Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên còn chưa ló dạng, đám binh sĩ đã bắt tay dọn dẹp chiến trường.
Đây là ngày thứ ba kể từ khi chiếm được đồi Cảnh Dương, Yêu tộc đại quân đang thanh lý chiến trường đồng thời dựng lên một số điểm phòng thủ.
Đội số 27 của Thương chỉ còn lại hắn, Dương và một con chuột yêu. Thiết Hổ đã thu gom các tàn đội quân cảm tử lại được gần trăm tên, hợp thành đội quân cảm tử mới do một con cáo tên Xuyên làm đội trưởng.
Trong những ngày thanh lý chiến trường, Thương đã nhặt được không ít đồ tốt gồm xác và yêu hạch của Hải tộc lẫn Yêu tộc.
Đây có thể nói là bữa tiệc thịnh soạn sau trận chiến.
Sau đó quân đoàn Thiết Hổ rời đi giao lại việc phòng thủ đồi Cảnh Dương cho quân đoàn khác, bọn chúng cũng không trở lại Định Quân sơn mạch mà một đường hướng đông.
Không cần thông minh cũng đoán ra: Yêu tộc quyết định tập hợp lực lượng đánh chiếm đảo Bạch Long Vĩ. Thiết Hổ quân đoàn chỉ là một thành viên trong số đó.
Đảo Bạch Long Vĩ cách bờ không quá xa, chỉ khoảng trăm dặm.
Năm xưa để giết được Ngư Tinh, Kiêu đã dùng tinh kim có lôi thuộc tính khiến nó tê liệt không thể chạy ra đại dương, vậy nên xác của Ngư Tinh không quá xa bờ.
Nếu Bạch Long Vĩ ở giữa đại dương chỉ sợ Yêu tộc cũng không dám tranh phần. Ngoài đại dương kia, Hải tộc quả thực là bá chủ vô địch.
Bọn hắn lần này hành quân thong thả, không quá gấp gáp như lần trước.
Lần này chiến trận có thể diễn ra ngay trên biển, địa bàn của Hải yêu, Tôn Kỳ rất mong chờ trận chiến này, hy vọng Hải tộc có thể cho hắn thêm nhiều kiến thức.
Lần trước trong thân phận Ma tộc sơ nhập Hải tộc địa bàn chỉ toàn đánh nhau rồi chạy trốn, hắn còn chẳng kịp quan sát kỹ Hải tộc.
…
Bãi biển cát trắng trải dài, sóng biển dạt dào bọt nước trắng xóa, từng cây dừa nghiêng bóng che mát cho lũ mòng biển thảnh thơi.
Ầm… ầm… ầm… những bước chân hành quân, cả bãi biển rung lên nhè nhẹ, dọa lũ mòng biển sợ chết khiếp vỗ cánh tung bay, lũ còng chui tiệt xuống hang không dám ló đầu lên.
Một đoàn quân Yêu tộc rầm rộ tiến đến bờ biển, bọn chúng nhanh chóng khoanh vùng dựng chiến khu.
Yêu tộc đại năng dự đoán khoảng một tháng nữa mới đến thời điểm Nguyệt Thạch nhỏ xuống Nguyệt Thủy, vậy nên không cần vội vã khai chiến, vả lại Hải tộc chiếm trước đảo Bạch Long Vĩ đã sớm bố trí phòng thủ, khai chiến lúc này sẽ chỉ nhận về thất bại.
Yêu tộc cần làm là nghỉ ngơi dưỡng sức, tích súc lực lượng, lên kế hoạch hành động tỉ mỉ, đợi đến thời điểm thích hợp, một trận chiến định đoạt kết cục.
Nhưng không trực diện chiến đấu không có nghĩa là hòa bình.
Yêu tộc liên tục dùng xạ công quấy rối Hải tộc không để cho Hải tộc yên ổn xây dựng hệ thống phòng thủ. Hải tộc tạo sóng biển mưa gió ngăn không cho Yêu tộc ra biển.
Tại một đảo san hô, Thương cùng với bốn tên khác đang thăm dò hòn đảo.
Đây là đảo do san hô nhiều năm sinh trưởng và chết đi mà thành. Đảo khá thấp, mỗi lần nước lên thì đảo chìm xuống dưới mặt nước biển, lúc nước xuống mới có thể thấy được đảo.
Dẫn đội lần này là một con linh cẩu, nó khịt khịt mũi tìm mùi trong không khí, nhưng thứ nó nhận được chỉ toàn mùi muối biển, không thấy mùi Hải yêu. Xem ra đảo này đã lâu không có Hải yêu viếng thăm.
Đi một vòng quanh đảo, không phát hiện được bất thường, con linh cẩu ra lệnh:
“Được rồi. Nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta về thôi.”
Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh xương vang lên:
“Hắc… hắc… Đi? Các ngươi đi được sao? ở lại đây làm mồi cho cá biển đi.”
Từ dưới nước, ngoi lên bảy tên Hải yêu, bọn chúng đã hình thành thế bao vây đám Thương.
Tên linh cẩu hừ lạnh, có bất ngờ nhưng không có hoảng loạn, bọn hắn nhận nhiệm vụ thăm dò Hải yêu, sớm đã chuẩn bị tâm lý đụng độ Hải yêu, cũng định sẵn kế hoạch gặp Hải yêu thì phải làm gì.
Bọn hắn không định phóng ra quả cầu yêu khí thông báo cho tổng bộ, vì như vậy cũng đồng nghĩa với việc tự lộ vị trí cho Hải tộc biết, lúc đó rắc rối sẽ càng lớn, dù sao đây cũng là địa bàn của Hải yêu.
Hải yêu hình như cũng suy nghĩ tương tự nên bọn hắn cũng không thông báo.
Linh cẩu phất đuôi một cái lao lên tấn công, nó trực tiếp kiềm chế hai tên Hải yêu. Một con báo đen khác cũng kiềm chế hai tên Hải yêu.
Còn lại thì ba đấu ba.
Đối thủ của Thương là một con Hải Ngạc yêu. Cả hai không có nhiều lời, vừa lên Hải Ngạc yêu đã phun gai nhọn tấn công. Thương cũng không hiền lành, thủy tiễn lập tức bắn ra.
Phốc! thủy tiễn và gai nhọn chạm vào nhau, thủy tiễn bị đánh vỡ tan thành một bãi nước vương vãi còn gai nhọn thì bị đánh chệch hướng rơi xuống một nơi gần đó.
Hải Ngạc yêu quẩy đuôi phóng tới như một mũi tên, Thương đạp mạnh xuống đất, lách thân né tránh.
Nhân lúc Hải Ngạc yêu vẫn còn phóng tới theo quán tính, hắn lập tức phóng ra thủy tiễn tấn công. Hải Ngạc yêu không phải dạng vừa, nó quất đuôi đánh nát thủy tiễn.
Thương liên tiếp phóng ra hơn mười thủy tiễn, Hải Ngạc yêu phun ra số gai nhọn tương ứng dễ dàng phá tan thế công của hắn.
Hai bên mắt đối mắt ngưng trọng, xem ra muốn dùng xạ công giết đối phương là không thể, nhưng cận chiến quá nguy hiểm, cả hai đều không dám mạo hiểm.
Bọn hắn lại qua vài chiêu nhưng đều vô dụng, xem ra muốn giải quyết đối thủ nhanh chóng là không thể, trừ phi có một bên mạo hiểm cường công.
Hải Ngạc yêu không có lý do gì để mạo hiểm, bọn chúng có lợi thế số lượng, lại có lợi thế thời gian vì thủy triều đang dâng lên, chẳng mấy chốc hòn đảo sẽ chìm xuống biển. Lúc đó bọn chúng sẽ có ưu thế tuyệt đối.
Thương cũng không vội, vì dù có chết thì hắn cũng có thể đoạt xá sống tiếp. Còn mạng sống mấy tên kia, hắn không quan tâm.
Các chiến trường bên kia vẫn đang diễn ra quyết liệt, những trận đấu một với một thì khá cân bằng, trận chiến của linh cẩu và báo đen thì bọn hắn khá chật vật, vẫn đang cố gắng chống đỡ chờ bọn kia giải quyết xong đối thủ đến giúp.
Thương và con Hải Ngạc yêu dường như đạt được sự ăn ý nào đó, bọn hắn ngoài mặt tấn công dữ dội nhưng thực ra chỉ là làm màu.
Thời gian trôi qua, nước biển dâng lên, hơn nửa hòn đảo đã chìm dưới mặt nước, đám Yêu tộc lập tức nhận ra chuyện này. Bọn chúng sắc mặt khó coi.
Xem ra càng kéo dài càng nguy hiểm, đã không còn nhiều lựa chọn, linh cẩu ra lệnh:
“Rút lui!”
“Bây giờ muốn chạy thì đã quá muộn rồi.” tên Hải tộc cười mỉa mai nói.
Tên linh cẩu hét lên:
“Khốn kiếp! nếu muốn giết bọn ta vậy thì cùng đi chết đi.” Sau đó hắn hét lên: “Cuồng bạo!”
Thương nghe lệnh thì ngay lập tức bỏ mặc đối thủ quay đầu chạy, tên linh cẩu thấy vậy thì hừ lạnh, đây chính là chống lại quân lệnh. Sau trận chiến này, hắn trở về báo cáo, Thương chắc chắn phải chịu hình phạt lột da rút xương.
Tên Hải Ngạc yêu, đối thủ của Thương, cũng hơi ngạc nhiên về hành động bỏ trốn này, hắc nhếch mép cười đuổi theo.
Nếu bỏ trốn thì Thương chỉ có thể chạy ra biển hướng về đất liền, như vậy đối với hắn càng có lợi.
Thương dùng chủng tính tăng tốc, hóa thành một tia lưu quang, phút chốc đã bay ra khỏi hòn đảo lướt nhanh trên mặt biển, sóng nước rẽ sang hai bên.
Hải Ngạc yêu không chần chừ cắm đầu xuống nước đuổi theo.
Hai bọn hắn một chạy một truy. Một lướt trên mặt biển, một bơi ngay phía dưới.
Nhưng chỉ được một lát thì Thương dừng lại, chủng tính tăng tốc chỉ có hiệu quả nhất thời không thể kéo dài mãi mãi. Hắn cũng không thực sự có ý định chạy trốn, hắn chỉ muốn tách khỏi đám đông để dễ hành động.
Phốc! Hải Ngạc yêu từ dưới nước phóng lên. Hai bên đứng lơ lửng trên sóng biển, mắt đối mắt.
“Chạy? vì sao phải chạy?” Thương nở nụ cười hỏi lại.
“Ồ! Ngươi cho rằng có thể giết được ta rồi thong dong bỏ đi sao?” Hải Ngạc yêu suy đoán nguyên nhân Thương tự tin như vậy.
“Ngươi cũng coi như thông minh.” Thương cười nói.
“Ha… ha… ha… Ngươi thật hài hước! Ngươi cho rằng ngươi có khả năng đấy sao? Tại đây là biển rộng, ngươi có biết điều đó có nghĩa là gì không?” Hải Ngạc yêu há miệng cười rồi nói tiếp: “Có nghĩa là sức chiến đấu của ta được tăng gấp đôi, còn ngươi giảm xuống một nửa.”
Đang lúc con Hải Ngạc yêu còn mở miệng cười khoái trá thì thân hình nó chợt đông cứng, ánh mắt vô hồn. Còn con Hồ Miêu giống như là con rối bị đứt dây ngã xuống nước, chìm vào trong biển sâu.
Một lúc sau, con Hải Ngạc yêu chớp chớp đôi mắt lấy lại thanh tỉnh, nó ngó quanh kiểm tra một phen. Thấy không có gì bất thường, nó mỉm cười hài lòng. Lần đoạt xá này tương đối dễ dàng.
Con Hải Ngạc yêu này có tên là Lạc, thuộc Hải Vệ tuần tra, dưới sự chỉ huy của Phong Bạo Vương.
Sau khi kiểm tra không còn vấn đề gì, Tôn Kỳ lặn xuống biển vớt xác con Hồ Miêu, dù sao cũng không thể bỏ phí miếng mồi ngon như vậy được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT