Tôn Kỳ ngồi suy tư.

Lĩnh vực của hắn rõ ràng giải quyết được ba vấn đề của không gian thuộc tính: không thời gian, nồng độ, vững chắc.

Nhưng vì sao đến bước thứ hai là diễn hóa thì lại bị đám Đường Lang Vương dễ dàng nhận ra. Diễn hóa mới được một tức thời gian đã bị phát hiện đánh vỡ. Kém quá xa so với Lãnh Địa Hươu Non.

Khác biệt ở chỗ nào?

Thời gian phát triển sao?

Lực Lộc Hoàng rõ ràng đã chìm đắm trong Lãnh Địa Hươu Non vô số năm, nên mức độ hoàn thiện không cần phải nghi ngờ. Còn hắn thì lần đầu sử dụng, nên có nhiều điểm sơ hở?

Khả năng này rất cao. Phải thực nghiệm lại.

Tôn Kỳ lại mở ra Huyết Ngục Lĩnh Vực, xây dựng Huyết Ngục thế giới.

“Hỏa Hỏa, ngươi thấy có giống thật không?” Tôn Kỳ vui vẻ hỏi.

“Ờ… cũng đẹp mắt.” Hỏa Hỏa qua loa trả lời.

“Ngươi không cảm thấy sợ sao? giống như ngươi đang ở trong huyết ngục, chịu sự phán xét vì những tội lỗi ngươi đã phạm.” Tôn Kỳ hỏi lại.

Tôn Kỳ tiếp tục giải thích:

“Mỗi Yêu tộc sinh ra đến trưởng thành đều sẽ ít nhiều giết chóc, ít nhiều gây tội ác, thậm chí hành hạ tra tấn kẻ khác một cách dã man.

Giống như một con sư tử bắt được con hươu, nó không ăn thịt mà vờn qua vờn lại, để con hươu bỏ chạy rồi bắt lại, cho hy vọng rồi lại nhấn chìm trong tuyệt vọng. Từng móng vuốt sắc nhọn cắt xẻ trên người con hươu. Hàm răng cắn vào cổ con hươu, nhưng không xuyên vào động mạch mà là siết lấy khí quản để con hươu từ từ chết ngạt. Giãy giụa trong tuyệt vọng.

Hay như cắt ngang cổ họng con gà, rồi thả nó ra. Để nó tự do bay nhảy, máu tươi vảy khắp không trung, nó sẽ kêu lên những tiếng thê lương nhưng cổ họng đã bị cắt nên chỉ có tiếng như sặc nước phát ra. Máu và dịch tiêu hóa sẽ trộn lẫn với nhau ướt đẫm bộ lông.

Hay con rắn cắn vào con chuột rồi nhìn con chuột bỏ trốn trong khi độc chất khiến con chuột tê hóa dịch một cách chậm rãi, từ trong ra ngoài.

Đứng ở góc độ kẻ đi săn, kẻ mạnh thì hành hạ con mồi, kẻ yếu là một thú vui. Nhưng trong mắt con mồi, kẻ yếu thì đó chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Ta muốn tái hiện lại nỗi sợ tuyệt vọng này để cho kẻ đi săn cũng được nếm trải cảm giác giống như nó đã từng đối xử với con mồi của mình.”

Nghe Tôn Kỳ nói, khóe mắt Hỏa Hỏa giật giật, tên này thật có nhiều ý nghĩ lạ lùng, nó hỏi:

“Ngươi định làm thẩm phán trừng phạt cái ác sao?”

“Không! Ta chỉ muốn trở thành ác ma của ác ma, ma trung chi ma. Tra tấn kẻ yếu quá nhàm chán, ta muốn tra tấn kẻ mạnh. Bọn chúng đều là dạng hung thần ác sát, chém giết vô số, cảnh máu tanh nào chưa chứng kiến nhưng nếu ta vẫn có thể khiến cho bọn chúng sợ hãi thì mới có cảm giác thành tựu.” Tôn Kỳ cười nói thản nhiên.

Hỏa Hỏa liếc nhìn hắn, không thèm nói nữa, ngươi muốn chơi sao tùy ngươi.

“Vậy ngươi thấy Huyết Ngục Lĩnh Vực của ta có chỗ nào không đúng? Nhìn chúng rất giả sao? ta cảm thấy cũng khá giống thật mà.” Tôn Kỳ lại hỏi.

