Một lúc sau khi bình tĩnh trở lại, Tôn Kỳ biết con hổ kia cũng không thật sự muốn giao chiến với hắn, con hổ chỉ đuổi theo với khoảng cách vừa phải, nếu thực sự con hổ dốc hết tốc lực, chắc chắn sẽ đuổi kịp hắn.
Lúc đó hai thú chạm trán, không tránh khỏi một trận long trời lở đất, con hổ mặc dù mạnh hơn khả năng thắng rất lớn nhưng chắc chắn cũng bị thương không ít, như vậy chỉ có lợi cho kẻ thù của nó. Con hổ chọn cách đuổi mà không đánh là vô cùng thông minh.
Yêu tộc xưa nay đều là mạnh được yếu thua, dùng sức mạnh để phân xử mọi chuyện. Nhưng không nên cho rằng Yêu tộc chỉ dùng cơ bắp mà không dùng não, bọn chúng đủ thông minh để nhận ra tính quy luật của tự nhiên: hổ ăn thỏ, thỏ ăn cỏ, hổ ăn hết thỏ thì không thể chuyển sang ăn cỏ, hổ muốn sống tiếp thì không thể ăn hết thỏ.
Vậy nên cho dù là con hổ kia mạnh hơn Địa Hùng Vương, nó cũng không giao chiến với Địa Hùng Vương, càng không chiếm lãnh thổ của Địa Hùng Vương, mà chỉ củng cố lãnh thổ của mình.
Trải qua lần rượt đuổi này, Tôn Kỳ lại hiểu thêm một chút về Yêu giới.
Đang trong trầm tư thì bụng hắn lại sôi lên ùng ục. Hắn sờ lên bụng, đã thấy vòng bụng bị teo tóp, hắn thầm mắng con hổ chết tiệt, đuổi hắn một vòng, khiến hắn tiêu hết mật ong mới vừa ăn, bây giờ bụng lại kêu réo.
Hắn cần tìm cái gì đó bỏ bụng, hắn quyết định ra bờ suối thử vận may.
Tại bên bờ suối nước chảy siết, Tôn Kỳ phát hiện có một con gấu nâu khác đang đứng trên tảng đá giữa lòng suối bắt cá, nếu Tôn Kỳ không lầm thì đây cũng là một con thuộc Địa Hùng tộc.
Sự xuất hiện của Tôn Kỳ nhanh chóng bị nó phát hiện. Ánh mắt nó lạnh lùng địch ý, nó nhe răng gầm gừ đe dọa. Hai con gấu nhìn nhau chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng không phát sinh xung đột. Con gấu kia lại cúi đầu chăm chú bắt cá.
Tôn Kỳ cũng không thèm để ý nó, hắn chọn một tảng đá khác gần giữa suối, bắt trước hành động của con gấu kia, chăm chú bắt cá.
Thời gian dần trôi qua, bỗng nhiên… phốc! một tiếng, con gấu kia nhanh như chớp tay chọc xuống mặt nước, móc lên là một con cá bạc có một sọc đỏ chạy dọc thân, to vừa bằng bàn tay gấu.
Tôn Kỳ nhìn con cá này, theo như trí nhớ của Địa Hùng Vương thì con cá này là Hồng Bạc Ngư, có giá trị rất cao, là món khoái khẩu của gấu.
Hồng Bạc Ngư được tính tuổi theo sọc đỏ trên thân: một sọc đỏ tương đương mười năm tuổi thuộc dã thú.
Hai sọc đỏ tương đương một trăm tuổi, đến tuổi này Hồng Bạc Ngư đã trở thành Yêu thú mở ra linh trí, coi như thuộc cấp bá chủ tại suối nhỏ, rất khó bắt được, dù là Yêu thú như Địa Hùng Vương cũng chỉ hai lần được ăn Hồng Bạc Ngư hai sọc.
Ba sọc đỏ tương đương một ngàn năm tuổi, có rất ít Hồng Bạc Ngư có thể sống đến tuổi này, nhưng nếu có thể sống thì Hồng Bạc Ngư có một cơ hội lột xác hóa hình, thành công thì bước qua một giai đoạn sinh mệnh mới, thất bại thì chịu chết già. Hồng Bạc Ngư cấp độ này Địa Hùng Vương chỉ nghe được mà chưa bao giờ thấy.
Con gấu kia thấy Tôn Kỳ nhìn chằm chằm con cá thì khóe miệng cong lên, nó ngồi bệch xuống tảng đá, cầm con cá từ từ gặm nhấm như muốn trêu ngươi hắn.
Tôn Kỳ hừ lạnh không thèm để ý, hắn cắm mắt xuống nước chờ đợi con mồi. Một lúc sau, nhanh như chớp, Tôn Kỳ thọc tay xuống mặt nước, rồi nhanh chóng rút lên. Trong tay hắn chẳng có gì cả, hắn bắt hụt.
Con gấu kia thấy vậy, há miệng cười lớn.
Tôn Kỳ không thèm để ý, đây là lần đầu hắn bắt cá kiểu gấu, thất bại là chuyện bình thường, hắn chỉ cần tiếp tục tập trung là được. Lại một lúc sau, phốc! là một chiếc lá úa thon dài nhìn như một con cá màu trắng, hắn vậy mà nhìn lầm.
Con gấu kia cười lăn cười bò trên tảng đá.
Phốc! là một trái thông già.
Ha ha ha, con gấu kia ôm bụng cười ha hả.
Phốc! bắt hụt.
Phốc! một khúc cây.
Phốc! một khúc xương.
…
Nhiều lần bắt cá, thứ Tôn Kỳ nhận được chỉ là một đống rác rưởi, hắn cảm thấy đây cũng là chuyện bình thường, dù sao hắn mới chỉ là gấu được mấy tháng, đây lại là lần đầu tiên bắt cá. Nhưng mà đáng giận là con gấu kia lại cười nhạo hắn. Là một con gấu hắn không chịu được sự sỉ nhục này, loài gấu có rất mạnh tính ganh đua.
Nhưng mà hắn đã thử nhiều cách, đều không thành công. Hắn có được ký ức của Địa Hùng Vương, có được các cách bắt cá nhưng mà lại không có kinh nghiệm bắt cá, nên vẫn là thất bại. Giống như có được công thức nấu ăn, nhưng lại không có kinh nghiệm nấu ăn, khả năng thất bại rất lớn.
Hắn thử dùng yêu lực, nhưng mà yêu khí vừa ra đã khiến lũ cá sợ bỏ chạy hết. Hắn thực sự là hết cách với lũ cá này.
Đúng lúc này có tiếng Hỏa Hỏa truyền âm:
“Ngươi đúng là một con gấu thất bại.”
“Hừ, ngươi cũng dám nói, ngươi không làm gấu nên không biết làm gấu khó đến mức nào.” Tôn Kỳ phản bác.
“Ta không biết làm gấu khó ra sao? nhưng ít nhất trong tình huống này, ta mà là ngươi thì đã bắt được cả đống cá.” Hỏa Hỏa hời hợt nói.
“Hả? ngươi có cách gì, nói nghe thử.”
“Nhưng cách này lại vi phạm nguyên tắc làm gấu của ngươi, ta nghĩ không được đâu, hay là thôi đi.” Hỏa Hỏa phất phất tay nói.
“Hừ, nguyên tắc làm gấu của ta là không để con gấu khác sỉ nhục. Ta nhất định phải cho con gấu kia đẹp mặt. Ngươi nói cách của ngươi ngay đi.” Tôn Kỳ có chút tức giận nói.
“Ngươi không phải có thần thức sao?”
“A! sao ta lại không nghĩ tới chứ? Thần thức! có thần thức thì ta sợ gì không bắt được cá.” Tôn Kỳ ánh mắt sáng rực, hai tay xoa vào nhau nộ ra nụ cười nham hiểm. Hỏa Hỏa nhìn hắn cũng lập tức thay đổi thái độ, bắt chước hai tay xoa vào nhau cùng nụ cười nham hiểm.
Tôn Kỳ trố mắt ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi bắt chước ta làm gì? Ta chuẩn bị hạ nhục con gấu kia, ngươi có được lợi gì đâu mà cũng bày đặt cười?”
“Hắc… hắc… ngươi dùng thần thức giết cá, chắc chắn sẽ bắt được rất nhiều, ngươi phải chia cho ta một nửa.”
“Ngươi có ăn được cá đâu mà cũng đòi chia?!”
“Ta không ăn được nhưng ngươi ăn được. Ngươi ăn xong rồi phải chuyển hóa thành linh khí cho ta.”
“Ngươi ngốc sao? Yêu tộc chỉ có thể chuyển hóa thức ăn thành yêu khí, làm sao có thể chuyển hóa thành linh khí cho ngươi?”
“Vậy ngươi không biết chuyển hóa yêu khí thành linh khí sao?”
Tôn Kỳ muốn mở miệng mắng lại, vì trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyển hóa yêu khí thành linh khí, nhưng hắn chợt nhận ra hắn có thể chuyển hóa ma khí thành linh khí, vậy cớ gì không thể chuyển hóa yêu khí thành linh khí. Nếu chuyện này thành công có thể mang lại hướng đi mới cho Linh Khí Quyết, giúp cho Nhân tộc có thêm một cách đề luyện ra linh khí.
Thậm chí nếu mở rộng suy nghĩ, giống như Yêu tộc dùng thức ăn, ánh trăng, địa hỏa, phong lôi… chuyển hóa thành yêu khí, vậy Nhân tộc cũng có thể dùng những thứ này chuyển hóa thành linh khí. Như vậy sẽ tăng cường tính thích ứng và phát triển cho Nhân tộc.
Tôn Kỳ càng suy nghĩ thì cảm thấy càng có khả năng, càng đáng giá hắn bỏ công sức ra thử.
“Này! ngươi đang nghĩ gì mà đờ người ra vậy?” giọng Hỏa Hỏa vang lên kéo Tôn Kỳ từ trong suy nghĩ trở lại thực tại, nó nói: “Phần của ta không thể thiếu, ngươi đừng mơ nghĩ cách lừa gạt được ta.”
Tôn Kỳ cười khổ, con hàng này vẫn tính nhỏ nhen, nó cho rằng ai cũng giống nó sao, hắn ngôn từ đường đường chính chính nói:
“Ngươi yên tâm, ta luôn giữ chữ tín, ngươi có thấy ta lừa gạt ngươi bao giờ sao?”
“Thấy! rất nhiều lần, không những gạt ta mà còn gạt cả Ma giới.” Hỏa Hỏa nghiêm túc đáp.
Ách! Tôn Kỳ hơi đỏ mặt xấu hổ, nhưng hắn lập tức lảng sang chuyện khác.
“Không biết hôm nay có thể hay không bắt được Hồng Bạc Ngư ba sọc.”
Nói rồi hắn lờ luôn Hỏa Hỏa, tập trung ánh mắt vào dòng suối, thần thức phóng ra bao trùm cả một khúc suối, hắn chỉ vận dụng thần thức vừa phải, không cần phải phóng xuất toàn bộ.
Tôn Kỳ có thần thức, Ma tộc có hồn lực, nhưng Yêu tộc lại không có thứ tương tự. Đổi lại Yêu tộc có những chủng tính tăng cường ngũ giác như Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ của Thỏ tộc, các tộc khác cũng có chủng tính tương tự.
Không nên cho rằng chủng tính tăng cường ngũ giác kém hơn hồn lực hay thần thức. Có những thị thuật có thể phá hư vọng, thấu căn nguyên, xuyên hồn phách. Có thính thuật nghe được âm thanh bốn phương tám hướng, phân biệt từng loại âm thanh. Có khứu thuật ngửi được mùi từ tám vạn dặm, phân biệt được độc chất…
Nói tóm lại những chủng tính này không hề kém hồn lực hay thần thức, thậm chí tại một phương diện nào đó còn có ưu thế hơn. Nhưng mà không phải loài nào cũng có những chủng tính mạnh như vậy. Hoặc có những chủng tính cùng loại, nhưng với các tộc khác nhau sẽ mang lại những hiệu quả khác nhau. Như Thiên Lý Nhãn của hắc ưng tốt hơn Thiên Lý Nhãn của Thỏ tộc, do phụ thuộc vào đặc tính của loài và khả năng của vị tổ tông đã tạo ra chủng tính, đồng thời con cháu đời sau cũng phải không ngừng hoàn thiện và phát triển.
Chỉ qua một lát cách nhỏ của chúng tính đã cho thấy vai trò quan trọng của huyết mạch truyền thừa, đời trước gây dựng nhưng đời sau không cố gắng thì chủng tộc có cường đại đến đâu cũng phải sụp đổ.
Tôn Kỳ chọn đến Yêu giới, cũng chính vì đặc tính huyết mạch truyền thừa, hắn có thể giúp Nhân tộc quật khởi nhất thời nhưng để Nhân tộc đời đời lớn mạnh, cần sự cố gắng cả tiền nhân lẫn hậu nhân, hắn muốn tạo một nền tảng huyết mạch mạnh mẽ để hậu nhân có điều kiện thuận lợi phát triển.
Địa Hùng tộc cũng có những chủng tính tăng cường ngũ giác, nhưng mà Địa Hùng Vương lại lựa chọn học hai chủng tính tấn công Địa Hùng Chi Nộ và Lăng Hùng Trảo nên đối với việc bắt cá, hắn rất vụng. Tôn Kỳ kế thừa thân xác Địa Hùng Vương nên cũng gặp tình trạng tương tự, thậm chí còn tệ hơn.
Con gấu kia hẳn là học được chủng tính tăng cường ngũ giác nên mới bắt cá giỏi như vậy.
Điều này cho thấy, tuy là cùng chủng tộc nhưng môi trường sống khác nhau sẽ lựa chọn chủng tính khác nhau. Địa Hùng Vương lãnh địa trước kia không gần nước, mà gần Thỏ tộc nên hắn chọn hai chủng tính thiên về tấn công là hoàn toàn hợp lý. Con gấu kia địa bàn gần bên bờ sông nên chọn chủng tính tăng cường ngũ giác cũng là dễ hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT