Bị khói độc hoàn toàn bao trùm, Tôn Kỳ hừ lạnh một tiếng, liên tục đấm ra.
Không gian vỡ vụn tạo thành tiểu hắc động, hắc động há miệng thôn phệ khói độc. Một lát sau, khói độc hoàn toàn bị hút hết.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn, đã không còn thấy hình bóng của Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng và Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng, bọn chúng đã trở về bản doanh.
Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng tại trên một ngọn núi, hắn cau mày. Một chiêu Độc Vũ Thiên Hạ của hắn không ngờ lại dễ dàng bị phá như vậy, nhưng đó chỉ là khởi đầu, hắn nhếch mép cười, sau đó mới là trò vui, chỉ cần bị dính một chút độc khí, nó sẽ ngay lập tức thẩm thấu vào trong cơ thể.
Độc sẽ kết hợp với máu tạo thành độc huyết. Độc huyết sẽ hòa tan hủ hóa các phần mềm thành dịch độc. Dịch độc thấm vào xương sẽ khiến xương bị ăn mòn tạo thành độc khí. Độc khí lại kết hợp với máu tạo thành độc huyết.
Trong cơ thể nạn nhân sẽ tạo thành mấy loại độc luân chuyển một vòng tròn, muốn giải độc… rất khó! phải đồng thời giải trừ tất cả mấy loại độc, nếu bỏ sót một loại thì tự nó sẽ sinh ra các loại độc khác tạo thành vòng tuần hoàn mới.
Độc chiêu này của Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng thật âm hiểm, từ trước đến này chưa kẻ nào trúng chiêu mà thoát khỏi cái chết. Khi còn trẻ chính nhờ vào một chiêu này, hắn đã hoành hành Yêu giới, được mệnh danh là Bất Tam Tức, nghĩa là trúng độc sống không quá ba tức thời gian.
Tôn Kỳ trên khắp người, từng mảng da chuyển sang màu đen, khí tức hôi bại, nổi mủ đen.
Bọc mủ vỡ ra, dịch mủ tràn lan, tiếp tục ô nhiễm phần da lành.
Tôn Kỳ hừ lạnh một tiếng, sinh mệnh chi lực bùng nổ, độc khí bị ép sạch sành sanh.
Bất Tam Tức trố mắt tròn miệng không ngậm lại được. Đơn giản như vậy!
Độc lực của hắn là khắc tinh của sinh mệnh chi lực như thủy khắc hỏa, làm sao có thể dùng sinh mệnh chi lực ép độc lực, đây là cực kỳ khủng bố sinh mệnh chi lực mới làm được, tên sinh vật Vực Sâu này rốt cuộc sinh lực mạnh cỡ nào?
Một chiêu này hắn không cho rằng mình sẽ đắc thủ, nhưng Tôn Kỳ cũng không thể dễ dàng hóa giải, sẽ phải ăn một cái thiệt lớn.
Bất Tam Tức trầm mặc.
“Không làm gì được hắn sao?” bên cạnh hắn vang lên một giọng nói.
“Không phải rất bình thường sao? dù sao cũng cùng cấp, nếu dễ dàng giết hắn như vậy, ta đã vô địch.” Bất Tam Tức bình thản trả lời, không giận không nộ, hắn cũng không quay đầu lại, hắn biết kẻ lên tiếng là ai, Thông Ngôn Đại Thánh.
“Nhưng cũng không nên đơn giản bị hóa giải.” Thông Ngôn Đại Thánh tiếp tục.
Bất Tam Tức nhíu mày, quay đầu nhìn Thông Ngôn Đại Thánh.
Thông Ngôn Đại Thánh bình thản, không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Bất Tam Tức là kẻ cáo già, không cáo già làm sao có thể làm tộc trưởng một siêu cấp đại tộc. Hắn lờ mờ đoán ra được ý của Thông Ngôn Đại Thánh.
Thông Ngôn Đại Thánh đang đề cao Cốt Sơn Vương.
Nếu Thông Ngôn Đại Thánh bại trận trước Cốt Sơn Vương, dùng thủ thuật đề cao đối thủ cũng là bình thường, thế nhưng Thông Ngôn Đại Thánh không có bại, thậm chí còn chưa giao chiến với Cốt Sơn Vương. Vì sao lại vậy?
Không muốn Yêu tộc giao tranh với Cốt Sơn Vương sao? Cốt Sơn Vương là sinh vật Vực Sâu mới xuất hiện, Thông Ngôn Đại Thánh chắc chắn không quen biết, nên không thể có chuyện liên hệ hợp tác hay tình cảm.