Hỏa Hỏa một thoáng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói:

“Có thể do thực lực của ta quá mạnh, ta có thể nhìn thấy đại đạo nên rất nhanh nhận ra thật giả. Sao ngươi không bắt đầu thử từ đám thuộc hạ.”

Tôn Kỳ gật đầu, cảm thấy lời này có lý.

Hắn cho gọi một tên thuộc hạ vào trong, tên này thực lực không mạnh, chỉ tương đương với Yêu Tướng.

Tên thuộc hạ vừa vào trong đã rơi vào Huyết Ngục Lĩnh Vực, tròng mắt hắn lập tức nhuộm màu huyết đỏ.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một biển máu vô cùng vô tận, từng bộ hài cốt trôi nổi, huyết lôi xé ngang bầu trời…

“Không!” tên này hét lên, tung nắm đấm.

Oanh! Huyết Ngục Lĩnh Vực rạn nứt.

Tên thuộc hạ ánh mắt tỉnh táo, mọi thứ đều là giả đúng như hắn phán đoán.

Chợt! bản năng nguy hiểm báo động, tên thuộc hạ ngay lập tức quay đầu, đưa tay đấm ra.

Phốc! một sợi gân huyết quấn lấy tay hắn, dọc theo cánh tay đâm vào động mạch cổ. Tên thuộc hạ sợ hãi muốn phản kháng nhưng đã quá muộn, thân thể hắn tê cứng, huyết dịch từ từ trôi qua, mắt hắn trợn trắng.

Chỉ mười tức hơi thở, hắn đã hóa thành xác khô.

Tôn Kỳ thu tay, hắn có chút tức giận, bàn chân giơ lên đạp vụn cái xác khô. Tên này vậy mà phản kháng khiến lĩnh vực của hắn bị rạn nứt, khiến hắn chịu tổn thương không nhẹ, đây chính là tội.

Trút giận xong, hắn lại rơi vào trầm mặc: vì sao tên tiểu yêu này có thể phát hiện giả tượng nhanh như vậy?

Trước đó lần đầu thử nghiệm bị đám Yêu Vương phát hiện ra cũng thôi đi, nhưng hiện nay hắn đã hoàn thiện tốt nhất có thể vậy mà vẫn bị một tên tiểu yêu nhận ra, mà lại bị phát hiện trong thời gian rất ngắn, chỉ khoảng ba tức thời gian là bị phát hiện.

Hắn rốt cuộc lộ sơ hở ở điểm nào?

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy mình đã làm rất tốt, ít nhất chính bản thân hắn không phát hiện ra điểm bất thường.

Không tìm ra nguyên nhân. Thử lại một lần nữa.

Tôn Kỳ bắt tiếp một tên Yêu Tướng khác, kết quả được bốn tức thời gian.

Hơn trước đó một tức thời gian, nhưng hắn không vui được, hắn không cảm thấy đó là một tiến bộ.

Một tên Yêu Tướng khác, ba tức thời gian.

Một tên Yêu tộc đội trưởng, bảy tức thời gian.

Một tên dã thú mời thành yêu, mười hai tức thời gian.



Thử nghiệm với hơn trăm tên Yêu tộc, Tôn Kỳ biết lĩnh vực diễn hóa của hắn thực sự có vấn đề.

Ngay cả một tên dã thú mới thành yêu cũng chỉ có thể mê hoặc trong mười hai tức thời gian.

Vì sao Lãnh Địa Hươu Non có thể duy trì thời gian dài và chân thật như vậy? ngay cả hắn cũng mê hoặc.

Trong ký ức của Lực Lộc Hoàng thì chỉ dựa vào kiên trì luyện tập trong suốt một thời gian dài. Không có bất kỳ kỹ thuật đặc biệt nào cả.

Tôn Kỳ không muốn dùng thời gian mấy trăm năm rèn luyện lĩnh vực, hắn muốn tìm ra một con đường khác tốt hơn.

Hắn đã lột xác Lãnh Địa Hươu Non thành lĩnh vực, thì lý gì lại dùng phương pháp cũ.

Tôn Kỳ tay chống cằm đăm chiêu suy nghĩ.

