là cái giá hắn phải trả khi dám làm nhục muội muội của ta.”

“Tỷ, không phải muội đã nói rõ rồi sao!?” Trần Dung dậm chân tức giận.

“Được rồi! về lại nói, ta sợ không giữ được lâu.” Trần Kỷ tỏ ra gấp gáp, nàng thế nhưng giấu mấy con gà dưới váy, sợ bọn chúng tỉnh lại nhảy bổ ra thì giấu không được?!?

Trần Kỷ quay đầu, vẫy tay với Tôn Kỳ:

“Bọn ta có việc phải về trước. Tạm biệt!”

Sau đó nàng túm lên cái váy, dạng háng nhảy nhảy đi, Trần Dung bên cạnh mà không biết giấu mặt ở đâu. Đi ra ngoài cổng, Trần Kỷ ngoái đầu cười nói:

“Hậu phủ đẹp lắm! lần sau ta lại đến tham quan.”

Trần Dung chỉ muốn cắm đầu xuống đất. Tôn Kỳ thì mỉm cười vẫy tay chào lại.

Ra ngoài được một quãng, Trần Kỷ tung váy, rớt xuống năm con gà, nàng phủi phủi váy, đắc ý:

“Đơn giản có được mười điểm. Ta thật giỏi.”

“Nhanh bắt lại đừng để chúng chạy. Lúc này thế nhưng rất nhiều người đang truy lùng gà a.” Trần Kỷ thấy mấy con gà tỉnh lại thì hối Trần Dung.

Trần Dung xấu hổ muốn chết, nào còn muốn đụng đến gà nữa.

Trần Kỷ hì hục một hồi cũng cầm hết chân năm con gà, cười nói:

“Sau phủ của hắn thế nhưng còn rất nhiều gà, lần sau chúng ta lại đến.”

“Lần sau? tỷ còn muốn lần sau nữa sao? tỷ muốn đi thì tự mình đi đi, muội không muốn đi.”

“Ấy! như vậy sao được. Không có muội giữ chân hắn, tỷ làm sao trộm gà… à không, tham quan hậu viện.”

“Muội mặc kệ tỷ!”

“Này, chờ tỷ với! tỷ với muội chia năm năm thế nào?”

“Không thì sáu bốn, tỷ cho muội sáu phần.”

“Vẫn không chịu sao? giá chót bảy ba.”

“Này! muội đừng đi, muội cũng phải cho tỷ kiếm tí điểm chứ. Bắt gà cũng rất vất vả a.”

Tại trong phủ, Tôn Kỳ nhấp ly nước sâm, hạ nhân báo cáo mất năm con gà. Tôn Kỳ mỉm cười nói:

“Được rồi! các ngươi cứ coi như không biết cái gì.”

“Vâng!” hạ nhân đáp lời sau đó lui ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play