Không phải vấn đề ở chỗ Cốt Sơn Vương.
Là Sứ Thanh Giang… phải! chính xác hơn là từ câu “tam phân thiên hạ, hợp sơn cự vực.” của Sứ Thanh Giang.
Ai cũng biết Thông Ngôn Đại Thánh có quan hệ khá tốt với Sứ Thanh Giang, nên Thông Ngôn Đại Thánh lựa chọn tin theo lời của Sứ Thanh Giang cũng là dễ hiểu.
Trong khi các Yêu Hoàng khác lựa chọn tùy sự mà làm, Thông Ngôn Đại Thánh lại ngay từ đầu lựa chọn thỏa hiệp.
Mọi chuyện không phải đã sáng tỏ rồi sao!
Bất Tam Tức trầm giọng:
“Đại Thánh, đánh đến mức này, còn có thể thỏa hiệp được nữa sao? Bọn hắn chắc chắn không đồng ý, ta cũng không đồng ý.”
Thông Ngôn Đại Thánh thở dài:
“Ta cũng biết vậy, chỉ là...” nói đến đây, hắn không muốn nói nữa: “Thôi được rồi! tùy các ngươi vậy.”
Thông Ngôn Đại Thánh sắc mặt ảm đạm, quay đầu biến mất tại chỗ. Hắn không phải kẻ ngu muội chỉ biết nghe lời. Lần đó Sứ Thanh Giang bói quẻ nhận lại tổn thương không nhỏ, khiến thương cũ tái phát. Sứ Thanh Giang dặn đi dặn lại với hắn: “tam phân thiên hạ, hợp sơn cự vực.” Nhưng mà hắn không thể khuyên được đám Yêu Hoàng. Xin lỗi, Sứ Thanh Giang! tổn thương ngươi phải nhận vô ích rồi.
Được rồi! tiếp theo phải xem ý trời thôi. Lời Sứ Thanh Giang cũng chưa chắc tuyệt đối đúng. Hy vọng trời không tuyệt đường Yêu tộc.
…
Tôn Kỳ trở lại núi Cốt Sơn, ngồi trên bảo tọa, tay chống thái dương, suy tư.
Trận đánh vừa rồi, không thắng cũng không bại.
Thu hoạch có nhưng cũng khiến đám Yêu Hoàng thêm quyết tâm giết hắn.
Hắn trong lúc đánh nhau với Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng, tất nhiên cảm nhận được sát khí từ đám Yêu Hoàng, nếu không có đám Chúa Tể Vực Sâu tấn công bất ngờ, mà lại còn tăng thêm ba tên, nếu vẫn là bốn tên Chúa Tể, đám Yêu Hoàng sẽ không tất cả rời đi phòng thủ chỉ để lại Hồng Hoang Mãnh Xà áp trận.
Tôn Kỳ một khi lựa chọn triển khai thực lực đánh một trận, hắn cũng có chuẩn bị. Nếu không có đám Chúa Tể Vực Sâu quấy nhiễu, để đám Yêu Hoàng toàn bộ ra tay, hắn có nguy nhưng không hiểm.
Vì tại trong hồn cư, Tôn Kỳ đã đặt sẵn một tay lên vai Tiểu Thạch, chỉ cần đám Yêu Hoàng ra tay, hắn sẽ ngay lập tức ném Tiểu Thạch ra làm lá chắn.
Vô tình sao? độc ác sao?
Ta chính là như vậy!
Ta mang Tiểu Thạch ra ngoài cũng không phải là để nó vẽ vời, ta cần nó giúp, giúp ta tăng cường thực lực.
Một phiến đá ngâm trong Sinh Mệnh Chi Thủy trăm ngàn năm không ngăn cản được đòn tấn công tổng lực của đám Yêu Hoàng vậy thì cũng quá phế đi.
Ta không cần phế vật!
Nếu ngăn không được! Tiểu Thạch không chết, hắn cũng đích thân giết chết.
Vì sao? vì Tiểu Thạch biết quá nhiều.
Tiểu Thạch và hắn quen biết không lâu, ngoài mặt cười nói huynh huynh đệ đệ, hắn cũng tin tưởng Tiểu Thạch là thật lòng xem hắn và Hỏa Hỏa là huynh đệ, Tiểu Thạch lúc này còn như một đứa trẻ, dễ dàng tin tưởng hắn.
Nhưng thì đã sao?! vẫn một câu kia: hắn không cần thứ phế vật!
Tiểu Thạch cho dù thật lòng nhưng vô dụng, còn biết nhiều bí mật của hắn, giết đi vẫn là an toàn nhất.
“Tôn ca, bây giờ ta có thể ra ngoài chưa?” Tiểu Thạch ngây ngô hỏi.
Tôn Kỳ vỗ vỗ vai nó, thu hồi một tia sát khí, cười nói:
“Bên ngoài đánh nhau, ta sợ đệ ra ngoài sẽ bị thương, bây giờ đánh xong rồi! đệ có thể ra.”
“Vậy thì tốt quá!” Tiểu Thạch cười tươi, nhảy một cái bay ra hồn cư, không hề biết rằng mình suýt nữa bị biến thành bia đỡ.
Hỏa Hỏa nằm ngủ, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, nó vừa rồi cảm nhận được một tia sát khí của Tôn Kỳ nhắm vào Tiểu Thạch. Ở với Tôn Kỳ lâu như vậy, nó biết Tôn Kỳ có ý gì. Chuẩn bị lấy Tiểu Thạch ra làm bia đỡ.
Tên này a… lòng dạ quá sắc đá, quá lạnh lùng, quá sát phạt, quá đa nghi, quá thực dụng… hắn sẽ không tin tưởng bất cứ ai, trừ bản thân ra.
“Chẳng lẽ lần đầu tiên gặp ta, hắn cũng định lợi dụng ta làm bia đỡ? ta lúc đó cũng ngây ngô giống Tiểu Thạch bây giờ.” Hỏa Hỏa tự hỏi.
Chắn không phải! Hắn lúc đó biểu lộ rất chân thành.
Ừm… chắc chắn là như vậy. Hắn lúc đó cũng chỉ là một tên tiểu tử.
Những năm này trải qua khiến hắn thay đổi, càng thêm độc ác, hắn giết chóc đã thành thói quen. Thói quen đáng sợ! hắn không cảm giác được mình đã cướp đi một sinh mệnh sống, bất kỳ sinh mệnh sống nào cũng là thiêng liêng, hắn không có cảm giác tội lỗi!
Một phần cũng do hắn sưu hồn, đoạt xá quá nhiều. Để không bị phát hiện, hắn tính cách cũng bắt chước giống đối phương. Lâu dần khiến hắn tự mình lừa mình, cho rằng đó là một phần tính cách của bản thân.
Nhân tính, Ma tính, bây giờ lại thêm dã tính của Yêu thú.
Một người có nhiều tính cách, nếu không thể phân chủ thứ sẽ dễ dẫn đến tính cách đối chọi, tâm thần phân liệt.
Tôn Kỳ trong một số việc làm, tỏ ra khá biến thái. Phải! là biến thái.
Điểm này Hỏa Hỏa nói ra chỉ sợ Tôn Kỳ cũng không chịu nhận, Tôn Kỳ luôn cho rằng mình thông minh, muốn thuyết phục một người thông minh rằng ngươi có vấn đề?! Rất khó! chỉ sợ sẽ bị hắn thuyết phục ngược lại: ngươi mới có vấn đề!
Hy vọng có một ngày Tôn Kỳ nhận ra. Hắn tự đánh nát Ma tính, dã tính chỉ để lại Nhân tính thuần khiết. Có như vậy mới bước được tới cấp độ tối đỉnh.
…
Tôn Kỳ thả ra Tiểu Thạch.
Đám Yêu Vương vẫn còn tại chỗ quỳ bái, bọn chúng xem trận chiến kia thật ngây ngất, đây là tối cường lực lượng mà bọn chúng vẫn hằng ao ước, mặc dù biết mình mãi mãi không bao giờ đạt được. Đây là chủng tộc nhỏ bi ai, huyết mạch quá kém, muốn tiến hóa vạn phần khó khăn.
Bọn chúng đưa mắt nhìn Tôn Kỳ, đùi lớn a! lúc này không ôm thì đợi tới bao giờ.
Bọn chúng chưa biết Tôn Kỳ là sinh vật Vực Sâu, vẫn còn cho rằng Tôn Kỳ là một vị Yêu Hoàng cổ lão vừa mới thức tỉnh, vì chống lại quân lệnh của Tứ Phương Thần Thú mới dẫn đến đánh nhau.
Đáng sợ là ngay cả Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng cũng không làm gì được Tôn Kỳ, thậm chí còn hơi rơi vào hạ phong. Mà Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng là ai? đỉnh cấp trong đỉnh cấp, đứng tại trên cao chót vót Yêu giới, bọn chúng chỉ có thể ngước đầu nhìn.
Tôn Kỳ, siêu cấp đùi to a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT