Tôn Kỳ lúc này bị trọng thương đang trong cơn mê man, hắn nửa tỉnh nửa mê. Hắn cảm thấy mình đang được khiêng đi, khiêng đi rất lâu.

Thương thế quá nặng, hắn buộc phải chìm sâu vào giấc ngủ.

Qua không biết bao lâu.

Chọt… chọt… chọt…

Hắn cảm thấy có gì đó đang chọc vào mặt mình, hắn cố mở ra mí mắt. Nhưng toàn thân hắn đau nhức, đầu óc hắn quay cuồng.

Lúc này có một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai hắn.

“Mẹ ơi! Mí mắt của bát ca hình như nhúc nhích này!”

“Con đừng chọc ca con nữa. Quy thầy nói ca con bị thương rất nặng, phải mất vài năm mới có thể hồi phục được.” một giọng nói êm dịu vang lên.

“Nhưng mà con thấy thật mà!” giọng bé gái quả quyết.

Tôn Kỳ khó khăn mở ra mí mắt, trước mắt hắn chỉ toàn những hình ảnh mờ ảo, các màu sắc loang lổ pha vào nhau.

Một giọng nói hét lên phấn khích:

“Mẹ… mẹ… bát ca tỉnh rồi này! tỉnh thật rồi này!”

Tôn Kỳ thấy được một hình ảnh mờ ảo, có chút giống… giống… Nhân tộc?! sao có thể? hắn bật nói:

“Nhân… Nhân… Nhân… t... ô…”

“Mẹ ơi! Bát ca còn gọi tên con này! Con nói bát ca tỉnh lại thật rồi mà!” vẫn là giọng nói bé gai lanh lảnh vang lên.

Một nữ phụ bơi tới bên giường hắn, thấy hắn mở mắt, nữ phụ đưa tay che miệng rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào nói:

“Bát nhi, con cuối cùng đã tỉnh. Biết mẹ đã lo cho con thế nào hay không?”

Hai hình bóng lờ mờ rất giống Nhân tộc nhưng hắn cảm thấy có điều không ổn. Hắn nhắm chặt mắt, sau đó từ từ mở ra, mọi hình ảnh xung quanh lúc này sáng tỏ, hắn không kìm được mà hét lên:

“A!!!”

Vị nữ phụ lo lắng vội vỗ nhẹ ngực hắn:

“Bình tĩnh… bình tĩnh… không chuyện gì rồi… mọi chuyện đã qua rồi… nghỉ ngơi đi… nghỉ ngơi đi…”

Sau đó, nữ phụ quay sang nói với tên binh tôm:

“Nhanh! Gọi quy thầy đến đây cho ta!”

“Vâng! Nương nương!” tên binh tôm nhận lệnh vội vã bơi ra ngoài.

Tôn Kỳ nhắm lại mắt, tự nhủ: mơ! Nhất định là mơ! Chỉ là mơ thôi! Nhân tộc, sao ta lại ở chỗ Nhân tộc? ta không phải còn trong đại quân Hải tộc sao?

Đầu óc hắn quay mòng mòng, rất nhiều dòng suy nghĩ loạn chuyển khiến cho đầu hắn càng đau hơn.

Một lát sau, hắn lại mở ra đôi mắt. Hắn giật bắn mình, đầu đập vào thành giường.

Trước mắt hắn chính là một bé gái đang chống cằm, đưa đôi mắt to tròn nhìn hắn.

Bé gái này mặt tròn bầu bĩnh dễ thương, đôi mắt to long lanh, môi hồng chúm chím, má hồng hây hây, rất giống một bé gái Nhân tộc. Nhưng mà hai bên tai lại là vây cá xanh óng ánh, ẩn sau là mang cá, lấp ló sau mái tóc đỏ bồng bềnh.

Bé gái thấy Tôn Kỳ tỉnh thì vỗ tay vui mừng:

“Bát ca tỉnh rồi!”

Vị nữ phụ vội kéo tay bé gái, nói nhỏ:

“Suỵt! đừng phá nữa, để cho bát ca con nghỉ.”

Tôn Kỳ nhìn vị nữ phụ, ánh mắt kinh ngạc.

Vị nữ phụ này có khuôn mặt giống Nhân tộc nữ nhân, một khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, hai bên tai cũng là mang cá, mái tóc xanh lá óng ánh như màu chồi non trong ánh sáng ban mai. Chiếc cổ cao, làn da trắng ngần, xương quai xanh mảnh mai, bờ vai gợi cảm.

