“Không được để nó thành hình!” Thanh Long cuồng hống đồng thời lao tới, móng vuốt đưa lên cắt chém không gian. Không gian lúc này như một tấm gương bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, rơi vỡ loảng xoảng.
Khối thân thể đang được hình thành lập tức bị chém nát nhưng cũng không bị tiêu hủy, những mảnh vỡ rơi xuống mặt đất rất nhanh hóa lỏng, bọn chúng chảy thành dòng dịch đen tiếp tục tụ lại.
Chu Tước lập tức há miệng phun lửa, dịch lỏng như một sinh vật sống, nó quằn quại vùng vẫy rít lên những âm thanh chói tai, bọn chúng vặn vẹo biến hình, bề ngoài tạo thành một lớp vảy cứng như vảy tê tê, nhưng đáng tiếc vô dụng, lớp vảy bị thiêu hủy, bọn chúng lại tạo thành lớp thổ nham giống như của Thổ Nham tộc, nhưng kết quả vẫn là không chịu được ngọn lửa. Qua vài lần biến đổi, bọn chúng vẫn không thoát khỏi kết cục bị thiêu hủy thành tro bụi, không có cơ hội tái sinh.
Đây là sự khác biệt giữa tu luyện và không tu luyện, thân thể tự nhiên cho dù có mạnh tới đâu cũng có giới hạn, vậy nên mới cần có tu luyện, chỉ có tu luyện mới giúp thực lực thăng hoa lên một cấp độ mới.
Ví như Chu Tước hỏa bình thường rất khó hủy được lớp thổ nham của Thổ Nham tộc, nhưng trải qua tu luyện Chu Tước hỏa có thể thiêu đốt vạn vật, chứ đừng nói là một lớp thổ nham.
Sinh vật Vực Sâu không được thiên địa thừa nhận nên không thể tu luyện, mặc dù biến hóa đa đoan, thích nghi được với mọi điều kiện sống nhưng cơ thể vẫn chỉ là cơ thể tự nhiên, không thể so được với cơ thể trải qua tu luyện. Sớm hay muộn cũng bị chọn lọc tự nhiên đào thải.
Khi tạo ra sinh vật Vực Sâu không lâu, Con Rắn đã nhìn ra điểm này, bởi vậy nó mới giữa chừng bỏ cuộc, không tiếp tục thử nghiệm tạo ra sự sống, vì kết quả sẽ chỉ có thất bại. Con Rắn tự nhận xét về sinh vật mình tạo ra: Tiên thiên mạnh mẽ, hậu thiên thất bại.
Cấp độ sự sống hiện nay vẫn ở giai đoạn tiên thiên sơ khai, tu luyện vẫn còn nguyên sơ, rất nhiều tộc không có cơ hội tu luyện, hệ thống tu luyện sơ xài nhiều lỗ hổng, mỗi tộc lại tu luyện theo một kiểu không thống nhất. Nhưng qua vài tỷ năm, vài trăm tỷ năm sự sống bước vào giai đoạn trung thiên, hậu thiên khi hệ thống tu luyện đã hoàn thiện thì sinh vật Vực Sâu không khác gì sâu kiến.
Đã thấy rõ thất bại, Con Rắn không muốn tiếp tục. Dù sao tạo ra sự sống cũng là nhất thời nổi hứng. Tại buổi sơ khai, nó nhìn thấy Kẻ Không Thể Gọi Tên tạo ra sự sống, trong lòng hâm mộ không thôi. Khi đã trở thành một trong số rất ít thực thể siêu việt của thế giới này, nó cho rằng mình đã đủ khả năng tạo sự sống, kết quả là thất bại.
Khi đó nó vẫn kiêu ngạo không thừa nhận thất bại, trong lúc nóng đầu bị con mắt đỏ cam kia dụ hoặc, khiến cho nó chịu phạt, vướng vào lời sấm truyền.
Sinh vật Vực Sâu đối với nó như một miếng gân gà, giết thì tiếc mà để lại thì chướng mắt, vậy là nó quyết định nhốt tất cả chúng lại, còn bản thân thì trở về bên Thế Giới Thụ, bỏ mặc bọn chúng.
Sinh vật Vực Sâu lại không hiểu được điều này, bọn chúng cho rằng mình bị đối xử bất công, bởi vậy dùng mọi cách để thoát ra. Ngay cả cách điên rồ nhất.
Thanh Long và Chu Tước giết xong cơ thể chưa hình thành, thở nhẹ ra một hơi nhưng sắc mặt chợt tái nhợt, hét lớn:
“Huyền Vũ! Cẩn thận!”
Huyền Vũ đang dồn hết tâm trí đóng phong ấn, nghe gọi liền đảo mắt nhìn quanh. Trên đầu hắn thình lình xuất hiện một con mắt, cách sát lồng yêu khí của hắn. Huyền Vũ chưa kịp phản ứng thì con mắt tự bạo, ánh sáng chói lòa che mù mắt hắn, theo ngay sau là tiếng nổ oanh trời. Lồng yêu khí của hắn bị xé rách như tờ giấy.
Thì ra trước đó tạo thể là giả, mục đích là tập hợp tất cả năng lượng mà đám bọ cắn nuốt được vào con mắt sau đó tự bạo.
Cùng lúc đám bọ cũng đồng loạt phát nổ khiến ba tên Thần Thú nhất thời luống cuống tay chân.
Ánh sáng chói lóa, lồng phong ấn giống như bóng đèn phát sáng, đám bên ngoài đồng loạt lấy tay che mắt.
Lợi dụng khoảnh khắc Tứ Phương Thần Thú mất tập trung, một tên chúa tể Vực Sâu xé rách cánh cửa phong ấn.
Huyền Vũ thầm than không ổn! hắn vội kết ấn khống chế phong ấn nhưng đều đã vô dụng. Một tên chúa tể đã đưa nửa thân người qua cánh cửa. Huyền Vũ cắn răng, làm ra cuối cùng biện pháp, hắn quát lên:
“Nổ!”
Oanh! cánh cửa phong ấn phát nổ, tên chúa tể Vực Sâu rên lên một tiếng, nửa thân người bị cắt đứt, một cái rớt xuống mặt đất, một cái rớt lại bên kia cánh cửa. Hắn định quay lại nhặt thì đã bị đám sinh vật Vực Sâu bên trong xâu xé cái xác, một mảnh không còn. Tên chúa tể này vô cùng tức giận, mất đi một nửa thân thể tương đương thực lực rơi xuống một nửa, vị trí chúa tể của hắn chỉ sợ không được đảm bảo.
“Ngươi thật hào phóng, thưởng cho đám hạ cấp nửa thân thể.” Lúc này một tên chúa tể khác bước ra nhìn hắn cười nói. Hắn chỉ có thể hừ lạnh không dám phản bác, thực lực hai bên bây giờ đã cách xa, nói nhiều sẽ bị giết.
Phong ấn đã mở, không còn nhận sự khống chế của Huyền Vũ, đám sinh vật Vực Sâu tranh nhau chui ra ngoài, ào ào như thác đổ.
Bên trong còn lại một tên chúa tể, hắn cúi đầu, nhếch mép cười nói:
“Phong ấn đã mở cũng là lúc...”
Nói giữa chừng thì miệng hắn cứng lại, nhìn tên thuộc hạ hỏi:
“Tên kia đâu?”
Tên thuộc hạ cúi đầu, trên tay hắn mảng đất đã trống không, còn đâu bóng dáng của Tôn Kỳ. Khi phong ấn mở ra, hắn quá đỗi vui mừng, nhất thời không chú ý Tôn Kỳ, hắn ấp úng nói:
“Vừa rồi còn...”
Phốc! tên chúa tể không nhiều lời một bàn tay chụp lấy hắn nhét vào miệng. Giao có một việc nhỏ cũng không làm xong, sống để làm gì?
Sau đó hắn cũng bước ra khỏi phong ấn.
Tất cả sinh vật Vực Sâu đều thoát ra, đặc biệt là bốn tên chúa tể, Tứ Phương Thần Thú chật vật chống đỡ, cuối cùng đành mở ra lồng phong ấn để đám con cháu cùng tham chiến giảm sức ép cho bọn hắn.
Trận chiến sau đó diễn ra vô cùng khốc liệt, rất nhiều tính mạng đã ngã xuống. Nhưng tất cả đều đã không còn liên quan đến Tôn Kỳ. Hắn lúc này dùng thần thức bọc lấy toàn thân che đậy tung tích, âm thầm rời xa chiến trường.
Tên chúa tể Vực Sâu khi ra ngoài, có chủ ý bắt lại Tôn Kỳ, thế nhưng lại tìm không được. Chúa tể Vực Sâu mặc dù mạnh nhưng lại không có chủng tính tăng cường thị giác, chỉ dùng mắt trần tìm kiếm làm sao có thể tìm được hắn. Không tìm được Tôn Kỳ, tên chúa tể cảm thấy hơi tiếc cỗ năng lượng kia, nhưng đành thôi, hắn vẫn là nên tập trung vào chiến cuộc trước mắt.
…
Giữa trưa nắng gắt, Tôn Kỳ chống lên một tấm thạch bia che mát chậm rãi bước lên cốt sơn.
Hắn lúc này đang ở dạng hồn phách, sẽ không dễ chịu nếu bị ánh nắng chiếu trực tiếp vào người. Hắn liền dùng Tiểu Thạch làm cái dù, Tiểu Thạch bình thường là tấm thạch bia nhỏ bằng bàn tay, nhưng khi cần có thể tùy ý phóng lớn.
Lúc này đã là ngày hôm sau tính từ khi hắn thoát khỏi phong ấn. Trận chiến bên kia hắn không biết đang diễn biến thế nào, cũng không hứng thú muốn biết.
Hắn vốn định sau khi thoát khỏi chiến trường sẽ chạy đi thật xa, nhưng nhớ tới nơi đây hắn còn một việc phải làm: Thu xác Kiêu!
Tôn Kỳ bay lên vách Đoạn Thiên Nhai, đứng đối diện với Kiêu.
Trầm mặc một lúc không nói gì, Tôn Kỳ thở ra một hơi. Trong lòng hắn chất chồng những cảm xúc, có tự hào, có cảm tạ, có hy vọng nhưng nhiều nhất vẫn là... Tiếc nuối!
Tiếc cho một vị Nhân tộc anh hùng.
Kiêu hoành không xuất thế, đánh ra một mảnh trời riêng, khiến Yêu giới, Đại Hải khắc sâu tên của hắn. Con đường Kiêu đã đi qua ngập tràn truyền kỳ, dù bị cả hai tộc bôi bẩn nhưng vẫn không che được ánh hào quang của hắn. Tôn Kỳ cũng là nương theo con đường của hắn mà tiến lên.
Đáng tiếc cho một thân thể hoàn mỹ, một tinh thần bất khuất, lại phải chịu một cái chết vô cùng thảm khốc.
Tôn Kỳ đứng thẳng người, hai tay chắp trước ngực, cúi đầu bái ba cái. Hắn là muốn thay mặt toàn thể Nhân tộc bái Kiêu ba cái. Kiêu xứng đáng nhận điều này.
Tôn Kỳ sau đó vén ra lớp rong rêu bám trên bộ xương. Một thoáng sau, hắn thanh tẩy xong bộ xương, nhìn mỗi phân mỗi tấc trên từng khúc xương, hắn không khỏi tấm tắc khen: quá hoàn mỹ!
Tại Ma giới, Nhân tộc kia thì là thân thể hợp đạo. Tại Yêu giới thì là nhục thể hoàn mỹ. Hai bọn hắn nếu như có thể gặp nhau, cùng nhau hợp tác, Nhân tộc có thể đã mang một dáng vẻ khác.
Tôn Kỳ lúc này cẩn thận quan sát từng cái đinh cắm trên người Kiêu, bọn chúng đều được luyện từ kỳ kim dị thạch, bên trên khắc họa hoa văn, thỉnh thoảng lại lóe sáng. Tôn Kỳ đưa tay nắm lấy một cây đinh dùng sức rút ra.
Phốc! vừa bị rút ra, trên cây đinh lóe lên tia sáng sau đó biến mất. Tôn Kỳ cười khẩy, quả nhiên là bên trên có ấn ký thông báo. Nhưng lúc này Tứ Phương Thần Thú đang bận chiến đấu, nhận được tín hiệu thì có thể làm sao?!
Tôn Kỳ đưa tay rút hết những chiếc đinh còn lại, sau đó hắn đỡ lấy bộ xương đặt lên mặt đất. Đối diện bộ xương, hắn chắp tay nói:
“Tiền bối, ngươi mặc dù không giải phóng được Nhân tộc, nhưng tấm lòng của ngươi, ta vô cùng ngưỡng mộ. Đáng lẽ ta lên dựng cho ngươi một ngôi mộ tốt để Nhân tộc đời đời cúng bái nhớ ơn, nhưng lúc này ta có việc dùng, đành xin thứ lỗi. Xong việc ta lại chôn ngươi đàng hoàng. Quyết không nuốt lời.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT