Thông Ngôn ngỡ ngàng, sau đó là nghiến răng vừa giận vừa hận, hắn biết chiêu vừa rồi là gì. Thần vũ tự bạo.

Có trong tay Thần vũ ngoài hắn, Thần Sứ thì chỉ còn Tôn Kỳ. Cho dù có ngu cũng đoán được kẻ ra tay ra là Tôn Kỳ.

Trước đó một chiêu nghịch lân còn không làm gì được Thần Sứ, thì Thần vũ tự bạo càng không thể làm gì được. Chỉ là công sức thương thuyết đổ sông đổ bể. Thần Sứ lần này tuyệt sẽ không tha cho bọn hắn.

Tôn Kỳ dùng chiêu này cũng quá độc ác, triệt để vạch mặt với Thần Sứ, không còn đường lui. Tôn Kỳ đây là biết không thoát được nên muốn kéo theo bọn hắn cùng xuống nước sao? chắc chắn là vậy rồi.

Trong một khoảng thời gian rất ngắn, rất nhiều suy nghĩ đã lướt qua đầu Thông Ngôn.

“Đây là thành tâm mà các ngươi nói sao?” ánh sáng vụ nổ dần dịu đi, Thần Sứ ánh mắt sắc lạnh mở miệng hỏi.

“Thần Sứ hiểu lầm, ta đã nói với Thần Sứ hắn chính là tên mà bọn ta đang truy đuổi... Đây không phải âm mưu của bọn ta.... hắn đang muốn ly gián chúng ta... Để bọn ta bắt lấy hắn để chứng minh bản thân thật tâm...” Thông Ngôn cực độ căng thẳng liên tục giải thích, lời nói lộn xộn.

“Không cần! các ngươi đều chết hết là được.” Thần Sứ lạnh lùng phát quyết, giờ đây hắn không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào nữa.

Thần Sứ huy kiếm đâm tới, mục tiêu không ai khác chính là Thông Ngôn, kẻ đáng chết nhất. Thần tộc đã nuôi dưỡng, dạy bảo hắn, ban cho hắn Thần vũ, rèn kiếm cho hắn. Vậy mà hắn lại dùng chính những thứ này đối phó lại Thần tộc.

Thông Ngôn mặt tái không còn giọt máu, giải thích đã vô dụng, chỉ có thể đỡ chiêu. Không nhìn thấy lưỡi kiếm, hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm phán đoán. Thông Ngôn vung tay, Tinh Quang Kiếm đâm ra.

“Hừ! dám dùng đồ của Thần tộc đối phó ta!” Thần Sứ hừ lạnh.

Keng! một tiếng vang rất nhỏ, hai mũi kiếm chạm vào nhau. Sau đó là tiếng răng rắc, Tinh Quang Kiếm trải dài các vết nứt, rồi xoảng! một tiếng, Tinh Quang vỡ thành điểm điểm ánh sáng đúng như cái tên của nó.

Thông Ngôn thấy vậy đau lòng không thôi nhưng không thể cứu vãn được nữa, hắn buông bỏ chuôi kiếm cấp tốc lui về phía sau. Nhưng kiếm khí đã thuận theo thân kiếm chui vào tay hắn. Kiếm khí tàn phá bừa bãi, gân, cơ, máu, thịt… bị xoắn nát, sinh mệnh bị phá hủy.

Thông Ngôn lấy tay làm đao. Phốc! dứt khoát phế luôn cánh tay, tránh cho kiếm khí xâm nhập sâu.

“Tất cả tấn công! quay đầu chạy, sẽ lần lượt bị giết!” có một tiếng hét lên ra lệnh, lần này không phải của Thanh Long mà là Tôn Kỳ.

Đám Yêu Hoàng hơi ngẩn ngơ, lời này đúng nhưng mà cũng không nên do Tôn Kỳ nói ra.

Thần Sứ hừ lạnh, càng thêm khẳng định Tôn Kỳ và Thông Ngôn là một bọn.

“Tấn công!” Thanh Long hét lớn.

Đám Yêu Hoàng đồng loạt ra chiêu. Lần này sẽ không lại thăm dò, không cần thiết. Bọn chúng dùng đến thế mạnh lớn nhất của Yêu tộc: thân thể!

Thần Sứ há để cho bọn chúng được như ý muốn.

Xoẹt! một kiếm trảm không, Hoàng Cô Vương bị bổ đôi. Hắn thân thể vốn là nấm nhầy, có thể tan hợp tự do, trùng sinh bất tận, chỉ cần còn một sợi nấm là còn có cơ hội sống lại. Nhưng một kiếm này không cho hắn cơ hội tái hợp, hai mảnh cơ thể lộp bộp rơi xuống đất, không rõ sống chết.

Không ai nhặt xác cho hắn, cũng không dám.

Huyền Vũ thu cơ thể vào mai rùa tạo thành một pháo đài bất khả xâm phạm, mai rùa xoay tròn lao tới Thần Sứ. Đây là một trong những chiêu lợi hại nhất của tộc rùa, Tôn Kỳ đã từng bị chiêu này hành lên hành xuống.

Thần Sứ lại chẳng mấy bận tâm, ngươi cái gì chiêu thức, ta đều một kiếm chém xuống.

Mai rùa lao tới, một kiếm trảm phá.

A! Huyền Vũ kêu lên, mai rùa bị bổ đôi, đường kiếm chuẩn bị cắt ngang thân hắn. Đúng lúc này một sợi kinh cức cuốn lấy chân Huyền Vũ kéo giật lại, trong đường tơ kẽ tóc cứu hắn một mạng.

Đám Yêu Hoàng sợ hãi. Bọn chúng phải làm sao? hay là phân tán chạy, thoát được tên nào thì thoát, Thần Sứ cũng không phải ba đầu sáu tay có thể đuổi giết được tất cả.

Ý nghĩ này vừa lóe lên thì đã có kẻ làm rồi. Kẻ đó không ai khác chính là Tôn Kỳ. Hắn gây sự đã đủ, không cho Thần Sứ và Thông Ngôn hợp tác, bây giờ không chạy chỉ sợ lát nữa không có cơ hội chạy.

Thần Sứ cúi đầu nhìn, ánh mắt như chim ưng khóa chặt con mồi.

“Là ngươi hai lần đánh lén ta!”

Tôn Kỳ lúc này đã đi được một khoảng không nhỏ, hắn dùng hết sức chạy, thậm chí còn thiêu đốt huyết dịch để tăng tốc. Thần Sứ quá đáng sợ, hắn không có một chút ý nghĩ phản kháng, chỉ có chạy và chạy.

Ngươi đánh hắn hai chiêu thê thảm như vậy, hắn thù nhất là ai? không phải ngươi thì là ai!

“Còn muốn chạy sao?” Thần Sứ phất tay, Thánh Thiên Kiếm bay đi.

Kiếm vô hình, đi vô tung, động vô tức, truy sát kẻ địch, tuyệt không thể trốn.

Tôn Kỳ quay đầu, thấy được chuôi Thánh Thiên Kiếm đuổi sát, còn lưỡi kiếm hắn cũng không thấy được. Hắn há miệng phun ra huyết trâm.

Keng, keng,... huyết trâm bắn vào thân kiếm như muỗi chích kim loại, không thể khiến Thánh Thiên Kiếm chậm lại hay chệch hướng. Tôn Kỳ cũng không mong huyết trâm làm được, thứ hắn nhắm đến là máu đọng lại trên Thánh Thiên Kiếm giúp hắn định dạng được kiếm.

Nhưng ngay sau đó tiếng xèo… xèo… phát ra, Thánh Thiên Kiếm như có linh, thiêu hủy máu của hắn. Kiếm lại vô hình.

Tôn Kỳ thay đổi hướng chạy, lúc thì phi thiên lúc thì độn địa, tạo ra huyết ảnh phân thân chạy theo các hướng, dùng dê thế mạng, trộm long tráo phụng… tất cả đều thất bại. Thánh Thiên giống như đã khóa chặt bản nguyên của hắn, chạy cách gì cũng không thoát được.

Tôn Kỳ lập tức mở ra Huyết Ngục Lĩnh Vực, trong lĩnh vực ta là chúa tể!

Phốc! lĩnh vực bị Thánh Thiên xuyên thủng. Tôn Kỳ phun ra một ngụm máu.

Tiệc Trăng Máu mở!

Phốc! huyết nguyệt bị bổ đôi.

Huyết cầu, huyết đao, huyết luân… tất cả đều bị chém nát.

Tôn Kỳ khổ tâm, chẳng lẽ phải dùng đến lá bài tẩy. Hắn đưa mắt nhìn Tiểu Thạch.

Tiểu Thạch không hiểu chuyện, nhưng Hỏa Hỏa đoán được ý hắn, nói:

“Vô dụng thôi! kiếm này có linh, nó đã khóa chặt bản nguyên của ngươi. Ngươi không chết nó không dừng lại.”

“Ngươi có thể cản nó lại không?” Tôn Kỳ trông mong.

“Ta có thể hủy nó nhưng cái giá phải trả đắt hơn ngươi chết.” Hỏa Hỏa bĩu môi nói. “Dù sao ngươi cũng không phải chết một hai lần, chết thêm lần nữa cũng có sao!”

Tôn Kỳ cười khổ. Ngươi có phải bạn đồng hành của ta không vậy! sao ngươi nỡ lòng khuyên ta đi chết! ngươi có biết chết đau lắm không? không phải tuyệt cảnh ai mà muốn chết.

Thôi được rồi! cũng không còn cách nào khác! đành chết vậy!

Á! Tôn Kỳ hét lên một tiếng, hắn bị Thánh Thiên ghim chết trên mặt đất, đại đạo lực lượng từ Thánh Thiên phá hủy hắn sinh cơ, không cho hắn cơ hội hồi phục, phá hủy hắn lực lượng không cho hắn phản kháng, phá hủy bản nguyên của hắn, khóa chặt hồn phách của hắn.

Tôn Kỳ kinh hãi! hồn phách không chạy được! lần này có thể là chết thật!

Kiếm khí tràn vào trong cơ thể hắn tàn phá bừa bãi, khiến hắn đau như chết đi sống lại. Tôn Kỳ lúc này vô lực phản kháng chỉ có thể nằm chờ chết.

Tôn Kỳ thở thoi thóp, ánh mắt trân trối nhìn trời. Bao nhiêu năm tung hoành ngang dọc, bày mưu tính kế, chẳng lẽ phải chết ở đây!?

“Tạm để ngươi ở đó. Ngươi không chết, ta lại xử ngươi tiếp.” Thần Sứ để lại một câu khiến đám Yêu Hoàng nghe được mà lạnh sống lưng.

Làm sao đây? chạy hay không? đây là suy nghĩ của tất cả bọn chúng lúc này.

“Hắn không còn kiếm nữa! đây là cơ hội cho chúng ta, cùng lên giết hắn!” Bạch Hổ gầm lên. Tiếng gầm của hắn giúp trấn tĩnh đám Yêu Hoàng.

Phải ha! Thần Sứ đã không còn kiếm nữa, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể tay không chiến đấu. Nói về sức mạnh thân thể thì ai có thể qua được Yêu tộc.

Đám Yêu Hoàng đổi sang ánh mắt hung ác, giống như bầy sói đang bao vây con cừu non.

“Không được! chạy đi!” Thông Ngôn sợ hãi hét lên.

“Thông Ngôn, ngươi quá nhát gan!” Thanh Long mắng.

“Ngu ngốc, các ngươi không biết Thần tộc mạnh nhất là cái gì! chính là đôi cánh. Thần Sứ lúc này còn ở nhân dạng, đợi hắn mở cánh, chúng ta không có đường thoát.” Thông Ngôn vội giải thích.

Một đôi cánh mà thôi! không đến mức vậy đi! đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Thanh Long. Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều… Oanh! Tê Hoành Vương bị đánh dính vào lòng đất, sừng bị gãy, trên đầu còn nguyên chưởng ấn. Tê Hoành Vương mắt trắng dã, không biết sống chết.

Thần Sứ lúc này đã mở ra năm đôi cánh, bị quần yêu bao vây vẫn thong dong tự tại, ngược lại còn chiếm thế thượng phong ép lại bầy yêu.

Tứ Phương Thần Thú, Thất Thánh Thiên Tôn, Thông Ngôn Đại Thánh, cùng một nhóm Yêu Hoàng trung sơ cấp… lực lượng này đặt ở bất kỳ đâu cũng được xưng là khủng bố nhưng trước mặt Thần Sứ vẫn không thể nhấc lên được sóng gió. Khoảng cách hai bên quá lớn, không thể dùng lượng bù chất.

Thần Sứ đưa tay vỗ một cái Ô Nhung Vương thân thể vỡ tan, lộ nguyên hình là một đoàn năng lượng.

Đoàn năng lượng cấp tốc chạy trốn, Thần Sứ đưa tay một chỉ, đoàn năng lượng nổ thành mười viên cầu nhỏ, không rõ đâu là bản thể. Mười viên cầu năng lượng biến mất trong trời đất, không biết là bị tan rã hay là chạy trốn.

Chỉ một lúc mà đã có hai tên Yêu Hoàng toi mạng, đám Thanh Long, thất thánh cũng bị thương chồng chất, càng đánh càng suy vong, toàn bại chỉ là vấn đề thời gian.

Không còn cách nào khác, Thanh Long hét lên:

“Chạy!”

Lúc này chẳng tên Yêu Hoàng nào còn ý chí chiến đấu, tất cả chỉ muốn chạy khỏi đây thật nhanh. Bọn chúng chỉ hận không mọc thêm mấy đôi chân, trong đầu tụng liên tục: đừng đuổi theo ta… đừng đuổi theo ta…

“Các ngươi không thoát được!” Thần Sứ hừ lạnh, lại mở ra thêm một đôi cánh trở thành sáu đôi, lực lượng và tốc độ tăng vọt.

Oanh! Thần Sứ một chưởng, Ma Bằng Vương tan xác trên không.

Đám Yêu Hoàng cảm thấy có chút mừng, Thần Sứ trọng tâm trước giết đám sinh vật Vực Sâu, tạm thời chưa để mắt đến bọn chúng, chỉ hy vọng đám sinh vật Vực Sâu có thể cầm chân Thần Sứ lâu một chút.

Oanh! oanh! oanh! liên tục Ác Giao Vương, Mộng Vương, Lục Nhĩ Hầu Vương… bị đánh tan xác.

“Làm sao bây giờ?” Thanh Long lo lắng.

“Theo ta!” Thông Ngôn vừa nói vừa phun ra Thần vũ, kích hoạt Thần vũ ánh sáng. Hắn mang theo đám Thanh Long nhanh chóng tiến vào vùng quang tuyến.

Thần Sứ đang truy sát một tên Yêu Hoàng, cảm nhận được Thần vũ không khỏi dừng bước hừ lạnh.

Vẫn còn dám dùng Thần vũ. Thật không biết sống chết!

Thần Sứ tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, phất tay một cái.

“Thu!”

Thông Ngôn đang khống chế Thần vũ ngay lập tức mất đi liên hệ. Thần vũ tỏa sáng rực rỡ, vút! một tiếng bay đi mất.

Thông Ngôn mất mấy giây ngẩn ngơ, hắn biết là chuyện gì. Tinh Quang của hắn, Thần vũ của hắn, quan hệ hữu hảo của hắn với Thần tộc đều mất sạch.

Vì giết một cái Tôn Kỳ, hắn đã mất sạch vốn liếng. Không đáng! không đáng một chút nào, một ngàn cái Tôn Kỳ cũng không đổi được những thứ này.

Hối hận không? hắn hối hận đến mức không thể diễn tả thành lời, chỉ ước có thể quay lại sửa sai. Nhưng tất cả đã muộn.

Không chỉ Thông Ngôn mà Tứ Phương Thần Thứ, Thất Thánh Thiên Tôn, đám Yêu Hoàng đều hối hận chết đi được. Ai ngờ rằng Thần giới lại nguy hiểm như vậy. Tổ tông Yêu tộc bọn chúng xâm nhập Thần giới đều bị giết đúng là không oan.

Thần Sứ nắm trong tay Thần vũ, vân vê một cái, Thần vũ bốc cháy hóa thành tro bụi bay đi. Sau đó bay tới chỗ bọn Thông Ngôn.

“Bây giờ làm sao?” Bạch Hổ lo lắng hỏi.

Bọn hắn đều vô cùng rối, không biết nên làm gì. Chợt, Thông Ngôn nảy ra một ý tưởng.

“Chư vị ta nghĩ đến một cách.”

“Cách gì?”

“Yêu thú bạo loạn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play