Một sợi rong biển to bản màu sắc sặc sỡ cuốn quanh ngực nhiều vòng, eo thon nhỏ gọn không một chút ngấn mỡ.

Từ dưới hông lại là một cái đuôi cá, những chiếc vảy long lanh xếp hàng ngay ngắn, chỉn chu. Ánh sáng chiếu vào từ những góc độ khác nhau sẽ khiến đuôi cá hiện lên màu sắc khác nhau.

Bé gái bên cạnh cũng là hình dáng tương tự.

Cả hai đều là nửa người nửa cá. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy sinh vật như vậy, không khiến hắn giật bắn mình sao được.

Hắn đụng đầu vào thành giường, theo bản năng đưa tay lên ôm đầu. Nhưng hắn vừa động tay thì cánh tay đau đớn, phát ra tiếng kêu răng rắc. Hắn cúi đầu nhìn lại thấy toàn thân cuốn đầy rong biển, phía dưới của hắn là… một cái đuôi cá giống như vị nữ phụ và bé gái.

Vị nữ phụ lo lắng, vội vã bơi lại gần giường ôm đầu hắn trong ngực, giọng nói êm dịu:

“Bát nhi, bình tĩnh! Mọi chuyện qua rồi! yên tâm tĩnh dưỡng đi!”

Tôn Kỳ chợt phát hiện hắn đang ở dưới nước, xung quanh hắn toàn là nước, hắn sợ hãi há miệng cố đớp lấy không khí để thở. Nhưng mà xung quanh toàn là nước hắn lấy đâu ra không khí.

Ọc… ọc… ọc… nước không ngừng tràn vào bụng hắn, mắt hắn trợn ngược, mạng hắn toi rồi.

Hắn lăn lộn tam giới bao nhiêu năm, xâm nhập Tổ Địa, đấu trí đấu dũng với vô số cường giả đại năng, xông pha chiến trận… đều không khiến hắn chùn bước. Không ngờ hôm nay lại nhận phải một cái chết vô cùng vô duyên: chết đuối.

Bây giờ hắn quá suy yếu không còn khả năng xuất hồn đoạt xá.

Hắn từ từ nhắm mắt xuôi tay.

Một lúc sau…

Một giọng nói trong trẻo vang lên:

“Mẹ ơi! Bát ca làm cái gì vậy? giống như một con cá chết ngộp vậy!”

“Nhân Nhân, không được nói ca con như vậy.” vị nữ phụ nhẹ nhàng ôm hắn trong lòng, vuốt nhẹ tóc hắn.

Bé gái tên Nhân Nhân nghe mẹ mắng thì sụ mặt, miệng chu ra, nói nhỏ:

“Con cá khô, mẹ vì huynh mà mắng ta. Huynh mà tỉnh lại, ta sẽ…” Nhân Nhân vừa nói vừa xoa nắm tay nhỏ.

Một lúc sau, hắn cảm thấy hồn vẫn ở trong xác.

Hắn… hắn… hình như vẫn còn đang… sống. Hắn nhướng lên một bên mí mắt.

Không có chuyện gì!? Hắn vẫn còn sống. Hắn có thể sống trong nước, có thể thở trong nước. Nhưng là vì sao?

Đầu óc hắn lúc này vẫn còn đau nhức, các dòng suy nghĩ loạn lung tung, hắn tạm thời giống như một tên ngốc, mặt ngơ ngơ ngác ngác.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào:

“Quy thầy, nhanh một chút đi, nương nương đang chờ!”

“Từ từ thôi! Ôi, bộ xương già của ta, các ngươi nhẹ tay một chút. Chỉ sợ bát điện hạ không có việc gì, còn ta thì bị các ngươi hành đến chết.” một con rùa già bực tức mắng mỏ khi bị hai con tôm xốc nách mang đi.

Vị nương nương vội vã ra ngoài, thấy nương nương, con rùa vội hành lễ:

“Nương nương bình an!”

“Được rồi… được rồi… bỏ qua nghi lễ đi. Quy thầy mau vào xem!”

Nói rồi, vị nương nương kéo tay quy thầy vào trong, sắc mặt lo lắng, vừa đi vừa nói:

“Quy thầy, ngươi xem: bát nhi tỉnh lại rồi nhưng hình như tâm thần không bình thường.”

“Nương nương từ từ thôi!” con rùa già bị kéo căng tay, vội vã nói.

Đến bên giường bệnh, con rùa già muốn rụng rời chân tay, nhưng nó rất nhanh lấy lại trạng thái bình ổn, dù sao cũng là thầy thuốc chữa bệnh cho vương tộc nhiều năm, bản lĩnh tinh thần vẫn là phải có.

Nó lấy ra từ trong túi một viên dạ minh châu, đưa lên soi vào mắt Tôn Kỳ. Nó đưa viên châu qua lại thử phản ứng của mắt.

Sau đó, nó kiểm tra các vết thương trên người Tôn Kỳ.

Vị nương nương lo lắng đứng nhìn, hai tay vò vào nhau, sắc mặt căng thẳng.

Nhân Nhân thì giương đôi mắt to tròn tò mò nhìn lão rùa chữa bệnh.

Một lúc sau, lão rùa thu tay lại, vị nương nương kia vội tiến lên hỏi dồn:

“Quy thầy, sao rồi? bát nhi không bị sao chứ? Nó có ổn không? Có thể hồi phục lại như thường được không? Bao lâu nữa thì nó khỏi bệnh?”

Bị hỏi dồn dập, lão rùa ung dung trả lời:

“Nương nương yên tâm, bát điện hạ tốc độ bình phục rất nhanh vượt qua dự đoán của lão, chẳng bao lâu nữa sẽ lại sinh long hoạt hổ.”

“Vậy vì sao ánh mắt của bát nhi lại vô hồn như vậy? trước đó lại có những hành động rất kỳ lạ.” vị nương nương lại hỏi.

“Đây là biểu hiện bình thường khi tỉnh dậy từ quãng thời gian dài mê man, đầu óc bát điện hạ tạm thời còn chưa hoạt động lại bình thường. Đợi sau một thời gian, mọi thứ sẽ lại bình thường.” lão rùa vừa nói vừa móc từ bên hông lấy ra một số thứ.

Lão rùa bên hông cuốn một sợi dây rong cột to to nhỏ nhỏ các hộp sò, bên trong mỗi hộp sò đều chứa một loại thảo dược.

Vị nương nương vẫn không yên tâm, hỏi lại:

“Còn các vết thương khác thì sao?”

“Bát điện hạ tốc độ hồi phục rất nhanh, ước chừng một tháng nữa có thể xuống giường. Lão hủ bây giờ sẽ thay dây tảo bẹ mới cho điện hạ.”

Lão rùa nói rồi, nhét vào trong miệng Tôn Kỳ một viên giống như trái cây màu xanh tảo biển, sau đó đưa ngón tay vạch một cái cắt đứt những sợi tảo bẹ trên người Tôn Kỳ.

Viên trái cây vừa vào trong bụng thì vỡ ra, một dòng nước mát lạnh đi khắp cơ thể xông lên não khiến hắn dịu đi cơn đau, các dòng suy nghĩ bình ổn.

Tôn Kỳ lúc này mới để ý, chính hắn cũng giống như vị nữ phụ và bé gái kia, nửa người nửa cá, khác biệt là trên đầu hắn còn nhú lên một khúc sừng ngắn dài một ngón tay.

Hắn nhớ lại trận chiến trên đảo Bạch Long Vĩ. Hắn lúc đó tiến vào hồn cư của Ngư Tinh dự định tiến hành sưu hồn, khi sắp nhận được tin tức của vị tổ trong lời Ngư Tinh thì Ngư Tinh tự bạo hồn phách.

Mặc dù có Hỏa Hỏa lôi ra kịp thời nhưng hắn vẫn bị trọng thương.

Hắn quay lên mặt đất, lúc này trận chiến đã kết thúc, hắn phải nhanh chóng tìm được thân xác mới để dưỡng hồn, nhưng mà hắn không thể đoạt xá vì hồn phách đã bị tổn thương nghiêm trọng, nếu tiến hành tấn công đoạt xá, rất có thể hắn sẽ bị thương nặng hơn, thậm chí là bị giết ngược hồn phi phách tán.

Trong tình huống này hắn chỉ có thể chọn một kẻ mới chết.

Trong đống xác chết chất cao như núi, hắn cảm nhận được một hồn phách vừa tan rã, vậy là hắn lập tức nhập xác thành chủ. Hắn lúc đó thậm chí còn không nhìn rõ cái xác là tộc gì.

Không ngờ lại là bát điện hạ nào đó, thân phận không nhỏ. Đây là một rắc rối lớn, vì hắn đoạt xá mà không sưu hồn nên hắn hoàn toàn không có ký ức của kẻ này.

Nếu chỉ là một tên binh tôm tướng cá bình thường thì cũng thôi, sẽ chẳng mấy ai để ý, nhưng đây là bát điện hạ, rất nhiều ánh mắt sẽ dõi vào hắn. Nếu để lộ sơ hở thì hậu quả khó lường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play