Hỏa Hỏa thấy hắn như vậy cũng muốn giúp hắn một tay, nhưng nó cũng không biết giúp như thế nào.

Tiểu Thạch thì không cần nhắc đến, nó không tim không phổi, suốt ngày chỉ cắm cúi viết và vẽ.

Hỏa Hỏa nhìn sang nó thở dài, trẻ con có cái hay của trẻ con, ít phiền não. Nhưng chợt!

Một tia sáng xoẹt ngang qua đầu, nó dường như nghĩ ra điều gì đó.

“Thì ra là vậy!” Hỏa Hỏa kêu lên.

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn nó:

“Có chuyện gì sao?”

“Ta biết ngươi sai ở chỗ nào rồi?” Hỏa Hỏa phấn khởi cười nói.

“Ồ! nói nghe thử!” Tôn Kỳ cũng háo hức chờ mong.

Hỏa Hỏa chỉ vào Tiểu Thạch, nói:

“Ta cảm thấy những hình ảnh trong lĩnh vực của ngươi giống như bức tranh mà Tiểu Thạch hay vẽ.”

Tôn Kỳ nhíu mày vẫn chưa hiểu lời nó. Tiểu Thạch cũng mở to mắt, không hiểu vì sao lại nhắc đến nó.

Hỏa Hỏa quay sang Tiểu Thạch hỏi:

“Ngươi cảm thấy tranh ngươi vẽ giống thật sao?”

Tiểu Thạch suy nghĩ một thoáng rồi gật đầu:

“Rất giống thật!”

Hỏa Hỏa quay sang Tôn Kỳ nói:

“Lĩnh vực diễn hóa của ngươi cũng vậy. Ngươi sẽ cảm thấy lĩnh vực của ngươi rất giống thật. Nhưng kẻ bên ngoài nhìn vào sẽ ngay lập tức nhận ra không phải. Bức tranh dù vẽ tốt đến đâu, tỉ mỉ đến đâu thì cũng chỉ là bức tranh, nhìn vào sẽ nhận ra ngay.”

Tôn Kỳ sáng mắt tỉnh ngộ, hẳn là như vậy.

Hèn gì khi mở ra lĩnh vực có thể khống chế đám Yêu tộc dễ dàng, nhưng khi vừa diễn hóa thì lập tức bị phát hiện.

Tìm ra nguyên nhân, vậy tiếp theo phải tìm cách giải quyết.

Làm như Lực Lộc Hoàng sao? hằng ngày đều ngắm cỏ cây hoa lá rồi dùng mộc thuộc tính mô phỏng tỉ mỉ từng sợi gân lá, từng lông tơ nhỏ…

Lực Lộc Hoàng dùng cả ngàn năm để tập mô phỏng và đến giờ vẫn đang học. Chẳng lẽ trong cả ngàn năm, mỗi ngày hắn đều phải giết Yêu tộc máu chảy thành sông để học mô phỏng?

Không thể thực hiện.

Không nói Yêu tộc không đủ cho hắn giết, mà đám Yêu tộc đại năng cũng không bỏ qua cho hắn.

Một lần, hai lần đại tàn sát thì được, nhiều lần sẽ không ai chấp nhận. Yêu giới là một cái thế giới hỗn loạn, mỗi tộc đều tự tư tự lợi chỉ biết đến lãnh thổ của mình. Đại tàn sát thường xuyên diễn ra nhưng chỉ cần không đụng đến lợi ích bọn chúng thì bọn chúng đều bỏ mặc không quan tâm.

Nhưng nếu tàn sát nhiều lần sẽ tổn hại đến căn cơ Yêu giới, các đại Yêu tộc sẽ không thể bỏ qua, dù cho sát hại chỉ là các tộc nhỏ.

Cách này không được!

“Ngươi nghĩ ta phải làm sao để biến bức tranh thành hiện thực?” Tôn Kỳ hỏi.

Hỏa Hỏa nhún vai.

“Ta làm sao biết! ta đã tìm nguyên nhân cho ngươi rồi, ngươi phải tự nghĩ cách giải quyết, không thể cái gì cũng nhờ vào ta.”

Tôn Kỳ bĩu môi, con hàng này cứ có cơ hội là lại làm cao, nhưng lời nó nói cũng không sai, vấn đề phải tự mình giải quyết.

Làm sao để hóa thành thật?

Thế nào là thật? thế nào là giả?

Vì sao huyết hải hắn tạo ra là giả?

Hắn rạch nhẹ ngón tay, một giọt máu chảy xuống. Đăm chiêu nhìn giọt máu, tự hỏi: Vì sao máu này lại là thật?

Khác biệt ở chỗ nào?

Huyết hải của hắn được kết hợp từ hai thuộc tính huyết và thủy, là ảo ảnh không phải vật chất thật sự.

Máu có vô số thành phần bên trong: huyết, thủy, kim, sinh mệnh… là sự kết hợp của các loại đại đạo, là chân thật.

Khác biệt chỉ ở chỗ nhiều ít thành phần? thực ảo thôi sao?

Hắn ngẩng mặt đưa mắt nhìn trời.

Lúc hắn tạo ra không gian đa thuộc tính, hắn từng nghĩ thiên địa này phải chăng cũng là một cái không gian đa thuộc tính.

Vạn vật sinh linh là do không gian đa thuộc tính này diễn hóa.

Suy nghĩ này có hơi bạo gan nhưng cũng có chút hợp lý.

Hắn có thể bắt chước không?

Vạn vật sinh linh này từ đâu mà thành?

Đạo!

Từ lâu hắn đã sớm được biết vạn vật sinh linh đều từ đạo mà thành.

Vậy hắn cũng đạo để diễn hóa lĩnh vực của mình.

Nhưng hắn chưa hiểu thấu đại đạo, lấy đạo ở đâu để diễn hóa lĩnh vực của mình?

Hắn không có đạo để diễn hóa!

Khoan!

Hắn có!

Đạo tâm!

Lấy tín niệm bản thân dựng nội đạo, lấy nội đạo tố đạo tâm, lấy đạo tâm tìm hiểu ngoại đạo.

Nếu ngoại đạo tạo thành thế giới này, vậy thì hắn cũng có thể lấy nội đạo bản thân xây dựng thế giới riêng của mình.

Dùng đạo tâm chuyển hóa ngoại đạo thành nội đạo, lại dùng nội đạo tạo thế giới.

Nghĩ đến đây, tâm hắn chợt sáng ngời.

Tôn Kỳ lập tức bay ra khỏi hang, túm lấy một tên Yêu tộc bên ngoài sau đó bay vào trong, hành động của hắn quá nhanh, đám thuộc hạ gần đó chưa kịp phản ứng thì đồng bạn đã mất một tên, bọn chúng nháo nhào lên, sợ bị địch tập kích.

Tại trong hang, Tôn Kỳ siết chặt cổ họng khiến tên Yêu tộc bất tính, hắn tiến hành sưu hồn.

Thứ hắn muốn có là những cảm ngộ của tên này, mặc dù chỉ là một tên tiểu yêu, thiên phú tầm thường, nhưng một chút cảm ngộ tu luyện vẫn phải có.

Một lúc sau, Tôn Kỳ buông cái xác xuống.

Tên Yêu tộc này tu luyện thủy thuộc tính, mộc thuộc tính, kim thuộc tính, lực lượng. Mạnh nhất là thủy thuộc tính.

Tôn Kỳ hấp thụ cảm ngộ của hắn biến thành cảm ngộ của mình, sau đó truyền cảm ngộ của mình vào đạo tâm.

Đạo tâm lúc này lập lòe tỏa sáng chủ động hấp thu cảm ngộ. Đạo tâm dường như sáng thêm một điểm.

Tôn Kỳ vui mừng.

Hắn mở ra Huyết Ngục Lĩnh Vực, tay chỉ ra lệnh:

“Nước!”

Đạo tâm lóe sáng, một sợi nội đạo mỏng manh xuất hiện, dọc theo ngón tay hắn đi vào Huyết Ngục Lĩnh Vực.

Một vũng nước nhỏ xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn chăm chú quan sát, cảm thấy vũng nước này rất thật. Hắn đưa mắt nhìn Hỏa Hỏa.

Hỏa Hỏa hiểu ý bước lại gần, nhìn qua nhìn lại một hồi, nó gật đầu nói:

“Giống thật tới tám chín phần. Xem ra ngươi đã đi đúng đường!”

Tôn Kỳ vui mừng quá đỗi, hắn tìm được cách giải quyết vấn đề của lĩnh vực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play